Chương 29
ọ ăn một bữa qua quýt, kể những chuyện tiếu lâm nhạt thếch. Rồi họ quay về giường và lại làm tình. Với hai cái miệng dán vào nhau và hai cơ thể gắn kết không rời, họ không thể nói chuyện, nhưng trò chuyện là việc chẳng ai trong hai người mong muốn lắm. Họ ngủ chập chờn, một hai tiếng đã thức dậy và nhận thấy họ vẫn thèm muốn nhau.
"Mấy lần rồi?" Dallie rên lên sau khi họ đã xong.
Cô dụi vào dưới cằm anh. "Bốn lần, tôi nghĩ vậy."
Anh hôn lên đỉnh đầu cô và lẩm bẩm, "Francie, tôi không nghĩ ngọn lửa cháy rực giữa hai ta sẽ bị dập tắt dễ dàng như chúng ta tính toán."
Đã là tám giờ sáng hôm sau trước khi một trong hai người bị khuấy động. Francie lười biếng duỗi dài người và Dallie kéo cô sát lại để ve vuốt. Họ vừa bắt đầu sáp vào nhau thì nghe thấy tiếng chân lên cầu thang. Dallie bật ra một tiếng chửi thề. Francesca ngoảnh phắt đầu ra cửa và hốt hoảng khi thấy nắm đấm cửa bắt đầu xoay. Trong đầu cô nhá lên hình ảnh đáng sợ về một quân đoàn bạn gái cũ của Dallie hùng hổ xông vào, trên tay mỗi cô nàng đung đưa một chiếc chìa khóa nhà. "Ôi trời ơi…" Cô không thể đối mặt với chuyện này. Cô chuồi xuống dưới chăn và kéo nó qua đầu. Đúng thời khắc ấy cô nghe tiếng cửa mở.
Dallie có vẻ không quá bực bội. "Trời đánh thánh vật, em không gõ cửa được à?"
"Em sợ làm đổ cốc cà phê. Mong là Francie ở dưới đó không thì em ê mặt."
"Quả thực đó không phải Francie," Dallie nói. "Và em nên ê mặt đi."
Tấm đệm lún xuống khi Holly Grace ngồi ghé xuống bên giường, mông cô cọ vào bắp chân Francie. Mùi cà phê thoang thoảng lọt vào chăn.
"Chí ít em cũng mang cho anh một cốc chứ," Dallie phàn nàn.
Holly Grace biện bạch. "Tại nhiều chuyện quá nên em không nghĩ đến. Anh đùa đúng không, về việc không phải là Francie ở dưới kia?"
Dallie vỗ vào mông Francie qua lớp chăn. "Em cứ ở yên đó, Rosalita. Mấy phút nữa kẻ điên này sẽ cuốn xéo thôi."
Holly Grace giật mép chăn. "Francie, tôi muốn nói chuyện với cả hai người."
Francesca càng giữ rịt chăn và lẩm bẩm bằng tiếng Tây Ban Nha nghe như là về việc rẽ trái ở góc phố thì đến bưu điện. Dallie cười khẽ.
“Ra đi, Francie, tôi biết là cô,” Holly Grace ra lệnh, “đồ lót của cô giăng khắp sàn nhà đây này.”
Francesca không tìm được cách nào lộ diện cho tao nhã. Với vẻ ung dung hết mức có thể, cô hạ chăn xuống tới cằm và trừng mắt nhìn Holly Grace, đang ngồi ở mép giường trong chiếc quần jeans cũ và chiếc áo nỉ của đội Cowboys. “Chị muốn gì?” cô hỏi. “Ba ngày vừa rồi chị không thèm nói chuyện với tôi. Sao chị phải chọn đúng sáng nay để tán gẫu vậy?”
“Tôi cần thời gian để suy nghĩ.”
“Chị không thể chọn một nơi gặp mặt thích hợp hơn sao?” Francesca hỏi. Bên cạnh cô, Dallie ngả người tựa đầu giường, nhấm nháp cốc cà phê của Holly Grace và trông hết sức nhàn nhã. Là người duy nhất đang nằm, Francesca chợt nhận ra cô đã đặt mình vào thế yếu. Níu cứng chăn dưới hai cánh tay, cô nuốt xuống sự ngượng ngập và cũng loay hoay ngồi lên.
“Làm một ngụm không?” Dallie hỏi, chìa cốc cà phê ra.
Cô vuốt tóc khỏi mặt và cảm ơn anh với vẻ lịch sự thái quá, quyết tâm tỏ ra tỉnh rụi. Khi cô cầm lấy chiếc cốc, Holly Grace đứng dậy đi ra chỗ cửa sổ, hai bàn tay vùng khỏi túi áo trước ra túi quần sau. Quan sát cử chỉ ấy, Francesca nhận ra bạn mình bồn chồn hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Nhìn kĩ hơn, cô thấy những dấu hiệu tố giác sự căng thẳng ở đôi vai của Holly Grace.
Holly Grace vân ve mép rèm cửa. “Vấn đề là – tình trạng hai người thế này đã phần nào ảnh hưởng đến những kế hoạch của tôi.”
“Tình trạng nào?” Francesca đề cao cảnh giác.
“Kế hoạch gì?” Dallie hỏi.
Holly Grace quay lại. “Francie, cô phải hiểu tôi không có ý chê trách gì cả. Tôi đã nói với cô bao năm nay rằng cô đã bỏ lỡ một trong những cơ hội lớn nhất đời khi không dành nhiều thời gian hơn ở trên giường với Dallas Beaudine.”
“Holly Grace!” Francesca phản đối.
“Cảm ơn em yêu,” Dallie nói.
Francesca nhận thấy bọn họ lại đang lấn lướt cô, và cô hớp một ngụm cà phê để lấy lại bình tĩnh. Holly Grace tha thẩn lại gần chân giường và nhìn chăm chăm ông chồng cũ. “Dallie, đồng hồ sinh học của em sẽ điểm vào nửa đêm. Em vẫn nghĩ trước sau gì em cũng tìm được ai đó để kết hôn. Có lúc em còn hy vọng Gerry và em – Dù sao thì em đã định lui về nghỉ ngơi và để đội sản xuất ‘China Colt’ quay em từ ngực trở lên trong vài mùa khi em đã có một hai đứa con. Nhưng gần đây em nhận thấy đó chỉ là ảo tưởng và nó khiến em….đau nhói trong ngực.” Cô đi vòng qua giường tới chỗ Francesca, hai tay ôm lấy mình như đang rất lạnh.
Francesca trông thấy nỗi đau khổ trong hình dáng xinh đẹp, cao ngạo của bạn mình, và cô có thể đoán ra Holly Grace đã tuyệt vọng tới nhường nào thì mới mở lòng nói về mong muốn có một đứa con. Cô chuyển cốc cà phê cho Dallie và vỗ vỗ xuống giường bên cạnh mình. “Ngồi xuống đây, Holly Grace, nói cho tôi biết có chuyện gì.”
Holly Grace ngồi xuống, đôi mắt xanh lam khóa lấy đôi mắt xanh lục của Francesca. “Cô biết là tôi rất muốn một đứa con, Francie, và tôi nghĩ mọi chuyện đã xảy ra với Teddy càng khiến mong muốn ấy trở nên mãnh liệt. Tôi đã mệt mỏi khi chỉ có thể yêu con của người khác; tôi muốn có đứa con của mình. Dallie vẫn bảo tôi rằng đừng có lấy tiền làm tiêu chí hạnh phúc, và dường như cuối cùng tôi đã nhận ra anh ấy nói đúng.”
Francesca đưa tay vuốt cánh tay cô an ủi. Cô ước gì Gerry đã không bay về nhà hôm qua, mặc dù sau ba ngày thất bại trong cố gắng thuyết phục Holly Grace nói chuyện với anh, cô vẫn không trách anh. “Khi nào quay về New York, chị và Gerry cần quay lại với nhau. Tôi biết chị yêu anh ấy, và anh ấy yêu chị, và –“
“Quên Gerry đi!” Holly Grace đáp thẳng. “Anh ta là Peter Pan, không bao giờ chịu lớn. Gerry đã bày tỏ khá rõ là anh ta muốn lấy tôi. Nhưng anh ta cũng nói rõ sẽ không có con cái gì hết.”
“Em chưa bao giờ nói chuyện đó với anh.” Dallie nói, ngạc nhiên thấy rõ trước tiết lộ này.
“Chị và Gerry phải bắt đầu cởi mở với nhau hơn,” Francesca khăng khăng.
“Tôi sẽ không hạ mình cầu xin.” Holly Grace rướn thẳng người, cố giữ nguyên phẩm giá. “Tôi độc lập về tài chính, tôi ít ra cũng chín chắn phần nào, và tôi không thấy có lí do gì để phải tự trói mình vào hôn nhân chỉ để có một đứa con. Tôi chỉ cần sự giúp đỡ của cô thôi.”
“Tôi sẽ làm mọi điều có thể, chị biết mà. Sau khi chị đã giúp tôi vào lúc – “
“Cô cho tôi mượn Dallie nhé?” Holly Grace hỏi đột ngột.
Dallie bật dậy trên giường. “Chờ chút đã.”
“Dallie có phải của tôi đâu để mà cho mượn,” Francesca đáp chầm chậm.
Holly Grace phớt lờ sự phẫn nộ của Dallie. Không rời mắt khỏi Francesca, cô nói. “Tôi biết có cả tá đàn ông tôi có thể nhờ cậy, nhưng không phải cứ bạ ai cũng xin một đứa con được. Tôi yêu Dallie, giữa chúng tôi còn có Danny nữa. Giờ đây anh ấy là người đàn ông duy nhất tôi tin tưởng.” Cô nhìn Francesca với vẻ hơi trách móc. “Anh ấy biết tôi sẽ không tìm cách cắt đứt với anh ấy như cô. Tôi hiểu gia đình quan trọng với anh ấy nhường nào, và đứa con sẽ là của anh ấy cũng như của tôi.”
“Đây là chuyện giữa hai người,” Francesca nói dứt khoát.
Holly Grace nhìn qua nhìn lại Francesca và Dallie. “Tôi không nghĩ thế.” Cô hướng sự chú ý sang Dallie. “Em biết sẽ hơi sởn gai ốc khi quay lại giường với anh sau chừng ấy thời gian – giống như ngủ với anh trai ấy. Nhưng em tính rằng nếu uống cho say mèm và tưởng tượng là em cùng với Tom Cruise…”
Nỗ lực yếu ớt để tỏ ra hài hước của cô thất bại thảm hại. Dallie nom như vừa bị cô đấm một cú vào bụng. “Được đấy!” Anh cúi xuống giật lấy cái khăn tắm nằm trên thảm gần giường.
Holly Grace nhìn anh nài nỉ. “Em biết anh có nhiều điều để nói về tất cả chuyện này, nhưng anh cho em và Francesca nói chuyện vài phút thôi được không?”
“Không!” Anh lạnh lẽo đáp. “Tôi không tin được hai người. Đây là ví dụ hoàn hảo về mức độ rồ dại của phụ nữ ở đất nước này. Hai người cư xử như thể đàn ông chỉ là những vật tiêu khiển vô tri, những món đồ chơi mua vui cho hai người.” Anh quấn chiếc khăn quanh mình bên dưới chăn. “Và bất kể thiên hạ nói gì, tôi không tin đống bầy hầy này khởi nguồn từ việc phụ nữ được bầu cử. Theo ý tôi, nó bắt đầu từ khi các người dạy chữ cho nhau kia.” Anh đứng xuống giường, thắt chặt tấm khăn quanh eo. “Còn một điều nữa – tôi bắt đầu phát mệt với việc hai người đối xử với tôi như một khối tinh dịch biết đi rồi!” Cùng với câu nói đó, anh đi vào phòng tắm và sập cửa lại.
Thản nhiên trước cơn giận của Dallie, Holly Grace quay nhìn Francesca. “Cứ cho rằng tôi có thể thuyết phục Dallie đồng ý, cô có ý kiến gì không?”
Tình huống ấy làm Francesca thấy khó chịu hơn mức cô muốn thừa nhận. “Holly Grace, chỉ vì Dallie và tôi nhất thời mất trí mà qua đêm với nhau không có nghĩa tôi có bất cứ quyền quyết định nào trong chuyện này. Đó là chuyện riêng giữa hai người.”
Holly Grace nhìn những mảnh đồ lót của Francesca nằm rải rác dưới sàn. “Giả dụ nếu như cô thực lòng yêu Dallie, cô sẽ cảm thấy thế nào?”
Vẻ tha thiết hiện rõ trên mặt Holly Grace khiến Francesca quyết định phải trả lời thành thật. Cô suy nghĩ một lúc. “Vì rất yêu quý chị, Holly Grace – và rất đồng cảm với khao khát có một đứa con của chị - nếu tôi thực sự yêu Dallie, tôi sẽ không cho chị động vào anh ấy.”
Trong một lúc Holly Grace không nói gì, và rồi cô nở nụ cười buồn bã. “Đó cũng là điều tôi sẽ nói. Với cái tính dở hơi của cô, Francie, những khoảnh khắc thế này mới làm tôi nhớ vì sao chúng ta lại thân nhau.”
Holly Grace siết chặt tay cô, Francesca thấy mừng vì cuối cùng mình đã được tha thứ vì đã nói dối về Teddy. Nhưng khi nhìn mặt bạn, cô cau mày. “Holly Grace, tôi thấy có gì đó sai sai trong chuyện này. Chị biết rõ là Dallie sẽ không đồng ý. Tôi thậm chí không tin chị muốn anh ấy làm thế.”
“Có thể chứ,” Holly Grace nói vẻ dè chừng. “Dallie đầy những bất ngờ.”
Nhưng không phải kiểu bất ngờ này. Francesca chẳng hề tin anh sẽ chấp thuận ý định của của Holly Grace, và cô ngờ rằng Holly Grace cũng không tin. “Chị có biết chị làm tôi liên tưởng đến cái gì không?” Francesca trầm ngâm nói. “Tôi nghĩ đến một người đau răng dữ dội đang cầm búa tự đánh vào đầu để quên đi cơn đau trong miệng.”
“Nói vớ vẩn,” Holly Grace sẵng giọng, câu phản ứng quá nhanh làm Francesca biết bạn mình đã phật ý. Cô có cảm giác rằng Holly Grace đang hoảng sợ. Chị ấy đã bắt đầu bấu víu vào những cọng rơm, hy vọng tìm được sự xao lãng để nguôi dịu nỗi đau vì mất Gerry. Francesca chẳng thể giúp được gì ngoài việc nhoài người tới ôm lấy bạn.
“Woa, đây chẳng phải cảnh tượng làm ấm lòng một người đàn ông hay sao?” Dallie nói bằng giọng kéo dài trong khi cài cúc áo bước ra khỏi nhà tắm. Trông anh như một người đã gây ra một đám cháy nhỏ trong vài phút vừa qua, và dường như sự tức giận của anh đột ngột chuyển từ phẫn nộ chính đáng thành một đám cháy rừng đùng đùng nguy hiểm. “Hai người đã quyết định sẽ làm gì với tôi chưa?”
“Francie nói em đừng hòng có được anh,” Holly Grace đáp.
Hốt hoảng, Francesca kêu lên, “Holly Grace, tôi đâu có – “
“Vậy sao?” Dallie nhét đuôi áo vào trong quần. “Thánh thần ơi, tôi ghét phụ nữ.” Anh chỉ tay vào Francesca. “Chỉ vì chúng ta đã có cuộc vui tưng bừng đêm qua không có nghĩa cô có toàn quyền quyết định số phận của tôi.”
Francesca nổi đóa. “Tôi có đưa ra quyết – "
Anh quay sang Holly Grace. “Và nếu cô muốn có con, hãy đi tìm trong quần thằng khác, vì tôi không cung cấp dịch vụ hạt giống.”
Francesca cảm thấy rất giận anh dù cô biết hoàn toàn vô lí. Nhưng chẳng lẽ anh không thấy Holly Grace đang thực sự cùng quẫn và không suy nghĩ được sáng suốt hay sao? “Anh không đỡ vô cảm một chút được à?” cô nghiến răng hỏi.
“Vô cảm?” Mặt anh tái đi vì tức giận. Hai bàn tay anh siết thành nắm đấm. Và nhìn anh rất giống người muốn hủy diệt một sinh vật sống dạng cao cấp.
Khi anh tiến về phía họ. Bất giác Francesca co rúm người vào chăn đệm, ngay cả Holly Grace cũng lùi lại. Tay anh đột ngột vung tới cuối giường. Francesca bật ra một tiếng kêu nhỏ khiếp hãi nhưng thấy anh chỉ chộp lấy túi của Holly Grace từ chỗ cô đã vứt nó xuống. Mở túi ra, anh lục tìm và lôi ra chìa khóa xe của cô.
Khi cất tiếng, giọng anh lạnh lùng. “Theo ý tôi, hai người có thể cút xuống địa ngục cho rồi.” Nói xong, anh lừ lừ đi ra khỏi phòng.
Khi Francesca nghe thấy âm thanh văng vẳng của chiếc xe lao đi một lát sau đó, một niềm tiếc nuối gần như xót xa dâng lên trong cô về một ngôi nhà chưa từng có tiếng cãi vã giờ đã mất.
Fancy Pants (Tiếng Việt) Fancy Pants (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Fancy Pants (Tiếng Việt)