Chương 31
alk thường xem là chuyện tất nhiên khi được những người đàn bà đẹp xu nịnh. Thế nhưng, việc Fauve mời ông đến dùng bữa chỉ có 2 với nhau tại nhà riêng thì lòng tự ái của ông được ve vuốt 1 cách dịu dàng.
- Chú biết đấy, đừng có đợi chờ 1 bữa tiệc thịnh soạn - Nàng thông báo trước - Cháu làm bếp dở ẹc.
- Ai dám nói thế?
- Cháu, vì thế mới nên nỗi. Cháu chưa từng làm cơm mời ai cả.
- Thì chú sẵn sàng chịu trận.
Đây là 1 buổi chiều êm dịu tháng 9. Fauve không nhóm lò sưởi, chỉ đốt lên 1 lô những cây nến nhỏ trắng tinh để lấp đi cái trống rỗng và tối tăm. Trước những khung cửa sổ cao, bàn ăn được bày ra thật đầm ấm.
Phòng làm việc của Fauve ngự trị 3 tấm ảnh lồng trong khung cổ kính: ảnh của Maggy và Darcy đứng trước nhà, ảnh Maggy đứng giữa 12 người mẫu nổi tiếng nhất của hãng và 1 tấm ảnh lớn phóng to trong số rất nhiều ảnh Teddy do Falk chụp năm 1047: Teddy Lunel năm ấy 20 tuổi.
Không muốn gợi lại những kỷ niệm đau buồn, Falk rời mắt khỏi gương mặt đẹp đẽ của Teddy nhìn xung quanh phòng. 1 lô những mũi tàu biển, 1 dãy tượng nhỏ, 1 bộ sưu tập hộp nhạc, 1 rừng những cây nến đã tắt. Và trên mỗi bàn có 1 lô các chậu to nhỏ khác nhau, mỗi chậu chỉ trồng 1 bông hoa duy nhất hoặc chỉ toàn hoa dại - không có 1 con thú nhồi bông nào cả.
- Căn phòng đáng yêu quá- ông nói với Fauve và nàng đưa mời ông 1 ly rượu.
- Sự thật là cháu cũng chẳng để mắt tới nó mấy, cứ ngày 1 ngày 2 nó lại thành ra như thế.
- Rất thân mật... chú rất thích 1 lô những vật kỳ cục này.
- Cứ cho là thế đi. Có cả đống đấy... Chết rồi, con gà của tôi! Cháu xin lỗi 1 phút.
Nàng chạy ào vào bếp rồi trở lại phòng khác.
- Chín rồi, thế là xong việc.
- Cháu nấu món gà gì thế?
- Món gà nấu theo lối Hung. Nhưng cháu lại có sáng kiến cho nhiều kem tươi. Cháu nghĩ như thế sẽ ngon hơn.
- Maggy nhận xét cháu đã làm việc nhiều quá. Bà cho rằng cháu đến mụ ra vì công việc mất.
- Bà cháu lại ưng thế cơ. Chú có biết kỳ nghỉ cuối tuần vừa qua bà làm gì không? Đã đặt mua 5000 cây trường thọ. Bà sẽ tự trồng trên những vạt đồi nhỏ phía sau nhà và đến mùa xuân sang năm nó sẽ biến thành 1 thảm hoa thật sự. - Bà nói vậy - Rồi bà lại có ý định làm hẳn 1 khu vườn ở trong rừng. Thế đó, 1 người 70 tuổi sắp sửa đào 5000 lỗ nhỏ lại đi nói rằng cháu đã làm việc quá nhiều? Cháu có cảm giác là Maggy giờ quan tâm đến khu vười của bà hơn cả đến công việc làm ăn ở hãng.
- Thế cháu có đủ gan 1 mình đứng ra cai quản hãng này không?
- Tất nhiên. Đã nhiều năm cháu chuẩn bị cho công việc này. Hãng đã đầy những người có thể tin cậy được. Cháu biết đấy là 1 công việc lớn đối với 1 người con gái ở tuổi cháu, nhưng cháu đã làm việc 5 năm ở hãng. Dù sao Lunel cũng chính là Maggy. Tất nhiên những cô người mẫu khi đến hãng cũng đều hỏi Maggy Lunel chứ không bao giờ chịu hỏi Fauve Lunel. Những nhà biên tập thời trang đều tin cậy phán xét của bà. Sẽ phải mất nhiều năm nữa để họ có được sự tin cậy đối với cháu. Tóm lại, 2 việc không như nhau. Nhưng cháu hiểu là bà đã làm việc đủ quá rồi. Thực ra... Ối, con gà của tôi!
Fauve từ bếp đi ra, vẻ yên lòng.
- Cháu đã nếm qua, đúng là nó có mùi vị Hungari.
- Cháu đã nấu ăn cho Ben Litchfield bao giờ chưa? - Falk hỏi.
- Khỏi. Anh ấy không có thẩm mỹ về sự ăn. Không hề biết mình ăn cái gì.
- Chú cứ tưởng...
- Cháu biết chú tưởng cái gì rồi. Thì mọi người đều tưởng vậy. Lạy chúa, Melvin, nhiều khi cháu cứ có cảm giác Manhattan cũng không lớn hơn 1 cái làng. Ai nấy đều biết nhau chân tơ kẽ tóc. - Nàng ngồi xuống cạnh Falk và uống nửa cốc vang - Tất nhiên là cháu không nói chú rồi.
- Chú biết. Chuyện cháu và Ben đến đâu rồi?
- Anh ta muốn cưới cháu.
- Chuyện đâu có mới.
- Nhưng cái mới lại là ở chỗ điều này đã trở thành nỗi ám ảnh thực sự đối với anh chàng. Chẳng bao giờ gặp nhau mà anh ấy không nhắc đến chuyện ấy. Cháu như bị 1 sức ép thường xuyên.
- Đây là trường hợp của mọi cô gái xinh đẹp.
- Vâng, phần lớn các cô này. Anh ấy là 1 túyp người đáng yêu. Tốt bụng, xuất sắc, dễ thành đạt, đứng đắn, rất hấp dẫn, mặt nào cũng đều tốt đẹp cả, như người ta vẫn ca ngợi.
- Cháu nói gì mà nghe lạ hoắc.
- Chắc hẳn ai nấy đều nghĩ rằng Ben và cháu, 2 đứa rất hợp nhau, - nàng thở dài. Cũng có thể. Song không có gì đảm bảo cả.
- Không đảm bảo cái gì Fauve. Hôn nhân là 1 cuộc sổ xố.
- Thế thì không có cách nào để được chắc chắn, để kiểm tra nổi tình hình sao? - nàng hỏi vẻ không vui lắm.
- Không, mọi thay đổi đều phải trả giá. Cái chính của 1 sự thay đổi, là nó đưa bạn đến 1 miền lạ hoắc với ta. Điều duy nhất ta có thể chắc chắn trong đời, đó là chuyện ta cứ già đi.
- Cháu không mê những trò bất ngờ - Fauve nói với 1 vẻ buồn đến nỗi Falk thấy se lòng.
- Liệu gà đã chín chưa đây? Cứ ngửi mùi thì xem đã quá chín rồi đấy.
- Để cháu vào xem. Nhưng biết thế nào là nó đã ăn được nhỉ.
- Khi có thể gỡ đùi gà ra 1 cách dễ dàng. Nhưng cháu cũng có thể dùng đĩa châm vào nước thịt gà tứa ra có trong không. Châm vào đùi ấy, đừng châm vào cánh.
- Làm sao chú biết được tất cả những trò ấy?
- Thế chú đã lấy vợ mấy lần rồi?
- Chỉ mới 3 lần thôi.
- Thế thì 1 trong số 3 chị chàng ấy phải là 1 người đầu bếp giỏi giang nhưng chú không nhớ đó là nàng nào nữa.
Mấy phút sau, Fauve từ trong bếp nhô ra, nét mặt rạng rỡ, 1 cái khay bê trên tay.
- Thơm lắm, nếu thơm cũng có nghĩa là ngon.
Sau bữa ăn tối, Fauve và Falk ngồi trước lò sưởi uống conhắc. Fauve im lặng, vẻ suy tư. 1 lúc sau, nàng mới ngước mắt lên nhìn ông.
- Trong số người vẫn quanh quẩn bên cháu và thân thiết nhất với cháu, dù là Magali, Darcy, là Lally Longbridge mà cháu xem như cô ruột hay là chú, chú Melvin ạ, không thấy ai nhắc đến mẹ cháu cả. Cháu cũng không biết tại sao như vậy.
- Nhưng chú tưởng... Maggy đã kể cho cháu nghe cả rồi. Có quái gì mà phải giấu... - ông nói, vẻ lúng túng.
- Ôi, về những nét lớn cuộc đời mẹ cháu thì cháu biết rồi, tất nhiên. Cháu cũng từng xem hàng trăm bức ảnh của mẹ cháu. Chú biết rồi, ở hãng có cả 1 bộ sưu tập đầy đủ những bức họa báo xuất bản từ 1947 đến 1952. Nhưng ảnh thì chả nói được gì cả.
- Thế cháu muốn biết cái gì? - Ông hỏi, vẻ ngập ngừng.
- Giờ đây cháu cũng xuýt xoát tuổi mẹ cháu khi bà ấy qua đời. Liệu cháu có yêu bà ấy không? Bà ấy sẽ nghĩ gì, Melvin? Cái gì là thực sự quan trọng trong đời bà. Tại sao bà ấy không lấy chú?
- Cháu biết cả đến chuyện ấy rồi? - Ông kinh ngạc đến nỗi bỗng đặt luôn ly cô nhắc xuống bàn. - ai đã kể cho cháu nghe?
- Cháu đã đoán ra từ lâu. Có thể do cách chú nhìn cháu... Cháu biết là chú yêu mẹ cháu. 2 người có là tình nhân của nhau không? Nàng hỏi dịu dàng.
- Chú từng là... từng là thằng con trai đầu tiên đã nói với mẹ cháu rằng bà ấy đẹp lắm và đã đi chơi với bà. Và chú là người tình đầu tiên của bà. Nhưng chú không phải là thằng đàn ông đầu tiên có trái tim tan nát vì bà.
- Cháu rất buồn... cháu buồn vì mẹ cháu đã làm chú phải đau khổ, Melvin.
- Không phải lỗi bà ấy. Bà ấy chưa thật sự mê chú. Bà ấy đi tìm 1 cái gì khác.... Cuối cùng, 1 cái gì khác.
- Bà ấy có nhiều người tình không?
Falk ngập ngừng. Liệu ông có quyền trả lời câu hỏi ấy? Và liệu Fauve có quyền đặt câu hỏi ấy?
- Chú thấy đấy, cháu muốn nói đúng như vậy. Nếu mẹ cháu còn sống thì cháu sẽ nói với bà rằng: " vào tuổi con, mẹ có nhiều người tình không hả mẹ?" Và chắc chắn là mẹ cháu sẽ trả lời cháu. Nhưng cháu lại không đặt câu hỏi ấy với Maggy và chú, vì chú cứ kín như bưng. Bà ấy sẽ trả lời cháu như thế nào?
- Chú nghĩ là bà ấy sẽ nói hết với cháu mọi điềi cháu muốn biết. Bà hẳn sẽ rất thành thực với cháu.
- Thế thì sao?
- Chú đã nói là bà ấy vẫn đi tìm 1 cái gì khác. Bà ấy tìm hoài, và khi hiểu ra mình đã lầm, thế là bà ấy đến với người tiếp sau. Vậy là bà đã có 1 số tình nhân... nhưng chú không biết bao nhiêu người. 1 tỉ lệ nhỏ những người phát điên lên vì bà.
- Thế bà ấy có yêu thực không?
- Lúc đầu thì có đấy, cho đến lúc bà nhận rằng đấy không phải là tình yêu lớn. Thế rồi bà ấy gặp bố cháu. Và ở đấy, về bề ngoài mà xét, thì bà ấy đã tìm thấy đúng thứ đang cần tìm.
- Cháu hy vọng là chú không giận cháu, Melvin. Cháu lấy con gà để bẫy chú và đặt cho chú những câu hỏi mà rõ ràng là chú không muốn trả lời.
- Không, không hề. Chú nghĩ rằng chúng tôi đã có điều không phải đối với cháu. Đáng lẽ phải nói nhiều nữa về mẹ cháu, nhưng mà đau lòng lắm, cháu ơi! Cái chết của bà đã làm thay đổi những người vốn yêu quý bà. Không ai trong số chúng tôi vẫn còn là người như trước đó.
- Khi 1 người trẻ tuổi chết đi thì sự thể vẫn là vậy sao?
- Có thể. Nhưng mẹ cháu.. bà ấy thì...
- Thì khác? Thì đặc biệt? - Fauve hỏi bằng giọng run run chứng tỏ cô cần biết nhiều điều.
- Để cắt nghĩa cái duyên ấy thì phải là thi sĩ. Cháu sẽ mê mệt bà ấy cũng như bà ấy phải rất yêu cháu, hơn bất kỳ ai khác. Đó là điều buồn nhất chuyện này, - ông đứng dậy, đến bên Fauve đang ngồi chúi trong cái ghế bành và ôm hôn nàng.
- Điều duy nhất đáng kể thực sự là mẹ cháu cuối cùng đã sống với 1 niềm hạnh phúc lớn cho đến cuối cùng.
- Chú có muốn làm 1 ly cô nhắc nữa không, Melvin? - Fauve hỏi và bật dậy, vội vàng đến mức vướng vào 1 tập hồ sơ lớn đặt trên bàn, khiến nó rơi xuống đất.
Giấy tờ rơi lung tung trên thảm, Fauve cúi xuống nhặt và Falk cũng nhặt đỡ. Lão sắp xếp lại giấy tờ, đưa mắt lơ đãng nhìn và nhíu mày lại.
- Đợi nào, đợi nào... ký họa à?
- Có gì đâu? - Nàng đáp - mấy cái phác thảo đấy mà. Chú đưa đây cho cháu. - nàng xếp lại đống ký họa và định lấy lại bức Melvin đang cầm trong tay.
- Cháu điên rồi, định xé đi à? - Lão lùi lại và kêu lên.
- Cháu xé đi thì đã sao?
- Fauve, cháu vẽ, cháu làm việc... Cháu vẽ trở lại từ bao giờ? Cháu có biết là cháu có tài không? Hở đồ ngốc?
- Chỉ đơn giản là cháu thấy mình có 1 nhu cầu ngớ ngẩn phải vẽ vời lăng nhăng. Đó là cái tật. Cháu van chú đấy, đừng làm to chuyện. Chú biết cháu nghĩ gì về nghệ thuật rồi đấy. những phác thảo này chả là cái gì hết. Mọi người ai nấy đều ít nhiều biết vẽ.
- Lạy chúa Fauve, cháu tưởng chú không phân biệt được sự khác nhau giữa người vẽ giỏi và người không biết vẽ, những ký họa này đẹp quá. Cháu vẽ đấy phải không? Fauve nói đi xem nào.
- Không có gì để nói cả. Đồng ý là cháu cũng có vẽ ít nhiều, cháu công nhận thế, nhưng cháu đâu có ý định làm tranh. Cháu nói thật đấy, nếu có sẵn những túyp màu ở trong nhà thì chú đã ngửi thấy mùi rồi. Thôi, chú Melvin, đừng nhìn cháu như thế làm cháu thêm bối rối. Chú đưa trả lại cháu những bản phác thảo kia đi.
Ông nhún vai đưa trả:
- Nếu cháu thấy nên có quà tặng nhân dịp sinh nhật chú, thì cháu hãy cho chú 1 bức ký họa của cháu. Cũng chả cần phải đóng khung nó làm gì. Cháu đã tìm được 1 phong cách vẽ riêng của mình, cháu không hiểu thế sao? Và nó cũng không hề giống với phong cách của bố cháu hay của bất kỳ ai khác. Không à? Cũng khỏi cần đi. Chú nghĩ là chú phải làm 1 ly nữa. Chú đang cần uống thêm.
o O o
Sự ngưỡng mộ của Marthe Brunel đối với Nadine không hề suy giảm trong suốt năm qua. Dưới mắt mụ, Nadine cứ vẫn là cô gái nhỏ xinh đẹp mà mụ không bao giờ có được. Từ hồi còn bé tí, khi biết rằng Marthe yêu mình 1 cách mù quáng, Nadine đã lạm dụng tình yêu ấy. Chỉ cần xước da tay 1 chút thôi (trường hợp này Kate chỉ cười) là nó chạy đến thút thít vào váy bà nông dân phì nộn ấy và bà lại vuốt ve an ủi nó. Khi Nadine vào trường nội trú, nó hoàn toàn quên bẵng bà già nhưng khi về nhà vào mỗi dịp hè, nó lại vui mừng thấy bà vẫn còn yêu thương nó. Từ khi Kate chết, Nadine vẫn còn đều đặn hỏi phone cho bà để hỏi thăm tin tức về La Tourrello, bởi vì Mercùes đã nói thẳng không chút gượng nhẹ là không muốn nhìn thấy ả.
"Đời cô là 1 tấn tuồng, chồng cô là 1 thằng mất dạy và tôi thì quá bận để không muốn ai làm phiền mình cả" ông đã nói với ả 1 cách tàn nhẫn như vậy khi ả ngỏ ý thỉnh thoảng muốn về nghỉ ở Felice dăm ba bữa. Ẳ phải khôn khéo rút lui.
Đã bao lần ả phải nghe cái thông báo ảm đạm và không thể thay đổi của Marthe nói lên bằng 1 giọng già lão run run:
- Ông già vẫn vậy, cháu gái yêu quý. Ông già ngủ dậy, ăn sáng, suốt ngày khóa cửa ngồi xưởng họa, ăn tối rồi đi nằm. Không, ông vẫn khỏe, không trò chuyện gì với tôi cả, trừ việc nhắc đến không được cho người lạ vào nhà. - làm như tôi không biết ấy! Ông già làm gì cả ngày ư? Lạy chúa, tôi đâu có biết. Xưởng họa khóa trái và tôi đâu phải thuộc loại người rình rập. Từ khi mẹ cô nằm xuống, chúng tôi sống trong cảnh cô đơn. Ông già không quan tâm đến chuyện nhà cửa, đuổi hết bọn đàn ông, các dụng cụ han rỉ cả, vườn nho, vườn oliu là sự hổ thẹn đối với hàng xóm láng giềng, nhưng ông ấy bất cần. Nếu không có tôi bên cạnh thì có thể ông đã để mình chết đói. Tôi ở lại cũng chỉ vì cô và để tưởng nhớ đến bà nhà thôi.
Vào khoảng giữa tháng 9 năm 1975, Marthe Brunel gọi điện cho Nadine nói rằng bố cô cứ ho hoài mấy tuần liền rồi. Ông già vẫn tiếp tục làm việc suốt ngày, từ chối không chịu thay đổi mọi thói quen. Nhưng tối nay đã đi nằm sớm, không ăn uống gì cả.
- Ông không muốn tôi gọi thầy thuốc, cháu nhỏ ạ, và tôi ngờ là ông bị bệnh sưng phổi. Tôi phải làm gì đây?
- Không sao hết, Marthe ạ. Đến mai cháu sẽ về nhà. Bà biết ông ấy nghĩ gì về các thầy thuốc rồi. Đừng làm trái ý ông ấy, vô ích thôi.
Khi vượt qua cổng nhà, ả như bị 1 cú sốc. La Tourrello 1 cái trại bỏ hoang, 1 đống gạch đá, mọi sự sống đã rút lui từ bao giờ. Vào đến bếp, ả nở 1 nụ cười độ lượng, để mặc cho Marthe ôm chặt lấy mình.
- Nhà cửa gì mà đóng kín thế này? Tại sao cửa sổ kín bưng và ghế bành đều bị trùm vải, hở Marthe?
- Đâu phải lỗi của tôi. Tôi có 1 mình, và cái bệnh đau lưng nó hành tôi.Bể bơi cạn nước, vườn tược đầy cỏ dại. Tôi cố gắng giữ nhà cửa sạch sẽ nhưng ông chủ đã đuổi hết bọn đầy tớ đi rồi, sau khi bà nhà nằm xuống, và dù sao tôi cũng đã 70 tuổi rồi.
- Marthe khốn khổ, cháu hiểu chứ?
- Từ lâu tôi đã đề nghị ông buổi tối phải nhóm lò sưởi, nhưng ông ấy không nghe. Tôi đã chuẩn bị phòng cho cô. Cô sẽ ở lại bao lâu?
- Cho đến khi nào bố tôi khá hơn - Nadine nói và đi lên gác.
- Tôi không hiểu cái mụ Marthe ngớ ngẩn ấy lại gọi cô về làm gì - Marcues rên rẩm khi nhìn thấy ả bước vào. - Khi tôi biết ra thì đã quá muộn và cô đã lên đường mất rồi.
- Bà ấy lo lắng cho sức khỏe của bố.
- Mụ ấy lẩm cẩm rồi. Tôi chỉ bị sổ mũi, vậy thôi.
- Bố có muốn con mời thầy thuốc đến không?
- Đừng có làm trò. Cả đời tôi chưa gặp thầy thuốc nào cả. Tôi chỉ cần sự tĩnh lặng và bình yên.
- Marthe cho rằng bố bị sưng phổi.
- Giờ đây mụ còn thêm cả tài gọi bệnh nữa à? Cứ để tôi yên.
- Có thể bố làm việc nhiều quá.
- Làm việc nhiều quá? Như thế nghĩa là sao? Tôi làm việc, chỉ có thế thôi, chấm hết. - Ông già lại ho dữ dội.
- Cô đi ra đi - Ông rên rĩ khi lấy được hơi thở - cô đến lây cái bệnh sỗ mũi của tôi mất thôi.
- Bố cứ để con ngồi gần bố 1 lúc, bố ạ. Đừng bận tâm làm gì đến con. Con sẽ ngồi 1 góc.
Mercues lạnh lùng nhắm mắt lại và ít phút sau thì ngủ thiếp đi. Nadine không thể không nhìn kỹ khuôn mặt ông. Làm sao mà Marthe lại dám cho là ông vẫn khỏe được chứ? Vì ở lâu cạnh ông, mụ cũng không chú ý đến ông nữa. Ông gầy đến nỗi như bơi trong cái áo ngủ, và từ giường ông bay ra mùi mồ hôi khăn khẳn. Ẳ chợt thấy ghê tởm.
- Lạy chúa, Nadine cút đi! Bố muốn ngủ - Mercues thốt nổi đóa mà vẫn không mở mắt.
Ẳ giật nảy mình và chạy như bay xuống bếp
- Marthes, cháu thấy vẫn chưa đến nỗi nào. Ông già còn bẳn tính lắm, chưa ốm nặng được đâu.
- Tôi không muốn 1 mình lĩnh cả cái trách nhiệm này. Marthe làu bàu - tôi muốn gọi cô về.
- Bà làm thế là đúng. Dù sao, cháu cũng hài lòng khi về đây, dù là chỉ để gặp bà. Bà biết là bố cháu đã cấm cửa cháu. Cháu cũng không hiểu nổi là tại sao ông tự giam mình như thế. Không thì thỉnh thoảng cháu cũng nhảy về chơi rồi.
- Ôi, nếu như mẹ cô còn sống. Marthe thở dài - cô nhớ chăng những buổi tiếp khách ngày xưa? Đâu cũng hoa là hoa, kẻ ăn người làm, bếp núc đầy những thứ tốt đẹp. Và toàn là những vị khác tiếng tăm lừng lẫy. Mẹ cô là bà hoàng của vùng này.
- Bà mệt rồi đấy, Marthe khốn khổ của cháu - Nadine nói vẻ thương cảm.
- Ban đêm nào tôi có được yên. Cứ leo cầu thang suốt để xem ông ấy ăn ngủ ra sao. Tôi không ngủ được mấy.
- Có thể tối nay cả 2 chúng ta đều phải đi nằm sớm. 2 buồng không xa nhau, cháu sẽ để mở cả 2 cửa, nếu bố cháu gọi thì cháu sẽ nghe thấy ngay. Cháu tỉnh ngủ lắm. Bà không nên lên xuống cầu thang nhiều với cái chứng đau lưng. Đến mai, nếu bệnh ông trầm trọng thì cháu sẽ gọi thầy thuốc.
- Tôi rất sung sướng thấy cô đã về, cô yêu quý ạ. Chuyện này đúng là quá nặng nề đối với 1 mụ già như tôi.
Nadine không sao chợp mắt nổi. Ẳ tưởng tượng mình đi xuống bếp, tay cầm cây nến, lấy chìa khóa xưởng vẽ vẫn treo ở trên bảng cùng với những chiếc khác. Ẳ tưởng tượng mình trườn qua những gian phòng lặng lẽ của ngôi nhà, ra ngoài và đi dọc theo bể bơi đến cánh cổng lớn bằng gỗ. Ẳ thấy mình mở cánh cửa ấy, bật đèn lên và đi vào căn phòng kín trong đó chất đống những tác phẩm đẹp nhất của họa sĩ vĩ đại nhất nước Pháp - hàng trăm bức họa có giá trị hơn bất cứ 1 đồ trang sức nào. Ẳ tính trong đầu, áng áng ra tiền, - có thể lên đến hàng trăm triệu nếu như lái buôn của Mercues là 1 gã đứng đắn. - và ả chả có lý do gì để mà nghi ngờ cả - 1 gia tài mênh mông đang chờ đợi ả trong xưởng vẽ này. 1 tương lai rực rỡ, ả nghĩ. Ẳ sẽ mua nhiều ngôi nhà, những đồ vật cực kỳ đẹp, ả sẽ mở những buổi tiệc chiêu đãi huy hoàng, Thiên hạ cuối cùng sẽ quỳ mọp dưới chân con gái Mercues. Chẳng mấy lúc nữa thôi. Rất nhanh thôi. Nhưng mà bao giờ? Ẳ ra khỏi giường, lẻn vào phòng bố. Mercues thở vất vả lắm. Vẻ như phải đấu tranh dữ dội để phát ra nổi tiếng thổi bễ lò rèn này. Ẳ ngắm bố 1 lúc lâu, hơi xa giường 1 chút để ông già không thấy, nếu có mở mắt ra. Rồi ả quay về phòng và ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, ả mặc đồ vội vàng, rồi quay trở lại phòng bố. Ông đã dậy và ra hiệu, chỉ vào cái cốc rỗng trên bàn ngủ. Cái bô Marthe đặt gần đầu giường đã gần đầy. Nadine phải đi đổ bô 1 cách ghê tởm. Ẳ rót đầy cốc nước, và kế cốc vào môi Marcues.
- Bố thấy trong người thế nào?
- Cũng như hôm qua - lão đáp, giọng nói nhỏ và khàn. Không cần chạm vào, Nadine cũng biết là ông đang run lên bởi cơn sốt cao. Cố vượt qua sự ghê tởm ấy, ả lấy nước ấm lau mặt cho bố "Con không nghĩ là bố cần phải cạo râu. Con không biết cạo râu cho ai bao giờ, chỉ sợ làm xước da bố" Ẳ nói giọng nhẹ nhàng "Bố có cần bảo Marthe chuẩn bị bữa sáng không?"
- Tôi không đói. Cho uống nước nữa đi. - lão thều thào giữa 2 trận ho xé phổi.
Nadine xuống bếp và thấy Marthe đang lo lắng.
- Cháu thấy liệu có cần gọi cho ông bác sĩ ở Apt không, cái ông chăm sóc mẹ cháu ấy?
- Không, bố cháu sẽ giận điên lên mất. Ông gìa vẫn thường khoe là không bao giờ thèm gặp thầy thuốc cả. Việc này có thể làm ông nổi trận lôi đình, giống như phải nhìn cha cố vào phòng mình vậy. Ông ấy chỉ cần người ta nuôi sống, và bà đã làm việc này giỏi hơn bất kỳ ai. Bà hãy chuẩn bị cho cháu 1 con gà quay cho bữa sáng. Cháu đói lắm rồi đấy, Và 1 món đậu xào, 1 rẻo phó mát. Cháu rất mê loại phó mát ở Felice này, với cả món bơ làm ở trang trại.
- Thế thì tôi phải xuống làng. Trong nhà chả còn mấy thức ăn đâu.
- Bà đi đi, đi nhanh lên đi... Cháu coi nhà, bà khỏi lo lắng gì hết.
Trong suốt 1 nửa ngày tháng 9 nóng nực ấy, Nadine quanh quẩn ngoài hành lang, gần kề phòng người bệnh cánh cửa khép hờ. Ẳ nghe 1 cách ngấu nghiến những cơn ho dữ dội và liên tục của Mercues. Thỉnh thoảng ông lại rên lên và gọi Marthe hoặc gọi chính ả bằng 1 giọng thều thào như tiếng gió. Đôi lúc ông ngủ chợp đi nhưng chẳng được bao lâu. Ở tần dưới, Marthe yên tâm và phấn chấn vì sự có mặt của Nadine, đã chuẩn bị 1 bữa ăn ngon và cố gắng sửa sang nhà cửa cho có vẻ vui tươi 1 chút.
- Bà mở cửa sổ ra, Marthe, tháo bỏ những cái bọc ghế gớm ghiếc ấy đi. Hái lấy dăm bông hoa và đốt lò sưởi lên.Nadine ra lệnh - cứ chiều đến thì cái nhà này bỗng thấy tiều tụy quá.
Và Marthe vội vàng tuân lệnh, sung sướng khi thấy ngôi nhà phần nào như sống lại.
Vào lúc nửa đêm, Nadine chợt thức giấc như có ai gọi tên mình, nhưng ả dỏng tai nghe mà chả nghe thấy gì cả. Ngôi nhà chìm trong im lặng. Marthe ngủ ở phòng phía sau bếp.... Thế mà... vẫn có 1 cái gì... Như đã xảy ra 1 sự gì. Ẳ vội không khoác cái áo ngủ vào người và đi sang phòng Marcues. Chưa bước khỏi ngưỡng cửa ả đã biết ngay ông già đang hấp hối. Thần chết đang rình rập đâu đấy, ả cảm thấy rõ ràng điều đó. Cuối cùng, cuối cùng đã hết.
Cứ bằng vào tiếng khò khè kéo dài và tiếng rít như gió thì biết rằng 2 lá phổi ông già đã ứ nước. Ông ấy đang chết đuối, giản dị vậy thôi. Dù căn phòng xông ra 1 mùi hôi thối khủng khiếp, ả vẫn không muốn rời khỏi chỗ này, trước khi nắm chắc tình hình.
Ả mở toang cửa sổ để thay đổi không khí và xua đi cái mùi khăn khẳn từ giường bệnh phả ra. Ẳ ra ngồi sát cửa sổ, bật ngọn đèn ngay trên đầu vào bắt đầu ngắm những móng tay mình. Nước sơn đã bong. Phải tìm chỗ sửa lại móng tay ở Felice trước khi diễn ra đám tang.
Ả nghe thấy 1 tiếng động nho nhỏ, 1 tiếng rên rẩm, nài nỉ tắc nghẹn. Đòi uống nước chăng? Làm sao lão có thể đòi uống nước trong khi đang chết chìm trong nước. Không thể như thế được. Ông lão cố gắng bập bẽ thành tiếng. Những tiếng mơ hồ. Những lời vô nghĩa. Ẳ không thèm nghe.
Lát sau, chả còn thấy tiếng động nào từ chỗ giường nằm phát ra. Thế nhưng Nadine vẫn còn ngồi bất động lâu dưới đèn. Ả đợi cho tới thời điểm chắc chắn mình đã thắng, và rời khỏi căn phòng.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió