Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sự Lựa Chọn Cuối Cùng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 31 -
Đ
ỒN GIBSON, LANH THỔ NGƯỜI DA ĐỎ.
Cuối tháng giêng 1839,.
Con ngựa hồng to lớn tức tối hí lên vì bị kềm chạy chậm lại, cổ nó uốn cong lên cứng ngắc dưới sức ghì chặt của sợi dây cương. Bực bội khi thấy thái độ nôn nóng của con ngựa, Jed bèn nới lỏng tay cho nó chạy thỏai mái khi Anh ra khỏi đồn chạy dọc theo con đường chiến lược nằm giữa đồn Gibson và đồn Smith. Cảnh tượng những chiếc lều nằm dọc theo thung lũng sông Aransas đã khiến Anh mất hứng thú cưỡi ngựa. Dãy lều này không phải là một trại quân mà là nơi cắm trại cuối cùng của đòan người di cư, Đến Fayettevillie nhóm biệt phái của Anh sẽ rẽ về phía Tây để đi về đồn Gibson, nhưng hầu hết các đòan di cư sẽ tiếp tục đi về hướng Nam đến vùng Ouachitas để đến đồn Smith. Họ đã đến nơi cuối cùng 2 hôn nay rồi.
Trong 2 ngày nay Jed đã ngủ được 24 giờ trong giường ấm áp, đắp chăn khô, có nệm dù là nệm nhà binh nhưng vẫn êm ái hơn nằn trên đất lạnh cứng ngắc. Anh thức dậy sau một giấc ngủ nặng nề, các bắp thịt cứng đơ đau nhức. Sauk hi tắm nước nóng, cạo râu thay binh phục sạch sẽ, ăn một bữa ăn nóng, anh thấy nhẹ người rất nhiều nhưng không phải hòan tòan.
Thế nhưng khi nhìn những người còn ngủ ngòai trời với chỉ có chăn mền và lửa trại để sưởi ấm, ăn thịt heo muối và cháo, chỉ có vỏn vẹn một ít áo quần thì Jed không thể kêu ca vào đâu nữa. Trong bữa ăn của sĩ quan sang nay, anh đã nghe được tiếng cười đùa, nghe những giọng nói thỏai mái nhưng ở đây nơi cắm trại này không có ai cười nói gì hết.
Từ khi đòan di cư đến đây đã được 2 ngày, Jed chưa nghe thấy ai cất tiếng cười hay tỏ ra vui mừng vì chuyến đi gian khổ của họ đã chấm dứt. Những người sống còn rải rác theo thung lũng ven sông một cách rất tình cờ và họ lặng lẽ cắm lều.
Con ngựa hồng vui tính của Anh chợt nhìn thấy một con chim từ đám cây bên bờ sông bay ra, nó định phóng đến nhưng Jed đã kịp ngăn lại, lái nó chạy thẳng đường và lên tiếng nguyền rủa yêu nó. Anh rất muốn cưỡi ngựa của đòan di cư chứ không muốn mượn ngựa của đòan kỵ binh như thế này. Nhưng tiếc thay ngựa của đòan di cư đếu đau chân và mệt mỏi như người vậy.
Jed kìm ngựa cho chạy ra khỏi đường rẽ vào một khu cắm trại rộng lớn. Đây là lấn cuối cùng Anh quan sát để báo cáo. Sau 2 ngày để cho người da đỏ nghỉ ngơi lấy lại sức. Jed hy vọng sẽ thấy được một vài thay đổi. Nhưng tình hình vẫn giống như ngày họ mới đến: buồn bực, chán nản, u sầu va cau có.
Có lẽ không đán ngạc nhiên lắm, cuộc di cư coi như đã xong nhưng giá phải trả là bao nhiêu? Hàng trăm người chết trong trại tâp trung và trên đường đi. Jed đã nghe người Cherokee gọi con đường họ đi là con đường nước mắt. Anh có cảm giác như nghe mãi lời than khóc của họ bay trong gió.
Và khi họ đến được đây rồi họ thấy cái gì, họ bị đối xử tồi tệ hơn khi họ đi trên đường nữa. Thật đấy, đất đai tốt đấy, rừng cây có nhiều gỗ qúy để làm bàn ghế, làm nhà, làm chất đốt. Đất đai ven sông và ở các thung lũng phì nhiêu trồng trọt sẽ rất tốt. Những lời hứa hẹn trong bản hiệp ước-bản hiệp ước mà họ không bằng lòng –trong một buổi sáng Jed đã chợt thấy và nghe được một số tin tức –Anh biết rõ nội dung các lời hứa hẹn ra sao? Có lẽ chuyện này không dính líu gì đến công việc của một người quân nhân, nhưng Jed định sẽ tường trình lại thế.
Jed thây đằng trước có một đám người tụ tập Anh liền cho ngựa chạy đến để xem chuyện gì. Khi đến gần, đám người tản mát ra đi thành từng nhóm 2 or 3 người. Khỏan 6 người còn đứng lại, họ trịnh trọng bắt tay một người đàn ông mặc áo có tráng nhựa dầy, đội chiếc mũ rộng vành kéo sụp trước trán che mất một phần mái tóc màu cát. Jed nhìn cuốn sách trên tay người đàn ông, Anh kìm cương cho ngựa dừng lại. Có phải cuốn Thánh Kinh đấy không? Còn cách đến hơn 6 mét, Anh không thể thấy rõ được.
Mặc dù khuôn mặt của Ông ta gầy gò, nhưng thọat nhìn la Jed biết ngay Ông ta không phải là người trong đòan di cư. Cứ nhìn áo quần ấm áp, giày chắc chắn, 2 má hồng hào và con ngựa béo tốt đang buộc vào cỗ xe ở sau Ông ta, người ta nghĩ ngay Ông ta có thể là người lai đã định cư ở đây or là một thương gia da trắng đã ký hợp đồng với nhà nước or là một nhà truyền giáo. Jed nôn nóng muốn biết Ông ta là ai. ANh đợi đến khi Ông ta còn lại một mình mới cho ngực đến gần.
Người đàn ông cười, mắt liếc nhanh nhìn quai hàm trung úy trên vai Jed, Ông ta cất lời chào:
− xin chào đại úy.
Jed nhìn nhan đề cuốn sách bằng chữ màu vàng đúng là cuốn Kinh thánh.
− Xin chào Cha. Ông là giáo sĩ phải không?
− Dạ phải. Giáo sĩ Nathan Cole của Giáo hội Dwight.
− Giáo hội Dwight? Xa bằng nửa đọan đường từ đây đến đồn Smith phải không? Jed hỏi, nhìn Ông giáo sĩ. Ông ta gật đầu xác nhận. Cha đi ngựa cũng mất một ngày trời. Cha đi truyền đạo xa đấy chứ.
− Có lẽ thế nhưng vì có nhiều đòan di cư từ phía đông đến. Cho nên tôi cảm thấy tôi cấn phải đến đây để làm việc thiện. Tôi đã nghe họ gặp nhiều chuyện khủng khiếp lắm. Bây giờ họ cần được giúp và cần món ăn tinh thần.
Jed cười.
− Xin Cha thứ lỗi. Tôi không có ý coi thường Cha và quyền năng của Ngài. Nhưng tôi nghĩ chỉ cầu nguyện thì không làm cho hết mọt trong bôt mì của họ được cấp phát, hay la làm cho thịt bớt thiu thối hay là bò bệnh gầy trơ xương béo ra được, nhưng bò được chính phủ cấp để thay vào số thịt mà nhà nước đã hứa. Nếu Ngài muốn cầu nguyện cho những người đã ký hợp đồng với nhà nước để cung cấp thực phẩm cho dân di cư mà nay họ đã có lời kếch xù vì chỉ cung cấp những hàng phế phẩm. Nếu Ngài muốn ra sức giúp đỡ những người này xin Ngài hãy ra sức giúp họ nhận được quần áo ấm, có nhà cửa cho trẻ mồ côi và chăm sóc người bệnh. Làm thế sẽ tăng cường niềm tin cũa họ vào sự công bằng và vào Chúa hơn là chỉ đọc một vài trang Thánh Kinh-Anh dừng lại,mỉm cười chua chát. Tôi có vẻ như người đang giảng đạo quá xin Cha tha lỗi cho, Cha Cole.
− Không cần phải xin lỗi, có lẽ phải thuyết giảng như thế đó.
− Nhưng tôi không phải là người đi thuyết giảng, tôi để việc ấy cho Cha. Tôi phải đi chia tay vài người, Anh để cho ngựa quay đi bước đến một dãy lều dựng theo hình bán nguyệt nhỏ, cách đấy một đọan là nơi cắm trại của gia đìng Gordon.
Eliza đang đứng bên cạnh bếp lửa đưa một tay lên che ánh nắng mặt trời. Sự gian khổ trên đường di cư để lại dấu ấn trên người cô rất rõ, hai cánh tay cô gầy trơ xương và mắt sâu hoắm. Nhìn mái tóc rối bời và dơ bẩn của cô, nhìn quần áo rách rưới lấm đất dơ bần của Cô, Jed thấy mình quá sạch sẽ.
− Chào đại úy Parmelee, Ông cạo râu tôi nhìn không ra- Eliza nói khi Anh dừng ngựa, mời Ông vào hơ lửa bên bếp lửa cho ấm. Nhưng trời hôm nay không lạnh lắm, tôi cứ phân vân không biết sao lúc còn đang đi trên đường trời lại không dễ chịu như thế này giúp cho.
Tôi thấy khó trả lời quá, Jed nhảy xuống ngựa và nhìn quanh trại. Ngọai trừ Chị đàn bà da đen xồ xề với Câu con trai. Anh không thấy có ai hết. Mọi người đâu hết rồi?
− Will và Kipp đi xin khẩu phần-Eliza đáp, đọan Cô ngần ngừ một chút mới nói tiếp – Temple đã đi sáng nay rồi, họ đến ở với Cha của Balde. Ông ta đã di cư đến đây hơn một năm rồi và đã xây nhà nằm ở phía bắc sông Lớn.
− Tại sao tất cả không đi với họ?
− Blade và Cha anh ấy là những thành viên trong nhóm ký hiệp ước. Ở với họ cho dù một thời gian ngắn thôi…. Eliza cố gắng tìm lời diễn đạt tâm trạng của Ông Will cùng những nỗi khổ đau ê chề cũa Ông Wil trên đọan đường di cư, những nỗi khổ này còn mới mẻ quá. Đấy là chưa kể đến mối hận thù của Kipp. Cuối cùng cô tìm ra một câu tàm tạm – Chắc là không ổn đâu.
Jed muốn có cái gì để nói-bất cứ điều gì-nhưng Anh không tìm ra lời-Temple đi rồi, ANh không có dịp chào tạm biệt nàng.
− Tôi…….tôi ước gì biết cô ấy sẻ đi. Tôi muốn chúc cô ấy mạnh khỏe.
− Tôi chắc Temple biết thế.
− Sáng nay tôi cũng đi lấn này đi bằng thuyền. Trước khi lên đường tôi muốn đến….chào tất cả mọi người.
Jed cố che dấu không để lộ ý đồ của mình ra ngòai. Không có Temple, Anh không còn muốn ở nán lại nơi này lâu hơn nữa.
− Tôi sẽ nói lại với mọi người giúp Ông. Tôi biết Ông Will sẽ rất buồn vì không có mặt ở đây để chia tay với Ông. Ông là người bạn tốt của chúng tôi, Ông Jed à, xin cảm ơn Ông.
− Chúc qúy vị may mmắn –Jed leo lên ngựa để vế đồn. Trên đường về Anh lại tự nhủ không gặp được Temple thế mà lại hay. Hết rồi, nàng đã có thái độ dứt khóat rồi. Hiện trong túi áo của ANh có bức thư của Cecilia. Bức thư viết trước Giáng Sinh được gởi đến đây để đợi Anh đến. Cô ấy đề nghị làm đám cưới vào mùa xuân. Tai sao không? Jed nghĩ- Anh cảm thấy số phận đã an bài cho Anh như thế.
Khi Eliza để cái áo sơ mi mới giặt lên cái chặn trên nền đất trong lều, cô chợt thấy một đường rách. Cô định sẽ lấy vải ởcái áo lót của Cô để vá lại áo cho Ông Will. Cái áo lót của Cô đã quá cũ không mặc được nữa.
− Cô Eliza ơi-có tiếng của Shadrach kêu ở ngòai lều.
− Cái gì thế-cố giữ, để không tỏ ra quá mệt mỏi,quá bực tức và cô đơn, Temple đã đi sáng nay rồi, thật ngu ngốc khi cứ nhớ nhung nàng. Nhưng vắng bong Temple,Blade, Bé Lije và cả Deu và Phoebe thì quả là căn trại quá buồn, quá trống trải.
− có người cỡi ngựa đến trại của ta đấy-Shadrach đáp.
− Tôi ra ngay bây giờ-Eliza mở tung cái áo ra và ném lại trên tấm chăn, thấy bực bôi khi có khách lại đến. Cô đóan chắc là có ai đến tìm Ông Will. Cô cố găng đứng dậy đi đến cửa lều. Khi nâng tấm vải bạt sang một bên, cô cảm thây 2 bàn tay nứt nẻ đau nhức. Bận nghĩ đến 2 bàn tay đau nhức, cô thờ ơ nhìn người khách trên lưng ngựa.
− Xin chào-Ông ta nhổm người trên lưng ngựa, Cô có nói được tiếng Anh không?
− Eliza cau mày gật đầu, nghe giọng nói, cô thấy quen quá. Hay đây chỉ là trí tưởng tượng.
Ánh mặt trời chiều chiếu xiên qua phía sau khiến cho mặt Ông ta khuất trong bóng tối. Ông ta xuống ngựa, đứng một bên ngựa và giới thiệu.
− Tôi là giáo sĩ Cole của giáo hội Dwight.
− Nathan! Cô kinh ngạc thốt ra tên Ông rồi bước lên một bước. Cha Nathan phải không? Cô nghi ngại mắt mình. Có phải cái áo khóac dầy cộm to tướng kia đã che dấu một cơ thể mảnh dẻ cao lêu khêu không? Có phải dưới cái mũ kia là mái tóc màu cát không? Có phải Nathan Cole đấy không?
− Phải-Ông ta ngần ngại bước tới-Tôi xin lổi-có phải-Eliza đấy không? Ông ta cau mày ngạc nhiên.
− phải-Cô cố nín cười, cô biết cô trông gớm ghiếc như thế nào trước mặt vị giáo sỉ này, tóc dài bủ xù dơ bẩn chứ không phải bím tươm tất, áo quần lấm láp đất bùn và rách rưới, vai quấn khăn chứ không có khăn chòang, da dẻ nứt nẻ và cháy nắng chứ không mịn màng đẹp đẽ, đó là chưa nói đến việc cô đã sụt cân rất nhiều và 2 mắt thì sâu hoẵm – Tôi biết tôi không giống như Eliza ma Cha đã quen biết –nhưng đúng là tôi đây.
− tại sao?..Nathan nắm 2 cánh tay cô, đẩy cô ra xa để nhìn cho kỹ. Cô làm gì ở đây. Tôi cứ tưởng cô đã về nhà ở NewEngland rồi. Làm sao cô đến đây?
− Tôi đi với gia đình Gordon-Cô rơm rớm nước mắt.
− Đi trên đường di cư hả? Nathan kinh ngạc hỏi.
− Vâng.
− Nhưng tại sao, Cô là…….
− Tôi khai tôi là em họ của Ông Will, nhưng bây giờ thì cha73ng có ai hỏi tôi có phải là người Cherokee hay không nữa-Eliza đáp, và cô nhìn vào mặt vị giáo sĩ – Tôi không thể bỏ họ được, tôi không thể để họ đi mà không có tôi được. Họ cần tôi, HỌ…cần….-giọng cô nhỏ dần và nước mắt chảy xuống má. Khi Cô quay lai phía Cha Cole, Ông ôm nhẹ cô vào lòng. Cô ám má vào áo khóac bằng len của Ông, nước mắt thấm vào vải len. Bé Johnny đã chết khi còn trong trại tập trung. Rồi khi lên đườnd Sandra lại chết rồi đến bà Victoria chết. Cha của Shandack va cả Ike cũng chết …….
Cô khóc tức tưởi, khóc cho những người chết mà họ đã chôn cất, khó cho nỗi khổ đau họ đã trải qua, khóc cho trang trại Gordon Glen đồ sộ đã tiêu vong, khóc cho ngôi trường gỗ cô đã dạy, khóc cho áo quần và các thứ tùy than mà họ buộc lòng phải để lại. Mất hết, tất cả đều mất hết.
− TÔi thật ân hận-Nathan nói nhỏ khi cô nín khóc.
− Chúng tôi đã mất hết rồi. Eliza hít vào một hơi dài để khỏi khóc nữa. Cô nhích người lại lung túng lau nước mắt trên má-Tôi đã quên việc tôi thường nói năng thỏai mái với Cha ra sao rồi. Tôi nhớ thời ấy quá.
− Tôi thường nghĩ đến …….Cô luôn.
− Tôi quên không hỏi Cha co khỏe không? Eliza chợt thấy mình có lỗi.
− cha Cole không hỏi lại cô mà chỉ lắc đầu thôi.
− Cha muốn dung cà phê không? Để tôi nhờ Chị Cassie đem nước pha cà phê. Nhưng xin báo Cha biết trước có nhiều rễ cam hơn là cà phê đấy nhé.
− Không tôi không muốn uống, Ông vội vàng đáp-Eliza này Cô đừng tiếp tục dối trá nữa. Cô không thể sống như thế này đâu – Cha vuốt tay lên tấm lều, nhìn đống lửa thô sơ và nhìn vẻ ngòai xốc xếch của Cô-Tôi muốn CÔ trở về trụ sở giáo hội của tôi. Có người ở đấy để chăm sóc cô và Cô sẽ …….
− Không.
− Bậy rồi, Eliza. Tôi sẽ đi Tennessee trong vòng một or 2 tuần nữa và Cô có thể đi với tôi.
− Tôi cám ơn về sự quan tâm của cha, Cha Nathan. Nhưng tôi sẽ không rời khỏi đây đâu, sẽ không rời sau khi tôi đã đi cả ngàn dặm để đến đây.
− Nhưng Cô sẽ làm cái gì đã chứ?
Vừa lúc ấy-Eliza thấy Will và Kipp đang đến gần trại. CÔ gọi lớn:
− Ông Will,chúng ta có khách.
Ông Will đi chậm bước ngần ngại một lát rồi bước đến phía 2 người. Lần đầu tiên Eliza thấy 2 vai rông của Ông hơi còng xuống và mái tóc đã lốm đốm bạc.
− Ông nhớ Nathan Cole chứ? CÔ lến tiếng hỏi khi CÔ đến gấn họ.
− Dĩ nhiên là nhớ chứ, chào Cha Cole. Ông đưa tay bắt tay Cha, 2 tay Ông vẫn còn cuốn giẻ rách làm găng tay.
− Chào Ông Gordon, Cha Nathan chào lại, đã lâu lắm rồi.
− Vâng, Ông Will đáp rồi nhìn Eliza đôi mắt Ông buồn sâu thẳm, hoang mang. Rồi Ông quay qua nhìn Cha Nathan- Cha đã làm lễ cưới cho con gái tôi nhiều năm rồi. Bây giờ nhờ Cha làm lễ cưới cho tôi và Eliza được không? Ông tảng lờ không để ý đến vẻ ngạc nhiên trên nét mặt Cha Nathan và quay qua nhìn Eliza – Và dĩ nhiên là nếu Cô bằng lòng mới làm được.
Eliza hiểu tại sao Ông lại cần phải hỏi thế, CÔ đáp liền:
− Tất nhiên là bằng lòng.
Chưa bao giờ 2 người bàn đến chuyện cưới hỏi, ngay cả sau khi bà Victoria chết cũng không. Trong thâm tâm Eliza biết Will tự do để cưới Cô, nhưng việc này hình như không quan trọng, vì hàng ngày 2 người đã gắn bó với nhau vật lộn với cuộc sống để sinh tồn rồi. CÔ thường nghĩ cứ để chuyện này đến một lúc nào đó. đến ngày Cô có cái ăn cái mặc rồi, mọi thử thách cam go đã qua rồi hẵng hay. Bây giờ bông nhiên ngày ấy lại đến cho cả hai.
Cô quên phứt chuyên có lần Cô đã nói với Cha Nathan rằng Cô sẽ không bao giờ lấy chồng. Khi Cha tuyên bố 2 người đã thành vợ chồng. Cô không nghe giọng Cha lạc đi hay không thấy vẻ mặt cô sững sờ, Bây giờ Cô đã là Bà Will Gordon.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sự Lựa Chọn Cuối Cùng
Janet Dailey
Sự Lựa Chọn Cuối Cùng - Janet Dailey
https://isach.info/story.php?story=su_lua_chon_cuoi_cung__janet_dailey