Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cẩm Tú Đan Hoa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 30: Có Người Đỏ Mắt
* “đỏ mắt” ở đây nghĩa là ghen tị, thấy người ta có mà mình không có nên tức tối trong lòng
Nhà lão Vương tuy rằng đều rất cẩn thận, nhưng khó tránh ánh mắt của nhà Trương Xuân Sấm và Trương Xuân Sinh, vì hai nhà này vốn gần sát nhà bọn họ. Thấy mức sống nhà lão Vương bỗng dưng tăng lên không ít, trước kia cơ bản chỉ có ngày ngày uống cháo loãng, hiện tại thỉnh thoảng có thể đi chợ mua thịt heo về cho người nhà ăn một bữa no nê.
Vợ Trương Xuân Sinh vốn là người nhiều chuyện, thường xuyên cùng mấy nữ nhân trong thôn nói xấu những gia đình địa chủ. Trương thị chính là bằng hữu đáng tin của nàng, hai người vừa gặp mặt nhau là có chuyện đàm tiếu của thiên hạ không thể nói hết.
“Tỷ, ta nói với ngươi a, sáng hôm nay ta thấy nhà lão Vương cho con dâu lớn hai đồng tiền, trở về thì thấy con dâu lớn của lão mua về một miếng thịt dài thế này!” Nói xong, vợ Trương Xuân Sinh còn dùng tay ra dấu, miệng nuốt nước bọt.
Lúc giữa trưa, mùi thịt xào bay sang, hai đứa nhỏ trong nhà khóc nháo nhào lên đòi ăn thịt, inh tai nhức óc như muốn gọi người chết dậy, khiến nàng phiền lòng không thôi.
“Thật có việc này? Lão lấy tiền ở đâu ra?” Trương thị buồn bực nói, “Ngươi lần trước không phải là nói vợ lão Vương mặc quần đầy chỗ vá đó sao, sắp không nhìn ra màu sắc nguyên lai là gì.”
Vợ Trương Xuân Sinh vỗ chân, “Ta cũng không rõ a. Ta gần đây cứ vợ lão Vương và con dâu lớn của lão thường xuyên đến nhà chủ, đi suốt cả buổi trưa. Chẳng lẽ nhà chủ cho lão tiền?”
Trương thị liếc nàng một cái, “Đã nói ngươi là người không có đầu óc. Nhà chủ của ngươi đó a, so với ai khác đều khôn khéo. Có thể vô duyên vô cớ cho lão tiền? Cái nhà đó toàn lũ keo kiệt!” Trương thị đối với việc Tiểu Hắc Mai không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, đến nay vẫn còn canh cánh trong lòng.
“Vậy bọn họ làm thế nào có tiền? Ta thấy cả nhà lão Vương đều là người quê mùa, cả đời chỉ biết dốc sức làm lụng. Mấy năm trước khi giao lương thực thu hoạch, cũng không biết giấu trước đi một ít. Nam nhân ta đi nhắc nhở bọn họ, còn bị mắng một trận.” Vợ Trương Xuân Sinh cười nhạo lắc lắc đầu, “Xứng đáng bọn họ cả đời gặp cảnh khốn cùng!”
“Bây giờ người ta có tiền, ngươi không phải nói giữa trưa con dâu lớn của lão mua về một miếng thịt dài như vậy sao!” Trương thị ngồi xổm góc tường, ánh mắt tỏa sáng, “Ngươi đi hỏi thăm một chút, nhìn xem nhà Thẩm Lập Ngôn cho nhà lão chiêu số phát tài gì, đều là tá điền cho nhà bọn họ, không thể chỉ cho nhà của lão mà không cho các ngươi a!”
Được Trương thị khuyến khích như vậy, vợ Trương Xuân Sinh cũng cảm thấy nhà chủ rất không có suy nghĩ, đều là thuê nhà bọn họ trồng trọt, cớ gì có tiền chỉ cho mỗi một nhà lão Vương.
Vợ Trương Xuân Sinh lắc mông đến nhà lão Vương, con dâu lớn của lão Vương thấy vợ Trương Xuân Sinh ở cửa ló đầu ngó nghiêng nhìn vào, trong lòng có chút buồn bực. Người hàng xóm này thường xuyên đến mượn khi thì củ tỏi khi thì vài món rau quả, rất thích ham món lợi nhỏ.
“Tẩu tử, ngươi có chuyện gì a? Cha mẹ ta đều ra đồng cả rồi!” Tiểu Vương bà tử ôn hoà mở miệng.
Vợ Trương Xuân Sinh thấy trong viện không có ai, chạy nhanh đi vào, làm bộ như không thèm để ý, thân thiết lôi kéo Tiểu Vương bà tử nói chuyện.
Tiểu Vương bà tử vốn không muốn gặp nàng, trả lời cũng chỉ cho có. Vợ Trương Xuân Sinh có chút nóng vội, “Đệ muội a, ta thấy nhà của ngươi mấy ngày nay thức ăn không tệ a, đều ăn được thịt!” Trong ngữ không giấu được vị chua.
“Thế nào? Nhà chúng ta chẳng lẽ không được phép ăn thứ tốt?”
“Không phải a, tẩu tử đây cũng không phải người ngoài, nhà các ngươi gần đây có phải tìm được con đường phát tài gì?” Vợ Trương Xuân Sinh vội vàng thêm lời hay.
“Nào có cái gì phát tài phương pháp? Bất quá là đất gập gềnh rác ở bên trong bào thực ăn nghỉ.” Bởi vì Tuệ Nương nghiêm khắc cảnh cáo, Tiểu Vương bà tử đối với Trương Xuân Sinh gia tìm hiểu rất là cảnh giác.
Vợ Trương Xuân Sinh nói bóng nói gió nửa ngày, Tiểu Vương bà tử vẫn xa cách. Nàng tức giận giậm chân một cái, ngúng nguẩy bỏ đi. Trước khi đi, miệng còn lầu bầu, “Vờ vịt thanh cao cái gì, không phải là tới trước mặt nhà chủ lấy lòng sao? Để xem nhà chủ có thể cho ngươi bao nhiêu tiền!”
Tiểu Vương bà tử nghe nói như thế, nóng nảy hết sức. Vừa khéo đang trộn thức ăn cho heo, trong tay còn cầm cái gáo đầy thức ăn cho heo, liền chạy đến cửa, gặp vợ Trương Xuân Sinh gia đang ra khỏi cổng, thuận tay tạt gáo thức ăn cho heo vào người nàng.
Vợ Trương Xuân Sinh hét to “Ai u!” một tiếng, sau lưng dính đầy thức ăn heo, quay đầu lại định mắng, liền thấy Tiểu Vương bà tử chống nạnh đứng ở cửa. Nàng không phải chưa thấy qua khí lực của Tiểu Vương bà tử, vào ngày mùa có thể ra ruộng làm việc không thua gì nam nhân của mình.
Đánh cũng đánh không lại, vợ Trương Xuân Sinh chỉ có thể lầm bầm hùng hùng hổ hổ về nhà thay quần áo, trong đầu lại đem bát đại tổ tông Tiểu Vương bà tử đều ân cần thăm hỏi mấy lần.
Tiểu Vương bà tử hướng bóng lưng của nàng phun một ngụm nước miếng, “Mình là ai mà muốn đi ôm đùi nhà chủ, cũng không chịu đi soi gương!”
Chạng vạng, Trương Xuân Sinh và Trương Xuân Sấm trở lại, vợ Trương Xuân Sinh liền thêm mắm thêm muối, nói cho nam nhân nhà nghe Tiểu Vương bà tử kia có bao nhiêu kiêu ngạo.
Trương Xuân Sấm ngồi bên cạnh nhìn không nổi, hắn vốn là người không thương nói chuyện, ấp úng nói: “Ngươi không đi đến nhà nàng, nàng sao có thể đổ thức ăn heo lên người ngươi?”
Trương Xuân Sinh tuy rằng láu cá, cũng không dám lỗ mãng trước mặt ca ca. Vợ Trương Xuân Sinh bị mất mặt, thấy nam nhân của mình không nói chuyện giúp mình, cơm cũng không làm, hầm hừ đi cho gà ăn, đập máng gà kêu bang bang, miệng mồn còn không sạch sẽ mắng: “Đồ vô dụng, không đổi được tiền lại không đẻ được trứng!”
Trương Xuân Sấm lười để ý tới cô em dâu cường hãn kia, nói chuyện với đệ đệ một hồi rồi trở về nhà mình.
Buổi tối, Tiểu Vương bà tử kể cho công công bà bà* của mình chuyện vợ Trương Xuân Sinh đến tìm hiểu. Lão Vương hít vài hơi thuốc lá, cảm thấy việc này nên nói nhà chủ một tiếng.
* công công = cha chồng; bà bà = mẹ chồng
Ăn xong cơm tối, lão Vương liền đến nhà Đan Niên, tỉ mỉ kể lại chuyện này cho Thẩm Lập Ngôn và Tuệ Nương.
Đan Niên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nhà lão Vương có tiền, cuộc sống thay đổi tốt hơn, việc này mọi người sớm hay muộn sẽ biết, cũng không thể để nhà lão Vương cầm tiền liền đem chôn.
Chỉ cần bí mật làm mứt không tiết lộ ra ngoài, người khác cũng chỉ có mở mắt thèm thường. Chính là mứt vốn không khó làm, người có tâm chỉ cần thí nghiệm vài lần là có thể làm được. Nếu người khác cũng nghĩ ra, món lợi nhuận này khẳng định giảm bớt.
—
Hiện tại, bắp đã thu hoạch xong, thời tiết sắp sửa vào đông, dân quê lúc này như gấu ngủ đông, cả mùa đông đều không có chuyện gì có thể làm.
Đối việc học hành của Thẩm Ngọc, phải nói là Thẩm Lập Ngôn siết rất chặt, giờ ngay cả Đan Niên cũng phải thức sớm ngồi luyện chữ đọc sách bên cạnh Thẩm Ngọc.
Sau khi Đan Niên đã thông thạo văn tự, Thẩm Lập Ngôn liền chuẩn bị “Nữ Huấn”, “Nữ Giới” cho nàng, định dựa theo tiêu chuẩn của tiểu thư quan gia để bồi dưỡng Đan Niên, lại không ngờ Đan Niên thế nào cũng không chịu nhìn chúng một cái.
Tuệ Nương đau lòng nữ nhi còn nhỏ như vậy đã phải đọc sách, cũng không tán thành đọc mấy thứ này, “Tương lai Đan Niên lại không đi làm phu nhân đại quan, chúng ta sẽ dưỡng nàng ở bên người, đọc mấy thứ đồ bỏ này làm chi!” Lại chỉ vào Thẩm Lập Ngôn, sẳng giọng: “Ngươi cho là ngươi vẫn là Bách Hộ của Phòng Vệ Doanh sao? Ngươi bây giờ chính là một thổ địa chủ!”
Thẩm Lập Ngôn bị nương tử chèn ép, á khẩu không trả lời được, đành bỏ qua ý tưởng bồi dưỡng Đan Niên thành khuê tú trong khuê tú.
Đan Niên vô cùng bội phục suy nghĩ anh minh của Tuệ Nương, kiến thức khí độ này tuyệt đối dẫn đầu thời đại này.
Thẩm Lập Ngôn thấy Đan Niên chỉ có hứng thú với việc luyện chữ, đọc sách cũng chỉ thích xem mấy quyển du ký, tạp ký, định ra lệnh cưỡng chế Đan Niên đọc mấy quyển chính thư, nề hà Tuệ Nương cứ luôn như hổ rình mồi, nói hắn mỗi ngày quản thúc Thẩm Ngọc đọc sách, hiện thời còn muối cướp Đan Niên khỏi người nàng.
Thẩm Lập Ngôn dở khóc dở cười, dù sao Đan Niên là nữ hài, không thể thi Trạng nguyên, có đọc sách hay không liền thuận theo ý nàng đi. Chính là cảm thấy đáng tiếc, Đan Niên thông minh như vậy, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có đứa nhỏ nào học chữ nhanh như vậy, viết chữ tốt như vậy.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cẩm Tú Đan Hoa
Thiên Nhiên Trạch
Cẩm Tú Đan Hoa - Thiên Nhiên Trạch
https://isach.info/story.php?story=cam_tu_dan_hoa__thien_nhien_trach