Chương 30
itch Andeson biết nếu phải tiếp tục trốn tránh trong cái đống rác này lâu hơn nữa ắt y sẽ phát điên lên mất. Nhưng cũng rồ dại chẳng kém nếu ở lại cái xó riêng của y, còn chường mặt ra trên phố thì còn nguy hiểm hơn. Ít nhất thì tại đây, trong căn hộ của cha y, ở khu Queens, y được an toàn.
Đầu tiên là Gus, rồi đến Branko. Mitch khá tinh ranh, nhưng thậm chí nếu có ngốc nghếch như Gus Waldron thì cũng luận ra được rằng kẻ nào đó đã có một bản danh sách, và chắc chắn y không những có tên trên danh sách đó mà còn là nạn nhân kế tiếp.
Đã đến lúc phải chuyển đến những đồng cỏ an toàn hơn.
Mitch nhìn ngang qua căn phòng về phía người cha bị điếc và hầu như không còn kiểm soát được hoạt động bài tiết của bản thân; ông già đang làm cái việc mà ông luôn làm: trừng trừng nhìn vào những hình ảnh lờ mờ trên tivi, và vẫn như thường lệ chuyển kênh qua một loạt các chương trình talk show rẻ tiền rồi liên tục phun ra những câu chửi rủa chúng.
Mitch hẳn muốn kiểm tra về cái thằng đã thuê y. Y tự hỏi liệu có phải gã kia là kẻ cần phải đề phòng không, rồi lại nhận ra thằng cha đó không thể. Cái thằng ấy đã xoay xở ngon lành trên lưng ngựa, nhưng không phải là người có thể giết Branko, và chắc như đinh đóng cột gã không thể xuống tay ngon lành với cái thằng quả núi Gus Waldron. Phải là kẻ nào đó có đẳng cấp cao hơn trong cái chuỗi thức ăn này. Để phăng ra thằng khốn đó là ai và dần cho gã một trận, Mitch biết y phải thông qua cái gã đã tiếp xúc với y từ đầu, kẻ đầu tiên kể cho y nghe về cái mưu đồ điên khùng này. Vấn đề duy nhất là, y không có cách nào để liên lạc với gã này. Thậm chí Mitch cũng chẳng biết cả tên hắn nữa.
Mitch nghe cha y đáng rắm. Chúa ơi, y nghĩ, mình không thể chỉ ngồi ở đây. Cần làm cái gì đó.
Ban ngày cũng mặc, y phải tiến hành một nước cờ. Y nói với ông già rằng y sẽ về sau vài giờ nữa. Ông già làm ngơ, nhưng khi Mitch mặc áo khoác và bước ra cửa, ông ta rên lên, “Bia và thuốc lá.”
Đó là câu nói dài nhất mà cha Mitch thốt ra với y kể tứ lúc tảng sáng ngày Chủ nhật khi y đến t từ Công viên Trung tâm, sau khi cả bọn đã cởi bỏ những cái áo giáp kia và tách ra đường ai nấy đi. Nhiệm vụ của Mitch là xếp gọn những thứ trang phục kia vào trong một chiếc xe tải giao hàng mà sau đó y bỏ lại trong một gara khóa kín, cách nhà riêng của y hai khu phố. Tiền thuê đã trả trước cho cả năm, và cho đến lúc đó, y sẽ không bén mảng đến gần đó.
Mitch ra khỏi căn hộ và xuống cầu thang, sau khi bỏ chút thời gian kiểm tra xem có điều gì đáng ngờ không, y bước ra con đường đang dần tối và hướng về phía ga tàu điện ngầm.
Trời đang mưa khi Mitch thận trọng di chuyển qua ngõ hẻm sau lưng tòa nhà bảy tầng đầy bụi bẩn ở Astoria, trong đó có căn hộ của y. Mitch kẹp dưới cánh tay một túi giấy đựng sáu chai bia Coors và một tút thuốc lá Winston cho ông già, người y ướt đẫm nước mưa. Mitch không định bến mảng gần chỗ ở của mình trong một thời gian, nhưng y quyết định mạo hiểm để lấy ít đồ đạc khi phải diễn trò biến mất.
Mitch đứng bất động vài phút trong ngõ hẻm trước khi rướn người lên, kéo thang thoát hiểm xuống. Y luôn luôn tra dầu chiếc thang để phòng hờ, và cái thang êm ả tuột xuống một cách ngoan ngoãn. Mitch hấp tấp trèo lên, lo lắng nhìn xuống ngõ hẻm phía dưới. Bên ngoài cửa sổ phòng ngủ, y đặt túi giấy trên cái thang, dùng ngón tay bới khe hở giữa lối thoát hiểm và bức tường, rút ra một mảnh thép y đã giấu ở đó. Chỉ lát sau, y đã cậy được then cài cửa sổ và leo vào trong nhà.
Mitch không bật đèn, thay vào đó chỉ sờ soạng tìm lối đi quanh cửa phòng quen thuộc. Y lôi một túi len cũ từ trên kệ xuống, rồi lần mò phía cuối phòng và kéo ra bốn hộp đạn, nhét vào túi. Sau đó y vào phòng tắm, lấy ra một túi nhựa từ bể nước. Trong túi là một gói to bọc giấy dầu, Mitch mở gói giấy và lấy ra một khẩu Kimber 45 li cùng khẩu Bersa 9 li nhỏ nhắn. Y quơ thêm bài bộ quần áo và một đôi giày ủng bảo hộ ưa thích. Vậy là đủ.
Mitch leo ra ngoài cửa sổ phòng ngủ, đóng cửa sổ lại sau lưng, khoác túi len lên vai và cúi xuống lấy cái túi giấy.
Cái túi đã biến mất.
Trong một thoáng. Mitch cảm thấy lạnh người, rồi thận trọng rút súng ra. Y trố mắt nhìn xuống ngõ hẻm. Y không thể thấy bất cứ chuyển động nào. Dưới thời tiết như thế này, thậm chí lũ mèo cũng không lảng vảng rình mò, và từ độ cao này thì lũ chuột cũng thành vô hình.
Ai đã lấy mất cái túi? Bọn nhóc chăng? Chắc là vậy. Nếu kẻ nào đó săn đuổi y, hẳn chúng sẽ không rình mò khắp nơi để rồi chôm một hộp bia sáu chai và một tút thuốc lá, nhưng bây giờ đây y không có tâm trạng để kiểm tra các giả thiết. Mitch quyết định lên trên mái nhà, từ đó y có thể bước sang tòa nhà khác và tìm lối xuống đường cách hơn ba mươi mét bên dưới. Trước đây, y từng làm như vậy, nhưng lúc đó mái nhà không ướt nước mưa.
Mitch bắt đầu chậm rãi và lặng lẽ trèo lên cho đến khi lên được trên mái. Y đang níu quanh một ống thông gió thì trượt chân trên một trong những ống thép tròn lạnh cóng và dài lòng thòng, do một toán thợ bảo trì cẩu thả bỏ lại đó. Cú trượt khiến Mitch bay nhào ra phía trước, đập mặt xuống một vũng nước mưa. Lồm cồm đứng lên, y nhanh chóng tiến về phía hàng lan can cao ngang đùi. Đến bên lan can, y nhắc một chân lên cao, rồi chợt cảm nhận một cơn đau buốt khi có kẻ nào đó bất ngờ đá vào phía sau đầu gối chân kia làm y sụm ngay xuống.
Mitch thọc tay vào túi để lấy khẩu súng, nhưng gã đàn ông kia đã chộp lấy cánh tay y rồi vặn tréo. Khẩu súng văng ra khỏi tay Mitch, y nghe tiếng lách cách vang lên khi khẩu súng lăn xuống mái nhà dốc đứng. Y dùng hết sức giật tay khỏi cú kẹp, cảm thấy mình đã thoát khỏi gã đàn ông kia và cảm nhận một khoảnh khắc phấn chấn trước khi mất thăng bằng, ngã nhào qua bên kia lan can.
Những ngón tay Mitch tuyệt vọng bấu víu lấy bất cứ vật gì trong tầm với, y bám được vào lớp đá nhám bằng cả hai tay. Rồi kẻ tấn công túm chặt cánh tay Mitch, ngay trên cổ tay, ghì lại, giữ cho y không bị trượt xuống với cái chết cầm chắc. Mitch sửng sốt ngước lên nhìn, thấy khuôn mặt của gã đàn ông kia, nhưng không nhận ra gã là ai.
Bất kể gã kia muốn gì, Mitch quyết định, gã kia có thể nhận được một cách vui vẻ.
“Kéo tôi lên,” Mitch khò khè. “Kéo tôi lên!”
Gã đàn ông chậm rãi làm theo yêu cầu cho đến khi Mitch nằm sõng soài, úp mặt xuống đất, nửa trong nửa ngoài hàng đá ngoài rìa. Y cảm thấy gã đàn ông kia thả một cánh tay gã ra, và rồi y nhìn thấy cái gì đó lóe lên. Trong một thoáng, Mitch nghĩ đó là một con dao, rồi nhận ra đó là cái gì: một mũi kim tiêm dưới da.
Mitch không biết điều này có ý nghĩa quái quỷ gì và cố gắng oằn người để thoát ra, nhưng trước khi kịp nhúc nhích, y cảm thấy một cơn đau buốt đột ngột trong các bắp thịt căng cứng từ bả vai hướng lên phía sọ.
Gã đàn ông kia vừa đâm mũi kim vào cổ Mitch.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa