Chương 30
ậy rồi chuyện gì xảy ra?"
Taylor đẩy cái ghế ra chỗ tủ và lấy một tập hồ sơ ra khỏi ngăn kéo dưới cùng. "Rồi tao chạy đi mất và không nói chuyện với anh ấy từ lúc đó."
Nó là trưa Chủ Nhật, và cô đã đến văn phòng để làm việc cho kịp kế hoạch. Để tiết kiệm thời gian phân tích vũ hội Black and Pink, cô đã gọi Val và Kate cùng lúc.
"Còn Scott?" Kate hỏi.
Ừ... còn Scott? Bây giờ mới là câu hỏi thú vị. Taylor kể hết cho bạn nghe.
Sau khi bỏ lại Jason trên sàn nhảy, cô đã vội vàng đi đến chỗ quán bar cô đã thấy Scott ở đó lần cuối, cô muốn bảo anh là cô sẽ đi về, không phải vì anh sẽ để ý chuyện đó lắm, vì sự thật họ chỉ nói được với nhau 10 từ từ lúc đến vũ hội.
Cô đang len lỏi để ra vườn thì có ai đó chộp lấy cánh tay cô. Cô nhìn lại và thấy Scott.
"Tôi có thể nói chuyện với cô vài giây không?"
Không chờ cô trả lời, anh kéo cô vào một góc vườn, nơi họ có thể đứng ẩn mình sau các thân cây. Anh giận dữ nhìn cô.
"Cô đang vui lắm phải không, làm cho tôi trông như một tên khờ?" Mắt anh nheo lại. "Tôi thấy cô đã nhảy với hắn, Taylor. Cả đám tiệc chết tiệt này thấy cô với hắn ta."
Dù sự thật là cô không nghĩ Scott đã là một người đồng hành hoàn hảo khi đưa cô đến dự tiệc rồi để cô bơ vơ, nhưng cô cảm thấy áy náy. Cô biết đã đến lúc kết thúc cuộc phiêu lưu nhỏ của họ.
"Tôi xin lỗi, Scott, tôi không có ý làm anh xấu hổ. Tôi..."
Anh ngắt lời cô. "Chúa ơi, Taylor, mọi người ở đây đều biết cô là Người Phụ Nữ Bí Mật. Mấy tên chụp ảnh đang phát điên cố lấy hình của cô và Jason ở cùng nhau."
Taylor định nói nhưng nhận ra một điều trong câu nói của Scott.
"Thợ săn ảnh? Tôi nghĩ anh đã nói họ chỉ là "những người chụp hình của hãng phim"?"
"À, ừ thì... sao cũng được. Vấn đề là, họ nghĩ cô ở đây với Jason, chứ không phải với tôi."
Taylor lại cố làm lành. "Như tôi đã nói, tôi xin lỗi. Chúng tôi chỉ nhảy thôi mà."
Scoff cười khẩy mỉa mai. "Ồ được, nếu chỉ là vậy, đừng để tôi cản trở. Có lẽ cô nên quay lại tìm hắn. Dù tôi nên cảnh cáo cô là: thẻ khiêu vũ của Jason Andrews lúc nào cũng đầy tên. Hắn thường không nhảy với cô nào hai lần đâu."
Bỗng thấy mệt mỏi với cả câu chuyện, Taylor quyết định không cần cố trả lời nữa. "Anh biết không, tôi nghĩ tôi đã xong buổi tối hôm nay," cô nói. "Tôi sẽ gọi taxi về."
Scott có vẻ ngạc nhiên, rồi nét mặt anh dịu lại.
"Cô không cần gọi xe đâu Taylor," anh nói, giọng đầy quan tâm.
Sự quan tâm giả tạo, khi cô nghe những lời độc ác anh nói tiếp theo.
"Dù sao, tôi chắc "bạn" của cô Jason cũng sẽ rất vui được chở cô về nhà," anh nói. "Ít nhất một trong hai thằng tôi cũng được chơi cô vì đã đưa cô đến buổi tiệc này chứ."
Taylor gật đầu. Được thôi,.. nếu chuyện phải đến nỗi này. Ít nhất bây giờ không còn gì để nói giữa họ nữa.
"Cám ơn anh đã làm cho chuyện này kết thúc dễ dàng hơn. Tạm biệt."
Anh có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô thực sự bỏ đi, nên chặn đường cô lại.
"Khoan đã, cô làm thật hả? Cô thực sự bỏ đi như vậy?"
"Đúng, chỉ như vậy thôi."
Anh chộp lấy cánh tay cô. Rõ ràng, cô đã làm anh nổi giận.
"Cô tưởng cô thông minh lắm sao," anh rít lên. "Nhưng cô có biết bao nhiêu phụ nữ chịu giết người chỉ vì muốn một cái nhìn từ tôi? Cô là cái quái gì, hả cô tôi-không-là-cái-thứ-gì-cả? Cô bỏ đi chỉ vì một bài khiêu vũ với Jason Andrews? Cô nghĩ nó đáng sao?"
Taylor nhìn lên gương mặt giận dữ của Scott. Chỉ còn một điều cô có thể nói để trả lời câu hỏi của anh.
"Làm quái nào khác được."
Nói xong, cô gỡ tay Scott khỏi cánh tay cô và bước đi. Cô đi ngang qua vườn để ra cổng, thận trọng tránh cánh săn ảnh.
Và cũng bất ngờ như lúc cô xuất hiện, Người Phụ Nữ Bí Mật rời khỏi buổi vũ hội.
Sau khi nghe câu chuyện của Taylor, Kate và Val đều im lặng.
"Sao? Nói gì đi chứ!" Taylor lo lắng gặng hỏi.
Kate trả lời trước. "Mày biết không, kết thúc cuộc hẹn của mày với một sao hạng A bằng câu "làm quái nào khác được" rất là hợp thời vào những ngày này." Cô phá ra cười. "Thật đấy, Taylor, mày tìm đâu ra câu đó vậy?"
Taylor để ý thấy người kia vẫn im lặng không giống tính cách thường ngày chút nào.
"Val, mày im lặng quá vậy."
Val chậm rãi nói. "Tao chỉ muốn biết tao đã hiểu chuyện đúng chưa. Mày làm sao đó có được một vé đến buổi vũ hội của năm với một trong những ngôi sao bự của thành phố. Nhưng mày lại khiêu vũ với một người đàn ông khác - mà tình cờ lại là người đàn ông hấp dẫn nhất thế giới - rồi mày bỏ anh ta ở đó và chạy khỏi vũ hội như cô Lọ lem điên, không bao giờ nghe nói đến nữa."
Taylor ngọ nguậy không yên trên ghế. "Ừ thì nó chỉ là một..."
Val nghiêm giọng ngắt lời cô. "Taylor Donovan."
Rồi giọng của cô thay đổi, thành đầy tự hào.
"Mày quả là thiên tài!" Val ré lên. "Bây giờ mọi người sẽ nói về mày! Mày sẽ chắc chắn được lên trang bìa báo Us Weekly tuần này!"
Taylor cố kềm sự phấn khích của bạn cô. "Đừng có nín thở mà chờ, Val. Họ không chụp được tấm hình nào của tao hết."
"Đó là điều các sao mấy người hay nghĩ. Nhưng rồi kết quả là mày sẽ bị chụp khi không mặc áo và lên trang bìa báo Enquirer và mày bỗng nghĩ, hmm.... có lẽ mình không nên đi tắm bãi tắm khỏa thân ở Cabo, có lẽ có cái máy ảnh nào đó được giấu dưới đống khăn tắm thằng bé khiêng đồ mới ôm đi ngang qua..."
"Vậy mày quyết định sao về Jason?" Kate chen vô, muốn quay lại chuyện nghiêm túc.
"Không tính gì hết. Không có gì để tính hết." Taylor nói. "Tao đã muốn nói với anh ấy là tao đã sai về anh ấy bởi vì tao nghĩ đó là điều tao cần nói. Vậy thôi." Cô ngừng lại. Rồi cô hạ giọng, dù trong văn phòng sáng Chủ Nhật này chẳng có ai hết.
"Tại sao? Mày nghĩ tao nên làm gì thêm hả?" cô thì thầm.
"Mày biết tao không thể nói như vậy." Kate bảo cô.
"Tao có thể nói," Val tình nguyện.
Taylor quay quay cái ghế, buồn bực. "Tao sẽ phải làm gì? Thật đấy - tao có quá nhiều việc để làm. Tao không thể lo nghĩ về chuyện này vào lúc này."
"Nếu tất cả những gì mày lo lắng là công việc," Val giảng dạy, "rồi một ngày kia mày sẽ về nhà và nhận thấy nó là thứ duy nhất mày có."
"Nó vẫn tốt hơn là về nhà vào một tối và thấy Jason đang làm tình với một cô siêu người mẫu nào đó trên bàn ăn của tụi tao."
Cái điên thoại bỗng im thít.
Chao ôi - câu đó đã bay ra khỏi miệng cô trước khi cô kịp nghĩ về nó.
"Mày nói đúng, Taylor," Val lặng lẽ nói. "Nếu mày thực sự nghĩ điều đó có thể xảy ra, thì tao nghĩ mày đã làm đúng khi rời xa Jason."
Không còn gì để bạn của cô có thể nói thêm. Vài phút ngượng ngùng trôi qua và khi Taylor kết thúc cuộc gọi, cô nhận thấy chưa bao giờ cô cảm thấy thất bại khi thắng một cuộc tranh luận như vậy."
Ghét cách cuộc đối thoại của Val, Kate và cô kết thúc, Taylor làm những gì cô luôn luôn làm khi cảm thấy không được như bình thường: cô lao mình vào công việc - một khuynh hướng (theo Val) rõ ràng vào một ngày nào đó sẽ làm cô trở thành một mụ gái già cô đơn, cáu kỉnh, người luôn quát tháo lảm nhảm và ném giày cũ rách rưới vào mấy đứa con nít hàng xóm đang lái xe ngang nhà của cô.
Phải, đó không phải chính xác lời Val đã nói nhưng Taylor đã tự ý rút ra ngụ ý của nhận xét của Val "một ngày kia mày sẽ về nhà và nhận thấy công việc là thứ duy nhất mày có".
Taylor Donovan, quỹ đạo cuộc đời cô sẽ như vầy:
Luật sư Phụ tá
Luật sư Hội viên
Nghỉ hưu
Nói lảm nhảm, giày rách rưới.
Chết cô độc, trong lúc đang nghĩ đến lần duy nhất cô ấy suýt hôn Jason Andrews.
R.I.P
Cương quyết gạt nhận xét của Val qua một bên, Taylor quay lại với đống hồ sơ trên bàn. Sáng mai cô sẽ có cuộc thẩm vấn với nhân chứng quan trọng nhất của UBBQ và cô cần phải sẵn sàng. Nhân chứng này đã luôn làm cô suy nghĩ. Cô biết người nhân chứng và cũng là nguyên cáo này đã tính cung khai là cô ấy đã chịu nhiều nỗi khổ tinh thần nghiêm trọng bởi vì cái gọi là quấy rối mà cô ấy đã chịu đựng ở chỗ làm. Cung khai này, nếu như bồi thẩm đoàn tin nó, sẽ củng cố yêu cầu của UBBQ đòi bên bị cáo bồi thường tiền và trừng phạt.
Derek cười khì khì khi anh ghé ngang văn phòng của Taylor vào chiều ngày hôm đó và thấy cô đang đọc lại các hồ sơ mà bác sĩ tâm lý của nhân chứng đã ghi nhận khi điều trị tâm lý cho cô ấy.
"Cô lại đọc nó nữa hả? Chúng ta đã đọc nó cả triệu lần rồi. Tin tôi đi, chúng ta không sót gì đâu."
Taylor để hồ sơ xuống bàn, day day thái dương.
"Phải có cái gì đó - không có cách nào người phụ nữ này có thể trở nên căng thẳng đến thế chỉ vì môi trường làm việc. Thậm chí nếu điều cô ta nói là sự thật, nó vẫn không đủ để làm một người tổn thương tâm lý nghiêm trọng."
"Nhưng bác sĩ tâm lý đã làm các bài kiểm tra theo dõi và thấy cô ấy bị tổn thương lâm sàng. Sao chúng ta có thể xoay chuyển chuyện này được? Cãi là cô ấy là một nhân chứng không bình thường?"
Taylor thở dài, miễn cưỡng chọn giải pháp đó. Biện hộ là "nhân chứng không bình thường" nghĩa là nhân chứng "yếu đuối", nghĩa là nhạy cảm hơn một người bình thường ngoài đường, nghĩa là một "người bình thường" sẽ không bị phiền toái bởi cùng một lý do mà nhân chứng đã lên án là tạo nên tổn thương tinh thần của cô ta. Biện hộ như vậy thường không có kết quả tốt với bồi thẩm đoàn - không ai thích thấy luật sư bào chữa của mấy công ty lắm tiền gọi người nhân chứng-nguyên cáo tội nghiệp là một kẻ nhu nhược.
"Không, tôi định tìm khía cạnh khác để phân tích lời chứng của cô ta." Taylor ngừng day thái dương và nhìn sang Derek. "Anh đã thu thập tất cả các hồ sơ khám bịnh của cô ta phải không?
Derek gật đầu. "Đây là người bác sĩ tâm lý duy nhất cô ấy đã theo chữa bịnh."
"Còn bác sĩ gia đình - có hồ sơ nào từ ông ta không?"
"Có, và tôi đã kiểm tra rồi. Không có gì hết."
"Còn các bác sĩ khác cô ta đã khám? Bác sĩ phụ khoa?"
Derek nhăn mặt. "Cô muốn đọc hồ sơ của bác sĩ phụ khoa của cô ta?"
"Không hẳn." Taylor nói. Nhưng ít nhất nó cũng làm cô bận rộn và đầu óc cô sẽ không nghĩ đến những suy nghĩ về Jason.
Những điều anh đã nói với cô ở vũ hội Black and Pink.
Cách anh nhìn trong bộ tu-xe-đô.
Cảm giác của cô khi khiêu vũ trong vòng tay anh thật gần gũi.
Toàn suy nghĩ nguy hiểm. Cô cần tập trung lại - cô có việc phải làm.
Nên Taylor kêu Derek đem cho cô hồ sơ đó. Sau khi đọc được 20 phút, cô hoàn toàn không có vấn đề với việc tập trung vào công việc.
Cô nhấc điện thoại lên.
"Derek, anh sẽ không tin bây giờ tôi đang đọc cái gì đâu."
"Nếu bà không phiền, thưa bà Campbell, tôi muốn chuyển qua nói về lời yêu cầu của bà về những tổn thương tinh thần nghiêm trọng."
Trên bục nhân chứng, nhân chứng-nguyên cáo Emily Campbell ngồi thẳng lưng trên ghế. Bà ta gật đầu với Taylor, người đang đứng trước bồi thẩm đoàn cách bục nhân chứng khoảng 1 mét.
"Vậy theo cách tôi hiểu đúng lời khai của bà lúc nãy, bà Campbell," Taylor nói, "bà chắc chắn là không có gì khác diễn ra trong cuộc sống của bà, trong thời gian bà làm việc cho bị cáo, có thể góp phần vào sự căng thẳng của bà? Đúng không?"
Bà Campbell chắp tay vào nhau vẻ nghiêm trang, trông nhu mì và đạo mạo trong chiếc áo màu kem và trang sức ngọc trai. "Đúng vậy - sự căng thẳng duy nhất tôi trải qua là do môi trường làm việc kinh khủng của tôi gây nên. Tôi không thể ăn hay ngủ. Tôi phải gặp bác sĩ tâm lý nhiều lần mỗi tuần chỉ để cầm chừng với bịnh."
"Và bà chắc rằng không gì khác có thể là nguyên nhân của sự căng thẳng bà đã trải qua trong khoảng thời gian này?"
"Tôi tin chắc như vậy," Bà Campbell nói một cách cương quyết.
"Và, theo bà, sự căng thẳng quá tồi tệ đến nỗi bà phải tìm trị liệu từ bác sĩ tâm lý - một bác sĩ tên Gary Moore - đúng không?"
Taylor tiến lại bàn luật sư biện hộ và cầm lên một hồ sơ, đem lại bục nhân chứng.
"Đúng, tôi đến gặp ông ấy vì..."
"Chỉ cần trả lời "có" hay "không" là đủ, thưa bà Campbell." Taylor mỉm cười lịch sự. Cô mở hồ sơ cô đã cầm theo đến bục trong khi tiếp tục các câu hỏi của cô.
"Bà Campbell, trong phần yêu sách cho những tổn thương tinh thần nghiêm trọng, bà đã ký giấy miễn trách nhiệm và đồng ý cho chúng tôi được tham khảo các hồ sơ bịnh án của bà, đúng không?"
"Đúng."
"Và giấy miễn trách nhiệm này cho phép chúng tôi tham khảo tất cả các hồ sơ bịnh án của bà?"
"Đúng, dù bác sĩ Moore là bác sĩ tâm lý duy nhất tôi khám khi bị những tổn thương tinh thần."
"Tôi hiểu điều đó, bà Campbell, nhưng trong lúc này tôi muốn hỏi bà về sự chữa trị bà đã nhận được từ một bác sĩ tên Michelle Phillips tại số 1089 Đường số 1 Santa Monica. Bà biết bác sĩ Phillips, đúng không?"
Có một vài hoạt động gấp gáp ở bàn của luật sư bên kiện vì Frank lục tìm hồ sơ của ông. Taylor nghe ông lẩm bẩm trong miệng với trợ lý của mình, đại loại là "Bác sĩ Philllips là tên quái nào vậy?"
Bà Campbell nhìn Taylor thắc mắc. "Nhưng bác sĩ Phillips là bác sĩ phụ khoa của tôi - tôi không thấy bà ấy có liên quan gì đến chuyện này."
"Đúng hay không, bà Campbell?"
" Đúng, tôi biết bác sĩ Phillips," người chứng càu nhàu.
"Bà có nhớ yêu cầu bác sĩ Phillips trong một lần khám vào ngày 2 tháng 2 năm ngoái là bà cần được kiểm tra các bịnh tình dục truyền nhiễm bởi vì - để tôi đảm bảo là tôi đã đọc đúng..." Taylor đọc lớn thông tin từ hồ sơ của cô. "bởi vì, trích "thằng chồng chết bầm của bà đã ngủ với một con điếm và thằng lừa đảo khốn kiếp đã không chịu đeo bao cao su"?"
Bà Campbell đứng bật dậy. "Bà ấy thực sự viết câu đó xuống?"
Bồi thẩm đoàn khúc khích cười và ngồi lên tỏ vẻ quan tâm.
"Vậy tôi coi đó là câu trả lời "đúng"?" Taylor hỏi.
"Đúng." Giọng bà Campbell vỡ ra. Bà hắng giọng khi Taylor hỏi câu kế tiếp.
"Và bà có nhớ cũng đã nói với bác sĩ phụ khoa của bà là bà đang, trích "chịu những tổn thương tâm lý trầm trọng vì thằng chồng khốn kiếp bẩn thỉu của bà và bà không thể ăn hay ngủ được"?"
Bà Campbell khom người trong ghế như cố trốn. "Đúng," bà thì thầm.
Taylor chỉ hồ sơ.
"Và theo bác sĩ Phillips, bà cũng đã nói với bà ta là, trích "tạ ơn trời ít nhất tôi còn công việc của tôi để thoát khỏi cái thằng khốn kiếp đó, không có lẽ tôi đã giết cả hai đứa nó rồi"?"
Đến lúc này, bà Campbell đã khom người xuống thấp đến nỗi chỉ còn hai con mắt bà ló ra qua bục nhân chứng.
"Tôi có lẽ đã nói như vậy," bà nói một cách yếu ớt.
Taylor mỉm cười vẻ kiên nhẫn. Tất nhiên rồi.
"Vậy thì quay lại lời chứng lúc đầu của bà, bà có chắc bà muốn nói với bồi thẩm đoàn đây thứ duy nhất gây căng thẳng trong cuộc đời bà là quá trình làm việc với bị cáo đây? Mà không phải là - cô nhìn vô hồ sơ thêm một lần cuối - "thằng chồng dại gái bất trung bà đã cưới"?"
Hai con mắt chớp vội với Taylor từ sau bục nhân chứng.
"Có lẽ cũng có vài chuyện khác xảy ra với tôi lúc đó."
Taylor đóng nhanh tập hồ sơ lại. "Được rồi, tôi mừng là chúng ta đã làm rõ chuyện đó." Cô nhìn lên vị Chánh Án. "Tôi không còn câu gì để hỏi, thưa Ngài Chánh Án." Cô quay lại bàn luật sư biện hộ và ngồi xuống cạnh Derek.
"Cô khoái mấy trò này, đúng không?" Derek thì thầm trêu cô. Taylor nín cười, không muốn bồi thẩm đoàn nhìn thấy. Cô thích, thực sự thích.
Thấy đã đến lúc tạm nghỉ, vị Chánh Án quyết định ngừng phiên tòa đến 2 giờ. Khi vị Chánh Án và bồi thẩm đoàn vừa ra khỏi phòng xử, Frank tiến ngay qua bàn Taylor.
"Sao chúng ta không cùng ăn trưa Taylor nhỉ?" ông bình thản nói. "Tôi muốn nói về diễn tiến của vụ án."
Derek hích cô đầy vẻ hiểu biết.
Taylor nhìn vị luật sư đối phương. "Được thôi, nếu ông chịu là người trả tiền, Frank à." Cô ngắm ông ta cứng người lại vì phẫn nộ.
"Tôi đùa thôi mà Frank. Chúa ơi."
Khi vừa ăn được nửa chừng, Frank bắt đầu nói thẳng. "Vụ này tôi không cứu nổi Taylor à. UBBQ muốn bãi bỏ vụ kiện."
Họ đang ngồi trong một quán cà phê đối diện tòa án. Cả tiệm toàn luật sư nên Taylor và Frank đã chọn một bàn ở phía trong cùng nơi họ có thể nói chuyện mà không sợ bị làm phiền.
"Đó quả là một sự thay đổi lớn so với điều kiện thương lượng chúng ta bàn lần trước." Taylor nói.
"Khi cô bảo tôi gọi cho cô nếu có ai thấy một cái dương vật."
"Có ai phải thấy nó không?"
Taylor ngây thơ nhìn Frank ngồi đó trừng mắt với cô. Rồi, thật bất ngờ, ông mỉm cười. Ông lắc đầu cách thảm hại.
"Không dù chỉ một lần."
Taylor ngả lưng vào ghế. Cô cảm thấy vui vì cuối cùng Frank đã chịu cư xử như người bình thường, nhưng công việc là công việc.
"Có thể cho tôi biết lý do tạo nên sự thay đổi này không?"
"Là do những nhân chứng. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi đã hướng dẫn họ cách ứng xử trong lúc khai, tôi giúp họ sẵn sàng nhưng khi họ lên bục nhân chứng và cô xoay họ như..." Frank ngập ngừng, ra dấu cố tìm từ thích hợp.
"gió?"
"Không."
"bão?"
"Không."
"lốc?"
Frank nhìn cô ngao ngán. "Lúc nào cô cũng như vầy sao?"
"Một phần của sự quyến rũ của tôi mà."
Frank giơ tay lên. "Ý tôi là, ai mà đi đọc các hồ sơ bịnh phụ khoa? Ai có thời gian làm việc đó? Cô không có cuộc sống riêng hay sao?"
Taylor suýt nữa sặc cà phê. Cô chụp cái khăn giấy trên bàn và che miệng lại. À, Frank... giá mà ông ấy biết cô Taylor Donovan bé nhỏ từ Chicago, cô ấy đã nhảy với Người Đàn Ông Hấp Dẫn Nhất Còn Sống ở buổi vũ hội của năm và phải trải qua phần còn lại của cuộc đời cô ấy sau bức bình phong công việc để tránh anh ấy.
"Vấn đề với chuyện thỏa hiệp bây giờ là thân chủ của tôi đã tốn rất nhiều tiền vào biện hộ cho vụ kiện. Đến thời điểm này, chúng tôi có thể theo vụ kiện đến cùng một cách tốt đẹp. Với cách mọi việc đang diễn tiến, họ thà sáng suốt đầu từ vào tôi để cãi cho vụ này hơn là trả tiền cho thân chủ của ông để thương lượng."
"Vậy nếu thân chủ của cô không phải trả đồng nào cả?" Frank hỏi và nhấp một ngụm cà phê.
Taylor nghiêng đầu, ngạc nhiên vì câu hỏi này. "Chính xác thì ông có đề nghị gì?"
"Đến lúc này, UBBQ chỉ muốn cứu vãn danh dự," Frank bảo cô. "Nếu họ thua vụ này, tiếng tăm của họ sẽ giết họ." Ông chồm người tới trước, bày ra các yêu cầu của ông. "Vậy đây là thỏa thuận của chúng tôi: không phải trả tiền nhưng thân chủ của cô phải đồng ý hàng năm tổ chức huấn luyện về chống quấy rối tình dục và kỳ thị. Và các điều kiện thỏa thuận sẽ được đôi bên giữ bí mật. Chúng ta sẽ cùng họp báo và chỉ nói là đôi bên đã hòa giải mâu thuẫn một cách tốt đẹp."
Ngạc nhiên vì lời đề nghị nhưng Taylor vẫn làm ra vẻ nghi ngờ. Nó là một phần của nghề luật sư mà.
"Tôi không biết," cô lắc đầu nói. "Thân chủ của tôi rất muốn thắng lợi cho vụ kiện này để chứng minh họ đúng. Nhưng tôi sẽ vẫn báo họ biết về đề nghị của ông."
Frank ngồi ngả lưng ra ghế với nụ cười tự tin. Ông có thể đôi khi nóng nảy nhưng ông không khờ khạo.
"Cô cứ làm đi, Taylor. Nhưng cả hai chúng ta đều biết bây giờ chuyện đã trở nên như một kế hoạch làm ăn rồi. Khi mà chi phí thân chủ cô phải trả có thể lên đến 6 con số để giải quyết xong vụ kiện, thân chủ của cô sẽ không bao giờ từ chối một cơ hội thỏa thuận miễn phí đâu. Đó mới là quyết định đúng."
Và dù cô rất ghét phải thừa nhận, Taylor biết Frank đã nói đúng.
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại