Chương 32
ucrèce lúc này đang nằm trên giường bên cạnh chồng mình. Nằm ngửa, hai tay thả dọc người, một sự im lặng vĩnh hằng đang bao trùm phía trên bà. Những hình thể tan biến đi và chỉ còn là giấc mơ nhưng rồi đám mây khủng khiếp của quá khứ lại tràn về, bên trong con người bà, bà chầm chậm co gối lại.
Khi bà còn là một đứa bé gái bốn, năm tuổi, mẹ bà yêu cầu bà ngồi chờ mỗi khi tan học trên chiếc băng ghế trong sân trường, và hứa với bà rằng nếu bà ngoan, bà sẽ được chơi bập bênh.
Mẹ của bà rất thường hay đến trễ, đôi khi không đến, thế là cô Hiệu trưởng nói đứa trẻ tự đi về nhà một mình. Bố, dù hứa, cũng không bao giờ đến. Và thường xuyên vào buổi tối, đứa bé gái cứ ngoan ngoãn ngồi đợi mẹ đến đón và chơi bập bênh.
Bà có bao giờ được chơi bập bênh? Lucrèce không nhớ, bà chỉ nhớ sự chờ đợi, sự chờ đợi ảo tưởng rằng mẹ bà sẽ nhìn bà chơi bập bênh.
Bàn tay bé nhỏ mũm mĩm, những đầu ngón tay nhô lên, đặt sát trên đùi và ngồi thẳng lưng ngay ngắn, không hề ủ rũ, đôi mắt mở to, bà nhìn thẳng phía trước. Bà nhìn thẳng phía trước nhưng không thấy gì hết! Bà chỉ biết ngoan ngoãn ngồi, ngoan ngoãn hết sức đến nỗi mẹ của bà chắc chắn phải đến, bà thật ngoan mà!
Bà không cho phép mình cử động, không một lời nói, không một tiếng thở dài. Bà ngoan ngoãn đợi và mẹ của bà chỉ còn việc là đến. Nếu cái mũi có bị ngứa hay một chiếc vớ bị tuột qua mắt cá chân, bà cũng ngồi yên bất động. Mẹ sẽ tới. Bà tự kìm nén chính mình, chịu đựng cái mũi bị ngứa, cái mắt cá chân bị lạnh do vớ bị tuột. Bà đã học được cách chịu đựng chúng. Bà biết cách tập trung tinh thần, học cách trở nên điềm đạm. Sau này khi bà xem những phóng sự về các vị sư cổ xưa, bà hiểu ra khi bà bốn tuổi, bà đã biết cách đưa mình về trạng thái tinh thần giống như vậy. Bà lưu giữ từ thời thơ ấu khả năng quên hết mọi thứ xung quanh, cái cách bỗng nhiên nhìn xa xăm trước mặt. Một lỗ hổng lớn trong đầu giống như mỗi khi bà đợi mẹ trên một băng ghế ở sân trường. Bà hóa đá tại đó, không còn cảm nhận được gì của cơ thể, dám chắc bà cũng không còn thở nữa. Khi người mẹ tới, đứa con gái của bà ấy không còn sống nữa.
Bên ngoài, cơn mưa axít lưu huỳnh đập vào cửa kính của phòng ngủ.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát