Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hôn Nhân Đã Qua
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 30
T
hời Tiêu ghét nhất là gì? Ghét nhất là bị uy hiếp, đe dọa! Bốn năm trước, mẹ Hứa Minh Chương đã dùng chiêu này để ép buộc cô từ bỏ tình yêu của mình. Bốn năm sau, Diệp Trì cũng dùng chính thủ đoạn này để ép cô buộc phải theo anh ta về nhà.
Nhà? Trong tim Thời Tiêu, có lẽ lúc đầu cô chỉ coi mình là một khách ở nhờ, nhưng cũng từng có một thời gian cô thực sự coi đây là nhà của mình.
Nhà là cái gì? Còn nhớ trong một cuốn tiểu thuyết đã nói, nhà là nơi mọi người đối xử chân thành với nhau, nhà là một chuyến đi xa từ
lúc đầu xanh cho đến khi đầu bạc. Nhà là trạm dừng chân của cuộc đời, cũng là bến cảng tránh bão của chúng ta.
Diệp Trì từng mang lại hơi ấm cho cô, gần như đã ủ ấm trái tim lạnh giá bao nhiêu năm nay của cô. Nhưng giờ anh đang uy hiếp cô, dùng Quyên Tử để uy hiếp cô.
Nếu nói đến những người Thời Tiêu quan tâm nhất, ngoài bố mẹ cô thì chỉ có Quyên Tử. Qua đây cô cũng có nhận thức mới về sự bỉ ổi của Diệp Trì, hoặc cũng có thể loại người như anh ta đã quen với việc đe dọa người khác, bởi vì đe dọa có hiệu quả, nắm trong tay quyền lực thao túng trời đất, có thể khiến cho những dân thường thấp cổ bé họng như cô phải tuân theo mệnh lệnh của anh ta.
Lúc Diệp Trì cúi xuống thì thầm đe dọa bên tai cô, Thời Tiêu chợt hiểu ra, cô muốn ly hôn nhưng cô không thể, chỉ cần Diệp Trì không đồng ý, cả đời này cô và anh ta vẫn bị buộc chặt lấy nhau.
Tri nhân tri diện bất tri tâm, Thời Tiêu giờ nghĩ lại mới thấy hồi đầu mình đã nghĩ quá đơn giản. Giờ nghĩ lại thấy chuyện chia tay trong hòa bình với Diệp Trì là điều hoang tưởng.
Thời Tiêu nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa kính, một buổi chiều hoàng hôn của mùa xuân, những chồi non đang nhú lên trên cành, không khí phảng phất chút ẩm ướt được nhuộm vàng bởi hoàng hôn.
Cô đã đoán sai, Diệp Trì đã quen với việc đe dọa, thậm chí còn thích đe dọa người khác. Bởi vì đe dọa khiến cho mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Cái gì là đê tiện chứ? Trong từ điển của anh ta, chỉ cần có thể đạt được một cách nhanh chóng, chuyện đê tiện đến đâu cũng chỉ là bình thường. Anh ta đã nắm được điểm yếu của cô. Anh thậm chí còn hiểu cô hơn chính bản thân cô, tính tình của cô quá lạnh lùng, anh đã nâng niu cô, chiều chuộng cô như vậy mà cô vẫn nói đi là đi. Mặc dù lạnh lùng nhưng cô vẫn rất trọng tình, chỉ cần người khác có bản lĩnh "cắm rễ" trong lòng cô, có thể cả đời này cô sẽ không bao giờ quên, trọng tình trọng nghĩa, giống như Quyên Tử, giống như gã Hứa Minh Chương kia.
Diệp Trì khẽ ngoảnh đầu nhìn sang cô: sắc mặt xanh xao, những cơn gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt cô, làm bay những lọn tóc mai mềm mại, để lộ ra cái tai trắng ngần, giống như một miếng ngọc tinh xảo. Nơi đây chính là khu vực nhạy cảm của cô, anh biết rõ lắm chứ, lần nào anh cũng mơn man, liếm láp, khiến cho cô không khỏi rạo rực, bị kích thích rồi cô sẽ ngoan ngoãn để mặc anh hành sự. Thời Tiêu lúc ấy khiến cho anh có thể lên tận trời hái sao xuống cho cô.
Nhưng đó chỉ là dục vọng, Diệp Trì thu ánh mắt lại, từ đáy mắt ánh lên vẻ ảm đạm mà người khác khó phát giác ra, cuối cùng anh cũng hiểu ra, đó chẳng qua chỉ là dục vọng, thứ mà trước đây anh háo hức theo đuổi, nhưng giờ đột nhiên anh lại cảm thấy tẻ nhạt, vô vị. Cái anh cần là tình yêu, anh muốn có tình yêu của Thời Tiêu, muốn trái tim trong lồng ngực của cô khắc tên anh, chỉ khắc tên anh. Cô phải yêu anh, cô buộc phải yêu anh.
Con người Diệp Trì không đạt được mục đích thì quyết không chịu thua, chuyện làm ăn cũng thế, mà chuyện tình yêu cũng vậy.
Chiếc xe đỗ vào bãi, tắt máy, Diệp Trì còn chưa rút chìa khóa ra thì Thời Tiêu đã đẩy cửa xe đi ra. Anh cũng mặc kệ, chỉ cần cô theo anh về nhà thì mọi chuyện đều dễ nói.
Đồ đạc của Thời Tiêu vẫn ở chỗ Quyên Tử. Cô đi lên cầu thang trước, lúc Diệp Trì rút chìa khóa thì cô đã lên cầu thang rồi. Anh ái ngại lắc đầu, lại làm mình làm mẩy đây mà!
Diệp Trì chẳng giận cũng chẳng sốt ruột, chỉ chậm rãi đi lên thang máy. Thang máy vừa mở đã nhìn thấy Thời Tiêu đứng ngoài cửa, cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống, che mất khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chẳng thể nhìn được vẻ mặt của cô. Cô dựa lưng vào tường, chân giẫm giẫm liên tục vào những ô gạch men dưới sàn, giống hệt như một đứa nhóc chơi chán rồi về đến nhà mới phát hiện ra quên mang chìa khóa, khiến cho người lớn tức không được mà bực chẳng xong.
Diệp Trì đi đến đứng trước mặt cô, không buồn mở cửa mà đưa hai tay nâng đầu cô lên. Anh phải dùng sức bởi cô đang dỗi, một mực không chịu nghe theo lời anh. Bị Diệp Trì nâng mặt lên, Thời Tiêu không thể không nhìn thẳng vào mặt anh ta. Hai người đứng rất gần nhau, hơi thở của anh phả vào mặt cô. Thời Tiêu bất lực nhắm chặt mắt lại, không thèm nhìn Diệp Trì. Anh khẽ cười, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn vào đôi môi mà anh đang nhớ cồn cào.
Anh không nôn nóng, chỉ đặt lên môi Thời Tiêu một nụ hôn, rồi một nụ hôn nữa... giống như là chuồn chuồn đậu nước, nhẹ nhàng và dịu dàng.
Thời Tiêu không khỏi sởn gai ốc sợ hãi, đối với những hành động thân mật của Diệp Trì, cô bắt đầu có bản năng phản kháng. Đêm ấy đã để lại ký ức sâu đậm với cô, nhưng phản kháng sẽ mang lại điều gì? Thời Tiêu càng thêm sợ hãi. Cô nhắm chặt mắt lại để mặc cho anh hôn, hết cái này đến cái khác, cảm giác anh đã dừng lại, hồi lâu không có động tĩnh gì, Thời Tiêu thử mở mắt, vô tình bắt gặp đúng ánh mắc của anh. Cô cứng đờ người như một tên tù binh bị bắt giữ.
Diệp Trì nhìn cô rất lâu, lâu đến mức cái đèn cảm ứng âm thanh trên trần nhà đã tắt rồi mà anh vẫn nhìn cô. Cùng với tiếng nói của anh vang lên, cái đèn liền bật sáng trở lại: "Tiêu Tiêu, em không thắng được anh đâu em biết không? Từ nhỏ đến lớn, chẳng có ai thắng được Diệp Trì này, giờ em mới hối hận không thấy quá muộn hay sao? Hồi đó em đã dây vào anh, đã lấy anh rồi, thế thì cả đời này em sẽ là của anh, của Diệp Trì này. Nói thế nào nhỉ, sống thì nằm chung giường, chết nằm chung một mộ. Vì vậy nếu có ý nghĩ khác, tốt nhất em nên từ bỏ cho sớm! Vô ích thôi!"
Diệp Trì thả cô ra, lấy chùm chìa khóa của cô trong túi quần ra, đặt vào tay cô.
- Giờ thì mở cửa đi, chúng ta về nhà thôi!
Nói thực lòng, Thời Tiêu thật sự muốn vứt chùm chìa khóa ấy vào mặt anh ta. Người đàn ông này thật vô liêm sỉ, bỉ ổi, độc đoán, hoàn toàn không biết tôn trọng người khác, ý muốn của người khác đều phải thực hiện theo ý anh ta.
Nhưng cô biết Diệp Trì là người nói được làm được. Cả đời này cô sẽ bị ràng buộc với anh ta, trừ phi anh ta chán trước, từ bỏ trước, muốn ly hôn với cô. Thời Tiêu đứng yên nhìn anh ta, ngọn lửa tức giận như đang nhảy nhót trong đôi mắt. Diệp Trì mỉm cười, ôm cô vào lòng, nắm chặt bàn tay cô, cắm chìa khóa vào ổ rồi mở cửa, kéo cô vào bên trong. có hơi bừa bãi, bên cạnh tủ đựng giày có một chậu cây bị ném vỡ, cây bị bật cả rễ, đất rải ra khắp nhà.
Diệp Trì cúi xuống ôm cô vào nhà: "Lát nữa anh sẽ xử lý em!"
Thời Tiêu vùng vẫy vài cái bị Diệp Trì đánh vào mông. Anh cúi xuống thì thầm: "Em mà còn chống cự nữa là anh không nhịn được nữa đâu đấy!"
Thời Tiêu nhạy cảm nhận ra bộ phận nào đó ở bên dưới cơ thể anh ta đang cứng lên. Cô cắn chặt môi, cụp mi xuống, không thèm nhìn anh ta.
Người đàn ông này không bao giờ che giấu dục vọng của mình, hơn nữa chỉ cần anh ta muốn là nhất định phải có cho bằng được, Thời Tiêu hiểu rất rõ điều này, nhưng hiện giờ cô vẫn còn cảm thấy ám ảnh với chuyện này.
Diệp Trì cũng biết điều đó. Trên đường đi anh đã nghĩ, dù gì Thời Tiêu cũng không giống như những người đàn bà mà anh từng chung đụng, cô giống như là một bông hồng được lớn lên trong lồng kính, chưa từng trải qua sương gió, cho dù trước anh có một Hứa Minh Chương, nhưng lần đầu tiên của cô là dành cho anh, cô vẫn còn non nớt, anh có thể nhận ra được điều đó rất rõ ràng.
Tối hôm ấy anh thực sự quá tức giận, bị cơn ghen tuông gặm nhấm đến phát điên lên. Lúc ấy anh đã nghĩ, hóa ra cô không chỉ thuộc về mình, cái cơ thể ở bên dưới mình đã từng thuộc về một người đàn ông khác. Có thể họ đã hôn hít, sờ soạng, hoặc có thể...
Diệp Trì không phải kẻ ngốc, đã lâu như vậy mà cô vẫn chưa quên được một người đàn ông, vậy thì chắc chắn hai người đã từng rất thân mật. Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra, mặc dù vẫn giữ được "cái màng" mỏng manh kia, nhưng những chuyện thân mật khác, có lẽ hai người cũng chẳng thiếu, dù gì họ cũng đã yêu nhau.
Yêu nhau, đây là điều mà Diệp Trì cảm thấy khó chịu nhất. Cô đã từng yêu, có thể giờ trái tim vẫn còn yêu. Hứa Minh Chương thì càng khỏi phải nói rồi, chỉ cần thấy ánh mắt anh ta nhìn Thời Tiêu là có thể biết anh ta yêu cô biết nhường nào, lưu luyến cô biết bao nhiêu.
Thực ra Diệp Trì cũng rất sợ, nếu như hai người họ yêu nhau thế thì anh ngăn cản họ có nghĩa lý gì? Vì vậy anh phải điều tra, phải làm rõ chuyện quá khứ của hai người, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Diệp Trì tôn thờ câu nói này, hơn nữa anh ta cũng rất muốn biết nếu như Hứa Minh Chương đã không thể từ bỏ, vậy tại sao hồi ấy lại chia tay?
Trước mắt, quan trọng nhất vẫn là Thời Tiêu. Rõ ràng cuộc bạo hành đêm qua đã để lại "di chứng" cho cô. Nếu nói Diệp Trì có điều phải hối hận thì đây đúng là điều khiến anh hối hận nhất. Nếu như biết cô không thể gạt bỏ chuyện cũ, lúc ấy có chết vì tức anh cũng tuyệt đối không làm như vậy. Diệp Trì thở dài, đặt Thời Tiêu lên giường, xoa xoa đầu cô: "Anh đi chuẩn bị nước tắm cho em, em tắm rửa trước, anh xuống nhà nấu cơm, vẫn còn canh gà, anh nấu cho em ít mì nhé!"
Thời Tiêu nhìn thấy Diệp Trì như thế này chợt thấy trong lòng khó chịu. Cô tự nhủ mình không thể mềm lòng. Cô ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những căn nhà ở bên ngoài đều đã tắt đèn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hôn Nhân Đã Qua
Hân Hân Hướng Vinh
Hôn Nhân Đã Qua - Hân Hân Hướng Vinh
https://isach.info/story.php?story=hon_nhan_da_qua__han_han_huong_vinh