Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Em là nhà
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
#32
X
ong việc thì mấy đứa về quán mình đánh chén.
Tuổi trẻ, được ba mẹ ủng hộ, mình khát khao lập nghiệp với ước mơ cháy bỏng. Cũng giống bọn nó, đứa mở quán bia, đứa mở karaokie, đứa lẩu nướng, đứa buôn áo quần,...mình là quán bánh cổ truyền.
Cũng chưa kịp nghĩ, là mình lại đang sống trong một cái xã hội coi trọng bằng cấp đến thế. Chẳng bao giờ tưởng tượng nổi, không có bằng đại học, đồng nghĩa với vô học.
Có lẽ từ giờ, mình cũng chỉ nên giao du, kết bạn với những người như mình thế thôi, cho đời nó tươi đẹp.
-"Ổn chứ?"
Tin nhắn đến, dạo này có một số lạ rất hay nhắn tin ình, sáng thì "Chào ngày mới!", tối thì "Ngủ nhé!", thi thoảng hâm dở lên thì "Trời đẹp!", "Mưa rồi!", "Khoẻ không?", kiểu phong cách rất kiệm lời, mấy con nhân viên, đứa thì bảo hay anh nào thích thầm chị, đứa thì bào chị cẩn thận không dạo này lừa gạt nhiều lắm.
Ổn chứ? Giờ thì mình nghi rồi đây! Là ai mà hỏi mình ổn chứ?
Chỉ có thể là một trong mấy thằng đang ngồi đây, biết rõ mọi chuyện mình vừa tỷ tê. Thằng nào trêu mình thế?
Thằng Đức chăng? Vừa đi vệ sinh vào?
Thằng Tùng? Thấy thò thụt dưới bàn?
Hay thằng Dũng? Đáng nghi nhất, đang cầm điện thoại!
-"Chị Nguyệt, chết rồi, con Vi tìm chị!"
Chưa kịp dò xem thằng nào giở trò, đã lại có chuyện.
-"Có cần bọn em xuống không?"
-"Thôi khỏi, mấy đứa cứ ăn uống tiếp đi, chuyện đàn bà xen vào làm gì."
Mình uống nốt cốc bia, thản nhiên xuống dưới tầng một, bảo nhân viên đem bánh xèo mà chị Vi thích ăn nhất rồi mới ra gặp nó.
-"Tao tới không phải để ăn!"
-"Vậy hả? Thế tới làm cờ gì?"
Mình hỏi. Nó tức giận ném xấp ảnh về phía mình. Việc gì phải chụp lại, mình làm thì mình nhận chứ có gì đâu!
-"Mày hành xử như một đứa thiếu văn hoá thế hả? Loại đàn bà vô học, bẩn tính, hay mày chưa hết điên?"
Ranh con, cứng vãi cả đ...
-"Từ bao giờ vẽ lên xe của mình lại là thiếu văn hoá?"
-"Mày mơ tưởng hả? Xe nào của mày? Ôi trời ơi, chẳng biết nói gì với mày nữa, Nguyệt ơi, mày đáng thương quá, tỉnh lại đi, đừng mơ tưởng nữa? Có cần tao gọi người tống mày vào trại tâm thần lần nữa không?"
Nó vừa cười vừa giễu.
Vi ạ, nụ cười của mày, không biết còn được tới bao giờ đây?
-"Con cẩu nó không bán mảnh đất ở chỗ Mỹ Đình của tao thì móc cống ra tiền để mua siêu xe à?"
-"Mày đúng là, ăn không nói có, siêu ảo tưởng, đất Mỹ Đình là của bà anh An ừng bọn tao kết hôn..."
-"Nực cười, bả hả? Bà cái lờ? Phải, bà, bà...là bà mày đây này!"
Thấy mình nghiêm túc, nó bực bội gọi điện cho "tồng yêu", mở hẳn loa ngoài làm bằng chứng.
-"Em à, con Nguyệt nó bị điên, ăn nói liên thiên em chấp làm gì? Em nghi ngờ anh như vậy anh thật sự đau lòng lắm em biết không? Yêu nhau mà không tin tưởng nhau thì tình yêu còn giá trị nữa không em? Em làm anh thất vọng và buồn quá..."
Mẹ cái thằng, ngứa cả tai. Con dở hơi kia thì xin lỗi rối rít, em thương, em yêu, về em đền, sau đó còn lườm mình mới máu chứ.
-"Nào, mày còn nói được gì nữa không?"
Trong giây phút hâm hâm hiếm hoi, tự dưng, mình thấy thương nó.
Nhiều năm trước, có ai nói người yêu như vậy, mình chắc táng ột trận ấy chứ!
Yêu thương quá, mù quáng quá, nó đang dẫm lên chính vết xe đổ của mình...
-"Ăn bánh xèo đi, rồi lấy sức mà chăm chồng, nịnh chồng..."
Mình gắp một miếng, cuộn rau sống rồi để vào bát cho nó. Nó nhìn mình hằm hằm, cầm đổ thẳng xuống thùng rác.
-"Lo có độc hả?"
-"Nguyệt, mày đúng là hèn, không có gì để nói nên lảng tránh chứ gì? Xem ra rốt cuộc mày chẳng được cái nước non gì. Học thì dốt, tính thì điên, ăn nói thô lỗ, cư xử vô văn hoá..."
Con này, nó cứ thích ném đá xuống mặt hồ đây mà.
-"Được, tao công nhận tao học dốt hơn mày, cũng không văn hoá được như mày. Nhưng ít ra, tao chưa bao giờ ngủ với trai lạ để vợ người ta đến đánh ghen, chưa bao giờ vào bar tìm đàn ông để thoả mãn, cũng chưa bao giờ lên giường với người yêu của bạn thân..."
-"Đấy là mày không có bản lĩnh!"
-"Vâng, mày bản lĩnh lắm, mác giảng viên à? Tuần lên lớp được mấy buổi? Đã bao giờ dậy thêm để tăng thu nhập chưa? Hay đến cái quần sơ nít hàng hiệu cũng phải ngửa tay xin tiền? Mua sắm ăn chơi thả phanh, lại phải về nịnh ba trả nợ? Tao không có bản lĩnh, thế mà không biết con chó nào bao lần bị ba nó khoá thẻ toàn chạy tới chỗ tao ăn nhờ ở đậu?"
-"Mày...Nguyệt...mày..."
-"Sao? Bây giờ định về mách lẻo ba hả? Ba ơi con Nguyệt nó chửi con?"
-"Vô liêm sỉ...mẹ chồng tao nói đúng mà, tốt nhất là không nói chuyện với người vô học..."
Mình bực, tìm ví, rút ra một xấp polyme ném thẳng cho nó.
-"Đây, tao bố thí ày về mà sửa lại cái xe của tao, rồi hàng ngày lái ra phố mà khoe. Còn giờ, không ăn thì biến! Chúng mày đâu, tiễn khách!"
-"Mày được lắm, đợi đấy..."
Đến để tính sổ, người ta bồi thường tiền thì lại không thèm lấy, hậm hức bỏ đi.
-"Đờ mờ ngứa cả mắt, hay gài gái cho thằng An rồi quay video gửi cho nó hả chị?"
Lạy trời, mấy ông tướng đã đứng dàn hết cả cầu thang hóng hớt, bọn này nhàn quá đây mà.
-"Tao cấm!"
-"Chị đừng nhân từ thế chứ?"
Thằng Dũng đập thằng Đức.
-"Mày ngu lắm, bà ấy có mà nhân từ, bà ấy rất thâm mới đúng..."
Phải, mình công nhận. Mình có phải thánh mẫu đâu, cứ để nó tận hưởng thằng chồng đấy dài dài chứ. Ít nhất cũng phải bảy năm như mình rồi khám phá nhau, vẫn chưa muộn mà!!!
Sau bao tháng ngày vật vờ khổ sở, cuối cùng tâm trạng mình cũng khá khẩm lên một chút. Suy cho cùng, thật may mắn vì có đứa hốt hộ cái của nợ kia ra khỏi cuộc đời, giờ mình nhìn trời thấy trời đẹp, nhìn nắng thấy nắng vàng, nhìn mưa cũng thấy lãng mạn, tóm lại là phởn!
Chiều tối thứ bảy, có vị khách không mời mà tới, ngồi ở ban công tầng ba, gọi hai bánh giò, một nước mía.
-"Hà Nội này hết chỗ bán bánh giò rồi hả?"
Mình hỏi, thực sự cũng không biết nói câu gì khác nữa. Bình tĩnh suy xét, thì người ta dù gì cũng là ân nhân, cứu giúp mình lúc điên loạn, còn hứng chịu biết bao lần lên cơn của mình.
Nhưng, cũng chính vì thế đấy, mặt mũi mình không biết treo ở đâu mỗi lần đối diện cả.
-"Chị Nguyệt, chị Mai tìm!"
Tiếng nhân viên từ xa gọi với, suýt nữa thì mình quên mất đã từng có một con bạn thân tên Mai đấy.
-"Chị ơi, có bà bác bảo là mẹ thằng An bảo muốn nói chuyện với chị!"
Ngày gì vậy? Tự dưng "nổi tiếng" thế? Không có ý xúc phạm các bậc phụ huynh đâu, nhưng mà kiểu ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, mình bảo bọn nhân viên không tiếp, sau đó quay lại nhìn thằng bốn mắt.
Hắn không nói gì, chỉ mở ví, rút cái thiệp nhỏ để xuống mặt bàn.
Trên đó, có chữ viết, cả chữ kí của mình nữa. Cái này là đưa cho anh Trung thần thánh cơ mà?
-"Anh..."
Hắn ngập ngừng.
-"Chị ơi nguy lắm, chị Mai thì về rồi nhưng cái bà già đó..."
-"Làm sao?"
-"Bà ấy bảo bà ấy là người có học, có văn hoá, không như..."
-"Không như tao chứ gì? Muốn gì?"
-"Bà ấy nói cho chị hai sự lựa chọn. Một là giờ xuống gặp nói chuyện tử tế, hai là bà ấy sẽ bảo ông thông gia cho người san bằng cái quán này, từ giờ chị đừng có hòng mà ngóc đầu lên được ở cái đất Hà Nội..."
-"Chị nhanh lên đi, bà ấy còn mang theo hai thằng lực lưỡng trông kinh lắm!"
-"Khách khứa dưới kia đang loạn lên cả rồi chị ơi..."
Bà nhà nó, chó cậy chủ hả? Điên cả tiết, nóng cả máu.
Vừa được mấy ngày tươi đẹp, cái lũ này chúng sướng quá dửng mỡ hết rồi à?
-"Con Loan gọi bọn thằng Đức thằng Tùng đến đây, còn bọn mày nữa, có gì mà run với chả sợ, để đấy, tao xuống xử lý!"
Bỗng dưng, mình bị kéo lại, đang khí thế chiến đấu ầm ầm, tất nhiên là bực rồi.
-"Bỏ ra!"
Hắn đột nhiên đứng dậy, năm ngón tay vụng về đan vào tay mình, giọng nói chắc nịch.
-"Anh đi cùng em!"
Câu nói rất đơn giản, cớ sao, tim mình đập?
Cái nắm tay nhẹ nhàng, cớ sao ấm áp lạ thường?
Ánh mắt kiên định thế kia, cớ sao thấy nóng bỏng?
Sống mũi, sao cay cay?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Em là nhà
Lan Rùa
Em là nhà - Lan Rùa
https://isach.info/story.php?story=em_la_nha__lan_rua