Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Con Đường Sủng Thê
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 31
T
iếng vó ngựa đi xa, A Kết cũng từ trong sương phòng đi ra, bắt gặp mẫu thân vừa cười vừa trở về, ngạc nhiên nói:"Nương, vừa rồi hắn tới làm gì?" Cũng chỉ có hắn cưỡi ngựa đến đây, hơn nữa khi mẫu thân ra ngoài nang còn nghe thấy tiếng của đệ đệ."
Liễu thị bất đắc dĩ nói:"Triệu công tử muốn dẫn Tiểu Cửu đi vào trong núi săn thú."
A kết trong lòng cả kinh, "Nương, người đồng ý rồi sao?"
Liễu thị gật đầu, nhìn về luống củ cải trắng trong vườn nói:"Người ta cố ý tới hỏi, sao ta có thể không đáp ứng? A kết đừng lo lắng, Triệu công tử từ nhỏ tập võ, thường đi vào trong núi săn bắn, nhiều năm như vậy cũng chưa xảy ra việc gì. Mới vừa rồi hắn cũng nói, chỉ đưa Tiểu Cửu đi dạo xung quanh, không có nguy hiểm." Lần trước đi Triệu gia, Ninh thị nói rất nhiều chuyện của Triệu Trầm, cho nên Liễu thị cũng yên tâm.
Nhưng A Kết vẫn có chút lo lắng, nàng vẫn nhớ rõ việc Triệu Trầm từng dùng đệ đệ để uy hiếp nàng, ngày hôm qua nàng còn khéo léo lời cầu hôn của Triệu phu nhân, ai biết có phải Triệu Trầm không vui, muốn lấy đệ đệ ra uy hiếp nàng?
Thầm oán mẫu thân tin tưởng đối phương như thế, A Kết miệng mở rồi khép, cuối cùng không nói nên lời. Triệu Trầm trước mặt cha mẹ luôn giữ lễ phép, trước kia còn cứu đệ đệ, cha mẹ cơ bản không thể không tin ân nhân cứu mạng.
A kết chán nản đi về phòng, đứng ngồi không yên.
Chắc không, hắn sẽ không ăn hiếp đệ đệ, nếu Tiểu Cửu thật sự bị hắn khi dễ sẽ không muốn cùng hắn học võ, hơn nữa còn có quan hệ của hai nhà, hắn sẽ không làm ra việc như vậy. Hắn muốn hù dọa nàng sao? Muốn dùng cách này để cảnh cáo, nhắc nhở nàng nên nhanh chóng đáp ứng ư?
Trong đầu A Kết xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, nhưng mà từ trước đến nay, thanh danh buôn bán của Triệu Trầm rất tốt, trừ khi đệ đệ thật sự không may, nàng thật sự không tìm được lý do nào ngăn trở.
Áo mũ chỉnh tề, đạo mạo trang nghiêm, Triệu phu nhân sao lại có nhi tử như vậy!
Ánh mắt rơi xuống trên gốc cây hoa lan xanh biếc, nhớ đến lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của Ninh thị, trong lòng A Kết cảm thấy rất phức tạp.
Cơm trưa làm xong vẫn không thấy Lâm Trùng Cửu trở về.
A kết lo lắng cực kỳ, vừa giúp phòng bếp bưng thức ăn, vừa không ngừng nhìn ra ngoài cửa.
Liễu thị chợt nhớ ra: "Xem ta này, quên nói cho con biết, Triệu công tử nói buổi trưa bọn họ ăn ở trong núi, buổi chiều mới quay về."
A Kết rốt cuộc cũng nhịn không được nói với mẫu thân: "Nương cứ nuông chiều Tiểu Cửu như vậy, bây giờ nó bao nhiêu tuổi mà dám vào núi chơi? sau này lớn hơn một chút nếu không nghe lời thì nương muốn quản cũng không được."
Liễu thị nghẹn lời, cẩn thận nghĩ lại cũng sẽ có khả năng đó, liền nói:"Được rồi, ta sẽ nói lại với nó sau, lần sau không cho nó đi nữa."
A kết cuối cùng cũng có chút an tâm.
Buổi chiều ba mẹ con đang ở trong phòng nói chuyện thì nghe tiếng vó ngựa vang lên trên đường, mắt Lâm Trúc như sáng lên:"Tiểu Cửu đã về." Nói xong liền chạy ra ngoài.
Liễu thị cũng xem lại xiêm y rồi đi ra ngoài, chỉ có A Kết vẫn bất động, nhưng nàng lại thấp thỏm nghe âm thanh bên ngoài.
Ở cửa Lâm gia, Triệu Trầm xuống ngựa, ôm Trùng Cửu xuống ngựa thì thấy mẹ con Liễu thị đã đến, Triệu Trầm quay người nói với Liễu Thị: "Bá mẫu, chúng ta về trễ, chắc người lo lắng rồi."
Liễu thị đã nhìn qua hai người, một lớn, một nhỏ đều áo quần chỉnh tề không giống như xảy ra chuyện nên lo lắng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, cười trả lời:"Sao lại lo lắng chứ, Tiểu Cửu giao cho con chăm sóc ta rất yên tâm, nhưng mà Thừa Viễn này, Tiểu Cửu tuổi vẫn còn nhỏ, ta sợ nó đi ra ngoài nhiều tính tình lại trở nên hoang dã, về sau nếu không có con cũng vụng trộm đi núi chơi, nên lần sau con đừng dẫn nó đi nữa."
Triệu Trầm còn chưa nói gì thì Lâm Trùng Cửu đã buồn bực, cầm con gà rừng trong tay đưa lên trước mặt mẫu thân: "Nương, người xem đi, đây là do ta bắt được. Nương đừng lo cho ta, ta luôn đi cùng Trầm đại ca, sau này cũng muốn cùng huynh ấy săn thú, nương yên tâm, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không một mình vụng trộm lên núi."
Con gà rừng nhìn qua cũng khoảng 3, 4 cân, Lâm Trúc không tin đệ đệ mình tự bắt được:"Ba hoa cũng không xem lại bản thân mình như thế nào, đệ ngay cả gà trong nhà còn không bắt được thì làm sao bắt được gà rừng?"
Lâm Trùng Cửu tức giận, mặt đỏ rần, nhìn về phía Triệu Trầm, Triệu Trầm sờ đầu hắn, cười giải thích:"Sức lực Tiểu Cửu không đủ nên ta có phụ giúp, nhưng đệ ấy tiếp cận trước nên đúng là do công lao của Tiểu Cửu. Bá mẫu, Tiểu Cửu từ nhỏ đã ngoan ngoãn, người đừng ép buộc đệ ấy quá, hay là do người không yên lòng khi giao Tiểu Cửu cho con?"
"Không phải, là do Tiểu Cửu...". Liễu thị cà lăm, không biết nói gì mới tốt, cuối cùng trừng mắt nhìn nhi tử, nói:" Đi cũng được, nhưng mà về sau nếu con dám lén lút chạy lên núi chơi thì ta sẽ đánh gãy chân con."
Lâm Trùng Cửu liền vội vàng cam đoan rằng mình sẽ làm như vậy.
Triệu Trầm cũng cởi xuống một con gà rừng lớn đưa cho Liễu thị:"Bá mẫu, cái này xem như con hiếu kính người."
Nhà mình cũng đã có, sao Liễu thị có thể không biết xấu hổ lấy thêm:"Không cần đâu, mau đưa về nhà làm đồ ăn cho nương con."
Triệu Trầm vẫn kiên trì đưa cho nàng: "Cám ơn bá mẫu quan tâm nhưng mà ta vẫn còn. Hơn nữa trời cũng không còn sớm, con về trước, bá mẫu thay con gửi lời đến bá phụ."
"Thế không vào uống ly trà đã rồi về sao?" Liễu thị nhiệt tình mời hắn vào ngồi một lát.
Nhưng Triệu Trầm lại từ chối, vờ như không để ý nhìn về sương phòng phía Tây một cái, rồi cùng Trần Bình lên ngựa.
Nhìn thiếu niên phóng ngựa rời đi, Liễu thị càng nhìn càng thích. Nếu đối phương thật lòng thì gả nữ nhi đi cũng tốt.
Chờ đến lúc không nhìn thấy hai người nữa, Liễu thị mang theo 1 con gà rừng cùng tỉ đệ Lâm Trúc đi vào nhà.
Gà còn sống, Liễu thị chuẩn bị đem con nhỏ đi hầm cách thủy, còn con lớn thì nuôi một thời gian, sau khi thu hoạch vụ mùa thì ăn.
Ở bên ngoài, Liễu thị bận rộn sắp xếp, Lâm Trùng Cửu phần khích kể cho Lâm Trúc những gì nghe thấy, nhìn thấy trong núi. A Kết ở trong phòng đợi cả ngày vẫn không thấy đệ đệ muội muội đi vào, đành phải ra ngoài tìm người thì gặp hai người đang ngồi ở dưới mái hiên, vừa xem Liễu thị làm gà vừa nói chuyện. Nàng giả vờ tò mò đến nghe, thực ra cũng không cần nghe, nhìn thấy sắc mặt hưng phấn của đệ đệ cũng biết hắn ở trong núi chơi rất vui không giống như bị ức hiếp.
A Kết đột nhiên lại có cảm giác là lạ.
Nàng vì đệ đệ tâm thần không yên suốt một ngày, hắn thì lại mang theo đệ đệ của nàng du sơn vui đùa, muốn nói không có nửa điểm có ý định, nàng không tin.
Nghe nói lần sau đệ đệ còn muốn đi, A Kết vụng trộm dùng bạc mua chuộc hắn, chỉ cần Lâm Trùng Cửu đồng ý sẽ không đi, nàng sẽ cho hắn một số tiền.
Lâm Trùng Cửu đối với bạc không cảm thấy hứng thú, đừng nói là chút tiền, dù cho hắn nhiều hơn nữa hắn cũng sẽ lựa chọn săn thú. Đệ đệ không vì tiền tài mà động lòng, A Kết không có cách nào khác, ôm lấy Lâm Trùng Cửu dỗ dành nói: "Tiểu Cửu, đệ ở trên núi, đại tỷ lo lắng đến độ ăn cơm không ngon, cho nên ngươi đừng đi được không? Đại tỷ sợ ngươi gặp chuyện không may." Nàng giúp mẫu thân chăm sóc đệ đệ muội muội nhiều năm như vậy tự nhận mình biết chỗ yếu bọn họ.
Thanh âm của nàng dịu dàng lại là trưởng tỷ quan tâm đến đệ đệ khiến trong lòng Lâm Trùng Cửu ấm áp, xoay người, như một người trưởng thành dỗ dành tỷ tỷ:"Đại tỷ đừng lo lắng, Triệu đại ca rất lợi hại, hắn có thể chăm sóc tốt cho đệ, đệ cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời huynh ấy, tuyệt đối không chạy loạn."
A Kết thật sự muốn đánh hắn một trận.
Chạng vạng, Lâm Hiền trở về, từ lời kể của trưởng nữ mà biết được Lâm Trùng Cửu đi dạo ở ngọn núi một ngày nhưng cũng không răn dạy Lâm Trùng Cửu, chỉ dặn dò hắn nghe lời.
Đối với Lâm Hiền, nhi tử và nữ nhi không giống nhau, nữ nhi cần biết lễ phép, nuông chiều trong nhà, nhi tử thì cần tiếp xúc nhiều để trưởng thanh, hiếm khi gặp được Triệu công tử như quý nhân vậy, đúng là cơ duyên. Về việc mà trưởng nữ lo lắng, Lâm Hiền tự tin rằng còn có thể quản lý con, xú tiểu tử nếu thực sự có can đảm phá phách, Lâm Hiền sẽ đem hắn buộc trên cây mà đánh, xem hắn lâu rồi chưa được dạy dỗ.
Có phụ thân hỗ trợ, Lâm Trùng Cửu thật vui vẻ tiếp tục cùng Triệu Trầm vào núi săn thú.
Thấm thoát tháng bảy đã dần qua.
Cứ đến cuối mỗi tháng, Liễu thị đều lên trấn đặt mua đồ bổ sung đồ trong nhà, lần này cũng vậy, Lâm Trúc lâu ngày chưa được rời nhà nên luôn quấn quýt lấy nàng đòi đi. Liễu thị nghĩ đến lần Triệu phu nhân đến nhà, chắc là do có được cây hoa lan quý hiếm, nụ cười trên mặt trưởng nữ thường xuyên xuất hiện, hình như thật sự thông suốt, liền đồng ý với Lâm Trúc, trước khi đi dặn dò A Kết giữ nhà cẩn thận, cũng như dặn Lâm Trùng Cửu vào núi thì cẩn thận và về sớm một chút.
Hai tỷ đệ đều đồng ý.
Tiễn bước bọn họ, A Kết ở nhà quét tước sân vườn, Lâm Trùng Cửu đi đến bờ sông.
Triệu Trầm kéo hắn lên ngựa, tùy ý hỏi:"Bá mẫu lại lên trấn phải không?" Từ miệng Lâm Trùng Cửu hắn cũng biết khá nhiều việc ở Lâm gia.
Lâm Trùng Cửu gật đầu:"Nhị tỉ cũng đi cùng nữa."
Triệu Trầm nhìn về phía xóm nhỏ, khóe miệng nhếch lên một độ cong khó phát hiện, quay đầu nói với Trần Bình:"Đột nhiên nhớ ra, sáng nay ta có viết một bức thư quên chưa gửi, ngươi mang thư đi gửi đi rồi đến dưới chân núi chờ chúng ta." (p/s: ngửi thấy mùi gian trá ở đây =.=)
Trần Bình ngầm hiểu, nhanh chóng quay đầu ngựa lại.
~Cuối tháng bảy, thời tiết cũng không còn quá nóng, ánh nắng sáng chiếu lên người thật ấm áp.
A Kết cùng Ô ô ngồi chơi một lúc rồi mang đồ may vá ra ngồi dưới mái hiên để khâu tất cho đệ đệ. Ô ô ở chỗ hàng rào đi tới đi lui liền kêu vài tiếng với nàng, A Kết làm như không nghe thấy bởi vì không có muội muội giúp đỡ, nàng không dám cho Ô ô đi ra ngoài, nếu nó chạy mất thì mình nàng bắt không xong.
Ngẩng đầu nhìn Ô ô, không cẩn thận kim đâm trúng tay, A Kết hít vào một hơi, ngậm ngón tay vào miệng, lại nghĩ đến đệ đệ, mặt lộ vẻ lo lắng.
Khâu xong đôi tất, cũng đã đến trưa, A Kết cầm đồ may vá định đi vào nhà thì thấy trước cửa có xe ngựa đứng đợi.
A Kết rất kinh ngạc.
Chắc không phải dì, dì biết hôm nay sẽ gặp mẫu thân, sẽ cùng mẫu thân đi dạo phố. Hơn nữa xe ngựa này cũng rất tốt...
Triệu Trầm đưa đệ đệ đi lên núi săn thú, chẳng lẽ là Triệu phu nhân?
A Kết mang đồ may vá đặt trên cửa sổ, bước nhanh về phía cửa "Đến đây, ai vậy?"
Người ở phía ngoài nghe được tiếng bước chân nàng, cười hỏi: "Nơi này có phải nhà Lâm phu tử? Lão phu nhân nhà ta từng nhận được ân huệ của phu tử, lệnh cho ta đến đây thăm hỏi."
Có thể nghe ra đó là âm thanh của một phụ nhân (phụ nữ) trung niên. A Kết đi chậm lại, suy nghĩ hình như chưa từng nghe phụ thân nhắc đến. Nhưng mà phụ thân ở trên trấn dạy học, đi đi lại lại, cũng đã giúp đỡ không ít người, nên có thể không phải chuyện gì cũng nhắc đến với bọn họ.
A kết mở cửa thì thấy bên ngoài là một phụ nhân mặc đồ màu nâu, da trắng nõn, hơi mập mạp, khi cười trông rất hiền lành.
A kết lễ phép hỏi: "Người là?"
Phụ nhân cười nói rõ lai lịch, thì ra lão phu nhân trong nhà bị người đánh ngã, là nhờ có Lâm Hiền đến nâng dậy, hôm nay lão phu nhân phái nàng lại đây tặng lễ.
A Kết liền chối từ:"Lão phu nhân quá khách khí, gia phụ chỉ là giúp đỡ một chút, thật sự không cần người phải tốn kém."
Phụ nhân vẫn kiên trì đưa lễ, nhưng A Kết vẫn từ chối, nhưng khi thấy không từ chối được, nàng định mở miệng cám ơn thì thấy một chiếc khăn nhỏ bịt miệng nàng rồi trước mắt tối sầm, thân thể từ từ ngã xuống bên tường. A Kết kinh hãi nhìn thấy ánh mắt độc ác của phụ nhân thì biết không ổn, ra sức giãy dụa nhưng sức lực của phụ nhân quá lớn, mí mắt nàng ngày càng nặng, thế rồi té xỉu.
Phụ nhân quay đầu nhìn xa phu, thấy xa phu gật đầu, liền bế A Kết lên, dễ dàng nhét nàng vào trong xe ngựa, rồi đóng cửa Lâm gia lại mới lên xe ngựa. Rèm được hạ xuống, xa phu lập tức quất ngựa chạy đi.
Trên đường ra thôn cũng gặp một ít người trong thôn.
Nhưng do gần đây nhiều xe ngựa qua lại nên mọi người cũng chỉ nhìn theo tò mò, không biết rằng A Kết nằm mê man ở trong xe.
~Vận may hôm nay của Triệu Trầm và Lâm Trùng Cửu khá tốt, vào núi không lâu Triệu Trầm đã săn được 2 con thỏ.
Chờ lúc Lâm Trùng Cửu kiếm được con thỏ thứ ba, Triệu Trầm liền nói:"Tiểu Cửu, hôm nay chúng ta về sớm một chút, đừng liên tục về trễ khiến bá mẫu lo lắng."
Lâm Trùng Cửu tuy chưa chơi đã, nhưng biết lời nói cũng có lý, nên đồng ý:"Được, nghe theo huynh."
Triệu Trầm nhận lấy con thỏ, bảo hắn đi ở đằng trước mình, đến chân núi, xa xa có thể thấy được Trần Bình đã chờ được một lúc. Ba người lên ngựa, ra roi thúc ngựa trở về.
Đến thôn thì đại đa số người ta vừa mới bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Mẹ con Liễu thị thì ở trấn trên dùng cơm, trễ một ít mới trở về.
Triệu Trầm ôm Lâm Trùng Cửu xuống ngựa, lắc lắc ống trúc trống không: "Tiểu Cửu đi cho ta chút nước, ta hơi khát."
Lâm Trùng Cửu mời hắn vào nhà ngồi nhưng hắn không đồng ý.
Lâm Trùng Cửu đành phải nhận lấy ống trúc, xoay người gõ cửa. Trước kia cửa lơn cũng chỉ khép hờ, nhưng vì dạo này nuôi ô ô, sợ nó chạy ra ngoài, liền đóng lại từ bên trong. Lâm Trùng Cửu vốn chỉ định gõ một cái rồi thu tay, nhưng không ngờ cửa lại bị mở ra...
Lâm Trùng Cửu im lặng một chút rồi cười nói:"Chắc là Đại tỷ của ta đã quên đóng cửa, Triệu đại ca đợi một lát, ta rất nhanh sẽ ra."
Vào sân, Lâm Trùng Cửu tìm trưởng tỷ trước, nhưng không nghĩ phòng gữa và sương phòng đều không có người, phòng bếp cũng không có. Lâm Trùng Cửu buồn bực, mang nước đi ra ngoài thì nghe thấy âm thanh của nai mẹ, đi qua thì phát hiện trong lòng máng sạch sẽ, chỉ có nhánh cây cho ăn buổi sáng đã trụi lủi, rõ ràng buổi trưa chưa được cho ăn.
Lâm Trùng Cửu càng hoang mang, đi ra ngoài nói với Triệu Trầm.
Vẻ mặt Triệu Trầm nghiêm trọng, đứng lên nhẹ nhàng hỏi hắn:"Ta nhớ rõ đệ có nói rằng sau khi đại tỉ đệ từ hôn đều không muốn ra khỏi nhà."
Lâm Trùng Cửu gật đầu.
"Đi, ta với đệ vào tìm, chắc nàng chỉ tránh đi đâu đó thôi." Triệu Trầm nắm tay Lâm Trùng Cửu đi vào sân, nhưng mà hai người tìm một vòng mà không thấy A Kết.
Lâm Trùng Cửu bắt đầu lo lắng.
Triệu Trầm im lặng một lát rồi vỗ vai hắn nói:"Tiểu Cửu đừng quá lo lắng, bây giờ đệ đến những nhà mà gia đình đệ hay qua lại xem sao, nhưng chỉ nói là đến gặp mấy đứa bạn chứ đừng nói chuyện không tìm thấy đại tỉ của đệ. Nếu đi khắp thôn mà không thấy thì lập tức quay về tìm ta."
Trong lòng Lâm Trùng Cửu bất an, sắc mặt trắng bệch, nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Triệu Trầm, hắn cố gắng kiềm chế hoảng hốt ở trong lòng, gật đầu rời đi.
Hắn dường như đã đến từng nhà tìm nhưng đều không có, thậm chí còn đến trước cửa Mạnh gia. Cửa Mạnh gia đang mở, ở trong viện, huynh đệ Mạnh Trọng Cảnh đang ở trong vườn rau làm việc, Như nương ngồi xổm chỗ cửa phòng rửa rau. Không muốn bọn họ nhìn thấy mình, Lâm Trùng Cửu lặng lẽ ra ngoài.
Trưởng tỷ khẳng định không ở nơi này.
Hắn hoàn toàn hoảng hốt.
Chạy về nhà mình, nhìn thấy nam nhân khoanh tay đứng ở bên trong, nước mắt hắn lập tức chảy ra: "Triệu đại ca, không thấy đại tỷ của ta......"
Triệu Trầm ôm hắn vào trong lòng, không trấn an hắn mà kêu Trần Bình: "Ngươi đi trấn trên xem thử, nếu thấy đại cô nương ở Chu gia thì ngươi trở về, còn nếu không thấy, lập tức thỉnh bá phụ bá mẫu về nhà. Nhớ kỹ, trấn an bá phụ bá mẫu hãy an tâm một chút không nên nóng nảy, hơn nữa nhất định không được để lộ chuyện không tìm thấy đại cô nương."
"Thiếu gia yên tâm, ta nhất định làm thỏa đáng."
Triệu Trầm cúi đầu dặn một lúc rồi mới để hắn đi.
Chưa đến hai khắc, ba người Lâm Hiền liền vội vàng trở về, đi cùng còn có vợ chồng Chu Bồi.
Không nhìn sắc mặt mọi người, Liễu thị vừa xuống xe ngựa lập tức tới sương phòng phía Tây, xác định nữ nhi thật sự không ở nhà bèn cố nén tiếng nghẹn ngào theo các nam nhân vào phòng chính, chưa kịp đứng vững đã khóc: "Triệu công tử, đây rốt cuộc là sao? Sao lại không thấy A Kết?" Trong thời điểm này Liễu thị chẳng còn quan tâm xưng hô.
Lâm Hiền sắc mặt nghiêm trọng, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Trầm.
Triệu Trầm đem sự việc tóm tắt lại một lần, cuối cùng nói: "Bá phụ bá mẫu, các ngươi cẩn thận nghĩ lại xem, đại cô nương có nói là muốn đi nơi nào không?"
Lâm Trúc khóc nói: "Không có khả năng, Đại tỷ của ta hiện tại dù như thế nào cũng sẽ không đi đâu!" Cho dù muốn đi ra ngoài đi một chút, trưởng tỷ cũng sẽ không có chuyện không nói một lời như thế mà rời khỏi nhà.
Môi Chu Bồi giật giật, nhìn Lâm Hiền, rồi cúi đầu mở miệng: "Mấy ngày trước đây nghe nói Lân huyện có người cường đoạt nữ tử con nhà lành......"
Còn chưa nói xong, Liễu thị đã ngã về phía sau, may mắn có Lâm trúc và Tiểu Liễu thị ở ngay bên cạnh cùng nhau đỡ.
Hai chân Lâm Hiền cũng muốn nhũn ra nhưng vì hắn là nam nhân trụ cột trong nhà, trong thời điểm này càng không thể sốt ruột, "A Trúc, đỡ nương con đến nhà Tây, Tiểu Cửu cũng đi, khuyên bảo nàng cho tốt, chuyện tìm đại tỷ ngươi giao cho chúng ta, trong chúng ta không ai được hoảng hốt, đừng làm rối loạn trận tuyến."
Đợi nhóm nữ quyến đi rồi, Lâm Hiền liền cùng Chu Bồi thương lượng: "Em rể, làm phiền đệ phái người lặng lẽ hỏi thăm tin tức bọn người kia, còn ta sẽ đi phụ cận tìm xem, tốt nhất tìm được, nếu đến cuối ngày mà không thấy tung tích A Kết, chúng ta liền đi báo quan." Cô nương trong nhà mất tích, một khi truyền ra,mặc kệ tìm trở về được hay không thì thanh danh đều bị phá hoại rồi. Chỉ là bọn hắn người ít lực yếu, thời điểm bên này đi tìm, có khả năng kẻ ác đã trốn xa rồi, nếu so sánh với an nguy của nữ nhi thì thanh danh có là cái gì?
Chu Bồi xoay người đi thì bị Triệu Trầm ngăn lại: "Hai vị bá phụ chờ một lát, các ngươi không thấy việc này có chút kỳ quái sao? Hôm nay đại cô nương một mình ở nhà, việc này ngay cả người trong thông nếu sinh sống hơi xa nơi này chưa chắc đã biết, vậy bọn người đó sao mà biết được? Như vậy đã thể hiện rằng kẻ mang đại cô nương đi nhất định ở gần đây, hơn nữa còn có thể là người quen. Bá phụ thử cẩn thận nghĩ lại xem, trong những người quen biết Lâm ra, có kẻ nào mang hận lại có thể làm ra việc táng tận lương tâm như thế này không?"
Hắn phân tích rõ ràng khiến Lâm Hiền đang không kiềm chế được trấn định hơn một chút, suy nghĩ lại thì nhanh chóng nhớ ra một người: "Vương Ngũ!"
Lâm gia không có kẻ thù, người trong thôn cũng đều thật thà, chất phác nên sẽ rất ít xuất hiện việc như thế này ghĩ lại thì chỉ có Vương Ngũ là một kẻ không ra gì.
Nghĩ đến chuyện Vương Ngũ từng mơ ước nữ nhi nhà mình, Lâm Hiền nhấc chân muốn đi ra ngoài thì lại bị Chu Bồi và Triệu Trầm cùng nhau giữ chặt. Triệu Trầm nhìn về phía Chu Bồi, dùng ánh mắt ý bảo hắn khuyên răn, Chu Bồi liền nói: "Tỷ phu, chuyện này không thể để huynh ra mặt được, mọi người trong thôn đều biết huynh. Nếu huynh tự nhiên đi tìm Vương Ngũ thì dễ dàng giúp cho những người đó đoán ra, vẫn là để ta phái người đi thôi, hắn ở tại nơi nào?"
Chu Bồi (bản cv là Lâm Hiền, nhưng tớ nghĩ là không phải) căm hận nói:
" Ta nhất định sẽ tìm được người mang về, tỷ phu an tâm ở lại trấn an nương các nàng đi đã." Chu Bồi vừa nói xong thì lập tức rời đi.
Triệu Trầm cũng nói: "Bá phụ, việc này ta không thể không quan tâm, người hãy an tâm chờ, con chắc chắn đem Vương Ngũ tới trước mặt người."
Không đợi Lâm Hiền nói lời cảm ơn thì hắn đã nhanh chóng đi rồi.
Nghe tiếng xe ngựa dồn dập rời đi, Lâm Hiền lòng nóng như lửa đốt lại không thể làm gì. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, lần đầu tiên hận chính mình không quyền không thế, ngay cả việc cứu nữ nhi của mình cũng phải trông cậy vào người bên ngoài giúp đỡ. Trong phòng truyền đến tiếng thê tử nức nở, Lâm Hiền xoay người, hai đấm nắm chặt.
~Vương Ngũ cảm thấy dạo này thật xui xẻo.
Ngày ấy, hắn đang nằm ngủ trong nhà thì một người đàn ông cao gần dẫn một cô nương xinh đẹp đến tìm hắn, muốn hắn đưa cô nương ấy đến vườn bắp của Lâm gia trêu ghẹo nàng ta. Trừ việc đó ra, đối phương không chịu nói cho hắn biết thêm việc gì, chỉ đưa cho hắn 50 lượng bạc, còn nói nếu diễn tốt thì sẽ cho gấp đôi.
Vương Ngũ tất nhiên nhận, việc này vừa dễ dàng lại kiếm được nhiều tiền. Trên đường mang cô nương ấy đi, hắn suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy cô gái này rất có thể là nhắm đến Mạnh Trọng Cảnh rồi, nếu không người ta cũng đã có vị hôn thê, còn muốn làm gì mà anh hùng cứu mỹ nhân a? Vương Ngũ quyết định làm xong chuyện này rồi sẽ quan sát kỹ Mạnh Trọng Cảnh, nếu hắn cùng nữ nhân này có tư tình, hắn liền nhân cơ hội bắt chẹt Mạnh Trọng Cảnh một vố đôi khi còn có thể ôm cô nương kia ngủ vài tối.
Nhưng nào ngờ khi hắn làm xong việc đến gặp nam nhân cao gầy kia để đòi số tiền còn lại thì bị đối phương bắt lại, không lý do nhốt vào trong phòng, mỗi ngày cho ba bữa, nhưng lại không để hắn đi ra ngoài, hại hắn có 100 lượng bạc lại không có chỗ tiêu. Mấy ngày trước, nam nhân cao gầy bỗng nhiên lại đến đây tìm hắn, nói chỉ cần hắn lại hoàn thành một việc nữa, liền cho hắn năm trăm lượng, điều kiện là hắn phải rời đi nơi này, thề không bao giờ trở về nữa.
Nếu không có điều kiện này, Vương Ngũ còn lo lắng ình có thể lại làm không công, có điều kiện buộc hắn rời đi như vậy, hắn lại an tâm.
Vì thế hắn đang ở trong kỹ viện chuẩn bị khoái hoạt thì cửa bị đá văng ra, không đợi hắn mang quần chỉnh tề thì đã có người dùng bao tải chụp lên đầu hắn, mang lên se ngựa, đưa đi.
Khi được thả ra vừa nhấc đầu hắn đã nhìn thấy hai khuôn mặt quen biết chính là Chu Bồi và Lâm Hiền, còn một người nữa, Vương Ngũ chỉ dám nhìn thoáng qua, ánh mắt người đó thật lạnh lùng, hắn không hiểu sao lại thấy sợ hãi, dù cho hắn hoàn toàn không biết người đó.
Lâm Hiền thấy hắn tránh né ánh mắt mọi người thì cho rằng hắn chột dạ bèn nắm lấy vạt áo hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Nói, ngươi đem A Kết đi đâu? Nếu dám nói dối nửa câu, có tin là ta giết ngươi hay không!"
Sau lưng Lâm Hiền, ở trên bàn đã bày sẵn dao (cái này tớ chém), thấy Vương Ngũ hoảng sợ, Lâm Hiền xoay người đem thái đao cầm lên. Vương Ngũ nhất thời quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Ta nói ta nói, nếu là chuyện ta biết thì ta sẽ nói, Lâm phu tử thả ta được không? Nhà của ta còn có lão nương......"
Triệu Trầm đá một cước vào ngực hắn, mắt lạnh nhìn: "Nếu còn nói thêm câu nào vô nghĩa, ta sẽ lấy mắt của ngươi."
Hắn không cầm đao nhưng so với dao trong tay Lâm Hiền thì còn dọa người hơn, Vương Ngũ khắp cả người phát lạnh, nghe theo lời nam nhân cao gầy dạy, vội vàng nói: "Ba vị tha mạng, tha mạng a, ta thật sự không cố ý khi dễ đại cô nương, chỉ là thời gian trước đánh bài bạc thua, nếu không đưa tiền thì phải mất mạng, trùng hợp quen biết một người buôn lậu, ta đã nghĩ đến đại cô nương, nhưng mà đại cô nương...... Sau đó ta liền để ý các ngươi, phát hiện hôm nay các ngươi đều đi rồi, chỉ có đại cô nương ở nhà, ta lập tức đi báo cho người nọ biết. Ta phụ trách dẫn đường, hắn cùng đồng bọn lập mưu lừa đại cô nương xuất môn, lại dùng mê dược khiến nàng choáng váng. Sau bọn họ thả ta xuống chỗ đường lớn, cho ta mười hai lượng bạc, rồi rời đi, những chuyện sau đó ta thật sự không biết!"
"Đồ súc sinh nhà người! Nói mau, ngươi rốt cuộc đem nữ nhi của ta giấu chỗ nào?" Ánh mắt Lâm Hiền đã đỏ, nắm lấy bả vai Vương Ngũ, gầm lên.
Vương Ngũ lắc đầu, ánh mắt trốn tránh: "Ta thật sự không rõ, chỉ nghe bọn họ nói muốn lên ngọn núi trốn trước, đợi cùng đồng bọn bắt thêm hai cô nương khác mới rời đi. Chỉ là của ta không có nghe rõ nên không biết là chỗ nào, Lâm phu tử, cầu ngươi tha cho ta đi, ta đem mười hai bạc trả lại cho ngươi, ta thề không dám như vậy nữa!"
Lâm Hiền muốn giơ tay đánh người, Triệu Trầm liền ngăn hắn lại, trong tay không biết khi nào đã cầm một thanh dao găm. Hắn cúi người, dùng dao cứa lên cổ Vương Ngũ, Vương Ngũ vừa mới định trốn thì lưỡi đao sắc bén đã tạo ra trên cổ hắn một đường tơ máu: "Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, bọn họ rốt cuộc đi ngọn núi nào?"
Dao găm lạnh lẽo, ánh mắt nam nhân này còn lạnh hơn, cả người Vương Ngũ run run, thật sự sợ, cẩn thận hướng cổ lệch ra một chút: "Phía đông, ta chỉ nghe rõ là phía núi phía đông, rốt cuộc như thế nào, ta thật sự không biết, ba vị lão gia tha mạng."
"Nếu tìm không thấy người, ta cho ngươi sống không bằng chết." Triệu Trầm lạnh lùng liếc hắn một cái, thu hồi dao găm, ra hiệu cho Trần Bình dẫn người ra ngoài.
Hắn đứng dậy, nghiêm mắt nói với hai người còn lại: "Hai vị bá phụ, hằng năm con ở trong núi săn thú, đối với địa hình vùng núi phía đông rất quen thuộc. Bây giờ con sẽ đem theo hạ nhân trong nhà đi trong núi tìm người trước, hai vị bá phụ dẫn vài người đi phụ cận trông coi ở các con đường, an bài thỏa xong thì vào trong núi cùng nhau tìm kiếm đại cô nương, nếu như vẫn không tìm thấy người, chúng ta lúc đó lại tập trung, bàn cách khác, có được không?"
Nhìn thiếu niên bình tĩnh quyết đoán, Lâm Hiền và Chu Bồi liếc mắt nhìn nhau đều cảm thấy biện pháp này rất tốt thì cùng nhau nói lời cảm tạ.
Triệu Trầm nhìn Lâm Hiền nói: "Bá phụ yên tâm, con sẽ đem hết khả năng cứu đại cô nương trở về."
Lâm Hiền trong lòng chấn động, nhìn người thanh niên đầy thâm ý nhưng Triệu Trầm đã xoay người đi rồi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Con Đường Sủng Thê
Tiếu Giai Nhân
Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân
https://isach.info/story.php?story=con_duong_sung_the__tieu_giai_nhan