Chương 30
elen đưa mỗi lần vài người thuộc gia tộc MacCoinnich về nhà họ. Trong lần cuối cô quay lại để đưa Simon và Cian, Ian và Lora hỏi cô có thể đưa họ theo cùng để nói lời tạm biệt với Amber không.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Helen hầu như không còn đủ thời gian để nói lời từ biệt của mình. Lizzy ôm ghì lấy cô trong vòng tay và nhắc cô nhớ rằng họ ở đó nhưng chỉ cần một ý nghĩ thoáng qua thôi là cô đã có thể gặp nếu cần tới họ.
Nhưng sống ở thế kỷ XVI không đơn giản chỉ là một sự hy sinh mà Helen có thể làm. Bên cạnh đó, bà Dawson cần có cô. Amber cần có người bầu bạn và người hướng dẫn. Nơi thuộc về cô là thời đại của mình, không phải là đây, nơi thuộc về Simon.
Cả hai không nói chuyện với nhau, chuyện chia tay đã khiến cô khóc suốt mỗi khi nghĩ tới.
Với đại bộ phận người nhà MacCoinnich, an toàn là để họ ở trong pháo đài, Helen đưa Ian cùng Lora về theo.
Khi cơn lốc ngừng, Lora là người thấy Amber đầu tiên. Cả hai lao vào ôm chầm lấy nhau.
“Ơn Chúa, mẹ đã lo lắng cho con.”
Lora kéo con gái hơi nhích ra xa, nhìn cô từ đầu đến chân, và ghi nhớ. “Bộ quần áo này hợp với con.”
“Chúng có cảm giác hơi lạ”, Amber thừa nhận. “Rồi con sẽ quen thôi.”
“Mẹ chắc chứ? Con phải ở lại sao?” Đây là lần duy nhất Helen nghe Amber dò hỏi về số phận của cô ấy.
“Phải, con gái. Con sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình ở đây.”
Amber cúi gằm mặt xuống đất.
“Hai người hẳn phải là Lãnh chúa MacCoinnich cùng phu nhân. Tôi là bà Dawson.” Bà Dawson bước xuống nấc thang cuối và ngắt lời họ.
“Cháu xin lỗi, bà Dawson, cháu nên giới thiệu bà”, Helen nói.
“Cháu còn nhiều việc phải bận tâm, cô gái thân mến. Đừng băn khoăn. Chúng ta hãy rời khỏi chốn lạnh cóng này. Các vị không cần phải vội quay về ngay, đúng không?”
Ian ngước nhìn trên nóc nhà và quay sang con gái.
“Chúng ta còn vài phút.”
“Tốt, vậy được rồi. Mời vào.”
Họ bước qua cửa sau căn nhà. Đầu Ian hơi cúi xuống và hướng về phía trước. “Cian, cho cha xem pháo đài này coi. Nói cho ta biết nó còn thiếu gì.”
Thay vì đi theo họ, Simon đứng lại cạnh Helen, tay đặt lên lưng cô, dìu cô tới ghế sofa và ngồi xuống cạnh cô. Ian và Cian biến mất sau góc nhà.
“Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ai đó gọi nhà mình là một pháo đài”, bà Dawson cười khúc khích.
“Và sẽ chẳng còn gọi thế nữa, tôi chắc đấy.”
“Tôi có thể giúp bất cứ chuyện gì cho các vị không?” Lora đảo mắt ngó quanh và kinh ngạc trước những món đồ hiện đại thú vị. “Cám ơn bà, nhưng không cần giúp gì đâu. Helen nói với tôi rằng bà đã chào đón con gái tôi trong ngôi nhà của mình như thể con bé là một người thân của bà vậy.”
Bà Dawson vỗ nhẹ lên tay Lora. “Tôi đã không được ban phúc với những đứa con của mình nhưng tôi luôn cầu nguyện cho bọn chúng. Dường như Chúa đã ban hai đứa con này cho tôi, dẫu có chút muộn màng. Đầu tiên là Helen, giờ là Amber. Mặc dù tôi biết chúng không phải là con tôi, song hai đứa nó luôn được chào đón và tôi sẽ làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình để bảo vệ bọn nhỏ.”
Lora nắm lấy tay người phụ nữ lớn tuổi. “Tôi không thể bày tỏ hết lòng biết ơn của mình.” “Đó là vinh hạnh của tôi.”
Helen liếc nhìn Simon đang lắng nghe hai người phụ nữ trò chuyện, biểu hiện trên mặt anh thật khó đoán.
Ian quay lại phòng. “Căn nhà được xây dựng chắc chắn, mạnh mẽ. Đủ để chịu nổi những lần xuất hiện gây động đất của Finlay.”
“Nó đã trải qua chấn động thế rồi. Ông Dawson từng khăng khăng đòi gắn thiết bị đo lường động đất cỡ bảy độ richter. Chúng tôi còn có cả chỗ tránh bom dưới tầng hầm xây từ những năm sáu mươi.” Bà Dawson bước vào.
“Cháu không biết bà có một tầng hầm”, Helen nói. Cô chưa từng nhìn thấy nó.
“Cũng là căn phòng bí mật thứ hai. Hai mươi năm trước, loại phòng này khá phổ biến.”
Helen liếc quanh, tự hỏi một căn phòng như vậy có thể giấu ở đâu.
“Nó không phải ở đây đâu, cô bé. Ta sẽ chỉ cho cháu. Cũng có khi ta sẽ cho cháu thấy cả bộ sưu tập súng của ông Dawson, lúc chúng ta ở đó.”
“Bà Dawson, tôi không có ý đó.”
“Tôi yêu chồng mình nhưng ông ấy đôi lúc hơi bị hoang tưởng. Chuyện thường xảy ra khi bạn tham gia phục vụ trong mấy cuộc chiến. Rồi chúng tôi có cuộc chạy đua vũ trang, chiến tranh lạnh. Tất cả chúng tôi đều tưởng rằng mình có khi sẽ bị tấn công bằng vũ khí hạt nhân.”
Lora mắt sáng lên.
“Ông bà đừng lo. Mọi chuyện đã qua. Nền kinh tế của chúng tôi suy sụp nhưng chúng ta vẫn sẽ ổn.”
“Bà có chắc Amber sẽ không phải là một gánh nặng?” “Thôi đi. Một cô gái thì có thể ăn hết bao nhiêu? Chúng tôi sẽ ổn. Ông Dawson đã để lại cho tôi khá dư dả.” Bà Dawson mỉm cười lúc nghĩ tới người chồng quá cố của mình.
Ian tháo túi da được buộc quanh eo mình và đưa nó cho bà Dawson. “Cái này có thể giúp bà.”
Bà Dawson gạt đi nhưng ông vẫn dúi nó vào tay bà lúc nói những lời cuối, “Là cho bà. Con bé là con gái út của chúng tôi”.
Không nhìn vào túi, bà Dawson đặt nó lên bàn. “Con bé an toàn ở đây.”
“Vâng, chúng tôi biết rõ điều này”, Lora nói với bà ấy. Ian liếc nhìn vợ. “Chúng ta phải đi rồi.”
Lora gật đầu và đứng dậy.
Họ nhanh chóng chia tay. Mắt Amber ầng ậc nước lúc cô ôm anh trai, Simon và cha mẹ mình. “Con yêu cả nhà.”
Lần cuối quay lại, Helen tự chỉnh được thời gian.
Hoặc cô đã giỏi hơn trong việc điều khiển nó, hoặc các vị tổ tiên đã động lòng trước những nỗ lực của cô. Lần cuối này chẳng hiểu sao cô cảm thấy nó dễ dàng hơn. Ít vất vả hơn.
Ian tặng cô nụ cười hiếm hoi và cảm ơn tất cả những gì cô đã làm. Lora ôm và hôn lên má cô. “Chúa phù hộ con.” Cô thực sự không hiểu mấy về những gì họ nói tới, song tất cả mọi người đều nói như thể nó là một phước lành, thế nên Helen mỉm cười và cám ơn những tình cảm mà Lora đã dành cho cô.
Bọn trẻ nói lời chào tạm biệt và quay về phòng, ông bà chúng đi trước dẫn đường. Tara và Duncan là những người nói lời tạm biệt tiếp theo, rồi đến Myra và Todd. Khi chỉ còn lại Fin và Lizzy trong phòng, Helen nói một lời chia tay ngập trong nước mắt, cảm ơn họ trong thời gian qua.
Simon không thể giữ tay ở yên. Anh giữ Helen ở sát ngay bên cạnh, không xa hơn một hoặc hai bước chân. Cô đã khá ổn cho tới thời điểm này, anh lo lắng cô sẽ đột nhiên biến mất trong nháy mắt.
Họ đã không có lúc nào ở một mình kể từ lúc quay trở lại sau cái chết của Philip và Malcolm. Chẳng có chút thời gian cho bọn họ ở cùng nhau.
Helen đối mặt với cha mẹ anh, lệ tràn bờ mi. “Cám ơn vì tất cả mọi thứ”, cô nói.
“Bọn ta đã chẳng làm gì cho cháu.”
“Điều đó không đúng. Hai bác đã nuôi dạy một cậu con trai tuyệt vời.” Mắt cô dừng lại trên anh, bừng sáng, dẫu còn vương đầy nước mắt. “Nếu không có anh ấy, cháu đã chết ngay từ ngày đầu tiên.”
Simon thấy vẻ mặt nghiêm nghị của mẹ khi bà nhìn anh. “Simon là một người đàn ông, nó tự mình chọn lựa, rèn luyện cuộc đời mình”, Fin thêm vào. Có nỗi đau ẩn giấu sau cái nhìn của cha anh.
“Thế cũng tốt, cháu đến từ nơi chẳng mấy ai có được cha mẹ tử tế, bọn họ cuối cùng cũng trở nên tinh quái theo đủ kiểu.”
Lizzy bật cười, xua tan tình trạng căng thẳng và u ám trong căn phòng.
“Và chính các bác là những người đã bảo cháu phải tin tưởng vào khả năng đặc biệt của mình, tin tưởng vào nó. Lizzy, bác đã giúp cháu tin vào chính mình. Thế nên cháu sẽ luôn biết ơn các bác.“
“Chẳng có lí do gì cho những giọt nước mắt này cả. Cháu có thể đến thăm. Nếu có ai đó trên thế gian này có thể làm được, thì đó chính là cháu.”
Helen liếc nhìn quanh phòng, mắt cô hướng xuống sàn. “Vâng, cháu cũng đoán thế.” Cô lau đi những giọt nước mắt vương trên má và quay sang Simon. “Em cần phải đi.”
Nỗi đau đớn tràn qua anh khi nhìn chằm chằm vào cặp mắt sưng húp của cô. Anh có thể làm được chuyện này.
Cuộc sống đích thực cần có sự hy sinh và đưa ra những quyết định đúng đắn cho tất cả chứ không chỉ riêng ai.
Mẹ anh và Fin đã lùi lại nhưng vẫn không rời khỏi phòng. Simon kéo Helen lại gần, tim anh đập mạnh trong lồng ngực. “Anh yêu em, cô bé.”
Cô khóc nức nở trong ngực anh. “Em cũng yêu anh.” Những lời như thể tiếng nhạc vọng trong tâm trí anh, khiến cho mọi thứ xung quanh như nhòa đi. “Chúng ta không cần phải rời xa nhau.”
Helen hôn anh, chặn lại những từ ngữ. Anh đã quên mất cha mẹ mình, căn phòng nơi họ đang đứng, và chỉ đơn thuần là cảm nhận tuyệt vọng ẩn sau những nụ hôn của cô. Khi cô dứt ra, cô buộc mình nở nụ cười giả tạo trên môi. “Em không thể ở lại đây, Simon. Và vì em yêu anh rất nhiều nên không thể yêu cầu anh rời đi. Gia đình anh cần có anh.”
Anh gật đầu và mỉm cười. “Đúng. Gia đình của anh rất cần có anh.”
Helen cắn môi dưới và bước ra khỏi vòng tay anh.
Sau đó, vì thời gian của anh cũng sắp hết, anh quay sang phía cha mẹ mình.
Lizzy nức nở và nhào vào vòng tay anh. “Mẹ biết. Tất cả chúng ta đều biết.”
Simon ôm mẹ và nhìn chằm chằm vào Fin.
“Lora đã có một linh cảm”, Fin giải thích.
“Cháu không hiểu gì cả”, Helen nói từ phía sau lưng họ. Simon hôn mẹ mình và ôm xiết cha trước khi quay lại với Helen. “Em là gia đình của anh lúc này, Helen. Em chính là người anh cần phải bảo vệ. Em là người anh muốn được ở bên.”
Helen há hốc miệng. “Ý anh là anh sẽ đi cùng với em?” “Phải, nếu em cho anh cơ hội đó.”
Cô vòng tay quanh cổ anh. Nước mắt ngập tràn vì nỗi đau đã chuyển thành những giọt nước mắt vì vui sướng. “Em sẽ có anh”, cô cười.
“Như vợ anh”, anh nói với cô.
Cô dừng hôn Simon và nhìn chằm chằm vào mắt anh. “Đó là một lời đề nghị?”
Đó là yêu cầu.
Anh liếc nhìn mẹ mình. Người phụ nữ đã dạy cho anh biết tất cả mọi điều về phụ nữ thời hiện đại. “Phải, đúng vậy.”
Helen hôn anh lần nữa, lần này cô tan chảy trong vòng tay anh.
“Em có chấp nhận không?”, anh hỏi lúc môi cô rời khỏi môi mình.
“Dĩ nhiên, em đồng ý.” Cô đẩy anh ra và ôm Lizzy lần cuối. “Nếu không có gì ngăn trở, tụi con sẽ tới thăm.”
Lizzy gật đầu. “Mẹ biết.”
Simon ôm cha mẹ mình lần cuối cùng. “Hãy gửi lời từ biệt của con tới những người khác.”
“Bọn ta sẽ chuyển lời.”
Fin và Lizzy thoái lui, trả lại căn phòng cho Helen.
Vợ tương lai của anh thì thầm qua hơi thở, lẩm nhẩm thần chú giúp họ du hành xuyên thời gian. Tất cả mọi thứ Simon từng biết, cha mẹ yêu thương, gia đình của anh, thế giới của anh, rời xa dần. Khi họ bị cuốn vào vòng xoáy, anh nhìn sâu vào mắt Helen và thấy tâm hồn cô bừng sáng.
“Anh yêu em, cô bé.”
“Em yêu anh, chiến binh biến hình của em.”
The End.
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian