Chương 29: Trước Bình Minh
eonora bước thẳng một mạch từ San Marco về nhà. Bản sao lá thư của Đại sứ nằm trong xách tay của cô, và cô có cảm tưởng như sự hiện diện của nó đốt cháy cả lần vải. Bây giờ là đầu buổi tối, những con đường vắng tanh. Cô biết tại sao – hôm nay là đêm trước Carnevale, và tất cả dân Venice đang chuẩn bị - chấm phá những nét cuối cùng cho trang phục, tranh thủ chút chợp mắt quá cần trước những đêm vui sắp tới. Ngày mai du khách sẽ trở lại đông đủ nhất và thành phố sẽ thức giấc sau giấc ngủ đông của mình. Thành phố lạnh lẽo và im ngủ mà chỉ những cư dân của nàng biết, sẽ lấy lại sắc thắm của nàng – công chúa, khi được hôn, sẽ trút bỏ giấc ngủ trăm năm của nàng và tươi thắm cho những kẻ theo đuổi mình một lần nữa.
Vậy mà giờ khắc tối nhất xuất hiện chỉ ngay trước bình minh. Quãng đường Leonora về nhà lại một lần nữa bị những bóng tối dễ sợ vây bọc. Lần này thì không chỉ là bầu không khí của Roberto (y đã rời Venice chưa? Hay y vẫn còn đây?) mà còn là sự hiện diện thâm hiểm của Đại sứ mà cô vừa đọc những lời của ông. Những lời buộc tội Corradino. Sự hiện diện sóng đôi này lén theo cô về nhà. Đêm giá buốt với nước dưới bước chân và trong không khí, hơi thở cô bốc khói. Cô cố đi nhanh, nhưng sức nặng của đứa bé trĩu nặng lên hai hông cô và khung xương chậu cô đau nhức. Cái thai tám tháng và mặt đường đá lạnh không cho phép đi nhanh. Dinh thự và nhà cửa lảng tránh cô với những mặt tiền vô cảm. Tất cả đều là màu xanh và xám nơi đã từng là vàng óng và hổ phách. Cô nhớ lại cái gì ấy Alessandro đã nói: rằng ở Venice ánh trăng có màu xanh lá vì ánh sáng phản chiếu từ con kênh. Tối nay nó là như thế, nhưng ánh trăng ma quái, gớm ghiếc. Nó biến da thịt người sống thành ánh sắc của người chết. Bản thân con kênh là một máng thủy tinh xanh lá lạnh lẽo. Thành phố đã nguội đi và rắn lại. Không có nơi nương náu ở đây, những ngôi nhà nói. Mi không còn là một trong chúng ta nữa. Cả đến bức tượng Daniele Manin, đã bị trời chiều chạng vạng biến thành một con ma cà rồng xanh rờn rợn, đứng trên chân tượng của ông mà lên án cô. Hiện thân bằng đồng của ông là sự minh chứng cho lòng trung thành của chính ông. Ông cật vấn lòng trung thành của cô. Những ô cửa sổ sáng nhà cô là ngọn hải đăng dẫn cô đến nơi buộc thuyền an toàn.
Có ánh đèn? Có ai ở đó sao? Alessandro?
Tim cô đập mạnh và đau đớn khi cô tra chìa khóa vào ổ - nhưng đó không phải là anh mà là cô em họ. Marta đang ngồi bên bàn, tờ Il Gazzettino trải trước mặt. Cô nhìn lên và mỉm cười khi Leonora bước vào, má hồng lên vì lạnh và chờ đợi.
"Trời lạnh, đúng không?"
Leonora gật đầu, cởi găng tay và khăn quàng cổ. "Lạnh."
Ngày trả tiền thuê nhà. Mình quên mất. Đội ơn Chúa mình còn có phần lương còn lại Adeline đưa. Dù sao thì ai biết được tháng tới chuyện gì sẽ xảy ra. Mình không chịu nổi mất nếu mất cả nơi này nữa.
Khi cô đi qua bếp để lấy tiền trong cái dĩa tagine 1 Ma-rốc (một chỗ giấu sẽ tức thì lộ liễu ngay cả đối với một tên trộm bẻ khóa tay mơ nhất), cô nghe thấy Marta tế nhị gấp tờ báo xúc phạm qua một bên. Cô trả trước tháng tiền nhà và mời Marta một ly. Cô chủ nhà của cô có vẻ ngần ngại.
"Tôi không chắc… tôi… thật ra, vâng, xin cô."
Leonora khui một chai Valpolicella và mở nước ở vòi cho mình. Khi nước tràn qua tay cô, chảy đến lạnh buốt xương, cô nhìn kỹ cô bạn từ khóe mắt. Em họ của người đàn ông cô yêu. Họ thật sự chẳng có gì chung ở diện mạo – không có nét giống nhau nào để lôi cuốn trái tim cô. Vậy mà hôm nay cô đoán thấy có điều gì đó về anh ở Marta - sự do dự, cách biệt, cái vẻ lo lắng quen thuộc. Cô rót đầy nước vào ly mình rồi mang hai ly rượu qua bàn
Chị ta đang che giấu điều gì?
Leonora ngồi xuống và sự im lặng kéo dài. Rồi, như thể đã quyết ý, cuối cùng Marta nói. "Tối nay Alessandro có đến đây không?"
Leonora ngước nhìn lên từ ly của mình, vẻ ngạc nhiên biểu lộ. Suốt thời gian cô mang thai, cô không được gặp anh nhiều như cô muốn. Nhưng họ đã có đủ thời gian bên nhau để nuôi dưỡng cái ý niệm họ là một đôi. Khi họ bên nhau, anh là một người bạn trai mẫu mực và một người cha tương lai – trò chuyện với cái bụng đang lớn dần, mường tượng đứa con tương lai và giúp cô làm những điều chỉnh không thể tránh được và lý thú trong căn hộ. Nhưng ý niệm chung sống với nhau như vợ chồng đã trở thành một nguyên nhân bất hòa. Không hiểu sao anh lại cố tình né tránh vấn đề này. Căn hộ từ từ mở rộng ra để có chỗ cho đứa bé, nhưng trong mọi tính toán, anh chưa hề nhắc đến việc sắp xếp chỗ cho chính mình. Họ cùng trải qua những ngày lễ lớn, và Alessandro đã gợi ý rằng tối nay anh sẽ đến và rằng họ sẽ cùng đến Carnevale. Vậy nên Leonora trả lời với cô em họ của anh, "Đi làm về anh ấy sẽ đến đây."
Marta gật đầu. Cô đắn đo, hít một hơi sau, và lại giật tờ báo về phía mình. "Tôi không nhận ra là anh ấy vẫn còn gặp gỡ Vittoria. Tôi vừa thấy họ ở Do Mori trên đường đến đây."
Leonora ghi nhận giọng điệu của Marta rồi mới nhận ra là cô ấy đang nói gì. Trong đời mình, cô đã nghe thấy cái vẻ hờ hững cố ý ấy một lần rồi. Cô nhận ra khi nào và ở đâu và đột nhiên lạnh như lúc cô còn ở ngoài đường.
Jane. Ở Hampstead. Người bạn đã mách cho mình về Stephen.
Trong nỗi hoang mang lạnh giá của mình cô bám lấy cái tên marta vừa nói. "Vittoria?"
Marta thở dài. "Vittoria Minotto. Cô ta và Sandro đã từng sống với nhau, rồi cô ta được đề bạt đi làm xa Venice. Nhưng giờ thì cô ta về rồi. Nhưng dĩ nhiên cô đã biết chuyện đó. Cô... đã gặp cô ta rồi mà."
Phải, cô ta đã lấy đi sự sống của mình. Và giờ là cả Sandro nữa sao?
Marta trông ngơ ngác. "Ý cô là anh ấy chưa kể với cô sao?"
"Không. Có. Ý tôi là – anh ấy đã kể cho tôi nghe về một nhà báo anh đã gặp gỡ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ… Tôi chưa hề ráp nối hai chuyện ấy với nhau."
Ngu ngốc, ngu ngốc.
Marta chau màu. "Nhưng dĩ nhiên là, sau bài báo chứ?"
Leonora lắc đầu. "Anh ấy vắng mặt khi toàn bộ chuyện ấy xảy ra. Đang học khóa Điều tra viên. Tôi không chắc anh ấy biết về việc ấy được bao nhiêu." Đầu óc cô quay cuồng. Người đàn bà đó, con mụ gợi tình, hiểm độc đó, đã là của anh? Và với cô ta, anh đã thuận tình sống chung. Trong khi cô - mẹ của đứa bé, phải xoay sở một mình? Vô tình cô để bàn tay lên bụng bầu như một cử chỉ đã thành thói quen.
Marta cho rằng đó là vì buồn. "Cô sẽ không sao chứ?"
Leonora gượng cười. Cô bống muốn Marta về. Cô cần suy nghĩ. Cô biết Marta hẳn đã phải trả giá điều gì khi nói cho cô biết chuyện – dân Venice, cũng như hầu hết người Ý, tận trung với gia đình. Leonora nói chuyện phiếm với sự tươi vui gượng gạo đâu như trong vô tận thời gian nhưng có lẽ chỉ mới mấy giây. Cuối cùng Marta cũng đứng lên lấy áo khoác. Cô quay lại khi ra đến cửa.
"Chẳng là gì cả đâu," cô nói ngắc ngứ. "Có quan hệ tốt với người cũ của mình là rất lịch thiệp thôi mà. Sandro không bao giờ thích có bất hòa hay ác ý gì cả. Anh ấy thích mọi chuyện dễ chịu."
Dễ chịu.
Vậy là giờ đây, cuối cùng, cô đã biết nguyên nhân của sự xa cách. Anh đã sống với Vittoria và đã bị tổn thương. Cô ta đã bỏ anh. Và giờ cô ta đã trở lại, thế cơ à?
Mình khớp vào đâu đây?
Cô ngồi lại bên bàn rất lâu, nâng niu ly nước, nhìn ra khung cửa mà Marta vừa đi ra, và Alessandro sắp bước vào. Cô nghĩ ngợi, khi cú sốc đã rút cạn và cơn giận đã thế chỗ nó, mình sẽ đối mặt với anh ra sao.
Không. Không phải thế. Không lần nữa đâu.
Với Stephen, cô đã thách thức anh với điều mình biết và anh đã bỏ đi. Lần này cô sẽ học bài học lịch sử. Cô phải cho rằng sự vô tội của Alessandro như một trong nhiều khả năng là quá khủng khiếp không thể nghĩ đến - một mình trong cái thành phố mà giờ đã có cảm giác xa lạ với cô, với một đứa con và không việc làm.
Không. Mình sẽ chờ, và hy vọng, và không buộc tôi anh vì vẫn còn chưa chắc.
Cô biết mình là một kẻ hèn nhát. Khi anh từ đêm đông bước vào, cô đã ôm lấy anh niềm nở. Họ ăn tối và chuyện trò sôi nổi về đứa bé và Carnevale sắp tới. Anh có vẻ phấn chấn về một điều gì đó, hết sức háo hức. Tim cô giá lạnh khi nghĩ Vittoria là lý do. Để xua đi cô đưa anh vào giường và chiều chuộng anh hết mức có thể. Chỉ sau đó thì cô mới hỏi anh một câu, giận mình.
"Tối nay Marta đã ở đây. Anh vừa mới lỡ mất không gặp cô ấy. Em tưởng anh sẽ tới hồi bảy giờ. Có chuyện gì vậy?"
Giọng anh rời rạc ngái ngủ. "Anh đã phải làm việc muộn. Vụ trộm tranh ở Ca’ D’Oro ấy mà. Nó cứ kéo dài mãi."
Anh đã bị bắt quả tang nói dối. Bằng chứng.
Cô quay đi không dễ chịu, bụng cô vướng víu, và đập vào mấy cái gối. Cô không muốn anh thấy nước mắt chảy xuống làn vải lanh. Đứa trẻ đang đạp bên trong cô, phản ứng lại cử động của cô, cô nâng hình hài nó lên, khóc cho cả hai. Cô cảm thấy cái sờ chạm trên lưng.
Alessandro thì thầm "Anh yêu em."
Anh chưa một lần nói điều đó trước đây. Và giờ thì đã quá trễ.
Chú thích
1 Một loại đĩa ở Bắc Phi, thường được làm bằng đất sét. Đĩa có hai phần: đĩa và một nắp hình chóp.
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano