Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ân Tình Mong Manh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 32
- Á
i Vân! Ái Vân!
Tùng Nam vừa đẩy cửa, vừa kêu tên cô với vẻ mặt hốt hoảng.
Ái Vân đang nhắm mắt, dựa đầu vào thành ghế đã bừng tỉnh ngay.
- Có chuyện gì vậy, Tùng Nam?
- Em xem này - Tùng Nam để trước mặt cô một số hồ sơ - Tại sao công ty của ta lại đầu tư vào cổ phiếu nhiều như thế? Và còn mua cả một lô đất đã được đem đi thế chấp ở ngân hàng nữa. Thật không tưởng nổi. Phen này thì nguy to rồi.
Ái Vân thất sắc. Cô liếc nhanh qua những trang giấy, mồ hôi cô vã ra.
- Ai đã làm ra những chuyện này? - Ái Vân lầm bầm - Không thể nào là ba được.
- Tôi đấy.
Ái Vân và Tùng Nam giật mình. Cả hai tròn mắt ngạc nhiên nhìn Kỳ Cương đang đứng sừng sững ở cửa.
- Tại sao? Và ai cho anh cái quyền đó? - Ái Vân giận dữ.
- Thì ba chứ ai.
Kỳ Cương điềm nhiên ngồi xuống ghế. Vẻ mặt anh nhìn Ái Vân đầy thách thức. Ái Vân nói một cách khó nhọc:
- Cái gì? Anh vừa gọi ai là ba?
Kỳ Cương cười khẩy:
- Giám đốc công ty này chứ ai. Và tôi, con trai duy nhất của ổng, chẳng lẽ không có quyền sao?
Ái Vân thấy tối sầm mặt mũi. Hèn chi mà từ một anh tài xế đã nhanh chóng được đưa vào làm ở phòng kế hoạch. Cô lảo đảo ngã người xuống ghế. Tùng Nam hốt hoảng:
- Em có sao không, Ái Vân?
- Không sao đâu. Chỉ sốc một chút thôi.
Kỳ Cương gắn điếu thuốc lá trên môi rồi bật lửa hút. Tùng Nam điên tiết trước câu nói và thái độ chọc giận của Kỳ Cương. Anh xông tới nắm cổ áo hắn.
- Mày cút ra ngoài ngay! Không thôi, tao đấm vỡ mặt mày đó.
- Vậy sao? - Kỳ Cương nhướng mày - Nếu anh đánh tôi - Kỳ Cương ngưng một chút, nhìn Tùng Nam - thì mẹ sẽ đau lòng lắm đó.
- Mày... - Tùng Nam nghẹn ngang.
- Phải. - Kỳ Cương đứng dậy, cho tay vào túi quần, đi tới đi lui với vẻ cao ngạo.
- Tôi là kết quả của một mối tình tuyệt đẹp giữa ngày giám đốc Kiết Minh và bà Uyển Phấn đó.
Ái Vân đứng bật dậy:
- Nói láo! - Cô lắc đầu - Tôi không tin. Tôi không tin đâu.
Đáp lại câu hét của Ái Vân là nụ cười bình thản của Kỳ Cương.
- Đừng cố chấp như vậy, bà chị ạ. Bao nhiêu năm chị sống sung sướng rồi. Bắt tôi giấu mặt hoài sao? Tốt hơn hết các người nên quên cái ý nghĩ mình là duy nhất đi. Đã đến lúc tôi phải có những gì lẽ ra tôi có rồi đó. Chào.
Kỳ Cương hầm hầm quay đi, không quên đóng cửa thật mạnh. Ái Vân ngơ ngác quay nhìn Tùng Nam. Không hơn gì cô, anh ngồi đấy, bất động và đau khổ.
Ái Vân loạng choạng đi ra. Vừa đi, cô vừa lẩm bẩm:
- Tôi phải gặp bạ Tôi phải hỏi cho ra lẽ.
Kỳ Cương đã đến gặp bà Ngọc Chị Và cũng như với Ái Vân, anh lại gây kinh hoàng, tức giận cho bà Ngọc Chi lẫn bà Uyển Phấn.
Khi ông Kiết Minh và Ái Vân về đến nhà đã thấy cảnh đổ vỡ mà bà Ngọc Chi dường như vẫn chưa nguôi giận. Bà không ngừng đập phá trong tiếng cười khiêu khích của Kỳ Cương và tiếng khóc nức nở van xin của bà Uyển Phấn.
Ông Kiết Minh vội lao vào ôm lấy bà và xuống giọng năn nỉ:
- Tôi xin bà bớt giận. Chuyện đã lỡ rồi, bà làm khổ mình như thế để làm gì?
Ái Vân cũng vỗ về mẹ.
- Mẹ! Mẹ bình tĩnh lại đi mẹ Ơi. Mẹ đừng làm thế. Con sợ lắm.
Bà Ngọc Chi như bừng tỉnh. Bà ôm lấy con gái, khóc òa.
- Tại sao họ lại đối xử với mẹ như vậy hả con? Cả hai người, mẹ đều hết lòng tin tưởng yêu thương. Vậy mà đùng một cái, họ biến mẹ thành một con hề chẳng hơn chẳng kém.
Bà quay sang bà Uyển Phấn.
- Tôi hận con người này. Cô ta đã đáp lại lòng yêu thương của tôi như vậy đó. Trong khi tôi cưu mang đùm bọc mẹ con cô ta bằng tất cả tấm lòng của một người bạn thì cô ta lại âm thầm dan díu với chồng tôi và lại còn sinh cho ông một đứa con nữa. Làm như thế để làm gì hả, Uyển Phấn? Cô vì tình hay vì tiền vậy?
- Tôi dập đầu xin lỗi chị một ngàn lần - Bà Uyển Phấn quỳ dưới đất, khóc vùi - Tôi không có một lời biện minh nào cho hành động xấu xa của tôi đâu. Tôi chỉ xin được nói với chị một câu là Uyển Phấn này nếu vì tiền bạc của chồng chị thì sẽ chết liền tức khắc.
- Coi kìa mẹ. - Kỳ Cương bây giờ mới lên tiếng - Sao lại phải quỳ lụy van xin như vậy? Dù gì mẹ cũng sinh cho ba một thằng con trai khôi ngô tuấn tú là con mà. Mẹ việc gì phải chịu lép vế.
Bà Uyển Phấn đứng dậy, dang tay tát thẳng vào mặt Kỳ Cương.
- Nếu con tiếp tục buông ra những lời nói láo xược như vậy, mẹ thà không có con đó.
Kỳ Cương xoa má. Mắt anh hằn lên những tia nhìn oán hận, nhưng anh vẫn cười:
- Con xin lỗi. Con chỉ xót xa khi trông thấy mẹ phải qùy trước người ta thôi mà. Phải không, thưa ba?
Kỳ Cương quay sang ông Kiết Minh khiến ông bối rối. Ông tằng hắng:
- Thôi thì tất cả hãy yên cho tôi nói. Thật ra, bao lâu nay tôi không hề biết mình có Kỳ Cương. Khi biết được, tôi thật sự không dám mở lời cùng bà. Ngọc Chi à! Tôi biết dẫu sao đây cũng là một cú sốc cho bà. Tôi thật lòng không muốn. Chúng ta đã đến tuổi này mà còn giận hờn oán ghét nhau thì không nên. Nhưng nếu không nói thì cũng thiếu công bằng cho thằng nhỏ. Nó đã có quá nhiều thua thiệt rồi. Thôi thì chuyện ngày hôm nay đã là một cơ hội giải tỏa những gút mắc. Chỉ xin bà cho tôi nhìn nhận đứa con này và được bù đắp cho nó những thiệt thòi trong quá khứ. Được không Ngọc Chi?
Bà Ngọc Chi chẳng nói chẳng rằng, kéo tay Ái Vân về phòng của mình, khiến cả ông Kiết Minh lẫn bà Uyển Phấn đều bối rối.
Ông Kiết Minh thở dài rồi quay nhìn Kỳ Cương.
- Tại sao con lại biết chuyện vậy? Ba thật tình bối rối, chẳng biết xử trí thế nào nữa.
Kỳ Cương làm ra vẻ buồn bã:
- Con rất thông hiểu cho tấm lòng của bạ Nhưng con không thể chờ được nữa. Chẳng lẽ cho tới lúc ba chết, con mới được kêu tiếng ba hay sao?
Ông Kiết Minh lắc đầu, vẫy anh lại gần:
- Không một chút nào cả, con à.
Ông ôm anh trong tay và xoa nhẹ bờ lưng rộng của anh với tất cả tình yêu thương khao khát. Bà Uyển Phấn quay đi, giấu giọt nước mắt vừa rơi. Nhưng rồi bà không thể không nhớ đến Ngọc Chi và Ái Vân.
- Kiết Minh! - Bà lên tiếng - Ông nên vào với chị ấy. Ở đây với Kỳ Cương như thế này thật không tiện.
Ông Kiết Minh bừng tỉnh:
- Phải, phải. Bà ấy vẫn đang rất giận tôi.
Ông đứng lên và nói với Kỳ Cương:
- Tạm thời con và mẹ tránh mặt một thời gian, ba sẽ liên lạc với con sau.
Kỳ Cương cúi đầu:
- Vâng, thưa ba.
Anh vờ âu yếm nắm tay bà Uyển Phấn và kéo bà theo mình.
- Đi chứ mẹ?
Bà Uyển Phấn cúi gầm mặt, đi theo sự lôi kéo của Kỳ Cương.
- Chắc hẳn bà rất tức giận khi phải rời khỏi ngôi nhà đó, đúng không?
Kỳ Cương gằn giọng hỏi bà. Bà còn chưa kịp trả lời thì Kỳ Cương đã tiếp tục:
- Nói ra thì kỳ. Nhưng thật lòng tôi rất hả hê khi bộ mặt thật của các người rơi xuống.
- Mất dạy! - Bà tát vào mặt anh.
Kỳ Cương nhếch môi:
- Bà chỉ có những cái như thế dành cho tôi thôi sao? Sao bà không nghĩ vì ai mà tôi ra như vậy? Bà có cho tôi tình yêu thương không? Bà có bảo ban dạy dỗ tôi không? Bà chỉ vì cái tôi của bà mà để tôi ra nông nỗi. Tôi không coi bà là mẹ đâu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ân Tình Mong Manh
Dạ Miên
Ân Tình Mong Manh - Dạ Miên
https://isach.info/story.php?story=an_tinh_mong_manh__da_mien