Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sư Gia Pk Huyện Lệnh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 31: Kiệt Tác Gây Phong Ba
Đ
àm Linh Âm đem kiệt tác mình mới hoàn thành đưa cho Đàm Thanh Thần xem trước.
Đàm Thanh Thần rất phân vân. Hắn nghĩ, nếu bọn họ bán cuốn sách có nội dung như thế này ra ngoài, sợ rằng sớm muộn gì cũng sẽ bị Đường Thiên Viễn truy sát.
Vì phải bảo vệ bí mật nên Đàm Linh Âm không nói cho Đàm Thanh Thần biết chuyện của Khâm sai đại nhân. Nàng chỉ vỗ ngực cam đoan, đối với quyển sách này, Đường Thiên Viễn sẽ vô cùng thích thú khi đọc nó, thậm chí còn muốn nhà nhà đều mua nó, người người đều đọc nó.
Đàm Thanh Thần đành làm theo ý nàng, đầu tiên là cho người sắp chữ, in thử một trăm quyển để xem kết quả buôn bán thế nào.
Việc in ấn thời này đều dùng chữ in rời. Người ta đem bùn đun nóng đổ lên một tấm sắt đã được sắp sẵn từng chữ rời, sau đó lại dùng thuốc pháo rắc lên trên chỗ chữ ấy rồi đem đi sấy khô, đến khi nguội hẳn, chỗ chữ in rời ấy đều được cố định trên tấm sắt. Tiếp tục dùng thuốc pháo rắc lên rồi lại sấy khô là có thể hoàn thành việc in sách.
Cổ đường thư xá được xem là một cửa hàng nổi tiếng, phòng in ấn nơi đây rất rộng, chữ in rời được làm sẵn cũng rất nhiều, mỗi lần có thể in được đồng loạt vài quyển sách. Vì muốn tiết kiệm tiền thuê mặt bằng nên phòng in ấn và cửa hàng sách được đặt tại một con ngõ nhỏ yên tĩnh, cách phố chợ đông đúc vài con đường. Xung quanh phòng in ấn khá rộng rãi và thoáng mát; những người làm thuê chỉ làm việc vào ban ngày, buổi tối đều đi về nghỉ ngơi, chỉ phân công một người ở lại gác đêm để phòng ngừa rủi ro hoặc hỏa hoạn.
Bản in mẫu còn chưa cầm trong tay, Đàm Linh Âm đã làm xong việc tuyên truyền cho quyển sách mới này, đem những lời ba hoa khoác lác của bản thân truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, nói là “Cho dù Đường Thiên Viễn có tài hoa vang danh thiên hạ, thì khi đọc kiệt tác này cũng phải lưu luyến không rời”, nói chung là không ai có thể mặt dạn mày dày hơn nàng nữa. Chủ cửa hàng sách khắp nơi nghe được tin tức này liền ùn ùn kéo đến Cổ đường thư xá hỏi han. Đàm Thanh Thần cho bọn họ xem quyển sách mẫu, bọn họ xem xong đều cảm thán quyển sách lần này vô cùng hấp dẫn; người này đặt vài trăm quyển, người kia đặt hai nghìn quyển; còn có một thương nhân chuyên bán sách độc quyền cho vài tỉnh thì tuyên bố phải cung cấp cho ông ta một vạn quyển.
Tất cả mọi người đều biết, với danh tiếng của Diệu Diệu Sinh, mặc kệ hắn viết gì cũng chẳng lo không bán được.
Với số lượng sách nhiều như vậy, Đàm Linh Âm không thể tự tay đề thơ lên từng quyển được, mà nàng cũng không muốn bị gãy tay chỉ vì món lợi nhỏ này. Vì vậy, đành chờ bán xong đợt sách đầu tiên, nàng mới cho in một ít quyển thật đẹp để đề thơ lên đấy.
Có một thương nhân đến từ kinh thành, người này tự xưng là Khải lão bản, đặt lấy một nghìn bản. Vốn liếng của ông ta không nhiều lắm nhưng đặc biệt có thành ý; vừa đến Đồng Lăng liền thuê một gian phòng nhỏ trong khách điếm rẻ tiền, ở đấy đợi cho đến khi số lượng sách ông ta đặt in được làm xong. Ông ta còn đưa ra vài yêu cầu với Đàm Thanh Thần như phải in trước cho ông ta; hình dáng, mẫu mã sách phải đẹp; dù giá cả có đắt hơn một chút cũng không sao, chỉ cần có được những quyển sách hoàn hảo là được.
Đàm Thanh Thần thấy ông ta nhiệt tình quá lại còn giao tiền cọc trước nên nể tình mà nhận lời.
Việc khiến Đàm Linh Âm lo lắng nhất chính là Đường Phi Long đi theo phá đám. Nàng đem chỗ sách mẫu bảo vệ rất kỹ lưỡng, thậm chí còn tăng số người gác trong phòng in. Nàng nghĩ thầm, chỉ cần nàng bảo vệ chỗ sách ấy an toàn đến lúc chúng được giao cho người đặt mua, lúc ấy Đường Phi Long có giận thế nào đi nữa cũng đã quá muộn rồi.
Nàng cũng không tin hắn có thể ngăn cản được số lượng sách bán ra ồ ạt khắp nơi như pháo hoa ngày tết.
Đường Phi Long quả nhiên không khiến cho nàng thất vọng. Vừa nghe được tin báo, hắn liền cho người đến phòng in phóng hỏa. May mà người gác đêm phát hiện kịp thời nên đã dập tắt được.
Đàm Linh Âm vô cùng tức giận, nàng hùng hùng hổ hổ đi tìm hắn cãi nhau nhưng hắn lại ra sức chối tội, thậm chí còn thề thốt việc này không liên quan gì đến hắn. Đàm Linh Âm cũng biết hiện giờ không phải là lúc đi gây sự với hắn nên đành nuốt giận bỏ đi.
Đường Thiên Viễn nhìn theo bóng lưng của Đàm Linh Âm. Hắn đi tới trước giá gỗ làm từ cây lê, nhấc một chồng sách lên rồi lấy chiếc hộp hình chữ nhật thật lớn ở bên dưới. Đường Thiên Viễn mở nắp hộp, bên trong đều là những chữ mẫu in rời làm từ bùn; từng chữ từng chữ sạch sẽ, vừa nhìn là biết ngay mới được nấu xong. Tất cả những chữ in rời này đều là một chữ giống nhau.
Đường Thiên Viễn cười tủm tỉm, đưa tay vuốt nhẹ… chỗ mẫu chữ in rời nằm trong hộp. Việc hắn cho người ngang nhiên phóng hỏa phòng in chỉ là kế dương đông kích tây nhằm đánh lừa Đàm Linh Âm mà thôi. Mỗi một việc hắn muốn làm, chưa bao giờ thất bại!
***
Về phần Đàm Thanh Thần, vừa phải sắp xếp việc liên hệ với chủ cửa hàng sách khắp nơi vừa phải tính toán số lượng giấy in; đợi đến lúc chuẩn bị xong xuôi liền bắt đầu cho in ấn hàng loạt. Trời vừa sáng, hắn đã sốt ruột đi qua đi lại trong cửa hàng sách, cuối cùng đành phải chạy đến chờ bên ngoài phòng in; sách vừa in ra liền được sắp xếp, đóng gói gọn gàng rồi giao cho người mua chở đi; vừa thuận tiện cho người mua mà cũng giảm áp lực phải trữ hàng của Cổ đường thư xá.
Sau mấy ngày bận tối mắt tối mũi, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ thẳng giấc rồi. Đàm Linh Âm quay lại Huyện nha, ở trong phòng ngủ đúng một ngày mới tỉnh dậy. Ngày hôm sau dắt Đường Đường đi dạo thì gặp Huyện lệnh đại nhân, nàng vui vẻ nói cười với điệu bộ đắc ý, “Đại nhân, ta vừa in sách mới, muốn tặng cho ngài một quyển.” Nói xong liền lấy một quyển sách còn thơm mùi mực in đưa cho hắn.
Đường Thiên Viễn cầm quyển sách, vui vẻ nói, “Đa tạ, được chính tay ngươi tặng sách thật là vinh dự cho ta. Ta sẽ đọc kỹ từng trang, từng trang một.”
Đàm Linh Âm nhìn điệu bộ khác thường của hắn, trong bụng nghĩ thầm, chẳng lẽ sáng nay hắn uống nhầm thuốc?
Nhưng cũng chẳng sao cả! Cuối cùng nàng cũng trả xong mối hận này, trong lòng thấy vui sướng biết bao nhiêu!
Thế nhưng, độc giả của nàng muốn nổi điên.
Trong sách mới của Diệu Diệu Sinh, nữ chính tên là Diệu Diệu. Nàng ta là một nữ yêu quái cực kỳ háo sắc! Nữ yêu quái này đùa giỡn, trêu ghẹo Đường Phi Long đủ kiểu; thậm chí còn giở trò bá vương ngạnh thượng cung với hắn! A a a a a!
Các độc giả đều ngơ ngác. Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là quyển sách này là đồ giả, không phải do Diệu Diệu Sinh viết. Nhưng sau khi hỏi lại mới biết, quyển sách này đúng là đến từ Cổ đường thư xá, mỗi một người kể chuyện trong thành đều có quyển sách này, những người bán sách đều xác nhận đây chính là sự thật, đây chính là chỗ sách do đích thân bọn họ vận chuyển từ Cổ đường thư xá về. Còn có thể giả được sao?
Đám người buôn bán sách cũng thầm trách mình đã phạm phải sai lầm. Sách mẫu bọn họ xem trước khi đặt in đâu phải nội dung thế này. Lẽ nào… bên phía Cổ đường thư xá sợ bọn họ không mua sách này nên mới cố ý dùng bản giả đó để lừa gạt bọn họ, đợi bọn họ thỏa thuận xong số lượng đặt in mới đưa bản thật này ra? Nhưng sao Diệu Diệu Sinh cứ khăng khăng đem tên mình đặt cho nữ nhân vật chính thế?
Nếu là người không biết lai lịch của Diệu Diệu Sinh, khi xem qua quyển sách, mặc dù có chút hiếu kỳ nhưng cũng thấy câu chuyện này khá là thú vị. Nhưng việc Diệu Diệu Sinh đem tên mình đặt cho nhân vật trong truyện, cùng với đủ kiểu trêu ghẹo Đường Thiên Viễn một cách trắng trợn như thế, phải nói là quá mức lố lăng rồi. Đường Thiên Viễn là thần tượng trong lòng mọi người, vị tác giả này lại độc chiếm hắn như vậy, bảo chúng ta phải làm sao bây giờ? Hừ, chúng ta đều biết ngươi ái mộ Đường Thiên Viễn nên mới viết liên tục mấy quyển sách về hắn, nhưng ngươi không thể biểu lộ tình cảm của mình một cách kín đáo ư? Cần gì phải đích thân ra trận? Ngươi muốn một mình nuốt trọn thần tượng của mọi người sao? Thật là quá đáng mà!
Hơn nữa, thử xem trong sách hắn viết cái gì đi. Một đại nam nhân lại đi mơ tưởng được làm nữ nhân, làm đủ trò vô lại như vậy, lại còn muốn bá vương ngạnh thượng cung Đường Thiên Viễn… Đúng là một kẻ quái gở từ đầu đến chân, biến thái từ trong ra ngoài!
Cũng chỉ có kẻ biến thái như vậy mới có thể nói ra những lời ngông cuồng như “Đường Thiên Viễn có tài hoa vang danh thiên hạ, thì khi đọc kiệt tác này cũng phải lưu luyến không rời”. Thực sự đã đạt đến cảnh giới tối cao của sự vô sỉ mà!
Quyển sách này bị độc giả mắng chửi từ đầu truyện đến cuối truyện. Bởi vì trình độ vô sỉ của nó khiến người đọc than thở nhưng không ngờ, những lời mắng chửi ấy lại góp phần… đẩy mạnh số lượng tiêu thụ. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, số sách đặt in đã bán hết sạch, những người bán sách vô cùng kinh ngạc trước kết quả này nên chẳng để ý đến việc nội dung sách bị thay đổi nữa mà vội vàng liên hệ với Cổ đường thư xá để đặt in thêm.
Chỉ đến lúc có một đám đông kéo đến trước cửa Cổ đường thư xá mắng chửi, Đàm Thanh Thần mới phát hiện ra vấn đề.
Đầu năm nay, số ngươi biết chữ càng ngày càng nhiều, người xem sách không nhất thiết phải là người đọc sách; bọn họ có thể là thầy tướng số, có thể là người kể chuyện, cũng có thể là những người trong gánh hát, thậm chí là người trong lầu Tần quán Sở[1]. Những người này không xem trọng thể diện như những người đọc sách, mất hứng liền kéo nhau đến cửa chửi ầm lên.
Đàm Thanh Thần nghe bọn họ cứ mở miệng ra là mắng “Diệu Diệu Sinh” thế này, “Diệu Diệu Sinh” thế kia, nhất thời có chút mơ hồ. Hắn suy đi nghĩ lại, cuối cùng đoán có lẽ nguyên nhân nằm trong quyển sách mới in kia nên lấy một quyển xem thử.
Mới xem sơ qua, hắn kinh ngạc vô cùng.
Đúng lúc này, Đàm Linh Âm cũng đến Cổ đường thư xá, nàng ngẩn người nhìn đám đông nhốn nháo ở trước cửa. Người ngoài chỉ biết nàng là tỉ tỉ của ông chủ cửa hàng sách này, hiện đang giữ một chức quan nhỏ trong nha môn.
Với người trong nha môn, nếu đám dân đen bọn họ có thể tránh làm mích lòng thì đương nhiên sẽ cố gắng tránh thật xa. Vì vậy, mọi người không để ý đến Đàm Linh Âm mà tiếp tục mắng chửi Diệu Diệu Sinh.
Đàm Linh Âm cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện này. Đàm Thanh Thần vừa trông thấy nàng liền kéo nàng vào trong cửa hàng, đóng cửa nghỉ bán, sau khi đuổi mấy người phụ giúp trong cửa hàng đi xuống mới lấy quyển sách ra chỉ cho nàng xem.
Đàm Linh Âm cứ ngỡ mình đang nằm mơ, “Sách này lấy ở đâu vậy? Bắt chước giống thật đấy. Là người nào làm? Sao lại đem tên yêu quái đổi thành tên ta? Người này làm vậy là có ý gì?”
Đàm Thanh Thần ủ rũ chỉ cho nàng xem: đây là con dấu của cửa hàng chúng ta.
Đàm Linh Âm nổi cáu, “Không thể nào. Đệ cũng biết, trong bản thảo ta viết tên nữ yêu quái là Dung Xuyến mà. Đầu óc ta vẫn bình thường, sao có thể đem tên của mình viết lung tung như thế được.”
Đàm Thanh Thần cau mày, hắn im lặng suy nghĩ xem sai sót xảy ra lúc nào.
Đàm Linh Âm hai tay chống nạnh, nôn nóng đi qua đi lại, “Chuyện này quá kì lạ, bản in mẫu giống hệt với bản thảo mà ta viết, cả ta và đệ đều đã kiểm tra kỹ càng rồi mới cho in đồng loạt mà. Đệ nói xem, đệ để bản in mẫu ở đâu rồi?”
Đàm Thanh Thần sửng sốt, bản in mẫu đã bán cho người gọi là Khải lão bản.
Đàm Linh Âm vỗ vỗ đầu, “Đúng, đúng rồi. Tỉ quên mất, bản in mẫu đã bán cho người ta rồi. Cái chỗ bán sách của Khải lão bản tên là gì vậy?”
Đàm Thanh Thần viết lên giấy hai chữ: Tư Nghê.
Họ Khải, cửa hàng tên là “cửa hàng sách Tư Nghê”, ghép lại là… cái gì? Khải Tư Nghê? Tức chết ngươi?
Đàm Linh Âm hơi sững người một lúc rồi nghiến răng nói, “Có người chơi xấu chúng ta.”
Đàm Thanh Thần cũng hiểu được điều này, nhưng đã chậm.
Đàm Linh Âm nhíu mày, rốt cuộc là ai? Kẻ làm ra chuyện này chỉ có hai loại: là đối thủ cạnh tranh, hoặc là kẻ thù. Dựa vào cách thức gây án, có thể thấy người này cũng khá hiểu biết về việc in ấn sách, cho nên… rất có thể là đối thủ cạnh tranh. Nhưng không phải không có khả năng là do kẻ thù của nàng làm. Chẳng hạn như cái vị đang ở trong Huyện nha kia, mỗi khi trong người bứt rứt là lại nảy ra ý đồ xấu xa, ngay cả lưu manh còn phải chào thua hắn.
Ở bên ngoài, đám người kia thấy mình mắng chửi khô cả miệng mà chẳng có ai bước ra thì tức tối, bắt đầu dùng đá tảng để phá cửa. Hai tỉ đệ bọn họ ở bên trong nghe tiếng đá rơi lộp bộp trên cánh cửa thì càng thấy phiền.
Đàm Linh Âm xoa trán, không biết nên làm thế nào cho phải. Việc buôn bán của cửa hàng, còn thanh danh một đời của nàng nữa, nên xử lý thế nào mới ổn thỏa đây?
Không cần biết phải dùng đến cách nào, nhất định phải túm cổ cho bằng được kẻ đứng đằng sau mọi chuyện này. Nhưng trước mắt vẫn chưa nghĩ ra cách gì, Đàm Linh Âm đành quay về Huyện nha trước, dự định sẽ vặn hỏi Đường Thiên Viễn thử xem.
Khí trời chuyển lạnh, hoa quế trong sân đang dần dần xòe cánh, hương thơm ngào ngạt lững lờ khắp mảnh sân.
Đường Thiên Viễn đang đứng ở trong sân, cất cao giọng đọc sách. Từ lúc thi đỗ Thám hoa đến giờ, lâu lắm rồi hắn mới chăm chỉ đọc sách như vậy.
Sách hắn đang say sưa đọc chính là quyển ‘Nhật ký đi Tây Thiên của Đường Phi Long’ do chính tay Đàm Linh Âm tặng hắn. Lúc Đàm Linh Âm đến tìm hắn thì hắn đang đọc đến đoạn Diệu Diệu chuẩn bị bá vương ngạnh thượng cung Đường Phi Long.
Nói thật ra, mọi người đều là người có ăn học, dù trong sách Đàm Linh Âm không hề tả rõ chi tiết nhưng chỉ cần vài chữ “Bá vương ngạnh thượng cung” cũng đủ khiến người xem phải đỏ mặt rồi.
Đàm Linh Âm sợ đến mức muốn tè ra quần, “Đừng đọc…”
Đường Thiên Viễn thấy Đàm Linh Âm, liền vẫy tay bảo nàng, “Đàm sư gia, ngươi qua đây.”
Đàm Linh Âm ngoan ngoãn đi tới trước mặt hắn. Vừa nghe hắn đọc một đoạn trong sách, nàng bỗng có cảm giác như mình vừa trêu chọc đệ đệ của hắn… Vì vậy, nàng rất ngượng ngùng, nhất thời quên cả chuyện định hỏi hắn.
“Ngẩng đầu lên.” Đường Thiên Viễn bảo.
Đàm Linh Âm liền ngẩng đầu nhìn hắn.
Đường Thiên Viễn nhìn gương mặt ửng hồng của Đàm Linh Âm, hắn đột nhiên nở nụ cười, lúm đồng tiền như nụ hoa nhỏ vừa nở rộ. Hắn dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng dí vào sau gáy của Đàm Linh Âm, thấp giọng nói, “Lưu manh.”
[1] chỉ nơi thanh lâu kỹ viện
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sư Gia Pk Huyện Lệnh
Tửu Tiểu Thất
Sư Gia Pk Huyện Lệnh - Tửu Tiểu Thất
https://isach.info/story.php?story=su_gia_pk_huyen_lenh__tuu_tieu_that