Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dựa vào hơi ấm của em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13 Phần 1
C
hương 13: Chuyện trai gái trốn hồng trần
Chu Lạc cảm thấy nếu cứ ở mãi trong nhà thì thần kinh của cô sẽ có vấn đề mất. Nhớ lại cuộc gặp gỡ với Châu Châu ở châu Phi, cũng vì muốn chuyển hướng chú ý của mình, Chu Lạc bấm số di động cá nhân mà Lịch Chủy đã nhờ thư ký đưa lại cho cô.
Không ngờ một người luôn bận rộn như Lịch Chủy lại nghe điện thoại ngay. Nghĩ đến việc anh ta không biết số điện thoại của mình, Chu Lạc vội vàng xưng tên, giọng nói của Lịch Chủy lộ rõ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Lạc Lạc, bây giờ cô có thời gian rảnh ư? Tôi định đưa Châu Châu đi trung tâm giải trí chơi, nếu tiện, cô đi cùng nhé?”.
Chu Lạc đang nhàn rỗi tới mức phát điên lên đây, đương nhiên tiện chứ. Thay xong bộ quần áo dạo phố, nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc ở trong gương, vội vàng đi rửa mặt rồi trang điểm nhẹ nhàng, bắt taxi đi tới trung tâm vui chơi giải trí.
Lịch Chủy cũng được coi là người của công chúng. Chu Lạc vốn nghĩ rằng với thân phận và địa vị của anh ta, hẳn Lịch Chủy sẽ tránh xa những nơi ồn ào náo nhiệt, không ngờ, vì con gái, anh ta lại tình nguyện đến khu vui chơi giải trí để “hòa mình trong đám đông”, trong lòng lại cảm thán, so sánh về hai người bố, cô cảm thấy rất tức giận.
Nhưng đến khi gặp mặt, thấy Lịch Chủy bình dị trong bộ quần áo dạo phố và cặp kính đen, cùng với nụ cười tươi khoe hàm răng trắng, mới biết rằng mình đã lo lắng quá thừa. Chẳng ai có thể tìm thấy điểm tương đồng nào giữa bộ dạng này của anh ta với hình ảnh một quan chức nghiêm nghị thường thấy trên truyền hình cả.
Phong cách thay đổi nhưng tố chất của một người đàn ông điển trai vẫn còn. Thêm vào đó, trang phục dạo phố thoải mái cũng khiến anh ta trẻ thêm vài tuổi, đám đàn bà con gái xung quanh, từ các bà cô đưa con gái đi chơi đến các nữ sinh từng tốp từng tốp rủ nhau đi chơi cũng không kiềm chế được, thi thoảng lại đưa mắt liếc về phía anh ta một cái.
Châu Châu mặc một chiếc váy hồng còn xinh đẹp hơn cả búp bê Babie. Hai người bọn họ như một tổ hợp đang tỏa hào quang, chói sáng, nổi bật. Sau khi nhìn thấy Chu Lạc, họ rảo bước về phía cô, khiến cả Chu Lạc cũng trở thành tâm điểm nổi bật.
Ừm, thực ra cô chỉ thích yên bình thôi được không chứ. Cảm nhận được những ánh mắt hoặc giả ngưỡng mộ hoặc giả ghen tỵ ở xung quanh, Chu Lạc càng cảm thấy bất an. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô hận một nỗi không thể chui tọt xuống đất sống cho qua ngày.
“Chị Tiểu Chu, sao chị lại khóc, không ai chơi với chị ư?”. Châu Châu vừa nói đã khiến Chu Lạc giật mình, đưa tay lên dụi dụi mắt theo bản năng – rõ rệt như vậy sao, cô đã trang điểm rồi mà. Ôi, Châu Châu thật cũng có lúc chẳng đáng yêu chút nào! Liếc mắt về phía cặp kính đen của Lịch Chủy, không nhìn thấy nét biểu hiện gì, thầm nghĩ, sớm biết trước thế này cô cũng đeo một cặp kính râm đến đây.
Ngoài miệng vẫn phải mỉm cười để dỗ dành trẻ con, “Tối qua chị thức khuya quá, nên mắt mới sưng đấy. Châu Châu không được học theo chị nhé, phải đi ngủ sớm dậy sớm thì mới luôn xinh đẹp được”. Nhìn hai vệt đen xì lấm lem trên tay, mới ý thức được rằng mắt của mình đang được trang điểm, thầm nghĩ, hỏng bét rồi, hai mắt giờ chắc chẳng khác nào hai cái bánh Oreo, chỉ có điều không biết có cân xứng hay không thôi.
Nhưng trong mắt cô, Lịch Chủy lúc nào cũng như một người anh lớn, còn Châu Châu thì chỉ là một đứa trẻ, Chu Lạc cũng chẳng cần phải quá để ý đến hình tượng. Cô bật cười, nói một câu xin lỗi, rồi rút chiếc gương nhỏ luôn mang theo bên mình ra cùng một miếng giấy ướt để sửa sang lại.
Quệt quệt vài cái, thế là ổn, Chu Lạc thu dọn đồ, lại trở thành một trang hảo hán, “Châu Châu, em muốn chơi trò gì?”.
Tiếc thay, Chu Lạc hảo hán lại không hữu dụng, với độ tuổi của Châu Châu, những trò có thể chơi kỳ thực không nhiều, trong một ngày nắng dẹp như thế này, đến khu vui chơi chẳng qua chỉ để lấy chút không khí vui tươi. Đối với Châu Châu, chỉ cần có bố và chị Tiểu Chu ở bên canh, chơi trò gì cũng thấy vui.
Chu Lạc ngồi ngựa gỗ cùng Châu Châu tận mấy vòng, loạng choạng bước xuống, một tay cầm túi bỏng ngô, một tay cầm xúc xích, nhưng Châu Châu lại chưa hề ăn miếng nào, cứ mải quay trái quay phải nhìn hai người đi bên cạnh.
Khẽ vuốt ve khuôn mặt bị gió thổi đó ửng của cô bé, Lịch Chủy mỉm cười, “Con há miệng to như thế để uống gió à?”, nói rồi dẫn hai người vào một tiệm ăn trong khu vui chơi.
Châu Châu rất khảnh ăn, ngô và xúc xích nướng đã nguội lạnh từ lâu, bị cô bé đặt ngay ngắn trên đĩa. Lịch Chủy sau khi hỏi con gái, gọi cho cô bé một chút bánh ngọt, cô bé cũng chỉ nếm một chút, khoảng thời gian còn lại ngồi sưởi ấm tay bằng cốc sôcôla nóng.
Nhận thấy sự chú ý của Chu Lạc đối với cô bé, Lịch Chủy liền giải thích: “Con bé bị bảo mẫu làn hư rồi, khảnh ăn lắm. Lần trước kiểm tra sức khỏe, cân nặng không đạt chuẩn”. Sự quan tâm và lo lắng hiện lên trong từng câu nói.
Chu Lạc nhìn chiếc cằm nhọn của Châu Châu, còn nhớ khi tham dự buổi chúc thọ lần trước, mặt cô bé tròn xoe, còn bị hai cậu con trai kia trêu là “heo con”. Mới mấy tháng không gặp sao lại gầy đi nhiều như vậy, liền vội vàng khuyên Châu Châu cần ăn uống nhiều hơn. Chỉ có điều Châu Châu vẫn chỉ ăn rất ít.
Đợi đến khi Lịch Chủy ra ngoài nghe điện thoại, Châu Châu bỗng ghé sát vào tai Chu Lạc, thì thầm: “Chị Chu Lạc, em nói cho chị nghe một bí mật, chị đừng nói cho ai biết nhé”.
Chu Lạc bật cười, sau đó liền thấy cảm động, thề thốt đầy hưng phấn, “Chị hứa, dù bị đánh chết cũng không nói, không tin chúng mình ngoắc tay nhé”. Lần đầu tiên có một cô bé chia sẻ bí mật với cô.
Ngoắc ngón tay út xong, khuôn mặt Châu Châu bỗng nhiên ửng đỏ, ghé sát hơn, khe khẽ nói: “Thực ra là em cố ý không ăn cho gầy đi đấy. Em không thích cô Lý, cô ta toàn ép em ăn rồi khoe khoang là đã chăm sóc cho em béo lên. Em muốn nhịn ăn cho thật gầy, sau đó bố sẽ đuổi việc cô ta”.
Chu Lạc vô cùng ngạc nhiên, cô không ngờ Châu Châu lại là một đứa trẻ tính toán như vậy. Có điều, lớn lên trong một gia đình không có mẹ chăm sóc, bố lại bận rộn công việc, không tính toán đề phòng cũng không được, chỉ có điều vận dụng chưa đúng chỗ thôi.
Chu Lạc nghiêm mặt, nói một cách nghiêm túc: “Châu Châu, làm như vậy là không đúng. Nếu em không thích cô Lý, muốn cho cô ấy thôi việc, có thể nói thẳng với bố, em nhịn ăn để gầy đi như vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào? Bất cứ lúc nào cũng không được đem sức khỏe ra đùa giỡn, bởi vì chỉ khi có một cơ thể và tâm hồn khỏe mạnh, chúng ta mới có thể làm những việc chúng ta muốn, em hiểu không?”.
Đây là lần đầu tiên Chu Lạc nói chuyện với cô bé bằng vẻ mặt nghiêm túc như vậy, ban đầu, Châu Châu có chút sợ sệt. Nhưng vốn thông minh lanh lợi, cô bé nhận ngay ra, đằng sau những lời nghiêm nghị ấy, ánh mắt chị Chu Lạc vẫn ấm áp thân thương như ánh nhìn của bố, biết chị cũng vì muốn tốt ình, cô bé cắn chặt môi gật đầu.
Nhân cơ hội đó, Chu Lạc lựa chọn mấy món đồ ăn bổ dưỡng đặt vào chiếc đĩa trước mặt cô bé, “Em đang trong độ tuổi phát triển, phải ăn nhiều một chút”. Chợt nhận ra bản thân mình có thể cũng hơi máy móc, vội véo véo hai bên má cứng đơ, nở một nụ cười với cô bé, “Hồi bằng tuổi em, chị ham ăn lắm. Mồm miệng bận rộn suốt cả ngày. Em nên tranh thủ lúc chưa béo để ăn thật nhiều, nếu không lớn lên rồi, ngộ nhỡ theo mốt “người dây”, lúc ấy lại phải hạn chế ăn uống”.
Châu Châu vốn thông minh sáng dạ hơn người, cũng không sợ cô bé nghe không hiểu. Chu Lạc nói chuyện một cách thoải mái hơn nhiều, nói xong lại mở miệng làm bộ ăn một miếng lớn, Châu Châu giờ trút được gánh nặng trong lòng, lại bị cuốn hút bởi hình ảnh ăn uống của Chu Lạc, cũng bắt chước ăn miếng lớn giống như cô.
Lịch Chủy nghe xong một cuộc điện thoại, khi quay trở vào, thấy đống đồ ăn trên bàn gần như hết sạch, còn Châu Châu thì đang cầm đồ ăn, miệng nhai nhồm nhoàm, anh ta cuối cùng không thể kiềm chế nổi ánh mắt vừa kinh ngạc vừa khâm phục nhìn Chu Lạc, “Cô giỏi thật đấy”. Đó là việc mà anh ta đã cố gắng suốt mấy tháng qua mà vẫn không thể thực hiện nổi.
Hai cô gái nghe xong câu nói của Lịch Chủy, cùng nở một nụ cười rạng rỡ, nháy mắt nhìn nhau ăn ý.
Trong câu chuyện sau đó, Chu Lạc mới biết cô Lý là gia sư kiêm người chăm sóc cuộc sống cho Châu Châu, là một bảo mẫu cao cấp, là kiểu người làm chỉ cần sai bảo chứ không cần đích thân động tay chân. Vì Châu Châu không có mẹ, công việc của Lịch Chủy lại quá bận, nên cô Lý gần như có vai trò chủ đạo trong cuộc sống của cô bé, quyền lực và trách nhiệm đều rất lớn.
“Bố nói cô ấy rất chuyên nghiệp, nhưng em không thích cô ấy, không thích chút nào.” Khi nhắc đến cô Lý, cặp lông mày thanh tú của Châu Châu nhíu lại.
“Cô ấy đối xử với em không tốt, quát mắng em, hay phạt em?” Cái cô Lý này cũng to gan thật, nhìn Lịch Chủy quý con gái giống báu vật như vậy, trừ phi cô ta không muốn làm nữa.
Châu Châu đắn đo một hồi, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ thành thật, vẫn nhíu chặt đầu lông mày lại, nói: “Cũng không phải, thực ra cô ấy đối với em rất tốt, nhưng em cảm thấy cô ấy muốn làm mẹ của em, em không thích cô ấy làm mẹ của em chút nào”.
Bỏ thêm một miếng kem vào miệng, kem lạnh khiến Chu Lạc giật mình, xuýt xoa: “Cô ấy làm mẹ của em hay không, phải đợi bố em quyết định chứ. Bố yêu em như vậy, sợ ai làm mẹ em, em sẽ không vui. Mà thôi, cái đầu nhỏ xinh này đừng nghĩ ngợi nhiều quá như thế, lát nữa còn muốn chơi trò gì? Chị sẽ chơi cùng em!”. Nhìn Lịch Chủy đang đứng xếp hàng thanh toán phía xa xa mà vẫn giữ được dáng vẻ cao lớn uy phong trong đám đông, thầm nghĩ đàn ông cũng giống như một xoáy nước, cũng bị người ta tốn sức toan tính.
Châu Châu trịnh trọng lắc đầu, “Không phải vậy đâu, chị làm mẹ của em thì em thích lắm. Chị Chu Lạc, hay là chị lấy bố em đi, làm mẹ của em nhé!”.
Miếng kem trong miệng Chu Lạc suýt nữa bị phì ngược ra đằng mũi, ho sặc sụa, vội uống một ngụm nước to chặn lại, tròn xoe mắt nhìn Châu Châu: “Em… nói… linh tinh… gì thế!”. Trẻ con cũng không được ăn nói tùy tiện mà.
“Em đâu có nói linh tinh, em thật sự nghĩ như vậy đấy.” Thấy Chu Lạc trách móc, Châu Châu cuống quýt đến nỗi đỏ bừng cả mặt, chực khóc, vừa đúng lúc Lịch Chủy thanh toán xong quay lại bàn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ ấm ức của Châu Châu và cặp mắt nhìn trừng trừng của Chu Lạc, quay nhìn hai người với ánh mắt hoài nghi.
“Thủ tướng”, Chu Lạc thấy vậy vội vã giơ tay phải lên, “Tôi xin thề, tôi tuyệt đối không bắt nạt con gái của ngài, là do cô bé bắt nạt tôi đấy”.
Châu Châu lại càng cuống quýt, “Con không bắt nạt chị Tiểu Chu, con chỉ nói là muốn chị ấy làm…”.
“Làm gia sư!” Chu Lạc lớn tiếng át lời cô bé, nhìn điệu bộ ngạc nhiên tới ngây người của hai cha con, chỉ cảm thấy cứng hết cả cổ, lại bổ sung thêm: “Dạo này tôi cũng tương đối rảnh, nếu Châu Châu muốn học vẽ, chúng tôi có thể trao đổi giao lưu với nhau”.
“Thật hả? Thế thì tốt quá!” Hai cha con họ thật ăn ý, lại có thể cùng đồng thanh thốt lên như vậy.
Chu Lạc chợt có cảm giác mình giống như đang bị lừa đưa vào tròng vậy.
Tuy nhiên, từ trước tới giờ Chu Lạc luôn là một người rất biết giữ lời, dù hôm nay cảm giác như thể mình bị lừa thì sau này cũng không muốn phá bỏ nguyên tắc sống đó. Đã nhận lời với người ta, đương nhiên phải làm được. Vì vậy cô lại càng ân hận, hận bản thân mình thích xía vào chuyện của người khác, hận bản thân mình ăn nói thiếu suy nghĩ tới bầm gan tím ruột.
Lịch Chủy, anh ta là bạn của bố cô, hình như hơn cô ít nhất cũng chục tuổi, dù thế nào cũng có thể coi là bậc cha chú rồi. Mặc dù là một người đàn ông điển trai thượng hạng, nhưng bản thân cô chưa bao giờ có ý định gì đó với anh ta, sao Châu Châu đột nhiên lại thốt ra câu đó?
Hậu sinh khả úy, thế hệ 00X, quả là càng lợi hại.
Còn nữa, tự nhận làm gia sư dạy vẽ cho Châu Châu, cái cô bảo mẫu họ Lý muốn lấy lòng Lịch Chủy kia, chắc sẽ không cho rằng cô có ý định tranh giành bát cơm với người ta chứ? Chuyện nhà mình còn đang rối tung rối mù, vô duyên vô cớ lại gây thù kết oán, thật là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Sớm biết thế này, cô thà ngồi lì ở nhà khóc lóc vật vã chứ không nhiều chuyện đến mức gọi điện thoại cho Lịch Chủy còn hơn.
Sau khi ra khỏi khu giải trí, Lịch Chủy có việc gấp phải đi, vốn định bảo lái xe đưa cả hai chị em về nhà họ Lịch chơi, Chu Lạc đâu còn tâm trí để vui chơi, đành nhẫn tâm nhìn khuôn mặt đầy vẻ thất vọng của Châu Châu, lập tức lấy lý do nhà có khách để cáo biệt, sợ họ còn bận việc, cô cũng từ chối không để họ tiễn chân.
Sau khi ngồi vào taxi, Chu Lạc vội gọi điện về nhà, không ai nghe máy, Đại Đổng rõ ràng vẫn chưa về. Một cảm giác thất vọng trào dâng, tâm trạng không tốt lại có dịp tìm về.
Chọn đại một địa điểm đông đúc để xuống xe, Chu Lạc rảo bước đi bộ trên phố, cảm thấy cô đơn giữa dòng người tấp nập qua lại. Mặc dù cô không đạt được đến tiêu chuẩn của một khuê nữ con nhà danh giá, nhưng cũng không đến nỗi quá kém cỏi trong số đông, lảng tránh sự cô đơn cũng là lảng tránh nỗi hoang tưởng.
Cứ đi tới khi hoàng hôn buông xuống, đi cho tới khi hai chân tê cứng, đi cho tới khi bụng dạ đói mềm, hoa mắt chóng mặt lựa chọn một cánh cửa, cứ thế đi vào theo dòng người, phát hiện đó lại là một quán bar, bên trong vang lên những âm thanh chát chúa. Chỗ nào cũng thấy người ta lắc lư, thời tiết đã giữa mùa thu, thế nên ai nấy đều ăn mặc rất mát mẻ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dựa vào hơi ấm của em
Cúc Tử
Dựa vào hơi ấm của em - Cúc Tử
https://isach.info/story.php?story=dua_vao_hoi_am_cua_em__cuc_tu