Chương 30
ÀNG CÁU KỈNH quay xuống bếp. Đụng đến cánh cửa nào nàng cũng sập thật mạnh, kể cả cửa lò đang nướng bánh cho bữa tối. Đây có thể là nhà của Hunter, anh có thể đi lại loanh quanh khắp nhà như thế sau khi tắm xong, nhưng trời ạ, nàng thì không! Trong bếp giờ là một phụ nữ chứ không phải Lão Ed để mà không thèm nháy mắt vì chuyện đó. Nàng sẽ đặt ra vài luật lệ trong nhà. Sẽ không ai rời nhà tắm chỉ với một chiếc khăn tắm nữa. Tốt hơn là cũng đừng hôn nàng. Ôi Chúa, đó mới là cái làm nàng giận dữ. Nàng đã để anh đến gần nàng. Nàng đã không kết thúc nó ngay khi nàng có thể. Và nàng biết nếu nàng ngưng anh, anh sẽ để nàng đi. Tất cả chỉ là một cuộc chơi đối với anh thôi, những lời nói bông đùa táo tợn, và kể cả nụ hôn đùa giỡn đó nữa.
Nàng cũng không tin chút nào cái cớ anh đưa ra nhằm khoe thân mình. Anh có thể cố tình để cho nàng thấy cơ thể rắn chắc của mình. Chẳng phải anh đã nói là đang không biết nàng đang ở đâu sao? Bởi vì anh đã mong nàng đang ở trong bếp để liếc mắt đưa tình với anh sao! Anh nghĩ nàng sẽ lao vào vòng tay anh, vì không thể cưỡng lại thân hình tuyệt đẹp của anh khi anh ở trần sao?
Spoiler
Không có vết bùn nào trên sàn bếp để chứng minh lời anh nói về việc bị lấm bùn. Nàng liếc vào nhà tắm. À, được lắm, đống quần áo anh thả xuống sàn có vẻ bị lấm bùn. Nhưng không có bốt ở đây. Anh đã cẩn thận đến mức cởi bốt để ở ngoài để tránh mang bùn vào nhà sao? Nàng chạy ra ngoài rồi mở cửa sau rộng hơn. Đôi bốt đầy bùn của anh ở đó. Cả con heo con nữa, đang háo hức chạy quanh đôi bốt. Ít nhất ở đây cũng có cái gì đó hạnh phúc.
Nàng đảo mắt và, không kịp nghĩ, bế con heo lên, giữ nó xa người nàng nhất có thể rồi mang vào bồn nước. Con heo giãy lên khi nàng xịt nước vào, nhưng lặng im khi nàng dội sạch bùn ra khỏi người nó.
“Thích được nựng nịu hả bé? Chúng mình không nên tạo tiền lệ thế này,” nàng nhắc.
Nàng dùng khăn bếp để lau khô người cho nó rồi ủn mông nó về phía chuồng heo. Một lần nữa con vật nhỏ đã làm tâm trạng nàng tươi tỉnh hơn. Và mọi giận dữ trôi đi hết – chỉ bây giờ thôi. Nhưng có thể sẽ quay lại khi nàng lại gặp phải Hunter ngày hôm nay.
Không có vẻ như thế. Và anh đã lại ở trong bếp. Nàng không biết anh đã đứng ở cửa nhìn nàng bao lâu rồi, nhưng chắc cũng đủ để thấy nàng bế con heo con ra ngoài.
“Bữa tối của chúng ta đấy à?” anh khúc khích hỏi.
“Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó.”
Anh nhướng mày, “Đừng bảo tôi là em làm bạn với heo nhé?”
Thật lố bịch, nàng hất cằm thách thức. “Tất nhiên là không, nhưng nếu đúng thì sao?”
“Em có vẻ rất khuôn mẫu, Đỏ ạ, người miền Đông nào cũng nghiêm nghị và kiểu cách, nên chuyện chọn một con vật có thể sẽ rất lớn, rất rất lớn, phải hơn 30kg, để làm thú cưng thì thật là...”
Ý nghĩ làm anh buồn cười đến nỗi không thể nói hết câu. Và thật dễ lây, nên nàng không thể thấy khó chịu với anh được. Người này thật sự yêu thích cuộc sống và có thể timf hấy sự hài hước trong cả những điều nhỏ nhặt nhất. Nhưng nàng đã nhìn anh quá lâu. Khuôn ngực trần, rộng của anh lại hiện lên trong tâm trí nàng. Nàng cụp mắt xuống, nhớ đến nó – nhớ đến điều đến sau đó. Tim nàng đập nhanh hơn.
Nàng vội vã chạy đến bên bếp, nhặt cái muôi lớn lên khuấy súp thật mạnh, đến nỗi súp sánh cả ra ngoài xoong. Dứt cười, anh bỗng bước đến cạnh nàng nhưng chỉ để tự rót một tách cà phê. Nhưng anh vẫn không đi sau khi đặt lại bình cà phê lên bếp.
Nàng không nhìn anh nhưng có thể cảm nhận anh vẫn nhìn nàng. Sao anh cứ làm nàng phải bối rối đến thế chứ? Mà cái căng thẳng nàng đang có thực ra là gì? Có là gì đi chăng nữa thì cũng không thoải mái. Có lẽ nói chuyện sẽ làm nàng gạt bỏ khuôn ngực trần của anh ra khỏi óc nàng.
“Sao anh lại bị bùn ghê thế?”
“Một người làm công của chúng tôi, Caleb, bắt được một con ngựa hoang ở gần nhà. Anh ấy không ở trong nhóm hỗ trợ cầm chổi của em nên em vẫn chưa gặp anh ấy. Chúng tôi không thuê nhiều người chăn gia súc đã cưới vợ, nhưng vẫn xây vài ngôi nhà ở phía bắc trang trại để những người có gia đình có thể ở đó cùng nhau và tiếp tục làm việc với chúng tôi. Caleb là một trong số đó. Anh ấy đang mong chờ đứa con thứ hai ra đời. Anh ấy mang con ngựa về và tôi phải chế ngự nó. Đáng lẽ ra phải chọn một ngày khác. Tôi đã biết là sẽ bị ngã ngựa trước khi nó ngừng chống đối.”
“Vậy sao anh không đợi?”
Anh nhe ra cười. “Vì tôi vẫn đang cố để phá kỷ lục của Sam Warren.”
Nàng sững lại khi anh nhắc đến anh nàng và cẩn trọng hỏi, “Kỷ lục gì cơ?”
“Sam thách tôi trong một cuộc thi thuần hóa ngựa trong thị trấn vài năm trước. Hắn mang đến một đàn 6 con ngựa hoang mà hắn bắt được. Cảnh sát trưởng là trọng tài thời gian, không thể tin ai trong hai gia đình vì sẽ có thiên vị.”
“Thời gian gì cơ?”
“Mất bao lâu để chúng tôi chế ngự được một con. Chế ngự được hai trong ba con là thắng. Chúng tôi chưa bao giờ đến được mốc đó. Hắn thắng tôi ở nửa thời gian đang chế ngự con thứ hai. Lẽ ra tôi đã biết trước là hắn cố tình sắp xếp để tôi thua, vì hắn nói là đã bắt được 6 con ngựa hoang. Sau đó tôi mới biết hắn đã chế ngự ngựa hoang hàng năm trời rồi. Chỉ để tiêu khiển, nên hắn rất khá.”
Nàng thực sự nhớ Sam đã nói với nàng về thú vui không bình thường này. Anh đuổi theo những con vật hoang dã. Thử thách mà anh thích nhất là đuổi bắt một con ngựa cái mà không cho người giữ ngựa biết. Anh cũng đã cứu những con ngựa đua trước khi chủ ngựa điên tiết đánh chúng hoặc giết chúng.
Nhưng điều Hunter mới kể về chuyện Sam đã làm cũng giống như những gì ông Zachary đang làm, bắt cóc quản gia của Franklin. Một trò chơi khăm. Vậy hóa ra cả hai bên đều khoái chơi khăm nhau? Không có vẻ như là một mối thù hận chết chóc mà nàng đã tưởng. Nó làm nàng tự hỏi liệu có phải mối thù đã tự nó ra khỏi khuôn khố nếu đám cưới sắp tới không làm các anh nàng nổi giận. Trong suốt năm qua nó chỉ còn là những trò trí trá, gây gổ và chơi khăm thôi sao? Có phải điều dẫn đến mối thù này đang phai nhạt đi? Nhưng nàng đã quên mất sự tranh chấp về nguồn nước, rạch nước mà họ không muốn chia sẻ với nhau. Và sự tức giận của cả nhà Callahan lúc sáng nay khi phóng đến đối mặt với gia đình nàng. Không, vẫn chưa qua, vẫn không phải là sẽ không gây thêm tổn thất gì.
“Nếu anh luyện tập được đến lúc phá vỡ kỷ lục đó thì anh có thách thức anh ta không?”
“Còn tùy xem cuộc thi năm nay thế nào. Tôi có thể thách hắn bằng nhiều cách khác.”
Tiffany tái mặt, nhìn anh đặt tay lên súng khi nói thế. Đấu súng ư? Với anh trai nàng sao?
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey