Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trở Lại Địa Đàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 30
L
orna cúi xuống thấp núp trong văn phòng. Giữ chặt khẩu súng trước ngực. Từ lúc vụ nổ, không khí đã trở nên khó thở hơn. Khói len qua cửa và tiếp tục dồn đặc trong căn phòng nhỏ. Nỗi sợ khiến hơi thở của cô gấp và yếu. Cô đấu tranh với những nỗi sợ, nhưng không chống lại được tất cả vì thứ mùi hôi bốc lên trong không khí.
Cô mường tượng cảnh Jack bị bắt trong vụ nổ. Cô không có cách nào biết được anh còn sống hay đã chết. Cũng vậy, cô chỉ có một mình. Cô chỉ có hai lựa chọn: hoặc là ở lại và chết ngạt, hoặc là đi khỏi và đánh liều.
Thực sự không có lựa chọn nào thích hợp.
Nhưng cô phải đi đâu?
Cô không định đi ra ngoài sảnh chính. Mọi nỗ lực tiếp cận em trai và các đồng nghiệp trong phòng xét nghiệm thi thể đồng nghĩa với việc đối đầu với bọn đột nhập. Những người khác phải được an toàn dưới đó trong một khoảng thời gian nếu họ giữ yên lặng. Khu nhà lạnh có kích cỡ của một gara chứa hai chiếc ô tô và được gia cố bằng thép. Nó sẽ ngăn được khói và lửa trong một lúc.
Nhưng điều đó không áp dụng được cho cô.
Cô liếc nhìn qua vai. Cánh cửa thứ hai ở đằng sau văn phòng của cô dẫn đến phòng thí nghiệm sát bên, nơi cô dành hầu hết thời gian làm việc của mình. Từ đó, cô có thể lần đường đi qua từng phòng thí nghiệm, tránh khỏi ngọn lửa.
Nhưng cô biết một điều mình phải làm trước.
Igor và những con thú khác vẫn còn ở trên phòng thí nghiệm gen ở tầng trên. Cô không thể để mặc chúng chết cháy. Có một cầu thang phụ dẫn lên tầng trên. Cô có thể đến đó nếu băng qua phòng thí nghiệm của mình.
Dù vậy, một phần trong cô chỉ muốn ẩn nấp, đợi ai đó đến giải cứu mình. Cô chiến đấu chống lại nó, biết nó sinh ra từ cú sốc, rằng sự hoảng loạn đã không thắng cô trong quá khứ, và giờ nó cũng sẽ khônglàm được.
Phải đi...
Cô chầm chậm nhấc mình lên khỏi, lấy sức mạnh từ vũ khí trong tay cô. Cô không hoàn toàn không có khả năng phòng thủ.
Giữ mắt quan sát cửa văn phòng, cô rút sang phòng bên cạnh. Một khi cô đã đi khỏi, nỗi sợ giảm đi đôi chút. Cô để bàn tay lên cánh cửa phòng thí nghiệm để chắc rằng nó không quá nóng. Thấy được, cô đẩy nó mở ra và tìm kiếm trong phòng.
Bàn, ghế dài và các thiết bị nghiên cứu gen―kính hiển vi, que thăm, ống pipet hiển vi, lồng ấp, mẫu tế bào gốc―nằm đầy trong phòng cùng với sách và các chồng báo cáo thí nghiệm. Ở bức tường còn lại, chiếc tủ lạnh hai cửa, dọc theo là một cái ghế dài chứa một dãy các các bình Dewar làm bằng thép không gỉ, bên trong chứa các phôi thai, tinh trùng và trứng đông lạnh của những loài đang tuyệt chủng. Đó là thành quả của cả đời cô: Vườn Thú Đông Lạnh của trụ sở.
Bất chấp nỗi sợ, một phần trong cô lo bị mất tất cả thành quả làm viêc cực nhọc. Nó có thể được nhân bản sau đó, nhưng sẽ mất nhiều năm và không phải tất cả đều có thể khôi phục được. Cô chỉ có thể hi vọng lửa không lan đến đây và nitơ lỏng có thể giữ cho các phôi đông lạnh đủ lâu cho đến khi đội cứu hỏa đến.
Không thể làm gì khác, cô băng qua không gian tối và đến cầu thang phụ dẫn lên tầng hai. Cô căng thẳng lắng nghe bất cứ dấu hiệu nào của bọn đột nhập. Tiếng máu dồn đập thình thịch trong tai khiến cô không thể nghe thấy gì. Cô bước đi cẩn trọng, một tay giữ chặt khẩu súng, tay kia với ra ngoài khi cô bằng qua phòng thí nghiệm. May mắn là cô hiểu rõ nơi này dến nỗi cô có thể băng qua khi bị bịt mắt.
Cô đến được cánh cửa dẫn lên tầng trên. Cô lại kiểm tra. Nó nóng hơn cái dẫn vào văn phòng cô, nhưng vẫn không bỏng tay. Cô hướng về phía đám cháy, nhưng cô chỉ có rất ít thời gian để đến và gom những con thú rồi quay trở xuống và đi khỏi.
Cô hé mở cửa, thấy rằng cầu thang không có người, rồi vội vàng leo lên tầng thứ hai. Khu thí nghiệm gen trải rộng gần hết tầng này. Cánh cửa vào phòng thí nghiệm chỉ còn cách cô một bước. Cô nín thở và cứng rắn lại, chạy nhanh đến và vào trong. Khi đã ở bên trong, cô cúi xuống quay lưng về phía cửa.
Cô đã làm được. Dọc theo phòng thí nghiệm tối và yên ắng, một tiếng kêu nhỏ dò hỏi cô.
Igor.
Con vẹt biết cô ở đó. Cô mường tượng cặp mắt nó nhìn cô chằm chằm trong bóng tối. Cơn lạnh khẽ luồn qua da cô. Cô nhớ lại khả năng thông minh kì lạ mà con chim đã thể hiện trước đó.
Cô bước khỏi bức tường và rùng mình khỏi cơn lạnh. Chúng là những sinh vật vô hại, bị bóc lột tàn nhẫn. Và suy cho cùng, chúng cũng chỉ là động vật―chỉ thông minh hơn.
Cô thận trọng rón rén đi xuôi theo khu thí nghiệm. Nằm ở tầng trên cùng, khu thí nghiệm gen được chiếu sáng bởi một ít ánh sáng đêm từ bầu trời, sự u ám giảm đi đôi chút.
Cô thấy Igor vẫn còn nằm trong lồng ở phòng họp xây tách khỏi phỏng thí nghiệm chính. Con báo con và cặp khỉ tạm thời bị nhốt ở loại chuồng vận chuyển, không khác mấy so với loại chuồng nhựa dùng chuyên chở trong hàng không. Đó là loại chuồngdùng để giữ các con vật tạm thời trong quá trìnhxét nghiệm.
Đến nơi, cô nhận ra mình ở thế tiến thoái lưỡng nan. Làm sao cô có thể mang tất cả đi khỏi? Nằm trong chuồng, con báo con và cặp khỉ không là vấn đề lớn. Nhưng cô cần cánh tay thứ ba mới mang Igor theo được.
Lướt vào phòng họp, cô cúi xuống lồng của Igor. “Bây giờ yên nào,” cô thì thào, đưa một ngón tay lên môi. “suỵt...”
Nó dường như hiểu và hạ giọng giống cô, lắp bắp nói, “Igor... cứu, Igor...”
Kế hoạch là vậy, cậu bé ngoan.
Chắc nó ngửi thấy mùi khói.
Cô mở chốt cánh cửa nhỏ. Cô không thể mang cái lồng theo, nhưng cô có thể mang nó theo. Igor lò dò nhảy bên trong lồng, đầu khục khặc. Ngay khi cô mở cửa lồng ra, con vẹt nhảy ra cùng, như thể nó biết ý định của cô.
Nó nhảy lên cái sào đu đưa phía trên cánh cửa lồng. Cô dang một cánh tay ra. Không cần ra hiệu, nó nhảy từ cánh cửa lồng lên tay cô và bò lên trên bằng cách dùng cái mỏ quặp vào tay áo cô để leo lên vai. Nó nhanh chóng khép nép đậu bên cạnh đầu cô.
Cô cảm thấy sự run run trong cơ thể nó. Vụ nổ và khói chắc chắn đã làm nó khiếp sợ. Rõ ràng nó tin tưởng cô giúp nó ra khỏi đó―và cô cũng có ý định đó.
Khi Igor đứng thăng bằng một bên vai, cô đặt khẩu súng gây mê lên vai còn lại. Qua phòng thí nghiệm, cô gom hai chiếc chuồng theo. Con Bagheera đã lùi xuống cuối chuồng và khẽ gầm gừ, miệng mở ra, lưỡi uốn lại để lộ những cái răng nanh chưa trưởng thành. Cặp khỉ bấu chặt trước chuồng, mỗi con dùng một tay. Hai con vật nhỏ xíu bấu chặt vào cô.
Tay xách chiếc chuồng, cô quay trở lại, băng qua phòng thí nghiệm để đến cầu thang phụ. Việc mang theo những cái chuồng khiến cô lóng ngóng, đặc biệt khi vác thêm khẩu súng, nhưng ít ra cô phải xoay xở đến khi tới được tầng một. Thậm chí nếu phải thả tất cả bọn chúng ra ngoài qua cánh cửa sổ thì cô cũng làm. Chúng có cơ hội sống sót cao hơn ở ngoài kia hơn là trong này. Lý do là khói trong cầu thang đã dày đặc hơn, không khí nóng bức hơn. Như thể cô đang leo xuống qua ống khói.
Cô vội vã, cố gắng di chuyển yên lặng nhất có thể. Những con thú vẫn giữ yên lặng, như thể cảm nhận được mối nguy hiểm. Âm thanh duy nhất là tiếng rên nhỏ từ trong lồng ngực Igor, như lời than vãn. Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng nó vì nó ép mình chặt vào tai cô. Cô lo về chất độc trong làn khói. Cơ thể loài chim phần nhiều là phổi và các túi khí, vậy nên dễ bị ngạt khói.
Cô vui vì đã ra khỏi cầu thang và quay lại phòng thí nghiệm của mình. Căn phòng đã mát hơn, như thể Vườn Thú Đông Lạnh đang tan chảy. Cô ngửi thấy một mùi khó chịu đậm đặc trong không khí. Cô đã biết nguyên nhân. Loại nitơ lỏng cô dùng để trữ đông các mẫu thử đang bốc hơi, thoát khí ra. Thông thường nó sẽ được quạt thông gió hút ra khỏi phòng. Nhưng khi cúp điện, nó bị kẹt lại trong phòng. Nếu không được hút đi khỏi, nitơ có thể hoàn toàn thay thế ôxy trong phòng và trở nên chết người.
Lo lắng, cô đi đến bên cánh cửa sổ duy nhất của phòng thí nghiệm. Cô đặt hai cái chuồng xuống và mở cửa sổ. Một làn gió sông ùa vào. Igor run lên. Chân nó quắp chặt vào vai cô.
“Ổn rồi,” cô suỵt khi mở cửa xong. “Chúng ta đang thoát ra.”
Cô định băng qua phòng thí nghiệm sinh trắc học của Tiến sĩ Chang cạnh phòng cô, sau đó đến khu thú y nằm đằng sau trụ sở. Cô muốn tránh khỏi làn lửa càng xa càng tốt, sau đó tìm một chỗ để chui xuống và nấp. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra.
“ĐỨNG YÊN!”
Tiếng la đột ngột làm cô giật bắn người. Âm thanh phát ra từ đằng sau. Igor mất thăng bằng và trượt xuống vạt áo trước của cô, quắp mỏ vào áo giữa lại. Cô phản ứng một cách bản năng và dùng hai tay chụp Igor lại và thả ra ngoài cửa sổ.
Nó rơi xuống như một con gà tây đông lạnh. Không có lông, nó không thể bay. Nhưng nó chỉ rơi nhẹ xuống bãi cỏ thấp. Dù cô không thấy nó đáp xuống, cô vẫn nghe tiếng quang quác phản ứng nhỏ xíu. Cô cầu cho nó không bị nghe thấy.
“Từ từ xoay lại!” một bóng đen bước qua cửa vào văn phòng cô. Do quá bị phân tâm bởi thứ mùi nồng nặc đáng sợ, cô không nhận ra mình đang mở cửa. “Bỏ vũ khí xuống hoặc tôi bắn!” Cô mất vài giây để nhận ra ý anh ta chỉ khẩu súng gây mê. Cô vội thả nó khỏi vai, rơi loảng xoảng xuống sàn nhà và giờ hai tay lên.
Cô đã bị bắt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trở Lại Địa Đàng
James Rollins
Trở Lại Địa Đàng - James Rollins
https://isach.info/story.php?story=tro_lai_dia_dang__james_rollins