Chương 7: Đoàn Tụ
ạnh Tử, có cần thiết phải làm vậy không?" Vưu Túy hỏi.
"Tủy tỷ, việc này rất cần thiết. Để tránh dân trong trấn tưởng nhầm ta là sơn tặc đến để cướp bóc, ta nhất thiết phải làm như vậy. Dân tộc ta từ trước đến nay luôn làm việc này." Hạnh Tử nói. Rồi nàng giảng giải phải nêu cao đại nghĩa, nói rõ thời cuộc giúp đám dân chúng không bị kích động mà làm liều.
"Ta không làm việc này." Hi Bình lạnh lùng nói. "Cái gì mà dương cao đại nghĩa... toàn lời rắm thúi. Người chết rồi mà còn hạnh hạ như vậy, dân tộc này thật quái đản."
"Ta rất thích việc này, để ta làm." Tứ Cẩu hưng phấn nói. Gì chứ việc ra oai là sở thích của ta mà.
"Tốt, vậy tiến hành như vậy đi. Huynh chỉ cần đi vài vòng quanh trấn là được."
o O o
Cửa vào Đông Á trấn. Hai bóng hình một già một trẻ đang tiến vào.
"Quái, sao hôm nay trấn vắng vậy." Lão già tự hỏi.
Nam nhân trẻ tuổi cẩn thận quan sát xung quanh.
Đường phố vắng tanh. Nhà nhà đóng kín cửa. Tuyệt không thấy bóng người qua lại.
"Rốt cuộc trong trấn đã xảy ra chuyện gì?" Lão già thầm nghĩ.
"Lão bá, ở đây không an toàn, chúng ta mau trở về thôn thôi." Nam nhân trẻ tuổi nói.
"Thiết Tử, dù sao cũng đến đây rồi, đợi ta đến nhà vài người quen hỏi xem sao."
Xa xa, có tiếng ồn ào vọng lại. Thiết Tử giật mình vội kéo lão bá vào một góc khuất. Hắn lắng tai chỉ nghe thấy loáng thoáng cái gì mà "đã chết, là phóng thích..."
Thanh âm đến gần. Thiết Tử cảm nhận thấy có rất đông người. Giờ thì Thiết Tử có thể nghe thấy rõ từng lời một.
"Dân trong trấn nghe đây, Hạ Tỉnh Viên đã chết. Của cải được chia đều. Nô lệ được phóng thích..."
Một đoàn người đi qua. Mấy tên đi đầu không ngừng hò hét. Một nam nhân to lớn cưỡi bạch mã, tay cầm thương, mũi thương treo lủng lẳng một cái đầu người. Gương mặt hắn vô cùng hớn hở, thỉnh thoảng lại giơ cao cái thương lên như muốn nói:" Ta giết hắn đấy, ta giết hắn đấy."
"Cái đầu đó chắc hẳn là của Hạ Tỉnh Viên." Thiết Tử thầm nghĩ. Hắn chăm chú nhìn nam nhân cưỡi ngựa. Gã này có vẻ rất quen nhưng Thiết Tử không nhớ nổi đã gặp hắn ở đâu.
Nam nhân đó cũng đưa mắt nhìn Thiết Tử. "Con mẹ nó, thằng ôn kia nhìn ta như vậy, chắc chắn là tàn đảng của thằng háo sắc kia. Mau bắt lấy hắn."
Hơn mười tên đới đao thị vệ vây lấy Thiết Tử và lão già. Thiết Tử tay không có vũ khí, lại có lão già ở bên vướng víu, đành khuất phục chịu trói.
"Giải chúng về thành trước." Nam nhân cưỡi bạch mã đắc ý nói.
o O o
Nam nhân cưỡi bạch mã chính là Tứ Cẩu. Hắn được giao nhiệm vụ cầm cái đầu của Hạ Tỉnh Viên đi thị uy với dân trong trấn. Đồng thời giải thích với dân trong trấn rằng đám người Hi Bình không phải cường tặc, tuyệt không có ý cướp bóc gì hết.
Tứ Cẩu đi được vòng đầu, đám dân trong trấn còn nghi ngại không dám đi ra, chỉ dám hé của mà ngó ra. Đến vòng thứ hai thứ ba thì tất cả đều ùa ra ăn mừng. Họ vốn đã căm tức tên Hạ Tỉnh Viên bấy lâu nay. Nay có người đến giết hắn, lại phân chia cho họ tiền bạc của cải, sao lại không vui mừng.
Thấy đám người trong trấn hết sức vui mừng, Tứ Cẩu vô cùng thích thú. Thỉnh thoảng vài thiếu nữ liếc mắt nhìn hắn, hắn liền nháy mắt đáp lại, tâm trạng thập phần hưng phấn. "Mị lực của ta cũng lớn a."
o O o
Thiết Tử và lão bá bị giải đến chỗ Hi Bình. Lão bá thì vô cùng sợ hãi còn Thiết Tử thì trái lại rất bình tĩnh.
"Đời người chỉ chết có một lần. Ta nay sa cơ thế này, có chết cũng không có gì nuối tiếc. Chỉ là..." Thiết Tử chợt nhớ đến muội muội của hắn, giờ không biết sống chết ra sao. Lòng hắn bỗng thắt lại. Giá năm đó không đến Trung nguyên, giá như...
"Có việc gì vậy?" Tiếng Lạc Hỏa cất lên.
"Đô úy, chúng ta bắt được hai tên này, có lẽ chúng là dư đảng của Hạ Tỉnh Viên." Mấy tên đới đao thi vệ nói. "Tứ Cẩu đại nhân nói chúng không có ý tốt."
"Mang ra ngoài chém." Lạc Hỏa lạnh lùng nói.
"Quả nhiên là bị giết." Thiết Tử cười lạnh. "Đám người trung nguyên này, năm xưa ta từng cứu hoàng đế của các ngươi đó."
"Gượm đã. Lạc Hỏa, tha cho họ đi." Hi Bình cất tiếng nói. Hắn đã đến đây từ bao giờ.
"Nếu phò mã đã nói vậy, phóng thích." Lạc Hỏa ra lệnh. Trong tâm Lạc Hỏa, hắn vô cùng sùng bái Hi Bình.
Thiết Tử ngước mắt nhìn lên. Nam nhân vừa rồi có giọng nói rất quen thuộc.
"Hắn, là hắn." Thiết Tử kinh hỉ. Hắn khẽ thốt:" Hi Bình"
Hi Bình nhìn xuống, ánh mắt đầy ngạc nhiên." Là ngươi?"
o O o
"Ca..." Hạnh Tử hét lên. Nàng lao ngay đến bên Thiết Tử, không, là Đông Dương vương tử. Nàng bật khóc nức nở.
"Hạnh Tử" Đông Dương vương tử cũng vui mừng không kém. Muội muội của hắn vẫn bình an vô sự.
"Hi Bình, cám ơn ngươi." Đông Dương vương tử nhìn Hi Bình nói.
"Không cần cám ơn, đó là trách nhiệm của ta với nữ nhân của mình." Hi Bình nói.
"A... muội và hắn..." Đông Dương vương tử ngạc nhiên nhìn Hạnh Tử.
Hai má Hạnh Tử dần đỏ lên. Nàng cúi đầu nói khẽ nói:"Vâng."
"Ừm... ta không trách muội... hắn là nam nhân tốt." Đông Dương vương tử quay sang Hi Bình nói:"Hãy chăm sóc tốt muội muội của ta."
Hi Bình lặng yên không nói gì. "Con mẹ ngươi, ta cần ngươi dạy ta cách chăm sóc nữ nhân sao."
"Đại ca, mọi người đều vì muội, vì gia tộc Sơn Điền mà đến đây. Chúng ta nhất định phải giết chết 6 tên khốn kia." Hạnh Tử quả quyết nói, ánh mắt vừa lóe lên sự biết ơn đã lại xuất hiện những tia lạnh lùng.
Đông Dương vương tử nhìn Hi Bình. Nam nhân này nguyện đến giúp hắn thì mối thù của gia tộc lo gì không trả được. Sức mạnh cường đại của Hi Bình hắn cũng đã thấy. Những người trung thành với gia tộc hắn chắc vẫn còn. Đã đến lúc trả thù rồi.
"Ta chỉ đến để trừng trị kẻ dám khi phụ nữ nhân của ta. Còn việc báo cừu của ngươi, ngươi phải tự nỗ lực lấy." Lời nói của Hi Bình như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt hắn, khiến hắn bừng tỉnh.
Không sai, hắn có thể dựa vào sức của Hi Bình để lên ngôi. Nhưng khi Hi Bình về trung nguyên thì hắn phải dùng chính thực lực của mình để giữ ngôi. Không gì hơn là dựa vào sức của chính mình.
"Hi Bình, cảm ơn ngươi." Đông Dương vương tử nói.
"Lão bá, hãy về Đông A thôn đi. Vài ngày nữa ta sẽ đến thăm lão. Đây đều là bằng hữu của ta, ở đây ta an toàn." Đông Dương vương tử quay sang nói với lão bá.
"Ta thấy trong ánh mắt ngươi rất vui." Lão bá nói. "Vậy, Thiết Tử, ngươi bảo trọng."
"Thiết Tử, ai là Thiết Tử, người trước mặt lão chính là Đông Dương vương tử của gia tộc Sơn Điền đấy." Mỹ Hạnh Tử nói, ngữ khí của nàng có vẻ không vui.
Lời của Hạnh Tử làm lão bá giật mình khiếp sợ. Đông Dương vương tử lão có thể không biết chứ Sơn Điền gia tộc thì lão biết. Sơn Điền tướng quân được coi như là vua của Đông Doanh vậy. Người lại nổi tiếng hiền từ, dân chúng theo người rất đông, lão sao lại không biết chứ. Ánh mắt lão nhìn Thiết Tử thập phần kính trọng.
"Hạnh Tử, không được vô lễ. Chính lão bá đây đã cứu sống sư huynh đấy." Đông Dương vương tử khẽ mắng. Hạnh Tử cúi đầu nói:"Xin lỗi lão"
"Lão bá, hãy về đi."
o O o
Đêm dần buông. Đông Dương vương tử kể lại sự tình sau khi Đông Kinh thất thủ, huynh muội phân ly.
Thì ra, sau khi Đông Kinh thất thủ, Đông Dương vương tử và tàn quân chạy về bờ biển phía nam, hòng tim thuyền rồi trốn đến Cao Ly. Hi vọng có thể đến trung nguyên cầu viện trợ.
Dòng dõi võ sĩ đạo vốn rất cường liệt, thà chịu chết trận chứ không chịu chạy trốn, thà để bị giết chứ không cúi đầu cầu xin kẻ khác. Nhưng Đông Dương vương tử thì khác, vì thù của gia tộc, dẫu có cúi đầu liếm chân kẻ thù hắn cũng nhịn nhục làm được. Hắn không tiếc mạng sống của mình, nhưng hắn tiếc cho hàng nghìn mạng người đã ngã xuống vì gia tộc, hắn phải sống vì họ mà báo cừu.
Trong thành của Hạ Tỉnh Viên, tiếng người bàn tán lại nổi lên.
Làm sao để gây dựng lại sự nghiệp, làm sao để đánh bại kẻ địch... tất cả đều suy nghĩ. Người hăng hái nhất tất nhiên là Đông Dương vương tử. Lạc Hỏa, Tứ Cẩu, Mỹ Hạnh Tử, Bạch Tư, Nguyên Na cũng đưa ra các ý kiến của mình. Nguyên Na là tộc trưởng của Dã Mã Tộc, vì việc của Hi Bình mà tạm gác việc ở Dã Mã Tộc để theo Hi Bình đến đây, rõ ràng Hi Bình chính là tình lang mà nàng ưu ái nhất.
Chúng nữ khác chỉ ngồi lặng lẽ quan sát. Họ không có tài thao lược, cũng không quen chiến trận. Họ chỉ quan tâm tới nam nhân đang ngủ khì trên chiếc giường lớn kia thôi. Họ cũng chỉ mong cuộc bàn luận sớm kết thúc để họ còn tác ái với nam nhân của mình.
Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng - Trần Khổ Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng