Chương 35:
iêu ái xuyên không
Dịch giả: Mèo Sâu Bự
Nguồn: cunxi.
Chương 35:
For Your Entertainment.
Hứa Thanh và Thiên Hạo đi vào Đường Uyển viên thì bắt găp Hàn Tuấn Phong đang ngồi đó đọc sách. Cảm giác có chút kỳ quái, Thiên Hạo quay sang hỏi
“ Hứa Thanh, tại sao…?”
“ Ugh, my nightmare ( cơn ác mộng của tôi đó)…”
Hứa Thanh khẽ tặc lưỡi, tiến lại gần phía hắn
“ Hì hì, tôi có khách, anh không phiền nếu ra phòng khác được không?”
“ Câu trả lời là có, ta sẽ cảm thấy rất phiền.”
Được rồi, rốt cục là nàng có thâm thù đại hận gì với hắn nào, Hứa Thanh bực tức quay người về phía Thiên Hạo, kéo anh ngồi xuống giường. Hứa Thanh không khỏi tức giận, nhìn chằm chằm về phía hắn, dù biết nàng đang nhìn, Hàn Tuấn Phong vẫn thản nhiên ung dung đọc sách.
“ Anh có biết có những người bị đứt mất dây thần kinh xấu hổ không, cái mặt dày đến mức đem ra làm áo chống đạn được đó.”
Thiên Hạo biết ý nàng nhưng nghe xong cũng chỉ khẽ mỉm cười.
“ Vậy cô thích quà gì cho ngày sinh nhật.”
Hàn Tuấn Phong không khỏi có phản ứng trước câu nói của Thiên Hạo, tuy vậy mắt vẫn không rời quyển sách. Hứa Thanh trong lòng tuy vẫn bực bội nhưng lại bị cuốn theo chủ đề của Thiên Hạo
“ Bình thường thì tôi không tổ chức tiệc sinh nhật lớn lắm, duy chỉ có một lần vào năm 18 tuổi. Còn bình thường nếu là ngày sinh nhật, tôi thích cũng bạn đi hát karaoke, điều mà gần như là không thể có được ở đây. Vì vậy món quà mà tôi thích là một bài do chính anh hát.”
Thiên Hạo khẽ ho, đề nghị của nàng rất bình thường nhưng là quá bất thường ở thế giới này.Tuy vậy anh biết mình sẽ làm hết sức để tặng cho nàng món quà này.
“ Bữa tiệc cô có muốn mời ai không.”
“ Ừm, ở đây tôi không có nhiều bạn, có lẽ là mời Yến Tử, Lục Song và Chiến Cơ”
Hứa Thanh cố ý nói to, để cho kẻ đang giả bộ mọt sách kia nghe thấy. Tai hắn không điếc nhưng không hề có phản ứng trước câu nói của nàng.
“ Ừm, vậy cô thích bào hát gì, nếu là nhạc Việt thì tôi chịu đó.”
“ Xem nào, nhạc Trung tôi chỉ thích nghe nhạc của nhóm S.H.E thôi, vậy anh biết bài “ For Your Entertainment” của Adam Lambert không?”
Lần này thì đến lượt Thiên Hạo mở mắt kinh ngạc nhìn nàng “ For Your Entertainment, cô là loại con gái kiểu gì mà lại nghe bài đó.”
“ Là loại con gái như bao loại con gái khác, For Your Entertainment là một bài hát đỉnh của đỉnh, tại sao tôi lại không thể nghe chứ, chưa kể Adam Lambert quá cool đi ấy chứ.”
Thiên Hạo nhăn mặt tỏ ý không hài lòng, không phải anh phủ nhận bài hát đó không hay mà nội dung thật sự không phù hợp.. với.. Ôi, mà anh nghĩ gì thế này, Hứa Thanh cũng như bao nhiêu cô gái thể kỷ 21 chứ có phải mấy bà già cổ hủ đâu mà không nghe được một bài hát như thế.
Anh và cô say sưa nói chuyện mà không để ý chiếc bàn gần đó sắp gẫy. Gần tối, Thiên Hạo ra về với lời hứa sẽ tặng cho cô bài hát đó. Cửa vừa đóng chưa được bao lâu, Hứa Thanh đã nghe tiếng sách vứt xuống bàn, quay người lại đã thấy Hàn Tuấn Phong đứng sau lưng mình, không khỏi khiến nàng giật mình
“ Ngươi dừng cái trò xuất hiện đột ngột sau lưng người khác được không, và người khác ở đây là ta đó.”
Hắn một tấc không di, một li không rời, nghiêm mặt nhìn nàng “ Tiệc sinh nhật là cái gì, quan trọng tới mức phải tổ chức lễ mừng không, còn nữa bài hát, pho..do..en..to…. ( tóm lại đoạn này anh ý bắt chước lại từ For Your Entertainment, Adam Lambert)..đó, là cái gì vậy, tại sao bổn vương chưa từng nghe tới bao giờ.”
“ Tất nhiên, ngươi đủ trình độ đề biết sao.” Hứa Thanh vừa buột miệng nói ra, nhìn sắc mặt của hắn, thái độ lập tức thay đổi
“ Ý ta là, ừm, nàng vừa nói vừa tiến tới gần giường ngồi xuống, tiệc sinh nhật là tiệc mừng ngày mình sinh ra đời thôi, thời các ngươi thì khái niệm này không mấy phổ biến. Còn ở quên nhà ta thì tiệc này thường được những người thân trong gia đình, bạn bè tổ chức. Còn For Your Entertainment mà ngươi hỏi là một bài hát của người như ngươi gọi là ngoại lai và tất nhiên người hát bài này là Adam… Khoan đã…ngươi từ nãy đến giờ đều nghe những gì ta nói sao?”
Hứa Thanh sực nhớ ra điều này, nếu hắn chăm chú đọc sách thì đâu thể nhập tâm vào những điều nàng nói với Thiên Hạo và ngược lại.
“ Dám cá bây giờ ta hỏi nội dung của quyển sách đó là gì, nếu không phải quyển này ngươi đã từng đọc thì ngươi chắc chắn không biết nó là gì?” Nàng hướng ánh mắt tinh nghịch về phía quyển sách.
“ Vũ Hứa Thanh, đây không phải là việc của ngươi.”
…..
Dùng cơm xong, Hứa Thanh xách quần áo đi tắm rửa nhưng lại bị hắn chiếm lượt. Tên này không có khái niệm ưu tiên phụ nữ, phụ nữ có thai, người già và trẻ nhỏ.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm đã thấy hắn nằm trên giường.. trêu Bảo Bối. Mặc dù đã ngủ cũng nhau hai tháng, Hứa Thanh vẫn có chút không quen, trong khi Yến Tử và cả Thái Hậu đã làm quen dần với chuyện này, cam chiu thì giống hơn. Quen làm sao cho nổi cơ chứ, hắn đâu phải chồng nàng hay ít ra là người nàng yêu chẳng hạn.
Chưa hết đêm nào cũng thế, hắn cũng kéo nàng vào lòng ôm, may mà đây là mùa đông, chí ít nàng cũng có thể dùng hắn làm cái lò sưởi ấm. Thành lệ, hắn ôm, Hứa Thanh cũng không giãy dụa như trước nữa vì theo hắn nói nàng đang nhắc nhở hắn phải “ăn” nàng. Số nàng thiệt khổ mà.( em chỉ thấy ss sướng thui chứ có thấy khổ gì đâu)
….
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ, ngoại trừ Thiên Hạo và Hàn Tuấn Phong, ai cũng lấy làm bất ngờ trước chiếc váy trắng lung linh của Hứa Thanh, nàng thường chỉ mặc đồ của Vera Wang trong những dịp đặc biệt.
Thiên Hạo đã giữ tròn lời hứa, không chỉ tặng cho nàng bài hát với sự trợ giúp là máy nghe nhạc của nàng mà còn làm một chiếc bánh có thể nói là phần nào giống chiếc bánh gato hiện đại. Yến Tử tặng cho nàng một đôi bông tai, Lục Song tặng nàng loại nước hoa đặc biệt đước tiến cống, Chiến Cơ tặng nàng một chiếc vòng bạc quý giá. Riêng vị khách không mời mà đến thì chỉ ngồi đó.
Lúc Thiên Hạo đứng lên hát tặng nàng, mọi người xung quanh đều trợn tròn mặt ngạc nhiên, và khi Hứa Thanh ngồi đó dịch lời, mắt họ còn mở to hơn bình thường, mồm cũng há hốc, riêng Lục Song và Yến Tử thì mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, Hàn Tuấn Phong thì sắc mặt thì càng lúc càng sa sầm lại…
Miêu Ái Xuyên Không Miêu Ái Xuyên Không - Mèo Sâu Bự