Gian Kế Đa Đoan, Kẻ Chết Sống Lại
ạch Ngọc Lâu mỉm cười:
- Vì bằng hữu mà ra tay đó cũng là việc bất đắc dĩ, vì tại hạ vốn là bằng hữu của Lý lão bảo chủ. Đường trại chủ đã công khai khiêu chiến với Phi Vân Bảo tất nhiên khó tránh khỏi sẽ phải coi tại hạ đây là kẻ địch. Đường Lăng Ba xoay người nửa vòng lạnh lùng, gằn giọng:
- Bạch bằng hữu, hai đường lợi hại, hãy nghĩ cho kỹ. Bạch Ngọc Lâu hết sức thản nhiên:
- Đa tạ Đường trại chủ đã đề tỉnh, tại hạ đã nghĩ rất kỹ rồi. Đường Lăng Ba giơ cao hai tay cười lạnh:
- Đã như thế, Bạch bằng hữu chớ trách Đường mỗ đây hành hung cậy đông hiếp yếu... Hắn hơi chậm lời lại một chút rồi cất cao giọng quát lệnh:
- Ngoại tứ đường! Bốn hán tử áo đen sau lưng hắn tuân lệnh lướt thân lên, chân chưa đặt hẳn xuống đất đã tách ra thành bốn phương hướng khác nhau tung thân đến gần Bạch Ngọc Lâu. Lý Vân Hồng dựng thẳng hai mày liễu chuẩn bị động thủ. Bạch Ngọc Lâu cười nhạt:
- Lý cô nương, xin hãy lui ra, được ân Đường trại chủ đánh giá cao nên mới sai bốn ngoại tứ đường đây liên thủ chỉ dạy, tại hạ lẽ nào không tiếp chiêu?
Trong khi y nói, dĩ nhiên bốn hán tử ngoại tứ đường đã đến gần, tám chưởng phát ra kết thành một kình lực hết sức uy mãnh đập tới Bạch Ngọc Lâu. Lý Vân Hồng chưa chịu lùi ra, trái lại nàng còn định đưa chưởng lên nhưng Bạch Ngọc Lâu mau hơn đã tiến lên một bước phất mạnh tay áo, chưởng lực phát ra nghênh tiếp. Chỉ nghe bốn tiếng bình liên tiếp, bốn vị đường chủ tứ ngoại đường của Tàng Long Trại đều rú lên lảo đảo lùi lại sau trong khi Bạch Ngọc Lâu vẫn bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra. Thân thủ ấy của y lập tức khiến toàn chúng nhân chấn động, ai nấy kinh hãi thất sắc. Hai mắt Đường Lăng Ba lóe lên ánh sáng kỳ dị, hắn cười gượng:
- Thân thủ cao tuyệt, Bạch bằng hữu sự thực là cao nhân nào vậy? Bạch Ngọc Lâu vẫn điềm tĩnh:
- Tại hạ chính là Bạch Ngọc Lâu. Đường Lăng Ba đanh sắc mặt:
- Bạch bằng hữu thực sự muốn là kẻ địch của Tàng Long Trại đấy chứ? Bạch Ngọc Lâu lắc đầu:
- Cái ấy không nhất định, đều do Đường trại chủ cả.
- Bạch bằng hữu nói vậy là sao?
- Rất đơn giản, chỉ cần Đường trại chủ cho tại hạ biết vì sao nhất định phải bắt Lý cô nương và đó là chủ ý của ai, tại hạ xin lập tức kết bạn với Tàng Long Trại liền. Sắc mặt Đường Lăng Ba biến thành tái nhợt nhưng lập tức trấn định:
- Bạch bằng hữu, Đường mỗ đã nói...
- Đường đại trại chủ, tại hạ có nghe rồi, nhưng những lời ấy có thể dối trá che đậy với người khác chứ còn riêng muốn lừa dối tại hạ e rằng chưa được!
- Nói vậy là Bạch bằng hữu không tin, thôi được... Y gằn giọng:
- Đường trại chủ, chuyện này có liên quan đến an nguy họa phúc với Tàng Long Trại, Đường trại chủ chớ lầm lẫn mà... Hai đại hán đứng bên tả họ Đường đột nhiên hừ lớn sau câu ấy, một tên gằn giọng:
- Họ Bạch kia, khẩu khí lớn lối quá! Vừa dứt lời thân hình đại hán nọ lướt tới, tay hữu hắn vươn tới năm ngón tay quặp lại thành năm móc câu chụp tới ngực Bạch Ngọc Lâu. Họ Bạch dựng đứng hai lông mày cười gằn:
- Các hạ xuất thủ nỡ ác độc thế ư...
Câu nói chưa dứt, một đại hán diện mạo hung hiểm thâm trầm đột nhiên vung tay phải lên, năm ngón tay bắn ra năm luồng kình phong chụp xuống những đại huyệt quanh vùng ngực Bạch Ngọc Lâu. Chiêu pháp quả là ác độc hung hiểm vì khoảng cách rất gần khó đề phòng tránh né kịp. Nhưng Bạch Ngọc Lâu lại không có ý tránh né, hữu chưởng y lập tức phong bế năm chỉ phong của đại hán diện mạo âm trầm kia bắn tới hữu chưởng của Bạch Ngọc Lâu. Đại hán ấy lập tức rùng mình rú lên nho nhỏ vừa lúc hữu chưởng Bạch Ngọc Lâu đảo lộn nhẹ nhàng nắm lấy uyển mạch hữu của đối phương. Đại hán diện mạo thâm trầm cả kinh đang định phát tả chưởng tự cứu, Bạch Ngọc Lâu đã xiết mạnh năm ngón tay, hắn rú lên một tiếng thân hình cơ hồ đau đớn muốn lún xuống đất. Đường Lăng Ba sắp sửa động thủ vì đại hán ấy chính là nghĩa đệ của hắn, Bạch Ngọc Lâu cười nhạt:
- Đường đại trại chủ không sợ người này mất mạng vì tại hạ sao? Đường Lăng Ba hơn run thân chưa dám động thủ, thần sắc hắn dữ dội:
- Họ Bạch, ngươi dám đả thương nghĩa đệ của Đường mỗ, mỗ không tiếc... Bạch Ngọc Lâu trầm hẳn sắc mặt:
- Đường đại trại chủ, hãy trả lời câu hỏi của tại hạ, tại sao Tàng Long Trại lại muốn bắt Lý cô nương? Đường Lăng Ba im lặng. Bạch Ngọc Lâu cười gằn:
- Đường đại trại chủ, máu huyết mà bị đảo lộn rất khó sống nổi, vì chút bí mật mà không đoái hoài tới mạng sống của nghĩa đệ, phải chăng đó là anh hùng nhân nghĩa của Đường đại trại chủ? Đường Lăng Ba trợn trừng hai mắt đang định đáp lời, đột nhiên có tiếng ho khan, một người áo đen ở lại thuyền thình lình vọt thân lên cao rơi thẳng xuống bên cạnh Đường Lăng Ba, Đường Lăng Ba run lên vội vàng im miệng. Bạch Ngọc Lâu cười gằn:
- Có lẽ Đường đại trại chủ bị người hiếp chế, vị bằng hữu mới này có lẽ còn lớn quyền hơn cả đại trại chủ Tàng Long Trại nữa chăng? Đường Lăng Ba vẫn im lặng. Lão nhân áo đen mới xuất hiện lại ho khan một tiếng nữa chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Lâu:
- Bạch bằng hữu, ta chỉ là bằng hữu của Đường trại chủ...
- Các hạ, các hạ và ta đã gặp nhau lần nào chưa? Lão nhân áo đen chầm chậm lắc đầu:
- Ta nào có vinh hạnh ấy, lần này là lần đầu được thấy uy phong Bạch bằng hữu.
- Tại sao ta lại nghe âm giọng các hạ hình như quen thuộc lắm? Lão áo đen bật kêu a một tiếng:
- Có lẽ các hạ gặp ai đó có âm thanh tương tự như ta? Bạch Ngọc Lâu gật đầu:
- Có lẽ... nếu không lạ thật... sao các hạ lúc nãy không chịu lên bờ mà lại đợi đúng lúc này? ... Lão áo đen cười âm lạnh ngắt lời:
- Ta đặc biệt đến đây thương lượng với Bạch bằng hữu một việc!
- Các hạ muốn thương lượng việc gì?
- Lúc nãy ta có nghe nói Bạch bằng hữu cũng là bằng hữu của Lý Thương Như ở Phi Vân Bảo? Giao tình của Bạch bằng hữu với họ Lý ra sao?
- Có thể nói là khá thân. Lão gật đầu:
- Vậy thì hay lắm, ta mong Bạch bằng hữu thả tay nghĩa đệ của Đường trại chủ ra.
- Đó là việc các hạ muốn thương lượng đấy ư?
- Chính vậy, chỉ chưa biết ý Bạch bằng hữu ra sao?
- Có thể... nhưng tại hạ mong được các hạ đáp ứng một việc.
- Các hạ tưởng dùng vị nghĩa đệ ấy để uy hiếp Đường trại chủ ư? Các hạ hãy nghe ta nói câu này trước rồi sẽ hiểu rõ ai mới thực sự là người uy hiếp ai, ... trước đây hai ngày có một vị khách đến Tàng Long Trại được Đường trại chủ coi như quý khách, khi Đường trại chủ suất lãnh chúng nhân ra đi trên năm cái thuyền kia có dặn một nghĩa đệ ở lại trại đứng trên vọng lâu nhìn theo ánh đèn trên năm thuyền đậu ở bờ này, nếu đèn vẫn sáng tức là biểu thị tất cả rất thuận lợi, còn nếu đèn tắt một ngọn, lập tức vị khách quý kia sẽ bị giết liền, Bạch bằng hữu nghe rõ chứ?
- Bạch Ngọc Lâu nghe rất rõ, sao nữa? Lão áo đen cả cười:
- Không sao cả, Bạch bằng hữu nên biết vị khách quý ấy là một nhân vật võ lâm mà ai cũng biết tới tên tuổi? Bạch Ngọc Lâu lãnh đạm đáp:
- Không cần nói, tại hạ biết. Lão áo đen hơi ngẩn người rồi a lên một tiếng:
- Thế nào? Bạch bằng hữu biết ư?
- Đúng, tại hạ biết.
- Sao? Vị khách quý ấy là ai Bạch bằng hữu có thể nói cho ta nghe thử được chăng?
- Được chứ, đại khái vị khách ấy là Lý lão bảo chủ Phi Vân Bảo chứ gì? Lý Vân Hồng giật mình, còn lão áo đen ngửa đầu cười lớn:
- Đúng vậy, đúng vậy, cao minh, cao minh. Bạch bằng hữu thực quá cao minh. Bạch bằng hữu, tại sao lại biết? Lý Vân Hồng thất kinh định cất tiếng hỏi chợt nghe Bạch Ngọc Lâu lạnh lẽo hỏi:
- Lý cô nương tin được hay sao? Còn tại sao tại hạ lại biết thì đâu có gì khó, bất cứ ai chịu suy nghĩ một chút đều có thể biết. Lão áo đen cười khẩy:
- Nói vậy là Bạch bằng hữu không tin?
- Đổi các hạ là tại hạ, các hạ có tin không?
- Bạch bằng hữu không tin cũng chẳng sao, ta có vật này mong nhị vị nhìn qua, có thể Bạch bằng hữu không biết vật này của ai nhưng Lý cô nương tất không thể không biết. Vừa nói, lão vừa rũ tay áo rơi ra một vật, lão cầm trên tay cười nói:
- Mời nhị vị nhìn, cái này là cái gì, của ai? Đó là một trái cầu sắt lớn bằng trái trứng ngỗng đen bóng. Lý Vân Hồng vừa nhìn thấy nó đã biến hẳn sắc mặt, dĩ nhiên lão áo đen lại cười:
- Nhị vị cứ cầm lấy mà xem cho kỹ. Chưởng tâm lão đẩy ra, trái cầu bay thẳng đến Bạch Ngọc Lâu, Bạch Ngọc Lâu vươn tay đón lấy, y lật trái cầu lên mặt biến sắc vì đọc thấy ba chữ khắc chìm trên nó: “Phi Vân Lý”, nhưng y lập tức bình tĩnh, chưởng bóp mạnh rồi xòe tay đưa trái cầu sắt ấy qua Lý Vân Hồng cười bảo:
- Lý cô nương nhìn xem coi phải là vật của lệnh tôn hay không? Lý Vân Hồng vội đưa tay nhận lấy lật ngang lật ngửa quan sát rất kỹ lưỡng rồi lắc đầu:
- Rất giống, cô nương không thấy ba chữ “Phi Vân Lý” trên ấy ư? Lý Vân Hồng cười nhạt:
- Chữ chỗ nào? Nàng đẩy trái cầu bay vọt lại phía lão áo đen. Lão đón lấy trái cầu đưa mắt nhìn nhanh nó rồi ngẩng lên:
- Công lực Bạch bằng hữu quả là cao tuyệt! Bạch Ngọc Lâu hơi ngẩn người:
- Lời các hạ là...
- Trên trái cầu này có chữ khắc của Phi Vân Lý, Bạch bằng hữu với ta đều hiểu rõ nhưng không hiểu sao vì đâu Bạch bằng hữu lại dùng nội công xóa ba chữ “Phi Vân Lý” đi... Phải chăng Bạch bằng hữu sợ Lý cô nương quá sợ hãi? Nếu vậy, thả hay không thả nghĩa đệ Đường trại chủ tùy bằng hữu... Bạch Ngọc Lâu mỉm cười:
- Tại hạ lẽ nào không thả người? Các hạ về đi! Y chấn động mạnh tay, tên hán tử diện sắc âm trầm bị đẩy bắn vọt ngược lại bên cạnh Đường Lăng Ba, lảo đảo đứng yên... Lý Vân Hồng kinh ngạc kêu:
- Bạch đại hiệp, chẳng lẽ gia phụ đã... Bạch Ngọc Lâu cười nhạt lắc đầu:
- Lý cô nương, có các vị còn ở đây, ta có bắt Đường trại chủ cũng vô ích huống hồ chỉ là một nghĩa đệ, sở dĩ... Lão nhân áo đen cười âm hiểm xen vào:
- Việc quan trọng như thế, sao Bạch bằng hữu lại giấu Lý cô nương? Nếu Bạch bằng hữu không chắc chắn Lý Thương Như đang ở trong Tàng Long Trại, sao bằng hữu lại dễ dàng thả vị nghĩa đệ của Đường trại chủ ra? Bạch Ngọc Lâu mỉm cười:
- Các hạ, chớ nói nhiều, nếu muốn biết vì sao tại hạ thả vị nghĩa đệ ấy, tại hạ có thể nói cho biết!
- Ta xin rửa tai lắng nghe đây.
- Tại hạ xin tự đổi mạng lấy sự an toàn cho Lý bảo chủ đã nằm trong tay các vị. Lý Vân Hồng giật mình:
- Bạch đại hiệp, xin chớ nói vậy, đây là việc riêng của nhà họ Lý, hãy để tiện nữ giải quyết... gia phụ đã nằm trong tay Tàng Long Trại, tiện nữ xin tự nguyện đến Tàng Long Trại. Lão nhân áo đen ngửa đầu cười hăng hắc:
- Hiếu nữ, hiếu nữ, hay lắm, Lý cô nương, hãy theo ta xuống thuyền. Quả nhiên Lý Vân Hồng cương quyết bước xuống bên bờ nước. Bạch Ngọc Lâu chỉ còn bất lực nhìn năm con thuyền nhỏ xoay đầu thẳng trên mặt hồ lấp lánh ánh sao.
o O o
Tàng Long Trại nằm dưới chân núi Quân Sơn, tiền trại kiến trúc trên mặt nước còn hậu trại dựa lưng vào núi, sau núi trước hồ tạo thành hình thế rất hiểm yếu.
Một vòng vây bằng gỗ vừa cao vừa chắc tạo thành bức tường bao bọc quanh cả Tàng Long Trại rộng lớn, trước cổng trại là cánh cổng nặng nề trên treo hai cái đèn lồng cực lớn chiếu ánh sáng rực cả một vùng.
Năm con thuyền nhẹ lao vun vút vào thủy trại, cánh cổng nặng nề chậm chạp kéo cao lên mở thành một đường thủy đạo. Năm con thuyền vào cổng, vượt qua tiền trại vào tới hậu trại. Ở hậu trại có một bến đậu thuyền, bến được kết bằng bè gỗ nằm nửa trên nước nửa trên đất. Lão nhân áo đen mời Lý Vân Hồng vào đại sảnh hậu trại. Sau khi chủ khách an tọa, lão gọi lớn:
- Thuộc hạ, hầu trà! Lão uy phong chẳng khác nào trại chủ. Một tiếng dạ lớn, sau đại sảnh bước ra hai tráng nhân bưng hai bình trà thơm. Lý Vân Hồng không hề quan tâm đến chung quanh, nàng nôn nóng hỏi:
- Gia phụ đâu, lão nhân, xin cho tiện nữ... Lão nhân áo đen mỉm cười:
- Việc gì cô nương quá gấp? Hãy mời uống vài chung trà, ta sẽ sai người đi mời lệnh tôn đến đây cho cô nương. Lão chuyển nhìn Đường Lăng Ba:
- Đường đệ, xin hãy hạ lệnh. Đường Lăng Ba nghiêng thân rất cung kính rồi xoay truyền lệnh vọng ra ngoài:
- Mời Lý bảo chủ Phi Vân Bảo đến đây! Chỉ nghe ngoài đại sảnh có tiếng dạ vang dội rồi tiếng chân xa dần. Lão nhân áo đen nâng chén trà lên cười:
- Lý cô nương, xin mời dùng trà! Lý Vân Hồng không động tay cũng chẳng đáp, nàng lạnh lẽo:
- Các ngươi cưỡng đoạt Phi Vân Bảo bắt cóc gia phụ ta về đây sự thực là có ý định gì, bây giờ có thể nói rõ rồi đó! Lão nhân áo đen bật cười hăng hắc:
- Cô nương không nên nóng nảy, hãy đợi sau khi cô nương gặp lệnh tôn, chúng ta sẽ tự bẩm báo. Đang vừa dứt câu ấy, bỗng có tiếng chân hấp tấp chạy đến gần, nghe tiếng chân, Đường Lăng Ba đã hơi biến sắc, một hán tử trung niên phi thân vào đại sảnh, cúi gập thân xuống run giọng:
- Bẩm trại chủ, nguy tới nơi rồi, không tìm thấy Lý bảo chủ ở đâu cả. Lý Vân Hồng tươi hẳn nét mặt còn lão nhân áo đen và Đường Lăng Ba biến sắc đứng bật dậy, Đường Lăng Ba quát:
- Ngươi nói gì vậy? Hán tử ấy đáp:
- Bẩm trại chủ, không tìm thấy Lý bảo chủ. Đường Lăng Ba long mắt lên:
- Đồ chết bầm khốn kiếp này! Hắn giơ chưởng lên định đập xuống đầu tên thuộc hạ, chưởng ấy mà đập trúng chắc chắn hán tử nọ chết tức thì, nào ngờ, chưởng của hắn xuống tới nửa chừng đột ngột thu lại, kinh ngạc quát to:
- Trong nội tứ đường ngươi là... Hán tử cúi đầu mỉm cười:
- Ta mới đến đây mà. Vừa dứt lời, thân hình hán tử lướt tới đã đến sát bên lão nhân áo đen. Đường Lăng Ba đại kinh thất sắc, vừa giật nảy người thì hán tử ấy đã đứng trước mặt lão nhân áo đen, lão nhân cũng linh hoạt không kém, lão trườn thân chớp nhoáng về sau lưng Đường Lăng Ba, đồng thời quát to:
- Đường hiền đệ, cẩn thận chú ý, tên này là... Tên hán tử trung niên không kích theo, xoay thân chận ngang mặt Lý Vân Hồng, mỉm cười:
- Các hạ nhận ra giỏi đó nhưng có hơi chậm mất rồi! Y đưa tay kéo cái mặt nạ xuống, rõ ràng đó là Cô Độc Khách Bạch Ngọc Lâu! Lý Vân Hồng mừng rỡ reo lên một tiếng lớn còn lão nhân áo đen quát to dữ dội:
- Họ Bạch kia, ngươi đã bắt Lý Thương Như... Bạch Ngọc Lâu cắt ngang:
- Ta quên chưa báo với các hạ, coi như các hạ không còn gì để uy hiếp người nữa rồi! Vừa nói y vừa vươn trảo chộp về phía lão nhân áo đen. Lão hấp tấp thối lui miệng cuống cuồng quát:
- Đường hiền đệ, không được cho tên họ Bạch thoát thân! Trong tiếng quát, Đường Lăng Ba và hai tên đại hán mặc áo gấm đã phát chưởng tấn công Bạch Ngọc Lâu. Y mỉm cười:
- Chớ dại dột liều mạng. Tránh ra xa! Tả chưởng y quét ngược lên, Đường Lăng Ba và hai đại hán bị kình lực đẩy lùi, hữu chưởng y cấp thời biến thế nhưng vẫn tấn công lão áo đen. Lão đại kinh thất sắc phiên đảo thân chạy ra ngoài đại sảnh. Bạch Ngọc Lâu gầm to:
- Các hạ định chạy đi đâu? Y chỉ lướt thân nhẹ đã đến sau lưng lão nhân áo đen, năm chỉ lực như năm móc câu chụp vào gáy lão. Lão nhân run thân vội vàng thu vai xoay người phát chưởng đánh ngược vào ngực Bạch Ngọc Lâu, y mỉm cười nghiêng người tránh, chưởng tả vung mạnh chụp tới mặt lão nhân rồi chưởng hữu chém tạt qua chụp vào uyển mạch phải của lão. Tả chưởng Bạch Ngọc Lâu trúng mục tiêu trước soẹt một tiếng kéo rơi cái mặt nạ da người đeo trên mặt lão nhân áo đen, sau cái mặt nạ ấy rõ ràng là... Bạch Ngọc Lâu giật mình bật kêu to:
- Nhiệm Khổng Phương, là người... Khi y giật mình, bất giác chưởng hữu hơi chậm lại. Nhiệm Khổng Phương sắc mặt tái như xác chết vội vàng vọt thân ra cửa đào tẩu. Bạch Ngọc Lâu định thần quát lanh lảnh:
- Lão thất phu, ngươi chưa chết ư? Y đang định đuổi theo bỗng nghe tiếng rú kinh dị của Lý Vân Hồng, y hấp tấp chuyển thân nhận ra ba tên Đường Lăng Ba đã đến sát Lý Vân Hồng. Bạch Ngọc Lâu lạnh lẽo gằn giọng:
- Đường Lăng Ba, các ngươi ai dám... Y chưa nói hết câu cả ba tên Tàng Long Trại đã vội tung thân đào tẩu vào phía sau đại sảnh, thoáng chốc đại sảnh không còn một ai. Bạch Ngọc Lâu không buồn đuổi theo, y nghe Lý Vân Hồng hốt hoảng hỏi:
- Bạch đại hiệp, gia phụ... Đại sảnh đột nhiên sáng bùng lên như có ánh chớp, Bạch Ngọc Lâu nói mau:
- Lý cô nương, bọn chúng đã phóng hỏa, chúng ta hãy thoát thân rồi nói sau, xin theo tại hạ!
Y nắm lấy tay Lý Vân Hồng phi thân ra ngoài, sau khi rời đại sảnh, hai người không dám dừng chân liều chạy vòng ra hậu trại thoát luôn ra ngoài núi Quân Sơn. Khi họ lên tới lưng chừng núi, cúi đầu nhìn xuống, cả tòa nhà Tàng Long Trại đã chìm trong biển lửa, trong biển lửa cháy ngất trời ấy có mấy chục chiếc khoái thuyền chạy thoát về hướng giữa Động Đình Hò, trên thuyền chen chúc đông đặc bọn người Tàng Long Trại, không nhìn rõ ai là ai. Lý Vân Hồng chỉ lo cho an nguy của phụ thân, nàng không chú ý gì đến lửa cháy hừng hực dưới kia, nàng thở hổn hển:
- Bạch đại hiệp, gia phụ đâu rồi? Bạch Ngọc Lâu lắc đầu:
- Cô nương, tại hạ không hề cứu lệnh tôn!
Bích Huyết Can Vân Bích Huyết Can Vân - Độc Cô Hồng Bích Huyết Can Vân