Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Xuyên Qua Thành Mỹ Xà
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 27: Người Sai Chính Là Ngươi!
C
hương 27:
Người sai chính là ngươi!
Con đường đến tinh linh tộc phải đi qua một sơn động tối om, ẩm ướt trông có chút lạnh lẽo u ám như con đường xuống Âm phủ.
Nhưng vừa bước chân ra khỏi đó thì hiện diện trước mắt là cảnh trí huyền ảo như được vẽ từ trong tranh.
Một thác nước trong veo ồ ồ đổ xuống, từng giọt nước bắn lên không phản chiếu ánh sáng lấp lánh như pha lê. Sóng nước lăn tăn đung đưa những đóa sen hồng trong hồ nước, đàn cá đủ loại màu sắc bơi lượn đầy sức sống.
Mặc dù đã đến đây một lần nhưng Phong Nhi cũng không tránh khỏi bị nơi này mê hoặc. Ở đây không tồn tại xuân hạ thu đông, chỉ có bầu trời xanh thuần khiết, không khí mát mẻ dễ chịu, trăm hoa luôn nở rộ, lá xanh tươi tốt.
Ở trong phong thư Vương thúc đưa nói rằng khi hắn đến Tinh Linh tộc sẽ có người đón hắn. Nhưng mà có thấy ai đâu à!
Đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp, hắn cố tìm kiếm thì phát hiện phía xa xa mơ hồ có một bóng người hiu quạnh đứng đó. Trong cái lương đình được xây giữa cái hồ sen, y quay lưng về phiá này, trường bào màu lam dài chấm đất, tóc đen dài quá thắt lưng xỏa tung khẽ bay bay theo làn gió nhẹ. Dáng người y thon dài, cao ráo nổi bật trên nền lá xanh thẩm hay những mảng sen hồng yêu kiều.
Tim hắn đập 'bang bang' lên khi nhìn thấy y, hai tay níu lấy ngọc bội đeo trên cổ.
Người kia hình như phát hiện ra hắn, y xoay người nhìn hắn khẽ mỉm cười. Nụ cười càng tô đậm dung nhan xinh đẹp hơn bất cứ thứ gì, ngay cả những thứ lóa mắt nhất thế gian cũng phải lưu mờ trước y.
Cứ như vậy y chậm rãi đi về phiá hắn, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra cổ khí chất cao quý bẩm sinh vốn có. Rất nhanh, y đã đứng trước mặt hắn.
"Ngươi...."-Phong Nhi lúng túng, hắn muốn gọi tên y nhưng hắn vẫn chưa biết tên y làm sao gọi được. Một từ 'ngươi' thốt ra rồi tất cả đều nghẹn lại nơi cổ họng không cách nào nói nên lời.
Xích Liên không khỏi nhẹ giọng cười ra tiếng.
"Xích Liên! Tên ta là Xích Liên!"-Y nói.
Xích Liên?! Đó không phải tên vị bằng hữu mà Vương thúc hay nhắc đến hay sao? Thì ra y là bằng hữu của Vương thúc.
"Phong Nhi.... ra mắt Xích Liên thúc thúc!"-Hắn cúi đầu hành lễ, thể hiện cung kính với bật trưởng bối.
Thúc thúc? Nụ cười của y có phần cứng lại. Thật sự rất muốn đưa tay sờ mặt mình hay lấy gương ra soi sao đó hỏi hắn 'Ta già như vậy sao?'
Thấy biểu hiện có chút kì lạ của y, hắn e dè gọi.-"Xích Liên thúc thúc?"-Sao mặt mày lại trở nên xám nghét như vậy, vừa rồi còn phơi phới mùa xuân mà.
"Khụ..."-Xích Liên ho khan một tiếng.-"Sao lại gọi ta là thúc thúc?"-Nghe rất đả kích a.
"Vì người là bằng hữu của Vương thúc!"-Hắn đáp.
"Vậy tại sao ngươi gọi Lam Tuyết là ca ca mà không phải thúc thúc?"-Y hỏi, nghe loáng thoáng có.... chút vị chua.
"Vì Lam Tuyết ca ca là Lam Tuyết ca ca. Xích Liên thúc thúc là Xích Liên thúc thúc a!"-Hắn chớp mắt nhìn y, có chút ngơ ngác như con nai đi lạc. Thúc thúc nghe oai hơn ca ca rất nhiều sao y lại không thích chứ? Thật khó hiểu.
"Lam Tuyết là tình nhân của Bạch Dạ, tương lai hai người họ sẽ thành thân. Đến lúc đó ngươi sẽ gọi Lam Tuyết là gì?"-Y lại hỏi.
"Tình nhân là tình nhân, bằng hữu là bằng hữu. Ca ca vẫn là ca ca, thúc thúc vẫn là thúc thúc!"-Hắn kéo kéo tóc, nghiêng đầu vô tội trả lời.
Y hít sâu một hơi, lùi lại cách xa hắn mấy bước. Để tránh y không nhịn được mà bóp chết hắn. Sau tám ngàn năm gặp lại hắn lại gọi y là thúc thúc.
Cái này là do y tự tạo nghiệt không thể sống a!
--------------------
Phiá bên kia Lam Tuyết vẫn chưa chịu hóa nhân hình, mền nhũn nằm trên giường như bị rút hết xương.
Bạch Dạ ngồi bên cạnh loay hoay với mấy lọ thuốc mỡ, cầm chúng bôi lên vết thương trên mu bàn tay còn đang rỉ máu mà đáng lẽ đã lành từ lâu, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng than nhẹ đau đớn. Mắt phượng hẹp dài làm như lơ đãng liếc nhìn vật nhỏ kia.
Hắn dùng tay trái không bị thương mà băng bó cho tay kia, trông có vẻ hơi chật vật. Băng băng bó bó một hồi thì tay phải thành một cái cuộn vừa to vừa dày nhìn xấu hoắc, hắn lại thấy không vừa lòng lại tháo ra, tháo ra lại đụng vào vết thương làm máu chảy ra, sau đó lại hít hà kêu đau.
Một vòng tuần hoàn như vậy lập lại liên tục chừng chục lần. Cuối cùng Lam Tuyết cũng giơ cờ trắng đầu hàng. Muốn tiếp tục lơ hắn đi hắn lại cứ lăn qua lăn lại trước mặt, nhắm mắt lại thì âm thanh của hắn cứ vèo vèo chui vào tai nàng. Cứ như vậy thì làm sao chịu nổi hả trời!!!!
Con rắn nhỏ không cam tâm lầm bầm trong miệng.-"Ta là đồ không có não!"
"Nha?"-Bạch Dạ nghe được câu nói kia thì mày ngài không khỏi nhướng lên, lại làm như không nghe mà hỏi lại.-"Ngươi vừa nói gì vậy?"
Con rắn nhỏ mở to đôi mắt lục sắc trừng hắn, nghiến răng lặp lại.-"Ta là đồ KHÔNG - CÓ - NÃO!"
Tiếp theo là một ánh sáng trắng xanh lóe lên, trên giường xuâta hiện một thiếu nữ xinh đẹp đến mức không bút mực nào tả xiết. Mày liễu, hoa đào nhãn, mũi cao, môi anh đào đỏ mọng, da trắng như ngọc, gò má phiếm hồng tự nhiên. Tóc đen xỏa ra không buộc lại, một thân bạch y thêu chỉ lam của nam tử bao lấy thân hình mềm mại.
Ánh mắt nàng có chút tức giận nhìn người trước mặt, túm lấy cánh tay bị bó như chân lợn của hắn lại. Thô lổ tháo băng gạt ra nhưng động tác lại không quá mạnh tay. Bôi thuốc vào rồi băng bó lại một lần nữa, tuy không được như mấy cô y tá xinh đẹp trong bệnh viện làm nhưng trông cũng tạm được.
"Ngươi là đồ ngốc sao? Để bị cắn thành như vậy!"-Nàng hung hăng đem tay vừa được băng bó của hắn đẩy ra. Thì hắn tức thì ai oán kêu lên.-"Đau!"
"Đáng đời!"-Tuy ngoài miệng còn cứng rắn mắng nhưng trong lòng nàng đã mềm ra như bột bánh. Làn da trắng trẻo mịn màng như vậy nếu thật sự để lại sẹo sẽ bị rớt giá a!
Bạch Dạ im lặng nhìn nàng, nghiêng đầu tựa vào thành giường, nhẹ giọng ừ một tiếng. Trên môi như có như không mang nét cười.
Nàng nâng mắt nhìn hắn, cúi đầu xuống, khẽ cắn môi.
Chẳng biết nghĩ gì trong đầu mà đột nhiên nắm tay hắn đưa lên miệng thổi thổi vài cái. Hai tai cũng đỏ lên, có chút ấp úng hỏi.-"Ngươi... rất đau sao?"
Hắn còn chưa trả lời nàng đã ấn mạnh lên chổ vết thương một cái, nhăn nhó trừng hắn.-"Cũng là do ngươi tự làm tự chịu. Nếu ngươi không chỉnh ta thì ta sẽ cắn ngươi sao?"
Nàng cũng đâu phải ăn no rững mỡ rảnh rỗi đi làm những thứ rách việc như vậy chứ.
Hơn nữa cũng là hắn chọc trước, nói nàng là sủng vật, còn khoe khoan khắp nơi.
"Ngươi nói là ta tự làm tự chịu?"-Hắn lười biếng hỏi, âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh. Lần này là đau thật a!
"Đương nhiên a!"-Nàng gật đầu.
Hắn cũng gật đầu. Cả người ngồi thẳng dậy, thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ thay vào đó là cái kiểu thanh niên nghiêm túc của thời đại.-"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi ôm Giáng Đào ta có phản ứng thế nào?"
"Ngươi cười, còn cười rất tươi, tươi đến khủng bố!"-Nàng vẫn còn cảm giác mình bị một trái bơm nguyên tử oanh tạt thẳng vào mặt vào lúc đó.
"Vậy khi ngươi muốn nàng ta đi theo ta có phản đối không?"-Hắn lại hỏi.
"Không có!"-Nàng lắc đầu.
"Sau đó thì sao?"-Hắn âm thầm ném trả quả banh lại cho nàng. Mà nàng lại không hay không biết nhận lấy.
"Ta cảm thấy ngươi rất không bình thường. Tại sao lại không chỉnh ta!"-Rất thành thật đáp.
Lúc này hắn mới cong môi mở rộng nụ cười tà mị của mình.
"Vấn đề chính là ở đó. Ta chưa từng muốn chỉnh ngươi là ngươi ngứa da tự tìm đường ngược a!"-Giọng nói rất êm tai nhẹ nhàng nhưng nó lại là một chiếc dép lê phan thẳng vào nàng, đau rát đến ê ẩm.
"Nh.... nhưng... nhưng mà....."-Nàng cứng họng, cứ ú ớ chẳng nói được câu nào.
"Nhưng cái gì?"-Hắn mấp mấy phun ra ba chữ.
"Thì là... cứ cho là vậy đi nhưng ngươi có cần xuống tay ác như vậy không?"-Nàng trưng ra bộ dáng ai oán, cặp mắt hoa đào ngập nước nhìn hắn. Dù gì cũng ăn chung, ở chung, ngủ chung.... chỉ còn thiếu mặc chung cái quần lót nữa thôi vậy mà hắn lại nhẫn tâm như thế.
"Trước hết trả lời vấn đề cuối cùng của ta đi. Là ai mắng ta là vô sỉ, ti bỉ, biến thái còn là 'CẦM THÚ NHƯ THẾ'"?-Hắn đem bốn từ cuối cao giọng nhấn mạnh.-"Đã là cầm thú thì làm gì có tính người. Đã không có tính người thì làm gì phân biệt xuống tay ác hay không ác? Hửm?"
Lam Tuyết 囧, trên đầu là một đàn quạ đen bay qua kêu lên 'quác quác'. Chỉ biết câm nín gật đầu.
Hắn đúng là cầm thú. Còn là loại cầm thú trong cầm thú trong cầm thú trong cầm thú trong cầm thú..... Một CỰC PHẨM CẦM THÚ thiên hạ vô địch.
"Tóm lại việc này người sai chính là ngươi! Đã vậy còn giận ta, bỏ mặc ta, quá đáng nhất chính là cắn ta!"-Hắn vô thanh vô thức mò đến cạnh nàng lúc nào không biết. Dí gương mặt yêu nghiệt sát vào mặt nàng, môi đỏ mọng mở ra khép lại tạo nên một chuỗi âm thanh ma mị quấn lấy nàng.
"Ừ! Đều là do ta...."-Tầm mắt nàng bắt đầu mờ mịt.
"Phải! Chính là ngươi a! Vật nhỏ không hiểu chuyện....."
Nàng nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách kia, lại nhìn cánh môi ướt át của hắn theo từng lời nói mà cử động mơ hồ có thể nhìn thấy ba tấc lưỡi lương lẹo đem mọi chuyện đổi trắng thay đen không biết ngượng đó.
Nàng bỗng nhiên muốn biết nó có đúng là ba tấc không, theo nàng thì nó phải dài hơi cả thước a!
Một ý nghĩ quái dị!
Dẫn đến một hành động điên rồ!
Và hậu quả là..... [Thỏ Đào: Đầy ba trấm! ╮(╯3╰)╭]
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Xuyên Qua Thành Mỹ Xà
Thỏ Đào
Xuyên Qua Thành Mỹ Xà - Thỏ Đào
https://isach.info/story.php?story=xuyen_qua_thanh_my_xa__tho_dao