Vẫn Mãi Yêu Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 31
orrie buồn ngủ cả ngày nhưng không muốn để Roy biết. Có nói với anh lý do vì sao chị buồn cũng chẳng ích gì. Vào ngày này năm 1975, chị ngồi trong văn phòng luật sư của cha mình và ký giấy tờ cho đi đứa con của mình. Những ngày đó chẳng cần được sự cho phép của người cha; nhưng nếu có, Corrie cũng buộc phải nói dối và giấu tên cha đứa bé. Như thế, chị sẽ bị mất mặt trước gia đình và người bạn của cha mình, nhưng thà làm thế còn hơn dính dáng tới Roy.
Corrie vừa cầm cốc cà phê mới rót vừa quan sát chồng đang phân loại thư từ và hóa đơn. Roy đã quá quen thuộc với việc vợ hiện diện trong công việc tới mức chẳng để ý mấy khi chị đến phòng anh. Lần này anh nhìn lên và nhíu mày.
"Em bị cúm à?", anh hỏi khiến chị ngạc nhiên.
"Không. Sao thế?".
Anh nhún vai trước câu hỏi của chị. "Trông em nhợt nhạt lắm".
"Không hề".
"Em cũng đột nhiên trở nên im lặng. Như thế chẳng giống em chút nào". Anh lại tiếp tục.
"Anh hãy cầu nguyện đi".
Anh nháy mắt cười. "Có lẽ anh nên như vậy. Nhưng nếu em không khỏe, em về nhà đi. Hôm nay quả là một ngày trôi qua chậm chạp".
"Có lẽ em sẽ về", chị nói, và nghĩ đến việc đó lúc quay lại phòng làm việc phía ngoài. Roy được thuê để kiểm tra thông tin cần thiết cho một người bạn ở Seattle, Joe Landry. Gần đây, Joe có thuê một trợ lý mới và nghi ngờ rằng cô ta khai khống quá trình làm việc trước đây của mình. Anh ta nhờ Roy kiểm tra và anh đã làm việc này trong vài ngày qua. Những việc nhỏ nhặt này giúp họ kiếm cơm hàng ngày.
Sau nửa tiếng, Roy ra khỏi văn phòng và ngồi ở góc bàn của chị. "Em vẫn ở đây à? Corrie, nếu em thấy không khỏe thì về nhà đi". Thấy chị chỉ nhún vai, anh hỏi, "gần đây em có nói chuyện với Linnette không?".
"Không hẳn". Corrie tưởng rằng nếu con gái sống ở vịnh Cedar, hai mẹ con họ sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn. Nhưng đâu phải. Cả hai đều có cuộc sống bận rộn và có khi cả tuần họ chẳng gặp nhau hay nói chuyện với nhau. Có vẻ câu trả lời khiến chồng chị ngạc nhiên. "Con bé mới ghé qua và có vài câu hỏi liên quan tới chuyện hẹn hò. Về cái anh chàng nuôi ngựa mà em rất thích đó".
"Anh khuyên con chuyện tình cảm à?". Đáng sợ thật.
Roy xù lông lên. "Thực sự anh không muốn nhưng con nó cần giúp đỡ". "Anh chẳng kể gì về chuyện này".
Roy xoa mặt. "Đến giờ anh mới nhớ ra. Có thể em cần nói chuyện với con".
Corrie công nhận đúng là như vậy và chị với chiếc điện thoại. Chị xem đồng hồ và hy vọng rằng mình không đánh thức Linnette dậy. Vì con bé đổi ca ở phòng khám nên khó mà nhớ được giờ làm.
"Sao hôm nay em không rủ con đi ăn trưa? Hãy làm cái việc rất đáng yêu giữa mẹ và con gái đi".
Corrie bỏ tay khỏi điện thoại. Có vẻ như chồng chị muốn chị rời khỏi văn phòng. Đầu tiên, anh giục chị về nhà. Còn bây giờ lại muốn chị đi ăn trưa. Chắc hẳn có chuyện gì đó và chị rất muốn biết.
Chị khoanh tay nhìn anh chăm chú. "Được rồi, có chuyện gì vậy?".
Vẻ ngây thơ đến kinh ngạc của anh có thể đánh lừa bất kỳ ai, nhưng chị đã quá hiểu vì từng làm vợ người đàn ông này gần 27 năm.
"Không có gì!", anh tuyên bố, rõ ràng là anh sốc khi chị có ý như vậy.
"Anh nên kể cho em nghe thì hơn, Roy McAfee".
"Sao em lại nghĩ là anh có chuyện gì?".
"Anh sẽ không nói ra. Bởi vì em biết anh là người thế nào".
Anh nhíu mày rồi lắc đầu. "Em là người phụ nữ đa nghi".
Chị chẳng tranh cãi với anh. "Lấy anh nên em mới sinh ra thế chứ".
Roy rời khỏi mép bàn của chị rồi thong thả đi về phòng làm việc như thể trên đời này chẳng có mối bận tâm nào hết.
Corrie theo sau anh và ngồi vào chiếc ghế thường dùng cho khách. "Anh có nhớ tấm thiệp đầu tiên viết gì không?"
Roy chẳng buồn lôi nó ra. Rõ ràng anh đã đọc rất nhiều lần nên mới thuộc làu như thế. "AI CŨNG CÓ ĐIỀU GÌ ĐÓ PHẢI ÂN HẬN. CÓ ĐIỀU GÌ ĐÃ LÀM VÀ ƯỚC MÌNH CÓ THỂ LÀM LẠI KHÔNG. HÃY NGHĨ VỀ ĐIỀU ĐÓ".
"Mấy tuần vừa qua cả hai chúng ta đều suy nghĩ rất nhiều", chị nhẹ nhàng bảo anh. Trái tim chị ngập tràn tình yêu và, đúng, cả sự hối tiếc nữa. Dù chưa từng một lần bế, nhưng chị yêu con bé. Khi ký những giấy tờ cho con đi, chị cảm thấy như mình đang cho đi một phần tâm hồn. Giá chị quyết định tự mình nuôi con bé, cha mẹ chị sẽ giúp đỡ chị. Nhưng dù lúc đó còn quá trẻ, Corrie vẫn hiểu rằng như thế là không công bằng với họ, không công bằng với chị và đứa bé. Một gia đình yêu thương đang mong chờ đón đứa trẻ và dù lòng đau như cắt, chị vẫn phải ký giấy tờ cho con đi.
"Anh muốn nói với em rằng giá như anh biết em có thai, anh sẽ không tiếp tục và làm cái việc kinh khủng đó. Nhưng chỉ là anh không biết...".
Corrie cũng vậy, đó là nguyên nhân chính khiến chị không thông báo cho anh.
"Em nghĩ đã đến lúc chúng ta nên trung thực với nhau", chị bảo anh.
Anh nhìn chị chằm chằm. "Anh đã bao giờ không trung thực với em đâu". "Có lẽ chỉ là không cởi mở, nhưng rõ ràng là chiều nay anh muốn xua em ra khỏi văn phòng và em muốn biết tại sao".
Roy thở dài. "Được rồi". Anh nói không ngần ngại. Anh muốn gọi vài cuộc điện thoại và tìm ra anh có thể làm gì cho... con gái chúng ta".
"Mà không cho em biết?".
Anh lắc đầu. "Anh sẽ cho em biết những gì anh tìm ra".
"Vào phút cuối", chị đáp lại.
Anh ngập ngừng rồi thú nhận. "Vào phút cuối", anh nhắc lại.
"Đó là những gì em nghĩ. Nhưng tại sao? Anh có nghĩ rằng tinh thần em không ổn định không? Anh có cho rằng em không thể xử lý bất kỳ thông tin nào anh đưa ra không?".
"Không", anh từ chối thẳng thừng. "Thật kỳ cục".
"Vậy thì lý do gì có thể khiến anh giấu em?".
"Chúng ta có một cô con gái ba mươi tuổi", anh trầm ngâm. "Một đứa con gái mà chúng ta chẳng hề biết gì về nó".
Chị phải kiềm chế để không nhắc anh rằng, đến tận gần đây, họ cũng chẳng hề biết đứa con đầu lòng là con gái.
"Trong suốt những năm qua, anh đã chống chọi để gạt những suy nghĩ về đứa trẻ ra khỏi đầu mình. Anh cảm thấy thoải mái với việc đó. Anh không muốn biết - và đã làm đúng như vậy. Chúng ta đã thề là không bao giờ nhắc lại chuyện này, nhưng giờ đây... giờ đây con bé lại xuất hiện và nó không muốn bị chúng ta lờ đi".
Rõ ràng Corrie rũng đau đớn. "Anh muốn tự mình tìm ra con bé, tự liên lạc rồi thông báo lại cho em".
"Anh cần tìm ra con bé", anh đính chính lại. "Anh đã tìm trong danh sách đăng ký nhận con nuôi và điền tên chúng ta vào".
"Sao lại loại em ra?" Corrie bật ra.
"Anh sẽ giải thích cho em ngay. Như anh đã nói, anh vào mạng Internet".
Lúc này chị cũng thú nhận. "Em cũng làm thế".
Ánh mắt hai vợ chồng gặp nhau. "Con bé chưa đăng ký".
Corrie biết điều đó. Chị không hiểu tại sao. Bằng cách nào đó, con gái chị có thể tìm ra họ mà không thông qua một tổ chức cho nhận con nuôi nào. Và rồi…
"Vì thế anh mới để em đứng ngoài cuộc", Corrie lẩm bẩm. "Vì anh không biết chắc động cơ nào khiến con bé làm thế".
Roy gật đầu. "Nếu con bé muốn chúng ta tìm ra, nó đã đăng ký. Đằng này nó lại không đăng ký. Điều này khiến anh nghĩ là không phải ngẫu nhiên. Con bé đã tìm ra anh, nhưng lại không muốn chúng ta tìm ra nó. Con bé cố tình gửi những tấm bưu thiếp nặc danh, gửi hoa đến. Con bé muốn làm anh ám ảnh. Đây là một trò đùa của nó và vì lý do nào đó, con bé thấy anh có lỗi nhiều hơn em".
"Em không biết tại sao", Corrie nói ra suy nghĩ của mình. "Nhưng em nghĩ có thể anh đúng". Chồng chị luôn thận trọng và có lẽ quan trọng hơn cả là nghi. Anh xem xét mọi góc độ, mô tả từng chi tiết một cách có phương pháp. Cách anh làm khiến chị nghĩ tới những người giải câu đố, can thận nghiên cứu từng đầu mối một.
"Luật nhận con nuôi ở California khác ở Washington", Roy nói thêm. "Anh đang nghĩ...".
"California?" Corrie ngắt lời.
Ngay lập tức Roy thể hiện vẻ bực bội trên mặt - anh đã nói nhiều hơn anh muốn. "Ừ, California. Đó là nơi các thủ tục cho và nhận con nuôi cuối cùng diễn ra".
Lúc ký tên, Corrie không để ý nhà con bé sẽ ở đâu. Có lẽ luật sư có nói với chị nhưng chị không nhớ.
"Em cũng không để ý đến ngày tháng, đúng không?".
"Đúng. Tại sao phải thế?". Chị nuốt nước bọt và lắc đầu. "Chẳng có lý do gì hết".
"Corrie?".
Chị nhìn xuống, cố kiềm chế cảm xúc và chẳng muốn nói gì. "Anh đã sai vì không nói với em những gì anh tìm ra".
"Ý anh là còn nhiều hơn nữa à?", chị ngắt lời chồng. Chị cảm thấy giận dữ khi Roy tiến hành điều tra một mình và gạt chị ra ngoài. Thì đúng là chị cũng có lỗi. Nhưng chị có lý do chính đáng. Roy đã bảo anh không muốn biết, anh từ chối bàn về chủ đề này, vì thế nên chị phải tự mình tìm hiểu.
"Không, anh chẳng tìm thấy gì khác. Anh đã gặp trở ngại lớn trong việc tìm hiểu hồ sơ bang California. Chỉ Alabama, Alaska, Kansas và Oregon là "Những bang có hồ sơ mở". Lý do anh có thể tìm ra nhiều là vì anh thông qua một người bạn cũ làm cho chính quyền bang California".
Anh nheo mắt nhìn Corrie. "Sao em lại phát hiện ra là chúng ta có một đứa con gái?".
Chị nhìn xuống hai bàn tay đang gập lại. "Nhật ký của mẹ em. Em đã có cuốn nhật ký đó và em tra ngày tháng. Mẹ em biết. Mẹ em chưa bao giờ nói một lời nào với em, nhưng bà biết là chúng ta đã có một đứa con gái".
"Em yêu, chúng ta sẽ tìm ra con bé và khi tìm ra, chúng ta sẽ giải thích mọi chuyện".
Corrie chỉ có thể hy vọng con bé biết rằng chị đã và vẫn luôn yêu con bé mặc dù chị đã đẩy nó ra khỏi cuộc đời họ.
Vẫn Mãi Yêu Anh Vẫn Mãi Yêu Anh - Debbie Macomber Vẫn Mãi Yêu Anh