Chương 31
rời muộn dần, cửa hiệu cũng dần bớt khách và trong sự yên tĩnh của buổi tối, bà Tuvache ở trong phòng của Alan. Ngồi trên ghế, bà nhìn đứa bé ngủ. Tay bắt chéo ngang trên đầu và khuỷu tay ở vị trí vai, hai cánh tay của bà Tuvache tạo trong không khí hình dạng một mí mắt to đặt trên thân. Cái đầu - cái đồng tử mắt của bà Tuvache nghiêng trên đôi vai hơi hướng và hạ thấp về phía gương mặt thanh tao của Alan, giữa những vành tơ lụa và mỗi nét mặt như nói lên niềm hạnh phúc trong cuộc sống.
Một ngày nào đó phải cùm chân nó chăng, hay ném xuống biển sâu, người thủy thủ nhỏ bé này, người sẽ khám phá ra miền đất lạ? Cái mũi bé nhỏ hếch lên trời, nó đang mơ tưởng đến những thiên đường lấp lánh. Nó là một ốc đảo trong sa mạc buồn chán. Đầu đặt trên chiếc gối, môi của nó hơi động đậy, đang đắm chìm trong những câu chuyện của những giấc mộng. Mí mắt khép với hàng lông mi dài và êm dịu như trăng tròn, tất cả mọi thứ ở đứa bé đều mang lại niềm hi vọng hoàn toàn không phù hợp với kỷ nguyên này.
Đứa bé này, làm mọi đầu óc mộng mơ vào ban ngày, mang một nét giản dị và như một dòng nước chảy phát tán sự vô tư hạnh phúc. Nó giống như những chân trời tươi đẹp đưa mọi người đến những vùng đất chưa từng biết tới. Và bàn chân của nó dưới những tấm ga giường dùng để rong ruổi phiêu lưu. Mùi hương trong phòng nó... Những mùi hương tươi tắn như da thịt trẻ con. Giấc ngủ của nó đầy những điều kì ảo vì một sở thích ngẫu nhiên độc đáo. Người kiến tạo những câu chuyện thần tiên, ôi bộ óc trẻ thơ!
Tối nay, mặt trăng mơ màng dáng trễ nải hơn. Bà Tuvache đứng dậy, vuốt ve những lọn tóc vàng của Alan, nó mở mắt và cười với bà. Rồi nó quay đi và tiếp tục giấc ngủ. Cuộc sống, bên cạnh nó, như một bản nhạc vĩ cầm.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát