Chương 31
uổi chiều còn lại, Judith ngồi trong văn phòng đóng cửa lại. Nàng không tiếp khách và không nhận điện thoại. Nhưng mắt nàng vẫn ráo hoảnh. Mình cũng chẳng khóc được nữa đấy. Nàng tự nhủ.
Khoảng năm giờ, nàng thảo một lá đơn xin thôi việc, lá đơn chỉ vỏn vẹn hai hàng sau bao nhiêu năm trời làm việc, rồi nàng cầm đi qua hành lang. Mình đã hành động không đúng, nàng tự nhủ. Mình không có cách nào khác. Nàng biết rằng chưởng lý quận sẽ chất vấn nàng. Những căng thẳng của công việc đã trở nên quá sức chịu đựng của nàng, nàng sẽ bảo ông như thế. Không, nàng không có công việc nào khác cả, nàng định nghỉ dài hạn và rồi xem lại. Vì công việc của một công tố viên, về mặt sức khỏe cần phải có một sức bền bỉ lớn để sống lâu trong nghề, ông chưởng lý quận sẽ có ý kiến như thế. Judith đã làm việc lâu hơn đa số nhân viên. Sức bền bỉ cạn dần sau một thời gian, như khả năng chịu đựng đau đớn của một võ sĩ quyền Anh. Chưởng lý quận sẽ bảo nàng thay đổi ý kiến, rồi cám ơn nàng, bảo rằng vâng, ông hiểu.
Và thế là nàng bước vào phòng trước của ông, nói chuyện với anh thư ký của ông, nhưng ông xếp, nàng được cho biết, đã đi đâu mất trong ngày hôm nay. Hơn nữa, ông dự định nghỉ những ngày còn lại trong tuần.
Thế là chẳng có ai để xin từ chức cả. Anh thư ký nói, “Tôi có thể gọi ông ấy ở vùng quê ông ta. Có chuyện gì đặc biệt không?”
Judith không thể từ chức với anh thư ký được và không muốn từ chức bằng điện thoại. Lá đơn của nàng được bỏ vào lại trong túi xách tay nàng. Tuy nhiên, điều ấy cũng không cần phải làm trong hôm nay. Mặc dù quyết định của nàng vẫn chưa hề hấn gì, nàng vẫn thấy rằng nàng biết ơn về sự trì hoãn ấy.
Sáng hôm sau, nàng điện thoại cho ông Katz và báo là nàng đã quyết định đi nghỉ ở xa. Chàng thanh niên Brian Crawford sẽ điều khiển văn phòng lúc nàng vắng mặt.
“Cô sẽ đi bao lâu thế?” Ông Katz hỏi.
Nàng gắt. “Cho đến lúc tôi trở lại”.
Katz chỉ cười. “Vài hôm sẽ tốt cho cô. Cô có vẻ như cần nghỉ như thế đấy”.
Nàng bay đến đảo Ca-ri-bê. Khách sạn của nàng nằm về một bên đảo. Thành phố, và phần lớn các khách sạn ở bên kia. Nàng thích thú với việc được ở một mình. Quanh khách sạn, trên bờ biển, nàng mỉm cười nếu có ai chào hỏi nàng. Trái lại nàng không nói chuyện với ai cả. Khách sạn là một tòa nhà thấp và dài nằm phục dưới những tàng cây thốt nốt ở đầu một cái phá hình chữ U. Độ một dặm ngoài khơi, biển đập vào vùng đá ngầm chắn trước phá. Nước ở phá trong xanh và ấm như trong một bồn tắm.
Chung quanh khách sạn có những cây hoa giấy và hoa poinsettia. Hai bên các lối đi có hoa dâm bụt, hoa phong lữ, xương rồng hoa và những cây nhiệt đới khác. Các lối đi khuất nắng suốt ngày và lúc sáng sớm thường ẩm ướt vì các ống nước của những người làm vườn. Có một sân quần vợt sau khách sạn và tiếng chạm bóng cắt vụn sự im lặng lúc nàng lui tới trong phòng điểm tâm mỗi ngày.
Trên bãi biển, nàng mặt chiếc áo tắm một mảnh giản dị và đeo cặp kính mát to. Nàng ngồi trên một chiếc ghế bố dưới tàng cây thốt nốt và nhìn ra biển. Một quyển tiểu thuyết nằm trên đùi nàng, nhưng nàng ít khi đọc. Mình đã không biết phải kẻ đường ranh giới giữa cuộc đời mình và công việc của mình ở chỗ nào, nàng tự nhủ. Khi nàng trở về New York nàng sẽ đưa lá đơn vẫn còn nằm trong ví tay của nàng - lúc ấy nàng cũng sẽ chẳng có cuộc đời và công việc nào cả.
Nơi chân trời có nhũng hòn đảo mơ hồ. Bên trong phá có những chiếc du thuyền đang đậu và những cánh buồm của các chiếc đang lướt sóng lui tới. Đôi lúc nàng nhìn chàng thanh niên da màu đồng hun đặc biệt giỏi môn lướt ván và dạy lướt ván suốt ngày, chủ yếu cho những cô gái trẻ cười khúc khích. Vì đây là một vùng đất thuộc Pháp, phần lớn các cô gái đều không mặc coóc-xê. Nhiều phụ nữ trên bãi biển cũng như thế, ngay cả những bà lớn tuổi không còn hình thể gì để mặc thứ ấy cả.
Judith đã đọc được điều này ở đâu đấy về các bãi biển Pháp, nhưng ngay cả như thế, cái cảnh những người đàn bà tự khoe ngực mình lúc đầu cũng làm nàng sửng sốt. Nhưng chắc nàng đã quen với ý kiến ấy, vì một hôm trong cửa hàng của khách sạn, nàng đã mua cho mình một lố bikini. Nàng định vào đấy mua một cái muumuu (Áo màu sặc sỡ phụ nữ Hawai thường mặc) và một chiếc nón rơm rộng vành như những người phụ nữ khác trên bãi biển đang đội. Nhưng nàng nghĩ lại và mua bộ bikini, bộ đầu tiên trong đời nàng. Một bộ màu trắng. Nhưng trong phòng, lúc mặc vào, nàng cảm thấy trần truồng và trơ trẽn, dù nàng rất có vẻ thích hợp với nó. Tuy vậy, phải mất một lúc nàng mới dám đi ra bãi biến. Lúc ấy đã gần trưa. Nàng đi lên đi xuống bãi cát trước mặt tất cả những người tắm nắng, để làm quen với bộ bikini, để làm quen với bản ngã mới của nàng. Mình cũng còn khá trẻ, nàng nghĩ. Mình không phải là một mụ phù thủy già nào đấy. Mình còn khá sung sức hơn đa số trong bọn bọ. Cát quá nóng đến nỗi nó làm bỏng lòng bàn chân. Nàng cố gắng tập trung, hầu như lần đầu tiên trong cuộc đời trưởng thành của nàng, vào tư tưởng riêng, nhu cầu phản ứng riêng của nàng hơn là vào những người khác. Nhưng điều này cần đến những thái độ không quen thuộc với nàng. Mình không phải là lương tâm của thế giới, nàng tự nhủ. Những người khác nghĩ đến bản thân trước, tại sao mình không làm như thế nhỉ?
Nàng quyết định học lướt ván. Tên của chàng thanh niên rốt cuộc lại là Pierre và điều này làm nàng mỉm cười. Đối với một người Pháp cái tên ấy có vẻ thật hoàn hảo. Chàng có một giọng Pháp duyên dáng hợp với cái mông nhỏ duyên dáng của chàng - một ý nghĩ làm nàng cau mày ngay cả lúc nó lướt qua tâm trí. Pierre hướng dẫn nàng chạy trên đất, rồi đưa nàng xuống chỗ nước chỉ sâu độ một thước thôi. Sau khi đứng cạnh tấm ván, chàng giữ vững nó trong lúc nàng trèo lên. Nàng phải lấy thăng bằng bằng cả hai tay lẫn hai chân trước khi cố gắng đứng dậy, một tư thế mà nàng cảm thấy khêu gợi, hoặc có lẽ còn dâm ô nữa nên nàng vội đứng thẳng người lên. Mình là một người đàn bà bị dồn nén, nàng tự nhủ. Nhưng biết nó và làm điều gì cho nó là hai điều khác hẳn. Pierre đặt chân của nàng giùm nàng. Chàng điều khiển những phần dưới của chân nàng. Cho đến bây giờ đã có rất nhiều sự đụng chạm - quá nhiều, nàng tin như thế. Chàng chỉ nhìn bằng nửa con mắt, đối với những người đàn bà có nhược điểm, nàng nghĩ thế.
Lướt ván xem ra khó hơn là người ta tưởng, và có lần lúc nàng ngã ra, nàng ngã xuống vắt vẻo trên người Pirre. Cái va chạm gần làm chiếc bikini trắng của nàng tuột ra khỏi người nàng. Chỉ còn hai sợi dây giữ nó lại thôi. Nó cho nàng một cảm giác cực kỳ không ổn.
Pirre trạc hai mươi lăm, rất giỏi trong công việc, rất tự tin. Chàng làm nàng nhớ đến chàng thanh niên Benjy Goldberg. Chàng là một người sống tự nhiên trên nước như trong tòa án. Họ đẹp như nhau ở nước da đen sậm, cùng nghị lực toát ra từ thân thể. Sự khác biệt là Benjy mặc bộ đồ lớn nghiêm trang trong khi bộ đồng phục của Pierre chỉ là một chiếc xì-líp kiểu Pháp chật ních, ồ, quá bó sát ấy.
Giờ học chấm dứt và nàng trở về với quyển sách của nàng, nhưng nàng cảm thấy hình như dấu vết những ngón tay của Pirre vẫn còn lại trên người
Nàng nhìn chàng dạy cho một cô gái hai mươi mốt tuổi ngực trần mà trước kia nàng không để ý đến. Nàng cảm thấy một cơn đau nhói vì ghen tuông và nàng cười chế giễu mình.
Chiều hôm ấy trong lúc cố gắng đọc sách, nàng bị Pirre cắt ngang.
“Đã đến giờ học bài khác rồi đấy, tôi nghĩ thế”, chàng bảo.
Nàng dò xét chàng một lúc. “Tôi nghĩ rằng tôi đã học đủ cho một ngày rồi”.
“Tôi thấy cô không có xe đấy”.
Làm sao hắn biết nhỉ? Judith tự hỏi. Mình cũng chẳng cho hắn biết tên mình mà.
Chàng cười nhăn nhở với nàng. “Tôi sắp về thành phố”, chàng nói. “Trong một giờ nữa. Cô đi với tôi chứ?”
Hắn là một người đàn ông trẻ, đẹp, nàng nghĩ thế. Nàng nhấn mạnh vào điểm “trẻ”.
Trong chiếc xe lái về thành phố chàng bảo, “Tôi không thể tiếp tục gọi cô bằng cô được, tôi nghĩ thế”.
Judith cho biết tên nàng.
Chàng bảo, “Tôi sẽ gọi cô là Judy”.
Đã bao năm rồi chẳng ai gọi nàng bằng Judy cả, ngoại trừ Joe Hearn.
Chàng cho nàng biết chàng sinh trưởng tại Cannes ở vùng Riviera của Pháp. Chàng đi khắp thế giới từ nơi nghỉ mát này đến nơi nghỉ mát khác để dạy môn lướt ván và lặn có bình hơi. Chàng chỉ mới xa nhà có mười tháng thôi và đã đi xa như thế này. Chuyến dừng lại tiếp theo là Acapulco hoặc Tahiti. Một cái đầu trống rỗng, nàng nghĩ thế.
Đêm ấy, khi nàng ra khỏi phòng ăn, chàng đợi nàng trong quầy rượu. Chàng muốn mời nàng một ly rượu sau bữa ăn tối. Chàng gọi nó là “ly rượu tiêu thực”. Nàng bảo mình nhức đầu và từ chối.
Lúc ấy nàng đã đến đấy được năm ngày. Sáng hôm sau, sau bữa ăn sáng nàng xoa dầu không những lên vai, mặt đùi mà trên cả bộ ngực trần của nàng nữa. Rồi nàng mặc bikini vào và đi ra. Trời đã rất nóng, nắng phản chiếu trên mặt nước làm chói mắt.
Sau khi nhìn những người lướt ván một lúc nàng đứng dậy và đi bộ xuống bãi biển xa khách sạn. Dù không rộng mấy, bãi biển thật dài, dọc theo phải, tính từ khách sạn, hầu như mãi tận các mũi ở về hai phía. Một bờ cát dài cong cong, Judith đi bộ dọc theo bờ tìm những vỏ sò hay mắt ngắm những mảnh gỗ trôi giạt kỳ lạ. Chẳng bao lâu nàng đã đi quá xa khách sạn đến nỗi, lúc nàng nhìn lại, hầu như nàng không còn phân biệt được những người bơi lội và những người tắm nắng trước mặt nó - những người có vẻ như chỉ được chú ý chung chung trên màu da đen sạm của họ. Bản thân nàng có vẻ như đang chạy trốn bạo lực - bạo lực cũng như nhiệm vụ. Chính bạo lực là điều họ quên lãng. Nàng ganh tị với họ. Họ chưa bao giờ trông thấy nó. Họ không biết nó tồn tại.
Nàng nhìn quanh. Tuyệt nhiên không có ai khác ở đấy cả. Xa hơn một ít ở mũi nổi lên một loạt những tảng đá lởm chởm. Bây giờ nàng chắc chắn đã ở ngoài tầm mắt mọi người, và sau một lúc do dự, nàng cởi nịt vú ra. Chẳng có ai có thể thấy mình cả, nàng tự nhủ. Nàng bước lui bước tới với chiếc nịt vú trong tay, nàng cầm dây của nó, và điều này có vẻ liều lĩnh đối với nàng. Mặc dù có lẽ cách khách sạn nửa dậm người ta có thể đoán không biết nàng có mang nó không. Nàng đi rất xa hơn về phía mũi, bước đi cẩn thận, bằng chân trần. Sau khi đứng trên một tảng đá bằng phẳng lớn, nàng cũng cởi ra phần còn lại của chiếc bikini nữa. Nàng đứng trần truồng trông ra biền, và những ngọn gió mậu dịch nóng thổi tạt vào toàn thân nàng. Vừa xoay lại nàng phơi bày trong sự khỏa thân hoàn toàn.
Cuối cùng nàng đưa mắt nhìn lại khách sạn, nàng để ý thấy một hình bé tí trên một chiếc canô kéo lướt ván đang hướng về phía mình. Bất kỳ là ai cũng không thể thấy nàng trần truồng được. Tuy vậy, Judith cũng vội xỏ mảnh dưới bikini. Nhưng, vì cảm giác bướng bỉnh, nàng không chịu mặc mảnh trên và thay vì thế lại để nó lủng lẳng ở một tay. Hình như phía xa kia chiếc ca nô vẫn tiến tới. Nàng quyết định thây kệ nó, và đứng nhìn ra biển để ngắm một chiếc tàu tuần dương trắng lớn, hầu như vô hình trong ánh sáng phản chiếu, đang vượt qua một hòn đảo ở tít ngoài khơi.
Khi nàng nhìn lại lần nữa, hình thù ấy gần hơn nhiều, và nàng nhận ra đó là Pierre. Bản năng của nàng là buộc mảnh nịt vú lại - và nhanh chóng. Nàng đã thật khó khăn để chống lại bản năng trong một thời gian. Nhưng những tình cảm khác can thiệp vào. Nàng đã chán làm người đúng mực và đứng đắn. Nàng bước xuống nước và bắt đầu lội về phía Pirre, ngực của nàng chìa tới, dù mọi tiếng nói bên trong nàng thét nàng bảo hãy che lại. Còn hơn sự e lệ nữa. Rất nhiều nỗi sợ hãi bản năng hòa lẫn với nó. Có phải nàng tưởng tượng rằng chàng định cưỡng hiếp nàng không? Có phải nàng tưởng tượng rằng chàng sẽ bị chinh phục bằng nhục dục không? Bộ ngực trần không còn có quyền lực ấy nữa, ít ra là ở đây. Cưỡng hiếp không có trong tâm trí mọi người, chỉ có ở nàng thôi. Nàng đứng trong nước sâu đến đùi, nhìn thẳng vào Pierre “Tại sao ông không đi huấn luyện nhỉ?”
Một lời bình thường, dầu đối với nàng đây không phải là lúc bình thường.
“Tôi đưa cô trở về chứ?”
“Tôi có thể đi bộ được, cám ơn ông”.
“Cô có muốn xem bãi biển đẹp nhất trên đảo này không?”
Chiều hôm sau chàng đưa nàng đến đấy, một vùng cát hình lưỡi liềm nằm riêng biệt dưới chân một bờ đá. Họ đã đậu xe phía trên và đi xuống nhờ một con đường gờ cắt vào mặt bờ đá, và đột nhiên bãi biển hiện ra. Đấy là một hòn đảo ngọc nhỏ, thanh lịch và nàng yêu nó từ ngay cái nhìn đầu tiên. Nhưng rồi nàng lưu ý đến một điều khác Có độ ba mươi người dưới đấy, đàn ông, đàn bà và ngay cả trẻ con đều đang bơi lội, đứng hoặc tắm nắng và tất cả đều trần truồng như nhộng. Pirre mang theo khăn tắm, nệm cao su xốp và đồ lặn trong một chiếc giỏ bằng rơm. Chàng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Chàng bỏ đồ xuống cát và lập tức cởi hết quần áo. Chàng có vẻ làm điều ấy với tốc độ chớp nhoáng, quá nhanh đến nỗi Judith hầu như không thể nào tin vào mắt mình được. Nàng khó chịu hơn bao giờ hết.
Nàng đang mặc chiếc muumuu ngoài chiếc bikini của nàng. Trong lúc nàng hơi sửng sốt, chàng Pirre lột nó ra khỏi người nàng. Một lúc sau, tay chàng sờ vào dây nịt vú của nàng. Nàng cảm thấy gió nóng thổi vào da thịt.
Pierre lấy chân vịt, mặt nạ và ống lặn ra khỏi giỏ và bắt đầu đi về phía nước. “Lại đây”, chàng ngoái đầu lại bảo. “Tôi chỉ cho cô xem những con cá đẹp”. Judith liếc quanh nàng. Chẳng có ai chú ý đến Pierre hoặc nàng cả. Ngay sau đấy nàng cởi cả mảnh dưới bikini ra và nhặt những chiếc chân vịt, mặt nạ và ống lặn khác.
Sau khi đứng trong nước ngang đầu gối, Pierre nhìn nàng đi đến với chàng. Chàng mỉm cười. Đầu chàng gật gật với vẻ tán thành. Nàng gượng cười. Lúc chàng ướm mặt nạ vào mặt nàng, khuỷu tay của chàng chạm vào một chiếc vú. Chàng tuyệt nhiên không có vẻ gì xúc động khiến nàng ngạc nhiên về điều này. Có phải chàng đã đến chỗ này quá thường xuyên đến nỗi nó không còn ảnh hưởng đến chàng nữa không? Có phải chàng luyện được như thế bằng cách tập trung vào bóng chày, hoặc bất kỳ thứ gì tương đương của nước Pháp không? Hoặc có phải chàng thật ra chẳng quan tâm gì đến nàng cả không? Hình như điều cuối cùng này có vẻ như hợp lý nhất. Nàng cho rằng chắc chàng thấy nàng hơi lớn tuổi.
Sau khi úp mặt vào trong nước, nàng bơi ra vùng đá ngầm và nhiều cá đẹp như Pierre đã hứa.
Đêm ấy sau bữa ăn tối, chàng lại đợi nàng trong quầy rượu. Lần này chàng không mời nàng uống rượu. Chàng chỉ bảo, “Cô có thích đến phòng tôi không?”
Hắn đang mời mình đến ngủ với hắn đấy, Judith nghĩ thế - một chàng thanh niên mà nàng hầu như không quen biết, không đặc biệt thích và sẽ không bao giờ gặp lại. Hắn chỉ muốn cái điều được gọi là “cú giải quyết chớp nhoáng” thôi, Judith nghĩ thế.
Nàng gật đầu và đi theo chàng ra khỏi quán rượu. Nàng đi với chàng, men theo những lối đi tối băng qua khu vườn. Trên đầu, có cái tàng cây và giây leo. Hương hoa ngào ngạt trong đêm tối chung quanh nàng. Nàng chợt nghĩ đây là lý do khiến nàng đã đến đất này, để trốn thoát về một phương diện nào đấy, để giống như những người đàn bà không bị ràng buộc khác, để bỏ đi những tội ác kinh khủng và những nạn nhân đau khổ, để lạc vào một cuộc phiêu lưu vô nghĩa.
Cùng đến với nhận thức này là một sự ghê tởm mình và sự giận dữ. Họ đã đi được vài thước dọc theo lối đi tối mới nhất, bỗng Judith đột ngột bảo:
“Không.”
Nàng đã dừng lại trên đường đi của nàng.
Pierre cũng dừng lại và quay lui, trố mắt nhìn nàng trong bóng tối.
“Rất tiếc,” nàng bảo, “tôi đã nhầm lẫn.”
Nàng không đưa ra lời giải thích nào khác nhưng không chờ ghi nhận phản ứng của chàng. Nàng quay gót và rảo bước nhanh trở về hướng phòng nàng. Khi vào phòng, nàng khóa cửa và nằm lên giường trong bóng tối nhìn đăm đăm lên trần nhà. Ngày hôm sau, nàng bay về lại New York.
Chiếc phi cơ đáp xuống lúc bốn giờ chiều và một giờ sau nàng mang va li đến tòa án. Nàng bước vào một thang máy đầy những nhân viên cảnh sát trẻ mà nàng không quen biết, và lần đầu tiên trong nhiều ngày, bên trong da thịt nàng có cảm giác dễ chịu. Nàng cảm thấy đây là nơi mà nàng thuộc về nó. Nàng thoải mái. Tuy vậy nàng bắt đầu từ giã nó. Lá đơn sắp rời khỏi ví tay nàng. Nàng đã đến đây để xin thôi việc.
Nàng đặt chiếc va li cạnh bàn giấy và lắng tai nghe ông Katz khen nàng về nước da rám nắng.
“Hãy xem thử ông chưởng lý quận có thể gặp tôi hay không?” Nàng hỏi.
Ông không thể gặp được bây giờ đâu, khoảng 30 phút nữa, Katz báo cáo lại như thế. Đó là lúc Judith bảo ông triệu tập ban tham mưu trực tiếp của nàng lại - những người đang ở trong cơ quan vào lúc này. Họ có quyền biết nàng định thôi việc. Nàng sẽ cho họ biết trước tiên.
Các phụ tá trẻ của nàng lần lượt đi vào. Nàng lại nghe thêm những lời khen tặng về nước da rám nắng của mình. Nàng nhìn họ và nghĩ, ước gì hôm qua các bạn có thể trông thấy tôi chạy trần truồng trên bãi biển đấy. Nhưng nàng chẳng thực sự mong như thế tí nào.
Nàng quyết định đợi cho đến khi tất cả đã họp lại mới báo tin thôi việc. Trong lúc chờ đợi, chàng Benjy Golberg thả xuống bàn một mẩu giấy nhỏ và nói, “Chúng ta đang có một nhóm áp lực mới để đối phó đấy. Tốt hơn cô nên đọc cái này đi.”
Trong vấn đề thi hành pháp luật, các nhóm áp lực là một vấn đề nghiêm trọng, và với một cảm giác sợ hãi - như thể tất cả điều này vẫn còn liên quan đến nàng - Judith nhặt mẩu giấy nhỏ lên.
“Nhóm áp lực” mới có tên là Phụ Nữ cho Tội Nhân, một tổ chức do tư nhân tài trợ, Judith đọc, chủ trương rằng việc bác bỏ sự ân thưởng tình dục khác phái cho các người bị giam giữ là tàn ác, dã man và không có tính cách cải tạo.
Judith liếc nhìn lên Benjy đang cười mỉm.
Tổ chức Phụ Nữ cho Tội Nhân đã được thành lập, nàng đọc tiếp, do một bác sĩ nào đấy có tên là Leo Ferguson - bác sĩ gì nhỉ? Judith tự hỏi - người đã bị giam hai năm trong một nhà tù của tiểu bang về tội cướp có vũ trang. Từ lúc được tha ra, ông ta đã tập hợp được “sáu mươi bảy phụ nữ trẻ xuất sắc trong các công tác trị liệu tại các bệnh viện kế cận,” tờ truyền đơn viết như thế. Thêm vào đấy, ông ta tuyên bố rằng ông ta có thêm 600 ứng viên tự nguyện độ tuổi từ 18 đến 38 cho “chương trình cải tạo táo bạo” này.
Các ủy viên tham mưu được triệu tập, trong lúc nhìn Judith dọc, đã bắt đầu cười vang. Bản thân nàng thấy khó cười nổi. Đính kèm theo tờ truyền đơn là một “đơn kín” cho những người tình nguyện trong tương lai. Họ thích chọn tuổi nào cho việc giao cấu? Ở những tư thế nào?”
“Bác sĩ Ferguson đã đến đây,” Benjy lên tiếng. “Ông ta tìm cô. Ông ta muốn cô chứng thực cho chương trình của ông ta. Điều ấy sẽ có ý nghĩa rất nhiều cho ông ta nếu cô chứng thực đấy.”
Mọi người cười vang. Sự buồn bã của Judith vơi đi trong giây lát và nàng bỗng thấy mình cười khúc khích.
“Tôi đã bảo ông ta là cô không có ở đây,” Benjy nói. “Ông ta bảo là sẽ trở lại. Tôi bảo ông ta rằng cô sẽ hài lòng được gặp ông ta đấy.”
Nàng nhìn chàng thanh niên với vẻ trìu mến. Chàng đã thật sự trưởng thành, nàng nghĩ. Một tháng trước đây có lẽ chàng không dám đùa như thế này trước mặt mình đâu. Nàng nhìn tất cả bọn họ trong lúc tiếng cười lắng xuống, chín luật sư trẻ ngồi thành một vòng bán nguyệt không đều, một số với những chiếc cặp để cạnh ghế của họ, tất cả đều có những phong bì hồ sơ vụ án đặt trong lòng.
Dù đã tập hợp họ lại để báo với họ về quyết định của nàng, điều này tỏ ra khó làm hơn nàng nghĩ. Thực ra nàng chẳng làm được gì cả. Một sự im lặng bắt đầu đọng lại.
“Trong lúc tôi vắng mặt, có gì xảy ra tại phòng tiếp nhận không?” Nàng hỏi nhìn các bì hồ sơ vụ án mở ra.
“Ai nói trước nhỉ?” Brian Crawford hỏi. “Tôi phải kể cho cô ấy biết về tên vỗ đít không?” Chàng liếc quanh phòng tìm sự tán thành. Mấy cái đầu bắt đầu gật gật và Judith ghi nhận như thế. “À”, Crawford bắt đầu lên tiếng và chàng kể về một gã đàn ông có thói quen dán những thông báo tuyển chọn diễn viên trên các bảng thông cáo các trường đại học. Hắn thường quyến rũ các cô gái vào một số văn phòng chỉ có một phòng độc nhất, nơi hắn đã cho lắp đặt thiết bị video.
Judith nhăn mặt. Một vụ án video nữa. Nàng hy vọng được nghe tiếp về những tử thi bị chặt ra.
Một khi đã ở một mình trong văn phòng với cô gái, gã đàn ông thường bắt nàng mặc một bộ y phục bé tí xíu, diêm dúa. Rồi hắn trao cho nàng một “bài làm viết” theo đấy nàng là một sinh viên đại học đã bị điểm F trong kỳ thi. Kết quả là giáo sư của nàng, không ai khác hơn là chính tên giám đốc chọn diễn viên ấy buộc lòng phải phát vào mông nàng. Hắn đặt mỗi cô gái nằm dài ngang đùi hắn và vỗ vào mông nàng thật kêu trước ống kính.
“Hắn vỗ đít những cô khao khát làm diễn viên trong mọi phòng kịch nghệ của các trường đại học trong vùng thủ đô, tôi nghĩ như thế.” Brian bảo. “Các trường đại học đều bị lừa. Một trường trong số ấy đã thuê một chiếc xe buýt để đưa các cô gái đến văn phòng của hắn. Chắc hắn đã vỗ vào mông 250 cô gái mới có một cô làm đơn kiện hắn đấy.”
Mọi người đều cười vang.
“Hắn chỉ làm có vậy,” Brian nói tiếp. “Hắn vỗ vào mông họ. Hắn hứa với mỗi cô gái rằng hắn sẽ gởi phim đến Hollywood để nhà sản xuất phim cân nhắc và hắn cho cô gái về nhà để chờ điện thoại của nhà sản xuất.”
Bây giờ ngay cả Judith cũng cười.
“Cô biết phim ảnh đấy,” Brian bảo: “đó là: đừng gọi chúng tôi, chúng tôi sẽ gọi cô đấy.”
Brian lắc đầu trong sự ngạc nhiên: “Hắn là giám đốc của một hãng bảo hiểm quan trọng và nếu nói về pháp luật, chúng ta có một vấn đề đấy.”
Judith hỏi, “Chúng ta truy tố hắn tội gì mới được chứ?”
“Phải. Các cô gái bằng lòng cả mà.”
Tiếng cười tắt lịm và vấn đề luật được thảo luận. Có lẽ đó là một vấn đề thuộc quan hệ lừa đảo.
Vụ án tiếp theo - David Reidy bắt đầu mô tả - cũng cho thấy những vấn đề luật pháp. Một gái điếm bị hãm hiếp bằng một cái bình técmốt.
Vấn đề này tạo ra một hình ảnh trong tâm trí mọi người, một hình ảnh thật là kỳ cục nên mọi người bật cười. “Đấy là chỗ vấn đề pháp luật chen vào,” Reidy nói, “Thường thường trong những vụ án như thế, bằng chứng y khoa có sức thuyết phục. Nhưng trong vụ án này nó không như thế, nếu bạn biết điều tôi ám chỉ. Chẳng có trầy trụa hoặc rách tét gì cả. Chẳng có gì cả.”
Thêm nhiều tiếng cười. Đối diện với những biến cố kỳ cục như thế người ta phải cười hoặc phải khóc, Judith nghĩ thế. Nhưng người ta không khóc mãi được.
Tiếng cười bị Marcy Miller cắt đứt. “Đây là một vụ mà các bạn sẽ không tin được đâu.”
“Cho đến bây giờ tôi chả tin được vụ nào cả,” Judith lên tiếng. Nhưng nàng tin. Nàng lại tiếp xúc với những thái cực của tư cách con người, lại trải qua những cảm xúc thường lệ trong ngày làm việc của nàng: hoang mang, kinh ngạc, sợ hãi.
“Nạn nhân là một nữ bệnh nhân trong một phòng ở bệnh viện,” Marcy nói. “Cô ta uống thuốc an thần. Nam bị cáo đã lén vào phòng tắm của cô ta và mặc một chiếc áo phụ nữ. Hắn đi ra khỏi phòng tắm với phấn sáp đủ thứ và một chiếc áo phụ nữ. Cô ta đang bị thuốc hành. Hắn leo lên giường và vuốt ve cô ta. Cô ta tỉnh lại, hét lên và hắn chạy thoát ra ngoài.” Đầu Marcy gật gật. “Bị cáo đã mất một tinh hoàn trong một tai nạn ô tô,” nàng giải thích. “Tôi nghĩ khó mà xác định hắn thuộc giới tính nào.”
Mọi người cùng cười.
“Tôi có thể hiểu điều ấy được,” Benjy Goldberg nói.
Judith nghĩ, đây giống như một màn kịch vui - và mỗi tuần, mỗi ngày đều như nhau cả.
“Nạn nhân,” Benjy bảo, “là một người đàn ông, một người đàn bà, một người đồng dục nữ và một người chuyển giới tính.”
“Vậy thì có bao nhiêu nạn nhân?” Judith thắc mắc hỏi.
“Một. Cũng chỉ là một gã đàn ông hay đàn bà hay cái thứ gì ấy thôi.”
“Thế là thế nào?”
“Hắn là một gã làm sô ở hộp đêm. Tên sân khấu của hắn là Dottie Fuch-fuck. Tôi có ý muốn nói là hắn không làm việc trong các hộp đêm đàng hoàng. Thế rồi hắn đã giải phẫu thay đổi phái tính. Điều này thay đổi hành động diễn xuất của hắn một chút. Từ nay trở đi, cao điểm mỗi đêm của hắn là lúc hắn kéo váy lên và phơi người ra.”
Brian Crawford bật cười rũ rượi.
Ông Katz thò đầu vào cửa. “Bây giờ ông chưởng lý quận đã sẵn sàng để gặp cô đấy,” ông ta bảo Judith.
Sau khi chẳng nói gì với họ về quyết định của mình, Judith giải tán các phụ tá trẻ của nàng. Mai mình sẽ cho họ biết, nàng nghĩ thế và đi qua đại sảnh.
Chưởng lý quận đang ngồi sau bàn giấy, ông đang ăn một quả táo. “Ngồi xuống đi,” ông bảo, “nước da cô rám nắng đẹp tuyệt đấy.” Sau khi thò tay vào một bao giấy, ông ném cho nàng một quả táo và nàng bắt lấy nó.
“Chính ông cũng có nước da rám nắng khá đẹp đấy,” nàng bảo.
Bây giờ điều gì đã làm quyết định của nàng trở nên quá yếu ớt nhỉ? Có phải vì việc gặp lại các phụ tá trẻ của nàng và cười với họ quá nhiều về những tội ác khủng khiếp như thế không? Mình không thể không giúp họ được, nàng nghĩ. Có phải sự nồng hậu trong đôi mắt người đàn ông này không? Có phải đó chính là cái chuyện bình thường như giơ tay bắt quả táo của ông ngay trên không chăng?
Họ ngồi nhai táo và ông già nhìn nàng với vẻ trìu mến. “Đi xa vài ngày thế mà tốt, phải không?”
“Trở lại cũng tốt nữa.”
“Có điều gì đặc biệt mà cô muốn nói với tôi thế?”
Nàng muốn bảo: Tôi đến đây để xin thôi việc. Nhưng nàng không nói thế được.
Nàng đã có một số nhầm lẫn, nhưng nàng không muốn phạm lại những lỗi đặc biệt ấy nữa. Người ta cần nàng ở đây, và nàng muốn ở lại.
“Điều gì đặc biệt ư?” Nàng hỏi. “Không, không có gì đặc biệt cả.”
HẾT
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt - Robert Daley Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt