Kỳ 30 - Hoan Hô Trái Tim
inh móm bước tới dòm lên màn hình computer của Hoàng Thân, tim hắn thắt lại khi thấy chân dung tuyệt đẹp của Kim Thúy trên đó. Bức hình rực rỡ từ từ mờ nhạt và biến mất để rồi một chân dung khác cũng của Kim Thúy dần dần hiện lên, rõ nét!
Trong khi Minh móm sững sờ vì tức giận điên cuồng thì Hoàng Thân lại lẩm bẩm:
- Tôi bận, tôi đang rất bận...
Người vô tình nhất lại là Kim Thúy, cô reo lên:
- A! Hoàng Thân bận làm hình cho Kim Thúy trên vi tính chứ gì? Đẹp quá!
Tú Anh hất mái tóc bị cắt cụt ngủn để giả dạng Hoàng Tử Bé trong vụ án vừa qua, chớp chớp đôi mắt:
- Đẹp thật! Nhưng mà... sao không có hình Tú Anh nhỉ?
Hoàng Thân xoay người trên ghế, mỉm cười:
- Các bạn, đây không phải là trò chơi mới đâu nghe! Các bạn có chú ý tới cái máy này không?
Hoàng Thân chỉ vào một chiếc máy đặt bên cạnh computer, nói tiếp:
- Từ cái máy thu nhân điện của tên Phái viên, tôi đã nghĩ ra cái máy này. Đây là máy chuyển nhân điện một người sang dạng số hóa. Nhờ vậy, màn hình computer có thể tái hiện lại chân dung của một người mà chỉ cần một chút nhân điện của họ thôi!
Hải khòm và Thông bác học đồng loạt vỗ tay:
- Tuyệt vời!
- Quả là thiên tài!
Minh móm thì càu nhàu:
- Vậy chớ nhân điện Kim Thúy ông lấy đâu ra vậy? Bộ ông thu hết nhân điện Kim Thúy vô cái hộp đen để bắt nàng làm nô lệ cho ông hả? Tôi lên án...
Hoàng Thân ôn tồn giải thích:
- Không phải vậy! Cái máy thu nhân điện của Phái viên đã được chỉnh lại, chỉ có tác dụng ghi nhận sự khác biệt giữa nhân điện người này với người khác.
Vẫn chưa thôi tức, Minh móm nói:
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi! Vậy chớ ông chế cái trò số hóa nhân điện để... coi lén hình Kim Thúy hả?
Hoàng Thân cười hồn nhiên:
- Các bạn, với cái máy số hóa nhân điện này, không một tên tội phạm nào trên thế giới có thể thoát được!
Hai người đẹp Kim Thúy và Tú Anh cùng hỏi:
- Sao vậy?
Hoàng Thân nhìn Kim Thúy:
- Hôm qua, Kim Thúy mang cơm đến cho tôi. Kim Thúy đã về rồi, tôi mới cho máy chạy và thật ngạc nhiên, dù Kim Thúy không có mặt, máy vẫn nhận ra một phần nhân điện của Thúy còn phảng phất trong phòng này, màn hình đã vẽ lại những chân dung rất đẹp này!
Thông bác học lên tiếng minh họa:
- Giả sử, có một vụ án mạng xảy ra, thủ phạm đã bỏ chạy, chỉ cần mang cái máy này tới, nó sẽ vẽ lại chính xác chân dung của tên gây án, vì thế nào chúng cùng sẽ để lại chút ít hơi hướng nhân điện!
Tú Anh lè cái lưỡi dài và nhọn ra:
- Eo ơi, nghe giống chuyện ma quá!
Hải khòm có cớ để nhìn hai hột nhãn trong đôi mắt Tú Anh bèn hỏi liền:
- Sao lại ma quỷ gì ở đây?
- Thì Tú Anh nghe nói con người có hai phần hồn và xác. Cái vụ nhân điện này sao mà giống phần hồn của mình quá vậy?
Hoàng Thân cười:
- Cũng gần như vậy nhưng không phải vậy. Các bạn đều biết, nhân điện của mỗi người chính là từ trường, khi chúng ta xuất hiện ở đâu đó thì từ trường này sẽ tác động đến không gian xung quanh ta. Khi ta bỏ đi thì phải một lúc khá lâu, không gian chỗ ta đã xuất hiện mới có thời gian xóa sạch vùng từ trường nhân điện của ta. Bởi vậy, dù hôm qua Kim Thúy đã ra khỏi nhà tôi, cái máy này sau đó vẫn ghi nhận được sự có mặt của Thúy...
Thông bác học tấm tắc:
- Ông đúng là thiên tài tin học. Nhưng mà... cái vụ làm giám đốc xưởng phần mềm thì sao?
Hoàng Thân lại nhìn Kim Thúy, một cái nhìn dịu dàng khó hiểu:
- Vì không thích làm vua nên tôi đã gọi điện thoại cho Hội đồng Tin học quốc gia và tôi đã đề nghị... họ chấp nhận một Hội đồng quản trị xưởng phần mềm, vì nếu một mình thì tôi không thể nào đảm đương nổi.
Dừng lại để nhìn tất cả mọi người một lượt, Hoàng Thân tuyên bố:
- Hội đồng Tin học đã đồng ý, như vậy, Hội đồng quản trị xưởng phần mềm Hoàng Tử Bé sẽ gồm có... tất cả chúng ta!
Cả bọn đồng loạt nhảy cẫng lên:
- Hoan hô!
- Hoàng Thân thiên tài muôn năm!
- Hoàng Tử Bé muôn năm!
Trong lúc lộn xộn, om sòm đó bỗng lạc vào một câu khẩu hiệu:
- Kim Thúy muôn năm!
Minh móm đột ngột đứng sững lại căm tức nhìn chung quanh:
- Thằng nào vừa hô câu đó, hả?
o O o
Tại văn phòng xưởng phần mềm Hoàng Tử Bé, Minh móm diện rất kẻng, ôm một bó hoa lớn đến bên bàn làm việc của Kim Thúy. Kim Thúy ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, sao tự nhiên Minh móm lại tặng hoa cho mình?
Minh móm bẽn lẽn:
- Kim Thúy không nhớ hôm nay là ngày gì hả?
Kim Thúy chớp chớp mắt cố lục lọi trong “bộ nhớ” của mình coi hôm nay là ngày gì mà trọng đại quá vậy. Cuối cùng cô nàng đành lắc đầu:
- Hổng nhớ nổi!
Gương mặt Minh móm càng dương dương tự đắc:
- Hổng nhớ thì cầm bó hoa này đi, tui nhắc cho mà nhớ nghen. Thiệt là thờ ơ! Tất cả mọi người đều thờ ơ! Kim Thúy thấy chưa, có mình Minh móm này là... nhớ đến Kim Thúy thôi!
Kim Thúy không biết làm gì khác, đành ôm lấy bó hoa tươi. Minh móm sửa bộ cho nghiêm chỉnh, tuyên bố:
- Minh móm xin chúc mừng sinh nhật Kim Thúy!
Kim Thúy há hốc mồm ngạc nhiên:
- Ủa, sinh nhật hả?
Cô nàng khẽ buông lời cảm ơn rồi lặng lẽ ôm bó hoa trở lại bàn làm việc, ngồi đăm chiêu ra vẻ suy nghĩ... Đúng lúc ấy, cửa phòng mở toang ra, Hải khòm và Tú Anh chạy ùa vào, trên tay mỗi người đều có một gói quà to gói rất đẹp. Kim Thúy lại đứng lên, chuẩn bị nhận những món quà sinh nhật bất ngờ. Nhưng Tú Anh và Hải khòm chạy đến bàn Minh móm, chìa quà ra:
- Chúc mừng sinh nhật Minh móm!
Minh móm ngồi sững sốt như trời trồng:
- Sinh... nhật... mình???
Nhìn hai gói quà to trước mặt, Minh móm chưa hết lạ lùng thì Hoàng Thân xuất hiện ở cửa, trên tay ôm hai bó hoa thật to. Vừa thấy Hoàng Thân, Kim Thúy lật đật thò tay vào ngăn tủ, lấy ra một... gói quà! Kim Thúy và Hoàng Thân đồng loạt reo lên:
- Chúc mừng sinh nhật Kim Thúy!
- Chúc mừng sinh nhật Hoàng Thân!
Rồi Hoàng Thân chìa bó hoa còn lại cho Tú Anh:
- Chúc mừng sinh nhật Tú Anh!
Cả năm người trong phòng ngạc nhiên nhìn nhau, trong đầu hiện ra năm dấu hỏi to tướng. Ngoài cửa lại xuất hiện lù lù Thông bác học, vừa đi vào hắn vừa tủm tỉm cười, theo sau lưng là Thù, anh ta khệnh khạng ôm những bó hoa to đùng. Thông bác học la lớn:
- Happy birthday! Chúc mừng sinh nhật tất cả các bạn!
Rồi hắn lần lượt phát cho mỗi người một bó hoa, tất nhiên Tú Anh được nhận bó hoa to nhất!
Minh móm luôn là người thắc mắc trước nhất:
- Ủa, sao sinh nhật trùng ngày dữ vậy? Nhưng hôm nay đâu phải sinh nhật tui!
Mọi người cùng nhao nhao lên tiếng:
- Tui cũng vậy! Đâu phải ngày sinh!
Chí có mình Thông bác học là vẫn tủm tỉm cười. Hải khòm nhìn cái mặt đáng nghi ngờ của Thông bác học một lát rồi tuyên bố:
- Biết rồi! Cái vụ sinh nhật này là trò phá thối của thằng “vua phá hoại phần mềm”, “vua virus” Thông bác học đó thôi!
Thông bác học xoa tay cười ngất:
- Chỉ cần một con virus “Sinh Nhật” là chúng ta có một ngày vui, thấy chưa!
Bước đến bên chiếc computer góc phòng, Thông bác học bỏ chiếc đĩa CD vào máy, âm nhạc bắt đầu trỗi lên. Thông bác học đứng lên ghế, vỗ tay để mọi người tập trung nghe hắn nói:
- Các bạn! Hôm nay không phải là sinh nhật của ai cả. Hôm nay là sinh nhật lần thứ ba của xưởng phần mềm Hoàng Tử Bé. Chúng ta hãy cùng nhảy với nhau chúc mừng xưởng Hoàng Tử Bé, chúc mừng Hoàng Thân và tất cả chúng ta. Nhưng trước khi nhảy, tôi xin cảnh báo cùng các bạn. Chúng ta đã bắt đầu lệ thuộc vào bộ nhớ của vi tính nên khi máy báo hôm nay là sinh nhật bạn mình thì chúng ta tin ngay. Thật ra, “con” virus Sinh Nhật của tôi đã làm việc đó! Từ đây về sau, xin các bạn hãy nhớ về nhau bằng chính trái tim mình.
Mọi người cùng lúc hô to:
- Hoan hô trái tim!
- Trái tim muôn năm!
Và tất cả cùng nhảy.
TP. Hồ Chí Minh 1996
H.T.C
Vụ Án Hoàng Tử Bé Vụ Án Hoàng Tử Bé - Hồ Thi Ca Vụ Án Hoàng Tử Bé