Những Cái Hố epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 30
ai ngày sau, một thằng mới được chỉ định đến nhóm D. Tên nó là Brian, nhưng Tia X gọi nó là Cà Giật, bởi vì lúc nào nó cũng lóc chóc không yên. Nó được phân chiếc chõng và thùng đựng đồ của Zero. Ở Trại Hồ Xanh chỗ trống vốn không kéo dài. Cà Giật bị bắt giữ vì tội ăn cắp xe hơi. Nó hùng hồn tuyên bố nó có thể đột nhập vào xe, ngắt chuông báo động, đấu nóng dây điện cho máy khởi động trong vòng chưa đầy một phút.
Nó thao thao với cả bọn:
- Này tụi bay, tao không bao giờ lập kế hoạch chôm xe đâu nhá. Nhưng đôi khi, tụi bay biết không, tao đi ngang qua một chiếc xe thật oách, đậu ở một nơi vắng tanh, thế là, tay chân tao tự dưng động đậy.
Nếu tụi bay nghĩ lúc này tao co giật, thì tụi bay phải chứng kiến cái lúc tao láng cháng bên xe hơi. Chừng tỉnh ra thì tao thấy mình đã ở đằng sau tay lái rồi.
Stanley nằm bẹp trên cái chõng của mình, bất chợt nhận ra là chõng không còn hôi hám nữa. Cậu tự hỏi không biết do mùi hôi tự biến đi, hay tại mũi cậu đã quen với nó rồi.
- Ê, Mọi Hang, tụi mình phải dậy lúc bốn giờ rưỡi thật hả? - Cà Giật hỏi to.
- Mày sẽ quen thôi. Đó là lúc mát nhất trong ngày - Stanley nói với nó.
Stanley cố không nghĩ về Zero. Đã quá trễ rồi. Hoặc là anh chàng đã đến được ngọn Ngón Cái Lớn, hoặc là...
Tuy nhiên, điều làm Stanley lo lắng nhất không phải là đã quá muộn. Điều khiến cậu thấp thỏm nhất - điều thật sự đang gặm nhấm tim cậu - là lo nỗi sợ không phải đã quá muộn.
Ngộ nhỡ Zero vẫn còn sống và đang bò lê lết qua những đống đất để tìm nước thì sao?
Cậu cố rứt hình ảnh đó ra khỏi tâm trí mình.
Sáng hôm sau, ở ngoài hồ, Stanley dỏng tai nghe ông Ngài phổ biến cho Cà Giật những yêu cầu về cái hố nó phải đào: Rộng và sâu bằng cái xẻng của mày.
Cà Giật cứ cựa quậy miết. Hết gõ nhip ngón tay lên cán xẻng, lại ngúc ngoắc cổ từ bên này qua bên kia.
Ông Ngài gắt: Mày sẽ không ngoe nguẩy nữa sau khi đào đất cả ngày. Rồi mày sẽ chẳng còn hơi sức để ngọ nguậy ngón tay út nữa kìa - Lão bỏ tọt một nhúm hạt hướng dương vào mồm, khéo léo nhằn vỏ hạt và phun ra - Đây không phải là trại Nữ Hướng đạo sinh.
Không lâu sau khi mặt trời mọc thì xe tải nước đến. Stanley đứng xếp hàng sau Nam Châm, trước Cà Giật.
Ngộ nhỡ không quá muộn thì sao?
Stanley nhìn ông Ngài đổ đầy nước vào bi-đông của Tia X. Hình ảnh Zero bò lê giữa những đống đất khô cằn vẫn ám ảnh cậu.
Nhưng cậu có thể làm được gì? Cho dù Zero xoay xở bằng cách nào đó mà vẫn sống sót sau hơn bốn ngày qua, thì làm thế nào cậu tìm ra nó? Hẳn sẽ phải mất nhiều ngày đây. Cho nên, cậu cần một chiếc xe hơi.
Hoặc một chiếc xe tải nhỏ. Một chiếc xe tải nhỏ có bồn nước ở đằng sau.
Stanley tự hỏi, liệu ông Ngài có cắm chìa khóa ở công-tắc xe không.
Cậu lẳng lặng lùi xa khỏi hàng, rồi đánh vòng qua thành xe tải. Cậu nhìn qua cửa sổ xe. Chìa khóa xe vẫn còn đó, lủng lẳng ở công tắc.
Stanley cảm thấy những ngón tay mình bỗng run bần bật.
Cậu hít sâu vào để lấy bình tĩnh và cố nghĩ một cách mạch lạc. Trước giờ cậu chưa từng lái xe.
Nhưng việc ấy khó đến cỡ nào?
Điều này thật sự điên rồ đây, cậu tự nhủ. Bất kể cậu làm điều gì, cậu biết mình sẽ phải làm thật nhanh lên, trước khi ông Ngài để ý.
Quá muộn rồi, cậu tự nhủ. Zero chắc chắn không thể sống nổi.
Nhưng ngộ nhỡ không quá muộn thì sao?
Stanley hít thêm một hơi thật sâu. Nghĩ kỹ việc này xem, cậu tự nhủ, nhưng làm gì còn thời gian mà suy nghĩ. Cậu kéo bung cửa ra và thoắt cái đã trèo vào trong xe.
- Hê! - ông Ngài la toáng lên.
Cậu mở khóa công tắc xe và giẫm lên bàn đạp ga. Máy xe rồ lên.
Nhưng xe tải không nhúc nhích.
Cậu gí bàn đạp ga xuống sát sàn xe. Máy lại gầm lên, trong khi chiếc xe vẫn trơ trơ.
Ông Ngài chạy vòng đến bên hông xe. Cánh cửa xe vẫn mở toang.
- Gài số đi! - Cà Giật hét.
Cần số ở dưới sàn xe, cạnh chỗ ngồi. Stanley đẩy cần số về sau cho đến khi mũi kim chỉ đến chữ D biểu thị Chạy.
Chiếc xe tải tròng trành lao về trước. Stanley bị giật ngược trên ghế và cố giữ chặt tay lái khi xe tăng tốc. Chân cậu bị ép gí xuống sàn xe.
Chiếc xe tải phóng càng lúc càng nhanh qua lòng hồ cạn khô. Nó nảy tưng lên qua một đống đất đào. Bất ngờ Stanley đâm sầm về phía trước, rồi bật ngược trở về sau, tức khắc bọc túi hơi bảo hiểm phình ra, ép vào mặt cậu. Cậu ngã nhào ra khỏi cánh cửa đang mở và rơi tọt xuống đất.
Cậu đã lủi xe thẳng vào một cái hố.
Stanley nằm sóng soài trên đống đất, trân mắt nhìn chiếc xe tải bị kẹt nghiêng hẳn qua một bên trên mặt đất. Cậu thở dài. Rõ ràng lần này cậu không thể đổ lỗi cho cụ-cố-tổ-ăn-trộm-lợn-chết-tiệt-xấu- xa-bẩn-thỉu của mình được. Lần này chính là lỗi của cậu, một trăm phần trăm. Xem ra cậu vừa làm điều rồ dại nhất cậu từng làm trong cuộc đời ngắn ngủi và bất hạnh của mình.
Cậu gượng đứng dậy, cảm thấy đau điếng người nhưng biết là mình không bị gãy cái xương nào.
Stanley liếc nhanh ra sau nhìn ông Ngài, gã vẫn đứng đực tại chỗ, trợn mắt, ngây người ra nhìn cậu.
Stanley cắm đầu chạy. Chiếc bi-đông đựng nước đeo quanh cổ. Nó đập vào ngực cậu theo từng bước chân, và cứ mỗi cú đập như thế, nhắc cho Stanley nhớ rằng nó trống trơn, chẳng có giọt nước nào.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố