Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chuyện Tình New York
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 32 -
N
ói là làm. Billy nhấc máy và gọi điện cho người bạn nào đó ở tiệm nail ở bên Queens, hỏi han xem cô ta có thể nhận được “một người bạn” của Billy xuống dưới đó làm việc hay không? “Con nhỏ nói giọng Hà Nội đấy, dễ thương lắm”. Tôi nghe thấy Billy chêm câu đó vào nên mỉm cười, anh ấy nhìn tôi và cũng cười theo. Nhưng tôi thấy hơi buồn buồn.
Dập máy, Billy nói rằng tôi có thể ở đây hết tuần này nếu muốn, rồi anh ta sẽ dẫn tôi xuống một tiệm nail rất đẹp và chuyên dành cho người da trắng bên Queens, sẽ dễ chịu hơn bên này rất nhiều. “Đáng nhẽ khi em lên tay rồi anh phải cho em đi sớm, nhưng anh cứ muốn giữ em lại ở đây”. Tôi nói chung chẳng biết nói gì, cảm giác lẫn lộn. Tôi đã rất muốn đi khỏi chỗ này vì nghĩ rằng nó ngột ngạt, nhưng khi chuyện đó sắp xảy ra thì tự nhiên tôi lại thấy buồn, Billy dù sao cũng là một người tốt.
“Hôm qua anh đưa Lavender về nhà đấy, anh đau đầu quá rồi, em đừng theo Lave đến những nơi như vậy nữa được không? Em có thể chơi với nhỏ, nói chuyện với nhỏ, nhưng đừng đi theo nhỏ? Được không?”
“Có sao đâu ạ, đi club thôi mà, em thấy thanh niên bên này vẫn đi mà, có sao đâu, sao như có chuyện gì nghiêm trọng vậy?”
“Trời, thôi, mà em gặp ban trai của Lave rồi chứ? Cậu ta thế nào?”
“À, dễ thương ra phết, chỉ là...” Tôi ngập ngừng, vì tôi nghĩ Billy phải biết chuyện bà Mei không chấp nhận chuyện tình yêu này, biết đâu Billy cũng giúp cho bà ấy quản lý Lavender và ghét Josh thì sao. Hơn nữa, hình như chuyện họ gặp nhau là phạm luật gì đó.
“Thằng nhỏ đó cũng tốt, nhưng mà vì nó mà Lavender bây giờ ra nông nỗi thế này đây”.
“Lavender bị mẹ cấm đoán ạ, anh nghĩ thế nào?”
“Bị cấm, đúng rồi, bị cấm, nhưng con nhỏ vì thế mà làm việc tồi tệ, anh không biết làm sao để giúp họ được nữa, bà ấy cũng thật là quá đáng, bà ấy đang hại cả con gái mình. À, anh xin lỗi em, xin lỗi vì giới thiệu nhỏ với em”.
Tôi thấy lạnh toát người vì lời xin lỗi này. Sao lại thế nhỉ? Tôi phải cảm ơn Billy đã giới thiệu cho tôi một cô bạn rất xinh đẹp và đáng yêu chứ? Mà chẳng phải anh ấy đã rất muốn chúng tôi làm bạn đó sao?
“Sao anh lại xin lỗi, em chẳng thích thế, em quý bạn ấy lắm, mà có chuyện gì trầm trọng đâu, em chẳng hiểu ra sao nữa, sao anh lạ thế?”
Tôi bắt đầu phản ứng thật sự, tôi mệt mỏi bởi những hành động kỳ lạ của cả Billy và nhà Mei, nhất là cái kiểu họ vừa khinh thường vừa dè dặt với tôi. Họ có thể có những bí mật riêng, sự kiêu hãnh riêng, nhưng tôi cũng có những tự ái riêng của mình.
Billy ngước mắt: “Thứ tư em đồng ý đi ăn với anh chứ?”
“Vâng”. Lần này thì tôi đồng ý, không từ chối nữa. Có cả tá chuyện để nói đây.
Gần trưa, tôi đi ra ngoài gọi điện cho Lavender hỏi thăm tình hình nhưng không liên lạc được. Tôi gọi điện cho Hạnh, hôm nay tôi lại muốn sang nhà Hạnh chơi, vì vừa có một đống chuyện xảy ra có thể “buôn” được, cũng thấy cần có chỗ giải tỏa nữa. Hạnh “thế à, thế à” liên tục, cô nàng thích buôn chuyện nên nghe tôi “quảng cáo” dăm ba câu là xem chừng sáng rực mắt. Tôi muốn kể cho bạn ấy nghe về chuyện tôi bị chó đuổi và ông em trai Jess đẹp trai của Ryan nữa. Chợt nhớ ra Hạnh chưa được gặp Ryan.
Billy hôm đấy có điện thoại liên tục, giọng căng thẳng, nói bằng tiếng Quảng, đích thị là với gia đình bà Mei. Tôi chẳng biết ngày mai có nên tiếp tục tới spa nữa hay không, ngại thật, có thể bà Mei biết chuyện chúng tôi tới club ngày hôm qua thì sao.
4h chiều, quá buồn ngủ, chả hiểu sao cả ngày tôi cứ chỉ nghĩ về Lavender như bị ám ảnh vậy, như kẻ...tương tư vậy. Lúc đó có một con bé rất dễ thương người Tây Ban Nha vào tiệm wax lông mày, lúc tôi wax cho nó lỡ tay làm tuột cái khuyên trên mũi nó ra, điều này lại càng làm tôi nhớ...Lavender. Rồi một ý nghĩ táo bạo nảy ra, tôi muốn được đi xỏ khuyên mũi giống cô bé này. Tôi hỏi con bé xỏ ở đâu? Nó bảo tới mấy phố downtown nơi bán đủ thứ hình xăm, họ có dịch vụ xăm và xỏ các loại khuyên, họ làm rất vệ sinh và đảm bảo. Thế là tôi nung nấu cái ý định đi xỏ ấy trong đầu, bất chấp không biết bố mẹ phản đối hay không và trông sẽ như thế nào. Lavender chắc sẽ rất ngạc nhiên khi tôi có một cái khuyên mũi.
5h tôi lên tàu sang nhà Hạnh, báo bố mẹ hôm nay tôi ăn cơm với Hạnh, và tự nhủ rút kinh nghiệm sẽ về sớm không như lần trước. Nhà Hạnh hôm nay còn có thêm vài người bạn nên chúng tôi chỉ nấu ăn cho nhau mà thôi, thi thoảng đi qua lại nhấm nháy câu chuyện với nhau chứ không buôn được thoải mái. Tôi có nói ý định sẽ đi xỏ khuyên mũi, Hạnh bảo muốn đi, tôi nói hôm sau tôi xuống spa ở China town, gần chỗ xỏ khuyên, bảo chiều Hạnh sang đi cùng tôi nhé, bạn ấy tít mắt đồng ý.
Tôi về trước 11h, gọi điện cho Ryan và buôn tới 12h, chợt nhớ ra cần phải hoàn thành bức tranh về ngọn hải đăng, vì anh lại nhắc tới ước mơ được đi biển giống bố. “Hopefully someday you would sail to Vietnam to meet me” (Hi vọng một ngày anh có thể sang Việt Nam gặp em). Tôi nói xong câu đó thì nước mắt ứa ra, vì tôi hiểu rằng, tôi sẽ phải xa anh một ngày không lâu nữa mà thôi. Tôi không muốn làm anh buồn, tôi biết anh có nhiều chuyện phải lo lắng rồi. “Wherever I sail, you are with me” (Anh có đi tới đâu thì em cũng sẽ ở đó với anh nhé). Câu nói ấy, đã làm cho tôi có một giấc mơ đêm mộng mị, bắt đầu biết buồn và lo lắng cho tình yêu của mình thật rồi...
Thứ ba...
Tôi vẫn xuống spa, tôi có cảm giác rằng tôi cũng sắp phải rời khỏi cả chốn này nữa. Chẳng có Mei, chẳng có Sheryl, hôm nay là một người đàn ông người Hoa đứng trông cửa hàng thay, ông ta có có ngó qua tôi một chút rồi làm công việc quản lý bình thường, cũng chẳng hỏi han xem tôi thế nào. Tôi cũng thấy thế là may. Helen hôm nay cũng nghỉ làm. Tự nhiên lại thấy nhẹ tênh, nghĩ thấy vui vui vì chiều nay sẽ hẹn Hạnh đi xỏ khuyên mũi, không hiểu rồi về sẽ ăn nói với bố mẹ thế nào. Thế nào thì thế nào, tính sau.
Chiều, bước chân ra khỏi cửa, Ronie xuất hiện lù lù ở gần đó làm tôi giật bắn cả người. Đích thị anh ta tới đây vì tôi, vì Helen nghỉ mà, anh ta biết thừa chứ. Tôi đành đứng tiếp chuyện trong lúc chờ Hạnh tới. Anh ta hỏi hôm nọ là bạn trai tôi sao, sao lại nghe máy của tôi, tôi bảo thì có làm sao, bạn trai tôi thì phải được quyền nghe máy của tôi. Cũng hơi bực mình nhưng hôm nay tôi gặp Ronie lại thấy anh này đáng thương và cô đơn sao vậy, tôi không to tiếng nữa.
Hạnh tới, bạn ấy ngạc nhiên khi thấy Ronie “Ryan đây à?” “À, không, đây là Ronie, nhớ không?” “À, à”. “Ronie, đây là Hạnh, bạn thân của em”. “Hai người đi đâu vậy?” Hạnh nhanh nhảu: “Đi xỏ khuyên mũi, anh biết chỗ nào không?” “À, ăn chơi dữ ha, biết biết, ngay ở China town này, đi cùng anh nhé?” Tôi thoáng lưỡng lự, nhưng thôi OK, có thể anh ta biết chỗ nào đó đảm bảo. Thế là ba chúng tôi đi xỏ khuyên mũi.
Đó là một chỗ ở chợ Tàu thật nhưng là trụ sở của Mỹ trắng. Chỗ này chuyên dành cho xăm trổ và xỏ các loại khuyên, trông cũng sạch sẽ và vệ sinh, khá chuyên nghiệp là khác. Đủ các hình xăm to nhỏ treo làm mẫu, có hình xăm lớn để xăm trên lưng đáng giá tới vài ngàn đô, tôi hơi chột, không biết xỏ cái khuyên mũi bao nhiêu tiền nữa.
Chờ một lúc, có một anh chàng với đủ thứ khuyên trên tai trên trán, mũi, lưỡi, người cũng xăm kín ra toe toét chào tôi khiến tôi cứ trợn ngược cả mắt như nhìn thấy hình nhân lạ. Anh ta mặc áo bác sĩ đàng hoàng, dẫn tôi vào một căn phòng nhỏ sáng choang, bảo tôi ngồi lên ghế và lôi ra một đống dụng cụ loảng xoảng, tôi cũng hơi chột dạ nhưng khá thích thú. Lần lượt, sát thương, anh chàng dùng một đôi găng tay tổ bố. Rồi đến công đoạn hai, công đoạn xỏ, anh ta bảo sẽ không d ùng thuốc tê mà cắm trực tiếp vào mũi của tôi, lại một đôi găng tay khác. “OK, I’m going to do it, I’m not going to surprise you, OK OK?” (Nào, tôi chuẩn bị làm đây, tôi sẽ không làm cô giật mình đâu). Vừa nói anh ta vừa dùng một cái khoan nhỏ cắm thẳng vào mũi tôi không thuốc tê khiến tôi điếng cả người, nhưng rồi diễn ra rất nhanh, công đoạn sau, sát trùng, lại một đôi găng tay nữa. Quả thật vệ sinh và chuyên nghiệp. Tôi hài lòng khi đã nhìn thấy một cái khuyên mũi nhỏ ở trên mũi, không sưng và không chảy máu. Và tôi đeo khuyên mũi từ ngày hôm đấy, và cũng là đặc điểm đặc trưng của tôi từ ngày hôm đấy. Cái mặt tôi trông đã lạ nó lại càng lạ. Mọi người ở đó trầm trồ khen tôi có khuyên mũi hợp. Tôi thấy rất vui, và thấy mình dũng cảm nữa. Cắm xuyên qua mũi không thuốc tê, mà mũi thì đâu có giống lỗ tai.
Ronie đòi dẫn chúng tôi đi ăn ở chợ Tàu nhưng tôi từ chối, tôi cảm ơn vì đã dẫn tôi đi xỏ khuyên mũi nhưng tôi muốn đi riêng với Hạnh “có việc”. Ronie thoáng buồn bã rồi tạm biệt chúng tôi.
Ronie đi, thì Ryan gọi điện. Tôi hồi hộp thông báo cho anh biết tôi đã “nose piercing” (bấm khuyên mũi) khiến Ryan ngạc nhiên vô cùng, tôi chợt nhớ ra hôm qua đã không nói cho anh biết ý định này. Ryan hỏi tới tấp là tôi làm ở đâu, có an tòan không? Tại sao không nói cho anh biết để đi cùng? Tôi nói rằng đã OK rồi, anh nói tối anh sẽ đến gặp tôi ngay xem thế nào.
“Hey...” Rồi anh ngập ngừng. “Can I meet Billy?” (Liệu anh có thể gặp Billy không?)
Tôi thở dài, thôi được rồi, ngày mai, tôi sẽ để cho Billy và Ryan gặp nhau. Ngày mai!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chuyện Tình New York
Hà Kin
Chuyện Tình New York - Hà Kin
https://isach.info/story.php?story=chuyen_tinh_new_york__ha_kin