Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bắt Cóc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 30 - Chia Tay Với Alan
V
ề phần mình, tôi đề cập đến hạnh phúc, nhưng tôi còn phải đưa Alan, người mà tôi phải chịu ơn nhiều nhất, đến nơi an toàn. Sự nghi ngờ giết người trong vụ James of Glens cũng làm tôi băn khoăn nhiều. Về những chuyện liên quan đến mình hôm sau, tôi đã trút bầu tâm sự với ngài Rankeillor.
Khoảng sáu giờ, trời còn rất sớm, chúng tôi đã đi đi lại lại trước nhà họ Shaws, ngắm những cánh đồng và những khu rừng của bố mẹ tôi và bây giờ là tài sản của tôi. Tôi nhìn phong cảnh, lòng đầy xúc động, tim đập liên hồi.
Trách nhiệm bạn bè của tôi với Alan được ông biện hộ hoàn toàn ủng hộ. Bằng mọi giá ta phải giúp anh rời đất nước an toàn, ông nói. Nhưng còn về vụ James of Glens thì ý kiến chúng tôi khác nhau.
— Ngài Thomson là một việc, còn “chạy” cho bà con của anh James of Glens, lại là chuyện khác. – Ông nói – Tôi không biết chi tiết nhưng tôi tin là một thành viên của giới quý tộc Scot, công tước Argyle có liên quan đến vụ này. Nhưng rõ ràng công tước Argyle không phải là một người quý tộc. Ngài David ạ, nếu anh dính vào chuyện này của ông ta, anh phải biết là có một cách để bác bỏ mọi lời nhân chứng của anh. Người ta sẽ đặt ngay anh vào ghế bị cáo. Lúc đó tình trạng của anh sẽ giống như của người họ hàng ngài Thomson. Phải nghĩ một điều là: một phiên tòa xử theo luật khẩn cấp của cao nguyên về một vụ giết người cao nguyên bằng một tòa án cao nguyên đối với anh là cái giá treo cổ.
Tôi đã nghĩ đến điều đó nhưng không tìm ra cách giải quyết vì vậy tôi đáp lại ông biện hộ với tất cả sự ngây thơ.
— Thế thì, thưa ngài, tôi sẽ đến giá treo cổ, không thể nào khác được.
— Cậu bé yêu mến của tôi. – Ông Rankeillor kêu lên – Hãy làm theo ý chúa điều gì anh thấy là đúng. Tôi thấy xấu hổ rằng mình là một người già đã khuyên anh chọn sự an toàn cho mình và bằng cách đó đi vào con đường sỉ nhục. Tôi rút lại lời khuyên và mong anh tha lỗi cho. Nếu phải làm như vậy, anh hãy để họ treo cố như một người quý tộc. Không có gì đáng buồn hơn ở trên đời là bị treo cổ vô tội.
— Nhưng không nhiều đâu, thưa ngài. – Tôi đáp.
— Nhiều, nhiều chứ David, cả một bầy. Thí dụ, với anh sẽ tốt hơn chục lần nếu ông ta bị treo cổ ở đâu đó như một người đứng đắn.
Sau những lời đó, vẫn còn đang xúc động mạnh, ông biện hộ đi nhanh vào trong nhà. Tôi biết ông rất hài lòng với tôi. Ông ngồi xuống và viết hai bức thư đưa cho tôi và giải thích: – Thư này gửi cho nhà băng của tôi – nhà băng British Linen Company ở Edinboresgh, tôi mở chương mục cho anh. Anh hãy bàn với Ngài Thomson về việc trốn đi của anh ấy, anh ta sẽ biết phương tiện và cách đi. Với chương mục này anh sẽ lập tức có ngay số tiền cần thiết. Tôi biết anh sẽ dùng tiền của mình một cách hợp lý, nhưng trong trường hợp với ngài Thomson thì tôi khuyên anh hãy thật rộng lượng.
Còn cái gì liên quan đến người họ hàng của anh ta, tôi không biết gì tốt hơn là khuyên anh hãy tìm lấy một người bênh vực pháp luật cho anh ta, kể cho ông ấy câu chuyện của anh và nhận làm một nhân chứng, liệu ông ta có nhận lời đề nghị của anh không, tất nhiên đó là chuyện khác, có thể nó tùy thuộc vào ý muốn của công tước Argyle. Để anh có thể được tiếp chuyện chỗ luật sư hoàng gia, tôi đã viết sẵn cho anh một bức thư, thư được gửi cho người cùng họ với anh, Ngài Balfour of Pilrig, một người thông thái mà tôi đánh giá rất cao. Luật sư Pilrig cũng có uy tín lớn ở tòa án và có quan hệ tốt với luật sư hoàng gia, Ngài Grant. Nhưng ở vị trí anh, tôi sẽ không kể hết mọi chi tiết cho ông ấy, cũng không nói rõ quan hệ của anh với Ngài Thomson, đó là thừa. Hãy theo gương luật sư, đó là một tấm gương tốt và anh sẽ đạt được điều tốt đẹp nhất. Nếu được Ngài luật sư hoàng gia tiếp thì phải thật thận trọng. Thượng đế sẽ theo sát và cố vấn cho anh trong tất cá chuyện này, David ạ.
Liền đó Ngài Rankeillor chia tay tôi và cùng Torrance đi vội ra bến phà trong lúc tôi và Alan lên đường đi Edinbourgh. Khi đi qua con đường dẫn ra cổng và nhà thường trực xây dở dang, chúng tôi dừng lại, quay nhìn ngôi nhà của ông cha tôi. Nó đứng đây, đồ sộ và trơ trọi, không có khói bốc lên và nhìn như không có người ở. Chỉ ở một cửa sổ có một chiếc mũ đội ban đêm đi chuyến đi đi, lại lại, nó làm tôi liên tưởng đến một con thỏ nhô ra khỏi chuồng. Lúc tôi đến nhà họ Shaws lần đầu không có ai đón tiếp tôi một cách vui vẻ cả và không được tiếp nhận suốt thời gian ở đó. Bây giờ, khi tôi lại ra đi ít nhất cũng được nhìn theo.
Alan và tôi đi rất chậm. Chúng tôi không có hứng đi nhanh cũng như nói chuyện với nhau. chỉ có một ý nghĩ đang ngự trị trong chúng tôi: Khoảnh khắc chia tay sẽ đến. Sự hồi tưởng lại những ngày cùng chung sống với nhau làm chúng tôi buồn rầu. Tất nhiên chúng tôi đã nói về những việc xảy ra, chúng tôi thỏa thuận là Alan sẽ ở lại trong vùng, nay đây mai đó, và chờ đợi ở một chỗ mà mỗi ngày một lần, tôi hoặc người được tôi nhờ có thể bàn bạc với anh. Trong lúc đó tôi sẽ tìm ông biện hộ – một người Stuart Appin mà chúng tôi hoàn toàn có thể tin cậy; ông ấy sẽ kiếm một con tàu và tìm cách để Alan lên tàu bình yên khi bàn xong chuyện này, chúng tôi không có gì để nói với nhau nữa. Thực ra, tôi cũng tìm cách nói đùa với Alan về cái tên mới – Ngài Thomson của anh và Alan chọc lại tôi về quần áo mới và gia sản của tôi, nhưng rồi chúng tôi thấy muốn khóc hơn là muốn cười.
Chúng tôi lên đồi Corstophine và sau đó khi chúng tôi đến một địa điểm mà tiếng dân gian gọi là “Hãy nghỉ ngơi và hãy cảm ơn” và nhìn qua thành phố thấy đầm lầy Corstophine thì dừng lại.
Không nói với nhau một lời nhưng chúng tôi đều biết con đường của chúng tôi phải tách ra ở đây. Alan nhắc lại với tôi một lần nữa những gì chúng tôi đã thoa thuận, địa chỉ ngài biện hộ, thời gian gặp nhau hàng ngày và tín hiệu đã thống nhất với nhau nếu chúng tôi phải tìm anh. Sau đó tôi đưa cho anh số tiền đang có một hoặc hai đồng bảng mượn của ngài Rankeillor để trong lúc chờ đợi anh không bị đói. Và sau đó chúng tôi dứng yên lặng một lúc bên nhau và nhìn về Edinbourgh.
— Tạm biệt nhé. – Alan nói và chìa tay trái cho tôi.
— Tạm biệt. – Tôi nói và xiết chặt tay anh. Rồi tôi vội vã xuống chân đồi.
Chúng tôi không nhìn nhau và cho đến lúc còn nhận ra bóng đáng bạn tôi, tôi không quay lại lần nào. Trong lúc đi về thành phố, tôi cảm thấy cô đơn đến mức muốn ngồi xuống lề đường và khóc to lên.
Gần trưa tôi đến khu chợ, nơi bắt đầu các đường phố của thủ đô Scotland.
Chiều cao của các tòa nhà mười đến mười lăm tầng gây cho tôi ấn tượng mạnh mẽ. Từ cái cánh cổng, dòng người không ngớt đổ ra đường. Hàng hóa trong các tủ kính, sự ồn ào và sự hoạt động làm tôi chóng mặt, ngoài ra còn trăm thứ khác đưa tôi đến một trạng thái như là mê mẩn. Tôi để cho dòng người cuốn đi, cuốn lại và suốt thời gian đó tôi luôn nghĩ đến Alan và cuộc chia tay của chúng tôi. Mặc dù những hình ảnh mới làm tôi xúc động, trong lòng tôi có cái gì đó như là sự ân hận cay đắng phải rời bỏ Alan.
Bỗng nhiên, không chủ ý, tôi đứng trước cổng nhà băng British Linen Company.
Chương trước
Mục lục
Bắt Cóc
Robert Louis Stevenson
Bắt Cóc - Robert Louis Stevenson
https://isach.info/story.php?story=bat_coc__robert_louis_stevenson