Thày Đồ Ăn Vụng Chè
ột ông thày đồ ngồi dạy học ở một nhà kia. Bữa nọ, nhà chủ làm lễ cúng thần. Số chè nấu để cúng rất nhiều, nhưng chủ nhà chỉ đem lên mời thày một chén. Thày ăn còn thèm quá, song không biết làm sao. Vì thế, tối đến, thày lén dậy, ăn cho sáu bảy tám chén, đã thèm rồi đi ngủ.
Tưởng mọi chuyện đều xuôi như nước chảy, ai dè ăn ngọt nhiều quá, nửa đêm thày bị sôi bụng óc ách và mắc đi đại tiện quá xá. Thày toan ra đi, nhưng phần vì đêm hôm, sợ chó chủ nhà sủa, phần thì các cửa bị chủ nhà đóng chặt quá, mở không được, mà kêu thì mắc cỡ. Quýnh lên, không biết làm sao mà giải quyết được, sẵn có tráp để đựng sách và nghiên bút, thày mới đem ra, rồi đi ngay vào tráp, xong khóa lại.
Sáng mai thức dậy thật sớm, thày định đem tráp đi ra ngoài một chỗ xa để đổ. Thày nói với chủ là về thăm nhà. Nhưng chủ thấy thày đem tráp theo, tưởng thầy nghỉ luôn, thôi không ở dạy con mình học nữa; lý do này không biết tại đâu, hoặc giả mình làm điều gì vô lễ phật ý thày mà không hay. Nghĩ vậy, ông chủ mới cố theo năn nỉ. Một bên thì người cố lưu, còn một bên thì Một người cứ nhất định mà đi.
Ông chủ nhà lưu thày không được, mới giành lấy cái tráp để cho thày ở lại. Một bên giành cái tráp giữ lại, một bên giành cái tráp đem đi, hai bên cứ giằng co mãi. Thế là sơ ý tuột tay, cái tráp rớt xuống đất bựt hẳn nắp ra. Thày ta mắc cỡ, ù té bỏ chạy, vừa chạy vừa ngoảnh mặt lại nói với theo: « Đó, của nhà ông, tôi trả tất cả đó! »
Tiếu Lâm Việt Nam Tiếu Lâm Việt Nam - Cử Tạ Tiếu Lâm Việt Nam