Chương 28
ối với một người ở tuổi ông, Đại tá Sanders đi nhanh thoăn thoắt, cứ như một cựu quán quân môn chạy bộ vậy. Và dường như ông thuộc hết mọi ngõ ngách của thành phố. Ông chọn những đường tắt qua những cầu thang vừa hẹp vừa tối, len lách qua những ngách hẹp ngoằn ngoèo giữa những ngôi nhà. Ông nhảy qua một cái rãnh, quát một tiếng ngắn để suỵt một con chó sủa ăng ẳng sau một hàng rào. Như một hồn ma nôn nóng tìm đường về nhà, cái bóng nhỏ thó mặc đồ trắng ấy lao vun vút qua những ngõ hẻm của thành phố. Hoshino phải cố hết sức mới theo kịp ông. Chẳng bao lâu gã đã thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm nách. Đại tá Sanders không một lần ngoái lại để xem gã có theo sau không.
“Này, đã sắp đến chưa?” cuối cùng, Hoshino sốt ruột gọi to.
“Cậu nói gì vậy, cậu nhỏ. Đây chỉ là một cuốc dạo bộ thôi mà,” Đại tá Sanders đáp, vẫn không buồn ngoái lại.
“Phải, nhưng ông nên nhớ tôi là một khách hàng. Nếu ông bắt tôi rượt theo ông đến mệt lử thì còn đâu là cơn nứng tình nữa?”
“Thật là nhục! Thế mà cũng gọi là đàn ông! Nếu mới dạo bộ tí ti đã làm tắt ngấm cơn dục của cậu thì thà dẹp ngay từ đầu đi!”
“Chà,” Hoshino làu bàu.
Đại tá Sanders đi xuyên một nhánh phố nữa, băng qua một đường chính bất chấp đèn đỏ và tiếp tục sải bước. Qua một cái cầu, ông chui vào khuôn viên một miếu đường. Trông có vẻ là một miếu đường khá lớn, nhưng lúc này đã muộn, nên chẳng có ai ngoài họ. Đại tá Sanders chỉ một cái ghế băng trước chái của miếu đường, ra hiệu cho Hoshino ngồi đó. Cạnh chiếc ghế có một ngọn đèn thủy ngân chiếu sáng tất cả như ban ngày. Hoshino làm theo và Đại tá Sanders cũng ngồi xuống cạnh gã.
“Ông không bắt tôi làm chuyện ấy tại đây đấy chứ?” Hoshino băn khoăn hỏi.
“Đừng có ngớ ngẩn thế. Mình có phải là loài hươu nai đâu mà làm chuyện bậy bạ ở nơi thánh đường tôn nghiêm. Ta sẽ không để cậu làm chuyện ấy trong một miếu đường đâu. Cậu nghĩ ta là cái quái gì chứ?”
Rồi ông ta rút trong túi ra một chiếc điện thoại di động và bấm số. “Phải, ta đây,” ông nói khi đầu dây đằng kia trả lời. “Chỗ cũ. Miếu đường. Có một chàng trai tên là Hoshino đang ở đây với ta. Phải... như mọi khi. Ừ, ta hiểu rồi. Đến ngay nhé.”
Ông tắt máy, đút trả vào túi.
“Bao giờ ông cũng gọi từ cái miếu đường này ư?” Hoshino hỏi.
“Thế thì có gì không ổn ư?”
“Không, thực ra thì không. Tôi chỉ nghĩ hẳn phải có nơi tốt hơn chứ. Một nơi nào đó bình thường hơn. Một tiệm cà phê hay một phòng khách sạn chẳng hạn.”
“Miếu đường vừa tĩnh lặng, không khí lại mát mẻ và tinh khiết.”
“Đúng, nhưng đợi gái trên một chiếc ghế băng trước nhà chái một miếu đường thì... Khó thư giãn lắm. Tôi cảm thấy như sắp bị ốp đồng ấy.”
“Cậu nói gì vậy? Cậu đang giễu vùng Shikoku đấy ư? Takamatsu là một thành phố đàng hoàng, thủ phủ của vùng. Đâu phải một tỉnh lẻ. Ở đây làm gì có đồng bóng.”
“Thôi được, tôi chỉ nói đùa... Nhưng ông đã đi vào kỹ nghệ dịch vụ, vậy tôi nghĩ ông nên bận tâm hơn đến chuyện tạo không khí, ông hiểu tôi muốn nói gì chứ? Một chút gì xa hoa để gây hứng thú. Nhưng có lẽ đó không phải việc của tôi.”
“Cậu nói đúng. Đó không phải việc của cậu.” Đại tá Sanders nói. “Bây giờ nói về phiến đá đó nhé.”
“À phải. Phiến đá... Nói cho tôi biết về nó đi.”
“Chỉ sau khi cậu hành sự. Rồi ta mới nói chuyện.”
“Việc ấy quan trọng thế hử?”
Đại tá Sanders trịnh trọng gật đầu hai lần và vuốt bộ râu dê. “Phải. Đó là một thủ tục mà cậu phải trải qua. Sau đó, ta sẽ nói chuyện về phiến đá. Ta biết rồi cậu sẽ thích con bé này. Đó là số một của chúng ta. Vú thơm phức, da mượt như lụa, thắt đáy lưng ong. Và ấm nóng và nhiều nước ở chỗ cậu muốn nó như thế. Một cỗ máy tình dục chính hiệu. Nói theo thuật ngữ xe hơi thì đó là một chiếc xe mọi địa hình trên giường, cậu vừa dận ga nó đã tăng áp tuốc-bin, tay nắm cần sang số ngỏng lên, ngoặt cua, sang số rất ngọt, vèo! vèo! Và hầy Hoshino, thẳng một mạch đến thiên đường!”
“Ông thật độc đáo!” Hoshino thán phục nói.
“Như ta đã nói mà, ta làm nghề này đâu phải xoàng...”
Mười lăm phút sau, cô gái đến. Đại tá Sanders nói đúng: quả là mê ly. Mini juýp bó, giày cao gót đen, một chiếc xắc nhỏ đen bóng đẹp ở vai. Thừa tiêu chuẩn để làm người mẫu thời trang. Ngực tràn ra hào phóng trên diềm cổ áo hở vai.
“Hàng có được không?” Đại tá Sanders hỏi.
Quá sững sờ để trả lời, Hoshino chỉ gật đầu.
“Một cỗ máy tình dục đích thực đấy, Hoshino. Hãy vui vẻ dầm dề đi,” Đại tá Sanders nói, lần đầu tiên mỉm cười. Ông véo mông Hoshino một cái.
Cô gái đưa Hoshino đến một khách sạn ái tình gần đấy. Cô vặn nước đầy bồn tắm, mau lẹ cởi đồ cho mình rồi cho Hoshino. Cô tắm cho gã rất kỹ, rồi bắt đầu liếm, trình diễn một tiết mục khẩu dâm cực kỳ nghệ thuật, cho gã thưởng thức những ngón gã chưa từng thấy, thậm chí chưa từng nghe nói đến trong đời. Gã không thể nghĩ đến điều gì khác ngoài việc đạt đến cực khoái, và gã đã cực khoái thực sự.
“Chu cha, kinh dị! anh đây chưa bao giờ cảm thấy như vậy,” Hoshino nói và uể oải ngụp trở lại vào bồn nước nóng.
“Đấy mới chỉ là mở đầu thôi,” cô gái nói. “Hãy chờ xem phần tiếp theo.”
“Ờ, nhưng mà đã tốt lắm rồi.”
“Tốt đến mức nào?”
“Đến mức không quá khứ hay tương lai nữa.”
“Hiện tại thuần túy là một bước tiến không thể nắm bắt của quá khứ gặm nhấm tương lai. Thực ra, mọi cảm giác đã là ký ức.”
Hoshino ngước lên, miệng he hé, và nhìn chằm chằm vào mặt cô. “Em nói cái gì vậy?”
“Henri Bergson,” cô đáp, liếm một giọt tinh dịch ở đầu dương vật gã. “Vachat và kiuc”.
“Là cái gì?”
“Vật chất và ký ức. Anh chưa bao giờ đọc cuốn ấy à?”
“Chắc là chưa,” Hoshino đáp sau một lát suy nghĩ. Trừ cuốn sách giáo khoa dạy lái những loại xe đặc biệt mà gã phải nghiền khi tại ngũ và những cuốn về lịch sử Shikoku mà gã vừa mới đọc ở thư viện, gã chẳng thể nhớ được mình đã đọc gì ngoài manga[1].
“Còn em?”
Cô gái gật đầu. “Em bắt buộc phải đọc. Em đang theo học khoa triết ở đại học và kỳ thi sát hạch sắp đến.”
“Ra thế,” Hoshino nói, vẻ thán phục. “Vậy đây là việc làm thêm?"
“Để gom đủ tiền trả học phí.”
Cô kéo gã vào giường, mơn man khắp người gã bằng đầu ngón tay và lưỡi, làm cho gã lại cương cứng lên. Cột buồm dựng hiên ngang như Tháp Pisa vào dịp lễ hội hóa trang.
“Xem này, anh lại sẵn sàng chiến đấu rồi,” cô gái nhận xét, chuyển sang đợt thao tác tiếp theo. “Anh có yêu cầu gì đặc biệt không? Một ngón gì anh muốn em làm? Ông Sanders dặn em chiều theo mọi ý thích của anh.”
“Anh không nghĩ ra điều gì đặc biệt, nhưng em có thể dẫn thêm vài đường của cái món triết học ấy không? Anh không biết tại sao, nhưng có thể nó giữ cho anh khỏi xuất tinh quá sớm. Kẻo em làm thế này, anh sẽ ra rất nhanh đây.”
“Để xem...”
“Bất cứ cái gì cũng được.”
“Em dẫn Hegel nhé. Tay này hơi lỗi thời nhưng đích thị là quái kiệt.”
“Nghe hay đấy.”
“Cùng lúc ‘tôi’ là nội dung một chuyện kể, ‘tôi’ cũng lại là cái làm việc kể chuyện.” [2]
“Hmm...”
“Hegel tin rằng một người không chỉ ý thức về bản ngã và khách thể như là những thực thể tách biệt, mà qua việc phóng chiếu bản ngã lên khách thể bằng cách suy ngẫm, còn có thể chủ động hiểu sâu hơn về bản ngã. Tất cả những cái đó là tự ngã ý thức.”
“Anh chẳng hiểu em nói cái cóc khô gì.”
“Ví dụ như cái em đang làm với anh đây này. Đối với em, tôi, còn anh là khách thể. Đối với anh thì hoàn toàn ngược lại – anh là bản ngã còn em là khách thể. Và bằng cách hoán đổi bản ngã với khách thể với nhau, chúng ta có thể tự phóng chiếu lên nhau và đạt đến tự ngã ý thức. Một cách chủ động.”
“Anh vẫn chả hiểu gì, nhưng chắc chắn là hiệu nghiệm đấy.”
“Cốt là thế mà.” cô gái nói.
Tàn cuộc, gã chào tạm biệt cô gái và quay trở lại miếu đường. Đại tá Sanders vẫn ngồi nguyên trên ghế băng y như lúc gã đi.
“Ông ngồi chờ đây suốt đấy à?”
Đại tá Sanders bực bội lắc đầu. “Đừng có ngu ngốc thế. Cậu nghĩ ta có thừa thì giờ để phí phạm hả? Trong khi cậu ngây ngất ở chín tầng mây thì ta lại phải lùng sục các ngõ ngách săn khách. Khi cậu xong cuộc, con bé gọi cho ta và ta hộc tốc chạy về đây. Vậy chứ cỗ máy tình dục của chúng ta thế nào? Oách chứ?”
“Tuyệt vời, không chê vào đâu được. Tôi chủ động xuất tinh ba lần. Chắc tôi phải mất tới hai ký rưỡi.”
“Ta rất hài lòng nghe cậu nói vậy. Giờ đến chuyện phiến đá nhé.”
“Phải, đó là mục đích chuyến đi của tôi.”
“Thực tế, phiến đá ở ngay trong cánh rừng đằng sau miếu đường này.”
“Ông đang nói về phiến đá cửa vào đấy chứ?”
“Phải, phiến đá cửa vào.”
“Ông có chắc là ông không bịa chuyện không?”
Đại tá Sanders hất hàm. “Cậu nói cái quái gì thế, đồ ngu? Từ đầu đến giờ đã khi nào ta nói dối cậu chưa? Ta có phịa không? Ta bảo ta sẽ kiếm cho cậu một cỗ máy tình dục ngon lành và ta đã giữ lời. Và với giá rất mềm nữa – có mười lăm nghìn yen mà cậu xuất tinh không dưới ba lần, đồ mặt dày! Thế mà cậu còn nghi ngờ ta.”
“Đừng có nổi xung. Dĩ nhiên là tôi tin ông. Chỉ là vì khi mọi chuyện có vẻ quá thuận buồn xuôi gió, thì tôi hơi ngờ ngợ, có thế thôi. Ý tôi là thế này, ông thử đặt mình vào địa vị tôi mà coi – đang lang thang thì một tay ăn vận dị dạng gọi lại và bảo là biết chỗ có phiến đá mình đang tìm, thế rồi đi theo y và vui vẻ với một em ác chiến.”
“Ba phát, đúng không?”
“Ừ thì ba phát. Thế rồi ông bảo hòn đá tôi đang tìm ở ngay đây, phải không nào? Như thế thì ai mà chả hoang mang.”
“Cậu vẫn chưa hiểu à? Ta đang nói về một sự thiên khải,” Đại tá Sanders tặc lưỡi nói. “Sự thiên khải vượt qua giới hạn của cái thường nhật. Đời mà không có thiên khải thì còn ra cái gì. Điều quan trọng là phải chuyển từ lý trí quan sát sang lý trí hành động. Cái đó có tính chất quyết định. Cậu có hiểu ta đang nói cái gì không, đồ đầu lừa?”
“Sự phóng chiếu và hoán đổi giữa bản ngã và khách thể... phải không?” Hoshino rụt rè nói.
“Tốt. Ta hài lòng là ít ra cậu cũng biết chừng nấy. Vấn đề là ở chỗ đó. Nào, hãy theo ta và cậu có thể khấn vái phiến đá của cậu. Một chương trình đặc biệt dành cho cậu.”
Chú thích
[1] Truyện tranh.
[2] Lại một chỗ chênh giữa bản tiếng Anh và bản tiếng Pháp. Trong bản tiếng Pháp của Corinne Atlan, câu trích dẫn lại khác hẳn: "L'homme se constitue pour soi par son activité pratique, parce qu'il est poussé à se trouver lui-même, à se reconnaitre lui-même dans ce qui s'offre à lui extérieurement." (Con người tự tạo mình bằng hoạt động thực tiễn của hắn vì hắn bị thôi thúc phải tự tìm thấy mình, tự nhận ra mình trong những gì phô ra với hắn ở bên ngoài).
Kafka Bên Bờ Biển Kafka Bên Bờ Biển - Haruki Murakami Kafka Bên Bờ Biển