Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chiêu Dao
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 32: Tiếp Theo
A
i dám bắt người của ta?
Đánh cho Ám La vệ ngất xỉu, cướp Tây Sơn chủ của ta, lúc Lộ Chiêu Diêu ta còn sống, không có kẻ nào dám động đến Vạn Lục môn ta như thế này đâu!
Ta bước tới, dựng chiếc xe lăn bị đổ nghiêng sang một bên lên: “Sư phụ, ta ra hậu viện xem một chút.” Ta chỉ để lại một câu này rồi chẳng quản đến việc Mặc Thanh có đồng ý hay không, trực tiếp đi thẳng ra hậu viện. Đến hậu viện, ta nhìn lướt qua xung quanh một lượt, sau đó ngồi núp trong một cái góc nhỏ, tách hồn phách của mình ra khỏi thân thể của Chỉ Yên. Trong nháy mắt ta bay ra, liền thấy cả tiểu viện đều tràn ngập oán khí hắc ám.
Ta tìm trái tìm phải, mãi mới thấy được ở phía đông tiểu viện, Tiểu Viên Kiểm một thân lệ khí đang chúi đầu vào tường, giãy giụa muốn bay ra ngoài. Nhưng đã là lệ quỷ thì chỉ có thể ở trong một khu vực nhất định mà thôi, bất kể nàng làm chuyện gì cũng không thể vượt qua được bức tường đó.
“Nguyệt Châu.” Ta gọi nàng một tiếng, nàng xoay đầu lại, ta nhìn thấy trong đôi mắt nàng đang từ từ chảy ra huyết lệ, bộ dạng cực kỳ đáng sợ, giống như vừa mới leo từ dưới địa ngục lên vậy.
Nàng trừng mắt nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói run rẩy tràn ngập hận ý: “Giết... Ta muốn giết bọn họ...”
“Nói cho ta biết bọn họ đi đâu đi, ta sẽ giúp ngươi.” Nguyệt Châu vẫn giương mắt nhìn ta chòng chọc, ta nói, “Ta là Lộ Chiêu Diêu, hắn là Tây Sơn chủ của ta. Bất luận kẻ nào cũng không được động đến người của ta, cho dù ta đã chết.”
Khi ta còn sống đã nổi tiếng là bao che, chúng ta bắt nạt người khác thì được, bắt nạt đúng thì có thưởng, bắt nạt không đúng thì cũng quyết không để cho kẻ bị bắt nạt cắn ngược trở lại.
Trong khi Nguyệt Châu còn đang xem xét đánh giá ta thì bất chợt có một luồng ánh sáng xuất phát từ nhà chính tản ra giống như một luồng sóng nước trong nháy mắt quét hết một vùng đất trong vòng bán kính một trăm dặm.
Rốt cuộc Nguyệt Châu cũng lên tiếng trả lời: “Bọn họ đi về phía đông của núi Linh Đình...”
Không thể để chậm trễ hơn nữa, ta lập tức nhập vào thân thể của Chỉ Yên, quay trở lại nhà chính. Ta đang định nói với Mặc Thanh chuyện này thì hắn đã mở miệng trước: “Đi về hướng núi Linh Đình rồi, nàng ở chỗ này chờ ta.”
Chẳng lẽ luồng sáng khi nãy... là do Mặc Thanh sử dụng Truy Tung thuật? Trực tiếp dùng lực dò tìm mục tiêu trong vòng bán kính một trăm dặm, quá phô trương rồi...
Ta khoát tay: “Chúng ta cùng đi.”
“Không được.” Hắn mạnh mẽ dứt khoát quả quyết từ chối ta.
Ta biết, chắc là do cái nguyên nhân ‘vì ta yêu ngươi nên không muốn ngươi phải mạo hiểm’ đây mà. Ta bĩu môi một cái, cũng dứt khoát trực tiếp đáp một tiếng: “Được.”
Mặc Thanh lại dặn dò ta thêm hai câu, thời điểm hắn hơi mất cảnh giác, ta nhanh chóng bấm thuật di chuyển. Trước khi biến mất, ta chỉ thấy hai mắt của hắn khẽ trợn lên, muốn đánh gãy thi thuật của ta, nhưng hắn chưa kịp hành động thì ta đã đáp chân xuống cái đỉnh trơ trụi của núi Linh Đình rồi.Hừ, tiểu quái dị, muốn ra lệnh cho ta cơ à, chỉ e ngươi còn thiếu một chút trình độ đấy.
Hiện giờ ta cũng đã tới đây rồi, nếu lát nữa Mặc Thanh có muốn tìm ta tính sổ thì cứ giở thủ đoạn câu dẫn ra là xong. Dù sao hắn đã yêu thích ta như vậy thì cũng chẳng thể làm gì ta được.
Trên núi Linh Đình đang có trận mưa cuối xuân, ta bước lên từng bước, đột nhiên một bóng đen vụt xuất hiện ngay trước mắt, tức giận vứt một thanh kiếm vào tay ta.
Là Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm đã có vỏ.
Vỏ kiếm làm bằng gỗ Ngọc Long Huyết màu xám tro xen lẫn với một chút đỏ tươi, sau khi được Tư Mã Dung điêu khắc, một ít màu đỏ này như đang di động trên vỏ kiếm, lúc ẩn lúc hiện, lúc lặn lúc nổi, cực kỳ tinh xảo.
Ta vô cùng tán thưởng tay nghề của hắn, chỉ bằng với một thân tài nghệ này thôi ta cũng quyết phải giành hắn về cho bằng được.
Ta ngẩng đầu, dưới màn mưa mịt mù thấy được bóng dáng của Mặc Thanh. Chỉ trong chốc lát, nước mưa đã thấm đẫm y phục của cả hắn và ta.
Hắn hít sâu một hơi, dường như đang cố đè nén sự tức giận và bất đắc dĩ, rồi nhìn ta chằm chằm, cũng không có trách mắng gì, chỉ nghiêm mặt dặn dò: “Cầm chắc kiếm, đừng có đi lung tung, nhớ là phải theo ta.”
Hắn xoay người đi trước dẫn đường, ta nắm chặt lấy kiếm, lên tiếng hỏi một câu: “Sư phụ, ngài không trách ta sao?” Công khai làm trái với mệnh lệnh của hắn, đây chính là hành động tát thẳng vào mặt kẻ làm Môn chủ như hắn, nhưng hắn lại chẳng hề phát cáu với ta một câu.
Mặc Thanh quay đầu liếc ta một cái, sau đó lại quay đầu về, lẫn trong tiếng mưa gió hắn mơ hồ thốt ra ba chữ: “Ta không nỡ.”
Bước chân của ta khựng lại một chút, giống y như nhịp đập của trái tim ta lúc này vậy.
“À.”
Ta ôm Lục Hợp Kiếm, giương mắt nhìn bóng lưng của Mặc Thanh, ta biết, trên lưng hắn còn có vết thương cực kỳ nghiêm trọng, mà bây giờ trời đang mưa khá to, chẳng bao lâu nữa xiêm y của hắn sẽ ướt hết, cơ hội giết hắn đã ở ngay trước mặt rồi.
Ta nhắm mắt nhắm mũi đi theo đuôi hắn, nhìn hắn không có một chút phòng bị nào ở phía sau.
Ta cầm chuôi kiếm, bấm quyết một cái, tạo ra một vòng ánh sáng bao quanh thân thể Mặc Thanh, che mưa cho hắn.
Lúc trước cũng dưới một trận mưa to như thế này, Mặc Thanh đã tạo ra một kết giới che mưa cho mộ phần của ta. Lần này, coi như ta trả nợ hắn đi. Hôm nay còn phải cứu Tư Mã Dung nữa, thôi bỏ qua cho hắn vậy.
Ta đi tới bên người Mặc Thanh, nhìn một mảnh đen kịt phía trước hỏi: “Sư phụ, có thể thăm dò được bọn họ đang ở nơi nào không?”
Mặc Thanh liếc mắt nhìn vòng ánh sáng bao quanh thân mình, con ngươi khẽ động, không biết
Advertisement
là đang suy nghĩ cái gì, sau khi nghe thấy ta hỏi, hắn chỉ nói: “Ở trong động trên đỉnh chủ phong.”
Ta treo Lục Hợp Kiếm ở bên hông: “Có bố trí cấm thuật sao? Liệu có thể dùng thuật di chuyển đi qua đó hay không?”“Không cần dùng đến thuật di chuyển.”
Ta và hắn đứng trên đỉnh núi trơ trụi, gió lớn nổi lên, thổi tung mái tóc và vạt áo của hắn. Kiếm Vạn Quân ở bên hông hơi lộ ra chuôi kiếm, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, gió đêm cuồn cuộn tăng mạnh.
Kiếm Vạn Quân sắc lạnh, hình dạng cũng không khác những trường kiếm bình thường là mấy, nhưng khi nó được Mặc Thanh nắm trong tay, thật đúng là thanh kiếm tao nhã đệ nhất thiên hạ, ẩn chứa sức mạnh rung chuyển đất trời.
Ánh mắt Mặc Thanh ngưng lại, chuyển kiếm một cái, mũi kiếm xuyên qua mưa gió chỉ thẳng vào núi đá. Nhất thời trời đất tĩnh lặng, giống như sự yên tĩnh trước khi cơn bão ập đến, ngay sau đó núi đá nứt ra một kẽ hở, ta tận mắt nhìn thấy kẽ hở này càng lúc càng lan rộng, càng lúc càng lan nhanh.
Xẻ núi phá đá, mặt đất rung chuyển kịch liệt, cả một ngọn núi lớn dần dần tách ra làm hai, bầu trời sấm sét vang dội, một tia chớp thật lớn lóe lên bổ thẳng xuống. Ngọn chủ phong của núi Linh Đình tựa như bị tia chớp này chém ra làm hai nửa.
“Ầm” một tiếng, núi lớn tách ra, đất đá sụp đổ, gió giật mưa tuôn, sét giật sấm rền, đất trời hỗn loạn.
Ta rất đỗi ngạc nhiên trước sức mạnh phá hủy giống như đang khai thiên lập địa này, đồng thời cũng rất kinh ngạc về thực lực của Mặc Thanh.
Ta sững sờ nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn trầm lại, hiên ngang như Sát Thần từ chín tầng mây hạ xuống nhân gian. Ta hoàn toàn không có cách nào tìm được điểm chung của hắn bây giờ và tên quái dị lúc trước với bộ mặt đầy vết sẹo đen xấu xí ở trong trí nhớ.
Ta tự xưng là Lộ Chiêu Diêu, cả cuộc đời chỉ làm ra những việc hoang đường lớn mật, nhưng nếu ta là người xử lý tình huống này ngày hôm nay, thì chắc chắn sẽ chỉ tìm cách bắt được đám người kia rồi giết hết bọn chúng. Nhưng ta không ngờ con trai của Ma vương với Kiếm Vạn Quân trong tay... lại có hành động thực sự là...
Phách lối hơn nhiều so với ta năm đó!
Trực tiếp bổ đôi núi ra!
Tác phong làm việc của mấy người trẻ tuổi đúng là nguy hiểm quá!
“Tư Mã Dung đâu?” Ta hỏi hắn, “Ngài bổ núi ra thì hắn làm sao bây giờ? Ngài thực sự tới đây là để cứu hắn đấy hả?”
Chắc không phải đang mượn cơ hội để diệt trừ Tư Mã Dung đấy chứ? Sau đó sẽ đổ trách nhiệm sang cho người khác?
Mặc Thanh bình tĩnh thu lại Kiếm Vạn Quân: “Cứu ra rồi.” Hắn vừa dứt lời thì ở phía xa có một quả cầu kết giới màu vàng sáng từ từ xuyên qua mưa gió nhẹ nhàng bay tới đây, người ở bên trong chính là Tư Mã Dung.
Trong khi dùng lực để tung ra chiêu thức, mà vẫn có thể ném ra kết giới chụp chính xác vào người mà mình muốn bảo vệ, tên quái dị này, ngươi thật là...
Chẳng trách lại muốn ta ở lại trong tiểu viện, bởi vì ta có đến thì cũng chẳng có ích gì cả!
“Mấy kẻ bắt cóc kia thì sao? Không bắt vài tên về để tra hỏi ư?”
“Đều chôn hết rồi.” Mặc Thanh lơ đãng trả lời, “Ám La vệ đang trên đường tới đây, nếu còn người sống thì cứ để cho bọn họ xử lý.”
“Như vậy cũng ổn thỏa.”
Ta tiến lên mấy bước, quan sát tình trạng của Tư Mã Dung đang nằm trong kết giới. Nhưng ta vừa bước lên thì mưa sau lưng lại trút xuống, Mặc Thanh lập tức đè nén tiếng ho khan.
Ta quay đầu lại nhìn hắn, thấy tay phải của hắn vừa đặt trên khóe môi nhanh chóng buông xuống, nắm chặt thành quyền, giấu trong tay áo.
Vẻ mặt của hắn không có một chút biến đổi nào, chỉ có sắc mặt là bị tái đi. Một thân hắc bào của hắn bị nước mưa làm ướt, nước chìm vào trong màu đen của vải nhìn không rõ lắm.
“Xem vết thương của Tư Mã Dung thế nào đi.” Lời hắn nói làm ta dời ánh mắt ra khỏi người hắn.
“Này.” Ta ôm Tư Mã Dung từ trong kết giới đi ra ngoài. Trừ việc bị hôn mê bất tỉnh ra thì trên người hắn cũng không có tổn thương gì, chẳng qua là sắc mặt nhợt nhạt đến đáng sợ, giống như Mặc Thanh vậy.
“Đưa hắn trở về cho Cố Hàm Quang kiểm tra xem sao.”
“Ừ, đi thôi.”
“Sư phụ.” Ta gọi hắn lại, “Ta có thể dùng thuật di chuyển để đưa cả hai người về.” Ta vươn tay về phía hắn.
Mặc Thanh lẳng lặng nhìn ta trong chốc lát, lúc này mới bước lên phía trước, đặt tay trái của mình vào lòng bàn tay ta: “Được.” Hắn cầm chặt lấy tay ta, nhiệt độ bàn tay có hơi lạnh, nhưng ánh mắt lại hiện lên mấy phần ấm áp.
Dưới trời mưa to gió lớn, xung quanh vắng lặng, ta nắm tay của hắn, cảm giác như trái tim mình bị sự lạnh lẽo đó đâm vào có chút đau.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chiêu Dao
Cửu Lộ Phi Hương
Chiêu Dao - Cửu Lộ Phi Hương
https://isach.info/story.php?story=chieu_dao__cuu_lo_phi_huong