Ám Ảnh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 31
rong bảy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, Niki được hưởng sự xa hoa liên tục. Trên chiếc máy bay phản lực của công ty, cô đã nằm ngủ trên chiếc giường cỡ lớn êm ái và khi thức dậy được dọn ăn điểm tâm trong các tách đĩa bằng sứ cao cấp. Nghĩ đến việc sẽ gặp Will ở London, cô điểm lại những thay đổi ở cô.
Bây giờ cô cương nghị hơn, tự tin hơn, một phụ nữ không còn xa lạ với cách đi lại bằng máy bay phản lực riêng và không ngán một cuộc điều đình lên đến số hàng tỷ đô la. Cô đã chiếm được chỗ đứng của mình trên thế giới, với ít lý do để sợ số mệnh như mẹ cô ngày trước. Vẻ ngoài của cô cũng đã thay đổi. Nhìn các móng tay trau chuốt thật hoàn hảo, cô nhớ lại những ngày hai bàn tay của cô đỏ rần, chai cứng vì làm việc đồng áng.
Hồi đó, Will đã thích cô, đã thích cô trong cái quần jeans và áo sơ mi lao động và cô cũng đã bằng lòng với mình,. Dĩ nhiên, cô không than phiền vì ăn mặc sang trọng như hôm nay, trong bộ quần áo bằng lụa đen do Valentino sản xuất. Và có lẽ có thêm một vài người nhìn theo khi cô đi xuyên qua phi trường, với khuôn mặt trang điểm bằng mỹ phẩm của Pháp và mái tóc vàng rậm do bàn tay uốn tóc số một của Atlanta.
Nhưng đối với Will có khác biệt gì không? Bây giờ anh ta thuộc hàng những ngôi sao sáng chói nhất của nước Mỹ, đã được những giải thưởng trong ngành thu đĩa, có nhiều bài hát của anh nằm trong danh mục mười bài hát được ưa chuộng nhất. Mới trong năm qua, tập đĩa hát mới nhất của anh đã đoạt được vị trí đầu bảng ở những bảng kê các bài hát hay nhất về đồng quê và miền Viễn Tây và gần đầu bảng ở các hãng đủ loại trong cả nước. Anh ta nổi tiếng, có lẽ thu vào mấy triệu đô mỗi năm. Thế nhưng, Niki biết Will vẫn là Will, có lẽ anh không thay đổi gì hết. Về phần cô, Niki biết, không thể nói như vậy.
Khi máy bay đáp xuống phi trường Heathrow, có người tài xế mặc sắc phục đón cô. Y tự giới thiệu là "Hardy" và giải thích được công ty chỉ định phục vụ cô trong thời gian cô ở London. Niki khoái chí vì bây giờ cô có địa vị cao trong Công ty Regal.
Cô càng thích hơn khi tài xế đưa cô đến khách sạn Claridge, thuộc loại cổ kính, đồ sộ, trang hoàng mỹ thhuật. Trong dãy phòng dành cho cô, có cả lò sưởi đốt củi. Cô cởi áo quần và nằm cuộn tròn đánh một giấc trên cái giường kiểu xưa có trần màn và tưởng tượng cô cùng Will đang ngồi trước lò sưởi ấm cúng, kể cho nhau nghe những sự thay đổi trong cuộc đời mỗi người. Trong khi ngủ thiếp đi, nửa mơ nửa thức, cô thấy Will đang ôm cô trong tay anh.
Khi thức dậy, Niki tắm vội và mặc đồ vào, nôn nóng muốn đi xem phong cảnh phố phường. Ngày mai cô đến Viện Bảo tàng Anh quốc gặp Tennyson, người quản thủ thư viện, để bàn về việc Công ty Regal cho Viện mượn bộ sưu tập tranh của mình để triển lãm. Ngày sau đó, Will sẽ đến để bắt đầu biểu diễn theo hợp đồng ở rạp Palladium. Nhưng ngày hôm nay là của cô, tùy cô muốn sử dụng ra sao cũng được.
Chiếc xe du lịch hiệu Bentley, do Hardy lái, đưa cô trước tiên đến tháp London, để xem các đồ châu ngọc của Vua nước Anh và những dụng cụ tra tấn thời xưa. Rồi cô đi xem Điện Hampton Court của Vua Henry Đệ Bát, đã từng ở đấy cùng sáu bà vợ và cũng ở đấy Vua Charles Đệ Nhất, đã bị thần dân của ông chặt đầu.
Cô sục sạo khắc Trung tâm bách hóa lớn nhất có tên là Harrdos, ở đó khách hàng có thể tìm thấy bất cứ gì, từ một hãng đám ma cho đến nhà hàng.
Cô mua áo len bằng casơmia và một chiếc trâm ngọc thạch để tặng Blake. Nghĩ đến Alexi và ân hận vì đã nhiều ngày không hề nghĩ đến anh, cô mua một cuốn sách thuốc cũ một trăm năm, do một ngự y của triều đình Anh viết.
Kiệt sức, cô trở về khách sạn, ăn tối qua loa rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, cô gặp người quản thủ Viện bào tàng để bàn công việc do ông Reece giao phó. Khi trở về khách sạn, cô nhận giấy nhắn lại của Will: "Rời Paris tối nay. Gặp cô lúc tám giờ sáng mai. Tôi không còn dậy sớm như xưa nữa".
Niki thức dậy sớm và tắm thật lâu trong bồn tắm sang trọng, lớn quá cỡ bằng sứ. Tắm xong, cô trang điểm và chải tóc, rồi mặc một quần xốp len màu xanh, một áo len tròng đầu cùng màu và một áo gió bằng len ca- sơ- mia.
Cô gọi đem cà phê và bánh lên phòng. Khi điểm tâm dọn lên, cô sốt ruột quá nên không ăn được. Lâu lắm, hai người không gặp nhau và càng lâu hơn từ khi anh không còn thấy thích thú khi gặp cô. Cô đi đi lại lại trong phòng, đếm từng phút.
Khi nghe tiếng gõ cửa, Niki vội vàng ra mở cửa. Vừa kịp thấy gương mặt khỏe mạnh của Will và cái miệng tươi cười của anh, cô đã bị anh ôm chầm lấy, hôn đến ngộp thở. Anh nói, giọng khản đặc:
- Lâu quá! Tôi đã bắt đầu lo rằng cô không sang đây.
- Không có chuyện lâu quá.
- Ơ kìa, - anh phá ra cười - câu đó làm tựa đề cho một bài hát được lắm. Cô chịu phụ giúp tôi soạn nó không?
Anh bắt đầu hát thật lớn: "Người yêu của tôi để tôi ra đi buồn bã, tôi đã tưởng cô ta sẽ không bao giờ còn gặp tôi… cô ta bảo anh yêu, anh lầm rồi, bởi vìkhông bao giờ lâu, lâu quá…"
Niki cười vang và bảo anh ta ngừng hát, nhưng không nói thật. Bài hát tức cười hình như làm Niki trở lại như ngày xưa, anh chàng Will hay chọc cô và nói giỡn về nhiều điểm cô coi trọng.
Một lát sau, Will thụt lại và ngắm cô rồi nói:
- Cô khác trước, cô đã làm gì… gì với con người cũ của cô?
Thấy cô lộ vẻ thất vọng, anh ta vội vàng nói tiếp:
- Cô vẫn đẹp. Chỉ khác, không như tôi nhớ về cô.
- Tôi đã bỏ lại những cái áo sơ mi và quần jeans của tôi ở Willow Cross, nếu anh có ý nói vậy.
Will toét miệng cười, như thích thú với câu trả lời của cô. Anh nói:
- Ồ, cô em ơi, tôi yên tâm… cô nói nghe vẫn như trước, tuy rằng cô quả là người giống như một người mẫu ở bìa tạp chí.
Niki chưa kịp đáp thì anh đã bước vào trong dãy phòng và xem các đồ bày biện sang trọng. anh vẫn vậy, trong cái áp vét ngắn vải dày và cái quần jeans. Có lẽ gầy hơn một chút, nhưng cái đó không có gì lạ, vì phải thức khuya và ăn uống thất thường trong chương trình biểu diễn quá gấp. Anh hỏi:
- Cô trả bao nhiêu tiền ở đây?
Câu hỏi làm Niki sửng sốt. anh ta làm ra bao nhiêu là tiền, sao còn nghĩ đến giá phòng khách sạn? Cô đáp:
- Tôi không trả tiền phòng. Công ty Regal đài thọ hết cho chuyến đi.
Câu trả lời hình như không làm cho Will thỏa mãn. Anh chậm rãi nói:
- À ra dạo này cô sống như thế này đây… Có vẻ như cô đã thật sự thích kiểu cách của các công ty…
- Việc đó có gì sai trái? Tôi tưởng tôi đã giải thích rõ trong những lá thư… tôi yêu nông trại của tôi, Will, nhưng không thể
yêu thuốc lá nữa. Đó là lý do tôi đã đến với Regal và đã…
Anh cười khanh khách, ngắt lời cô:
- Ơ kìa, chúng ta đừng đứng đây cả ngày. Trời đang nắng tốt, chúng ta có nhiều cái để làm, thích thú hơn là nói về Công ty
thuốc lá Regal. Chúng ta đi thôi.
Anh khoác tay cô đi ra. Đến cửa khách sạn, cô chỉ vào chiếc Bently chờ ở ngoài:
- Tôi chắc anh không muốn dùng chiếc xe xủa công ty Regal…
- Cô nói đúng.
Anh gọi một chiếc taxi.
Thành phố London mà Will đưa cô đi xem, khác hẳn thành phố cô đã đi xem một mình. Họ đi lang thang qua các khu ngoại
ô do người các dân tộc ở, phản ánh thời đại đế quốc Anh, với những người Ấn Dộ và Pakistan ở phố Southhall về phía Tây London, người vùng Caribe ở Brixton và bầu không khí Đông Phương ở các khu phố Trung Hoa và đường Gerrard. Họ lục lạo trong các tiệm của người Chypre ở Camdeh và chiêm ngưỡng nhà thờ Hồi giáo mọc sừng sững ở rìa công viên Regent.
Với lỗ tai của một nhạc sĩ, Will nhái các giọng nói ở London, và giọng nói "dân gian" ở London, giọng Úc, giọng Ê- cốt và giọng người thượng lưu đã học qua các trường công ở Anh.
Lúc 11 giờ 30, họ xem đổi gác ở tiền đình Điện Buckingham. Đến 2 giờ 30, Will mua bánh mì xúc xích và nước soda ở một xe bán trên đường phố và nói hai người sẽ ăn ngoài trời trong công viên St.James. Nguyên là của Vua Henry II, bây giờ công viên này là chỗ của chim hoang, người buôn bán và các cặp tình nhân.
Ngồi trên một đám cỏ xanh, cố ăn bánh mì xúc xích làm sao cho mỡ không giọt vào áo len, Niki hỏi:
- Có phải tất cả các cái này là cách anh dùng để cho tôi biết Will Rivers không hề thay đổi?
Will đáp:
- Không hẳn thế. Tôi đã thấy trong ngành âm nhạc cũng có lắm thứ dỏm và thối nát. Và nếu tôi làm được theo ý mình, có lẽ tôi trở về Willow Cross, để lâu lâu thu đĩa hát một lần. Để sống giữa những người thật tình không quen nói dối. Cô và tôi không phải luôn luôn hợp ý nhau, nhưng ít nhất tôi có thể tin ở cô là nói sự thật với tôi.
Niki lặng thinh. Có thật sự cô xứng đáng được coi là ngay thật khi cô giấu Will rất nhiều chuyện? Thế nhưng tại sao anh trông chờ sự hoàn toàn ngay thật ở ai, trong khi chính anh cũng có nhiều bí mật đến thế?
Như đọc được ý nghĩ của cô, anh nói:
- Tôi không thể nói rằng tôi thích khi bị cô gọi là một kẻ không ra gì.
- Tôi không hề nói vậy!
- Kìa, chúng ta đang nói về sự thật. Cô nhớ ở Nashville không?
Niki như chạm nọc. Làm sao cô quên được? Will nói tiếp:
- Dầu sao, tôi đã suy nghĩ về những lời cô nói. Đúng là tôi đã giận cô điên lên được, nhưng tôi biết cô không phải là hạng người có tâm địa độc ác không có có lý do. Tôi nghĩ rằng tôi đã sai trái phần nào khi cứ đeo đuổi hình ảnh của Beth.
Anh ta nói tên người yêu đã chết với một giọng âu yếm đến nỗi Niki cảm thấy ghen tức. Tuy nhiên cô cũng hài lòng vì Will đã nghĩ đến cô khi hai người xa nhau và cảm động vì anh đã muốn chia sẻ với cô một kỷ niệm thầm kín. Anh nói:
- Khi gặp Beth tôi mới mười lăm tuổi, nhưng biết ngay đó là ý trung nhân của mình.
Anh kể một cách mộc mạc, về mối tình đầu và sự ngây thơ về việc anh thề mãi mãi yêu cô gái đã chiếm trọn trái tim anh.
- Chúng tôi luôn luôn dùng hai tiếng "mãi mãi". Chúng tôi đã không ngờ cuộc tình sẽ ngắn ngủi đến thế. Beth bị bệnh hoại huyết khi lên mười tuổi. Cô ấy đã chống trả quyết liệt, Niki ạ, cô ấy ham sống quá chừng… Chúa ơi, tôi đã muốn cô ấy sống. Nhưng cô đã chết trước khi tốt nghiệp mấy ngày… và được chôn trong chiếc áo dài màu hồng cô sắp mặc trong ngày tốt nghiệp…
Anh bỏ lửng câu nói, đôi mắt nâu đăm đăm nhìn vào một điểm xa xăm qua khỏi hàng cây và các khóm hoa.
Niki chạm vào bàn tay anh để tỏ ra đồng cảm. Anh mỉm cười như để Niki an tâm rằng anh đang có ở đây với Niki.
- Sau vụ gây lộn với cô ở Nashville, tôi đã đi thăm mộ của Beth. Trước đây tôi thăm mộ của cô ấy rất nhiều lần.
- Tôi không hề biết.
- Dĩ nhiên cô không biết. Tôi đã không kể cho cô nghe về cô ấy. Ngay cả khi tôi, ờ… ngay khi tôi đang có ý nghĩ rằng có thể có một người tôi có thể quan tâm đến…
Có một người tôi có thể quan tâm đến… nghe như tựa đề một bài hát và bên tai Niki, đó là một sự thổ lộ tâm can của anh. Will hình như đang chờ đợi cô phản ứng ra sao, nhưng cô đang lấy làm lạ, làm sao một người đàn ông quan tâm đến một người con gái lại có thể hành động như anh đã làm. Anh nói tiếp:
- Dầu sao, tôi đã đến mộ cô ấy và nói chuyện với cô ấy, nhưng có một cái gì khác trước. Trước đó tôi luôn luôn nghe tiếng cô ấy trả lời. Không phải nói lớn - tôi không phải đã mất trí. Nhưng tôi đã nghe tiếng cô ấy trong tâm trí tôi, như là cô ấy vẫn còn ở bên tôi và hễ còn như vậy, tôi đã luôn luôn có người để trở lại chuyện trò. Nhưng ngày hôm đó, tôi đã… ờ, tôi chỉ là như một người đàn ông đứng bên nấm mồ của người đàn bà mình yêu. Giống như… giống như cô ấy đã chết lại một lần nữa. Và tôi đã biết cô ấy sẽ không bao giờ trở về với tôi nữa.
Giọng nói của anh bây giờ dịu dàng quá, hiền từ quá, nhưng Niki không cảm thấy ghen, chỉ thấy buồn cho anh. Cô tạ lỗi:
- Tôi xin lỗi đã làm cho anh đau khổ như thế. Tôi không có quyền…
Anh nâng cằm của cô lên và nhìn vào mắt cô.
- Nếu như lúc đó cô đã bắt đầu quan tâm đến tôi, thì cô có quyền…
Cô nhìn xuống. Có lẽ đối với anh, việc chôn chặt hồn ma của người yêu đã chết là dễ dàng.. Có lẽ khó hơn đối với cô, nếu muốn chôn chặt những nỗi lo sợ vẫn còn tồn tại.
Chiều hôm đó họ trèo lên đồi Nghị viện và đứng ở đồi nhìn xuống thành phố trải rộng ra trước mắt, như một cái làng có ô vuông thật lớn. Will quàng vai cô và cô không gỡ ra.
Vì Will phải biểu diễn lúc 8 giờ, họ quyết định ăn tối sớm. Will gọi món cua và rau xanh, còn Niki ăn xà lách với bánh mì và bơ. Đã lâu lắm, Niki mới cảm thấy thoải mái với Will bên cạnh. Phải chăng vì anh đã phơi bày với cô những nơi thầm kín trong tim anh? Vì anh hình như đang mời mọc cô chiếm một chỗ trong đó?
Sau bữa ăn, Will thả Niki xuống trước khách sạn cô ở và đưa cô một phong bì đựng một thẻ vào hậu trường và một cái vé vào cửa. Anh nói:
- Bây giờ tôi phải đi, nhưng sẽ chờ cô sau buổi biểu diễn.
Niki hấp tấp về phòng để sửa soạn. Tắm vội xong, cô mặc đồ thật kỹ lưỡng, bắt đầu bằng đồ lót mụa mới mua, rồi chiếc áo dài lụa màu xanh lục do Carolyn Rochm sản xuất và đi đôi hài dành cho ban đêm. Cô trang điểm lại và chải tóc ngược lên đỉnh đầu để lộ cần cổ dài xinh đẹp. Cô đeo một cặp nút nạm kim cương, khoác lên một cái áo choàng len ban đêm bằng lụa và bước ra để Hardy đưa cô đi trong chiếc xe hơi hiệu Bentley.
Bên ngoài rạp Palladium có những bích chương mang tên Will và ảnh của anh, thân mình cao lớn, lực lưỡng, khuôn mặt cương nghị, với cặp lông mày màu sẫm và làn môi dưới khêu gợi. Cô lấy vé ra và cùng đám người chen chúc vào trong rạp hát khổng lồ đã đầy người.
Đa số là khán giả hình như là trẻ tuổi và phái nữ, cũng như xưa kia ở Willow Cross. Chỗ ngồi của Niki ở khoảng giữa các dãy ghế gần dàn nhạc, rất thích hợp để dễ nghe và dễ thấy.
Ban nhạc vào chỗ, rồi qua hệ thống âm thanh, có tiếng loan báo:
"Thưa quý vị, rạp Palladium xin giới thiệu… Will Rivers!"
Tiếng vỗ tay hoan hô nổi lên trong khi anh bước ra sân khấu, trong bộ y phục thường lệ, bước đi nhún nhảy nhẹ nhàng. Anh vẫy tay chào khán giả, rồi trong tiếng hoan hô vang dội, anh mở đầu bằng bài hát đang nổi tiếng có tựa đề: "Những thay đổi nho nhỏ", kể lại những điểm nhỏ nhặt mà một người đàn ông nhận thấy nơi một người đàn bà sống chung không còn yêu anh ta. "Trước kia thhường làm lụng bên cạnh tôi, ở luôn tại đó đến khi mặt trời lặn… Bây giờ một mình tôi trên cánh đồng, cô ta bảo mệt nhọc quá…"
Nghe anh hát, Niki không những cảm nhận những dòng thơ của Will đã đặt ra, mà còn thấy anh thấu hiểu tình yêu, đàn bà, phong tục của những người dân và những địa điểm ở quê hương anh. Rõ ràng là anh chưa mất cái nét của anh. Nhưng cô tự hỏi, phải chăng anh đã chọn bài hát ấy một phần vì nó nói với cô, về những thay đổi mà cô sợ sẽ dựng lên một hàng rào ngăn cách hai người.
Giọng của anh phong phú hơn, ấm hơn, du dương hơn và anh hát một cách đầy tự tin. Giữa những tiếng thở dài, rên siết và những tiếng kêu lên thích thú của những khán thính giả trẻ, anh hát không ngừng những bản cô thuộc lòng và những bản cô chưa hề nghe. Trong bầu không khí toát lên tình yêu, Will hát rất vững vàng, hai mắt đưa qua những hàng ghế đầu, làm cho mỗi người phụ nữ đều có cảm tưởng anh ta hát cho mình.
Chỉ khi anh bắt đầu hát bản cổ điển của anh, có tực đề "Mặt trái của trái tim", cuối cùng anh mới để tới chỗ ngồi của Niki. Hết câu này đến câu khác, mắt anh lưu lại ở đó và cô cảm thấy anh gởi gắm cho cô, qua lời hát, nỗi cô đơn và nỗi khao khát được yêu của anh. Dưới ánh đèn sân khấu tỏa sáng, mặt anh bóng nhảy mồ hôi. Giọng anh trở nên khàn, nhưng cái đó cũng khêu gợi vô cùng, giống như nụ cười đau khổ của anh. Khi cuối cùng mắt anh rời khỏi cô, Niki cảm thấy như thể mặt trời đã khuất sau một đám mây.
Anh hát trong gần hai giờ đồng hồ, nhưng khi anh thử từ giã, khán giả la lên đòi nghe nữa. Vì vậy anh hát thêm vài bài hát mà anh nói là vừa mới sáng tác, nay hát thử lần đầu. Rồi anh hát lại vài bài đã trở thành "cổ điển" của anh và mời khán thính giả hát theo lời ca của bản "Nông gia Brown", giống y như anh đã làm khi hát ở hợp tác xã ở Willow Cross trong các buổi dạ vũ.
Buổi biểu diễn cuối cùng chấm dứt sau khi khán giả hoan hô bằng cách la hét, vỗ tay, dậm chân kéo dài đến mười lăm phút. Khi Niki đi vòng ra cửa sau vào sân khấu, cô phải chen qua một hàng rào những thiếu nữ mới đến đứng trước cửa. Họ nhìn cô với vẻ ganh tị khi cô trình thẻ và được cho vào.
Cô được hướng dẫn đến một phòng thay đồ có trang trí một ngôi sao lấp lánh. Cô gõ cửa và bước vào. Will đang nằm trên đi- văng, mệt lả, áo quần ướt mồ hôi dính bết vào thân mình, trông càng khêu gợi hơn. Khi Niki vào, anh vùng dậy ôm chầm lấy cô, hôn cô.
- Will, tôi chưa từng nghe ai hát lớn tiếng như anh, - cô nói với giọng quê mùa đùa giỡn để che đậy lòng hâm mộ thật tình của mình.
Anh cười ồ, rồi đứng vào phía sau một tấm bình phong.
- Cô cho tôi một phút để thay đồ.
- Bên ngoài có đông người lắm. Có lẽ tôi phải gọi Hardy ở khách sạn đem xe đến đón chúng ta.
- Không cần thiết. Tôi ghét những thứ kiểu cách minh tinh ấy, nào xe nhà, nào vệ sĩ và bọn người đeo theo. Thứ đó là đồ bỏ đi, Niki, không dính dáng gì tới âm nhạc.
Vài phút sau, anh hiện ra trong bộ đồ vải dày mới giặt. Anh toét miệng cười và nói:
- Thông thường tôi nán lại một lúc để chào hỏi các bạn trẻ hâm mộ tôi, như Eilvis xưa kia thường làm. Nhưng tối nay tôi áp dụng một biệt lệ. Chúng ta có thể đi ra bằng cửa riêng. Chúng ta sẽ đi bộ qua một hai khu phố, rồi gọi xe taxi.
Niki liếc nhìn một cách hoài nghi vào đôi hài đi đêm và cái áo dài bó sát người của cô. Will nắm tay cô dẫn cô đi dọc một hành làng dài, rồi quẹo quanh góc nhà. Anh đẩy một cánh cửa sắt và nhìn ra đường cả hai phía, rồi gật đầu ra hiệu cho cô theo anh. Niki rảo bước để theo kịp Will, gót hài cao gõ lách cách trên vỉa hè. Gần đến một ngã tư, bỗng có một tiếng la ó vì nhận ra họ và một đám thiếu niên ùa chạy đuổi theo. Will nắm chặt tay Niki vừa chạy, vừa lôi cô đi. Cô nghe tiếng áo cô bị xé rách và rớt mất một chiếc hài. Cô vấp vào một kẽ nứt ở một vỉa hè và hất luôn chiếc kia đế khỏi té.
Niki đâm hoảng, cô ngộp thở, trong khi đám đông rượt theo họ hết phố này đến phố khác. Mặt bê tông làm cho chân mang vớ dài của cô bị đau, nhưng cô vẫn cứ chạy, đến khi Will đẩy cô vào một hẻm tối và ẩm ướt. Họ chờ thật lâu, run rẩy trong khí trời lạnh cóng ban đêm, cho đến khi tiếng la ó và tiếng chân tắt ngấm. Niki hỏi:
- Trời đất! Tại sao anh không chịu để tôi gọi Hardy đến? Tại sao anh phải làm bộ như anh còn ở Willow Cross?
- Cô nghĩ về tôi như thế à?
- Tôi không muốn ở đây cãi nhau với anh. Tôi muốn trở về khách sạn của tôi. Và nếu anh cho rằng cái đó quá… "có mùi công ty", thì cũng thế thôi.
Will lặng thinh bước ra đường phố và ngoắc một chiếc taxi đang chạy ra. Khi đến khách sạn, anh đưa Niki lên phòng cô.
Cô lạnh lùng nói:
- Chúc anh ngủ ngon và cám ơn anh về một buổi tối đáng nhớ.
Anh cắn chặt quai hàm, rồi chợt phá lên cười:
- Không, cô không làm thế được đâu, Niki, lần này thì không. Sau những gì vừa trải qua, ít nhất cô có thể mời tôi vào uống một ly gì. Hãy cho tôi ấm lại một chút trước khi đuổi tôi về.
Suy nghĩ một lúc, Niki đành nghe theo. Chưa có thiệt hại gì, ngoại trừ cô bị mất đôi giày cao gót mới. Cô đốt củi trong lò sưởi và rót ra hai ly rượu mạnh đưa cho Will một ly, rồi ngồi xuống bên cạnh anh trên tấm thảm.
- Tôi xin lỗi về chuyện vừa xảy ra, Niki. Cô giận là phải…
- Cái gì thế này? Will Rivers mà xin lỗi à?
- … nhưng theo như tôi cảm thấy cái đó giống như tôi phải đấu tranh để khỏi phải thay đổi. Tôi yêu âm nhạc của tôi, Niki ạ và đôi khi thích được hoan hô, nhưng tôi ghét những gì đi kèm theo cái đó. Những người cổ động cho tôi mà nói dối.
Những ông bầu ăn bớt tiền của tôi….
- Anh đang bị những chuyện đó thật à? - cô hỏi.
Cô nguôi giận khi ngồi trong căn phòng ấm áp. Cô đã hiểu quá rõ về những lời nói dối và sự phản bội.
Anh gật đầu:
- Không phải vấn đề tiền bạc, Niki ạ. Nếu có ai xin tôi ít tiền, có lẽ tôi cũng cho. Vấn đề là bị những người mình tin cậy lừa gạt mình.
Niki với tay ra áp lên bàn tay anh. Cô có cảm giác cuộc đời cô đang đi đúng hướng, còn Will thì hình như, đang mò mẫm tìm đường. Nhớ lại Will đã từng mơ ước có một sự nghiệp như bây giờ, cô lẩm bẩm:
- Hãy coi chừng khi cái gì ta cầu nghuyện được thỏa mãn.
- Phải, cô nói rất đúng.
Anh im lặng một lúc, rồi nói:
- Tôi vẫn nghĩ rằng cô và tôi là hai mặt của một đồng tiền. Cô hình như luôn luôn chạy trốn. Trốn cô, trốn quá khứ của cô. Tôi thì cũng có qúa khứ, nhưng tôi không muốn chạy trốn mà luôn giữ nó bên cạnh, mà rốt cuộc cũng như cô. Cả hai chúng ta đều dùng quá khứ để khỏi phải yêu ai. Khỏi phải yêu ai một trăm phần trăm. Có lẽ chúng ta nghĩ rằng, nếu chúng ta không chấp nhận quá nhiều rủi ro thì chúng ta không bao giờ bị đau khổ nặng nề. Nhưng cách đó không có kết quả Niki ạ. Ta vẫn bị đau khổ như thường… và rốt cuộc cũng còn lại một mình.
Căn phòng im ắng, chỉ nghe tiếng đồng hồ quả lắc kêu tích tắc. Hai người ngồi trên sàn nhà bên cạnh lò sưởi, trong ánh sáng lờ mờ của bếp lửa và nhìn vào than hồng đỏ âm ỉ. Cô quay mặt sang anh, thấy bóng hình mình trong mắt anh và cảm thấy hơi nóng của sự thèm muốn của anh. Anh âu yếm hôn cô, bàn tay đan và bàn tay cô. Anh dịu dàng nói:
- Tôi đã thấy thiếu cô. Tôi đã quen có cô ở bên cạnh. Đi đâu tôi cũng nghĩ đến cô đang ở đó với tôi…
- Tôi cũng thấy thiếu anh. Tôi…
Anh ngắt lời cô bằng một nụ hôn khác. Will ẵm cô lên đem đến giường và đặt cô nằm xuống. Cô trân cứng người lại, co rút lại. Hình như Will biết. Anh vuốt trán cô và vuốt mái tóc cô như muốn nói với cô rằng không có gì phải gấp. Anh thì thầm:
- Anh chắc rằng anh yêu em, Niki Sandeman. Anh yêu em và không có cách gì làm khác được.
Lời tuyên bố giản dị được nói bằng một giọng dịu dàng; nó lơ lửng trên không, chờ lọt vào tai một người. Môi Niki mấp máy, nhưng không có tiếng nào lọt ra. Cô kéo Wil xuống, áp miệng mình lên miệng anh, tim cô đập mạnh vì lo sợ và trông đợi. Anh thì thầm:
- Em đừng sợ, em yêu. Anh sẽ không làm em đau khổ. Anh chỉ muốn yêu em.
Cô tự nhủ mình sẽ không sợ. Yêu Will không bắt buộc phải là một điều tai hại, nếu cô cẩn thận…
Họ cởi áo quần ra và trần truồng nằm bên nhau. Anh áp mặt vào ngực cô, hai tay vuốt ve làn da mềm mại như lụa ở hai vế cô.
Sự thèm muốn đã làm thân mình Niki nóng lên, cũng như tình yêu của Will đã sưởi ấm tâm hồn cô. Cô vuốt hai cánh tay anh đang ôm cô và hai chân anh đang quắp lấy thân mình cô.
Cô khẽ rên lên trong khi anh vuốt ve nhè nhẹ hai vú của cô, làm cho hai núm vú cương lên và những giác quan của cô thức dậy sau bao nhiêu năm nằm ngủ yên. Hai chân cô dang ra và kẹp lại sau lưng anh. Thân mình của hai người trở thành một. Anh cử động lúc đầu chầm chậm. Thân mình cô nẩy lên và cảm giác dâng lên càng lúc càng cao… để rồi lên đến tột đỉnh,
nhận chìm cả hai người.
Niki nằm yên trong tay Will gần như nín thở, sợ làm tan mất giây phút tuyệt vời vừa mới lắng yên này. Anh mỉm cười với cô trong bóng tối, hôn cô gần như kính cẩn, mắt anh cũng ánh lên những tình cảm như trong mắt cô. Họ chợp ngủ một lúc, rồi Will cùng cô lại làm tình.
Thức dậy trong vòng tay của một người đàn ông là một cảm giác mới lạ. Nhìn vào khuôn mặt Will, cô chợt thấy trong lòng mình tràn đầy sự âu yếm mà trước đó không có. Định dành cho anh một sự ngạc nhiên về bữa điểm tâm thịnh soạn, cô rón rén qua phòng khách, gọi dọn lên phòng. Cô gọi tất cả các món có trong thực đơn và nói:
- Đem lên một ít hoa. Và một chai sâm banh.
Will còn nằm ngủ khi người bồi đẩy một bàn ăn trải khăn vào phòng. Vài phút sau, có lẽ bị đánh thức bởi mùi thơm của cà phê mới pha, anh mở mắt và chống một tay nhổm dậy. Anh mỉm cười với Niki, rồi nhìn thấy người bồi đang sắp ly đĩa ở bàn. Sau khi người bồi đã đi ra, cô vui vẻ nói:
- Chào anh buổi sáng. Chắc anh đói bụng.
Will ngồi dậy, anh nhìn vào các giỏ trái cây và bánh mì, các đĩa trứng với dăm bông và xúc xích, bình nước cam vắt, cái chậu bạc ướp lạnh chai sâm banh, các bình bằng pha lê cắm những bông hồng. Anh nói:
- Trời đất, Niki. Tại sao em phải làm vậy. Tất cả những thức đó chỉ là màu mè…
Môi dưới của Niki run rẩy. Will đã làm cho cô sung sướng, vậy mà bây giờ, khi cô đang yếu đuối và không có vũ khí tự vệ, anh lại cau mặt với cô làm như cô đã làm một chuyện gì sai trái. Cô nói:
- Em muốn làm anh ngạc nhiên.
Anh lắc đầu làm ra vẻ không hiểu được và như thể anh cũng bị thất vọng.
- Và em đã nghĩ ra việc này, phải không? Muốn làm anh sung sướng chỉ cần nói: "Em yêu anh, Will…" hoặc là chỉ một nửa những thứ đó.
Lời nói của Will có vẻ như là một sự thách thức, đột nhiên vạch ra một giới hạn mà anh không muốn cô vượt qua, làm cô
cảm thấy tức giận. Cô nổi nóng hỏi lại:
- Tại sao anh không chịu hiểu những tình cảm của em trong khi em đang cố gắng tìm hiểu những tình cảm của anh? Em đã ăn thức ăn tồi tệ mà anh muốn, em đã bị hỏng cái áo dài của em và đã chạy trốn muốn chết, tất cả chỉ vì chúng ta phải làm theo kiểu anh muốn. Bây giờ anh còn bảo em phải nói thế này, phải làm thế nọ, phải ra vẻ thế kia! Tại sao anh không để cho em được tự do một chút, hở Will? Tại sao anh không thể…?
Anh ngắt lời cô:
- Tại sao em lại cố làm cho ra vẻ một con người mà anh không thích? Tại sao em không thể là cô Niki Sandeman mà anh đến đây để tìm kiếm?
Cô càng nổi giận và cãi lại:
- Mẹ kiếp, Will, anh tưởng anh là ai? Có lẽ anh tưởng rằng anh là anh chàng Will Rivers như tôi đã quen ở Willow Cross, nhưng không phải: bây giờ anh tệ hơn.
Will nhỏm dậy, mặt nhăn nhó vì tức giận và chạm tự ái.
- Nếu như em nghĩ vậy thì đêm hôm, qua là cái gì hả, Niki? Em nói cho anh nghe được không?
- Đêm hôm qua là một sự sai lầm, đúng như tôi đã nghĩ, - cô nói, rồi khép áo choàng lại, và đi vào phòng tắm.
Anh gọi với theo:
- Thật vậy à? Cô có bao giờ ngừng lại để suy nghĩ rằng có lẽ do cô mà mọi việc đều hỏng hết không? Có bao giờ cô thật sự thôi không còn hối tiếc cho bản thân và nghĩ đến tình cảm của một người nào khác?
Để trả lời, cô đóng cửa đánh sầm một cái.
Vài phút sau, Will đóng cửa đánh sầm mạnh hơn lúc bỏ về.
Niki cố ép mình ở lại thêm vài ngày ở London như ông Reece đã dặn. Cô cần phải tự thuyết phục rằng mình vẫn tốt, đề chứng tỏ không phải cuộc đời cô trở nên xấu hơn, chỉ vì anh chàng Will Rivers đã trở nên không thể chịu nổi! Trong một lúc ngắn ngủi, cô đã gần như sung sướng, nhưng đã hỏng hết.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh