Thiên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 30
arker nhìn vào cái điện thoại đang reo trong phòng khách của Meredith, rồi nhìn cô. Cô đang đứng ở cửa sổ, nhìn nhợt nhạt và thu mình lại. "Đó có lẽ lại là cha em."
"Để cho máy tự động trả lời," Meredith trả lời với cái nhún vai. Cô đã rời khỏi văn phòng vào lúc năm giờ, và đến lúc đó cô đã không chịu nghe hai cuộc gọi từ cha cô và nhiều cuộc gọi khác từ các phóng viên muốn hỏi cô có cảm giác như thế nào về chuyện bị bỏ qua chức chủ tịch hôm naỵ
Giọng của cha của cô vang lên giận dữ khi máy thu âm của cô đã kết thúc:" Meredith, bố biết con ở đó, mẹ kiếp. Trả lời điện thoại ngay! Bố muốn nói chuyện với con."
Choàng cánh tay của anh qua thắt lưng cô từ phía sau, Parker kéo cô sát vào người anh. "Anh biết em không muốn nói chuyện với ông ấy," anh nói với vẻ cảm thông, "nhưng ông ấy đã gọi bốn lần trong một giờ qua. Tại sao không nói chuyện với ông ấy và giải quyết nó cho xong?"
Parker đã khăng khăng đòi gặp Meredith để cho cô có chỗ dựa tinh thần, nhưng tất cả những gì cô muốn là được ở một mình. "Em không muốn nói chuyện với bất kỳ ai ngay lúc này, nhất là ông ấy. Xin làm ơn cố gắng hiểu cho em. Em thật sự thích được... ở một mình."
"Anh biết," anh nói với cái thở dài, nhưng anh vẫn đứng yên ở đó, cho cô sự thông cảm im lặng trong khi Meredith lơ đãng nhìn chòng chọc ra cửa sổ vào trong bóng tốị "Đến ghế xô-pha đi," anh thì thầm, môi của anh phớt nhẹ lên thái dương cô. "Anh sẽ làm thức uống cho em." Cô lắc đầu, từ chối thức uống, nhưng cô đi đến ghế xô pha và ngồi trong lòng anh. "Em có chắc chắn là em sẽ ổn nếu anh rời khỏi chứ?" anh hỏi một giờ sau "Anh có vài việc phải làm vì ngày mai anh sắp đi, nhưng anh ghét phải đi khi em ở trong một tâm trạng như thế này. Ngày mai là Lễ Tạ Ơn và em sẽ không muốn ở chung với bố em như em đã định. Này," anh nói đột ngột, đi đến quyết định, "anh sẽ hủy bỏ chuyến bay đến Geneva của anh. Người nào khác có thể đọc diễn văn trước hội nghị nghiệp vụ ngân hàng. Mẹ kiếp, họ sẽ không nhận thấy..."
"Không!" Meredith thốt lên,buộc chính mình phải biểu lộ một nghị lực mà cô không cảm thấy khi cô đứng lên. Trong suốt khoảnh khắc xúc động, cô quên mất là Parker lẽ ra phải rời khỏi vào ngày mai trong ba tuần để tham dự cuộc họp với các đối tác ở châu Âu và đọc bài diễn văn chủ đạo tại hội nghị ngân hàng quốc tế. "Em sẽ không nhảy qua cửa sổ," cô hứa với nụ cười gượng gạo, choàng tay qua cổ anh và mang lại cho anh nụ hôn tạm biệt dịu dàng. "Thay vào đó em sẽ ăn bữa tối Lễ tạ ơn với gia đình của Lisa. Đến khi anh quay lại, em sẽ lên kế hoạch cho sự nghiệp mới, và em sẽ sắp xếp lại cuộc sống của em. Em sẽ hoàn tất mọi chuyện chuẩn bị cho đám cưới của chúng ta."
"Em định làm gì với Farrell?"
Nhắm mắt lại, Meredith tự hỏi trong khoảnh khắc làm thế nào mà một người phải xử lý quá nhiều chuyện phức tạp, thất bại, và thất vọng. Trước phát hiện quá đau đớn ngày hôm nay, cô thực sự quên rằng cô vẫn còn kết hôn với kẻ đáng ghét đó, không thể nào..."cha em sẽ phải đồng ý ngưng việc cản trở yêu cầu qui hoạch của Matt. Ông ấy nợ em chuyện đó," cô chua chát nói thêm. "Khi ông ấy làm rồi, thì em sẽ có một luật sư liên lạc với Matt và nói với anh ấy chuyện đó như là một món quà tạ lỗi"
"Em có nghĩ là em có thể chuẩn bị tiệc cưới với cảm giác như thế này không?" anh dịu dàng hỏi.
"Em có thể và em sẽ làm được," cô hứa, ép sự sốt sắng vào giọng nói của cô. "Chúng ta sẽ kết hôn vào tháng Hai - đúng kế hoạch!"
"Hứa với anh là em sẽ không chấp nhận một công việc mới cho đến khi anh quay về."
"Tại sao lại không?"
Hít một hơi dài, anh nói rất cẩn thận, "anh luôn hiểu tại sao em đã khăng khăng đòi làm việc ở Bancroft, nhưng vì em không thể làm nữa, anh mong ít ra em cũng có suy nghĩ đến những việc khác ngoài việc là vợ của anh. Em sẽ có rất nhiều chuyện để làm. Ngoài chuyện quán xuyến chuyện nhà và tổ chức tiệc tùng, còn có các công việc từ thiện..."
Quá tuyệt vọng với bất cứ thứ gì cô biết trong nhiều năm, Meredith bắt đầu phản kháng, rồi chịu thua "Chúc anh một chuyến đi an toàn," cô thì thầm khi cô hôn lên má của anh.
Họ ra gần đến cửa khi ai đó bắt đầu kiên quyết nhấn chuông từ hành lang trong nhịp điệu nhẹ nhàng quen thuộc. "Là Lisa," Meredith nói, thấy có lỗi vì đã quên cái hẹn ăn tối chung của họ vì bạn cô sẽ không chấp nhận sự cô đơn mà cô tuyệt vọng cần đến. Cô ấn nút mở khoá cửa ở tầng dưới, và phút sau Lisa đi vào căn hộ với nụ cười vui vẻ kiên quyết và tay cầm những hộp thức ăn Trung Hoa "Tớ đã nghe chuyện xảy ra vào hôm nay," cô tuyên bố, ôm Meredith chặt cứng. "Tớ nghĩ cậu sẽ quên kế hoạch về bữa ăn tối của chúng ta, và tớ nghĩ cậu sẽ không đói," cô bổ sung thêm, đặt các hộp các tông lên mặt bàn bóng lóang của cái bàn ăn và cởi áo choàng của cô ra, "nhưng tớ không thể đứng yên khi nghĩ đến chuyện cậu sẽ trải qua buổi tối một mình, vì thế tớ có mặt ở đây - có muốn tớ hay không." ngừng lại để nhìn qua vai cô, cô nó thêm, "Xin lỗi, Parker, tôi không biết là anh ở đâỵ Tôi đoán thức ăn sẽ phải chia bớt ra vậy."
"Parker sắp sửa đi rồi," Meredith nói với cô, hy vọng hai người sẽ từ bỏ chuyện đấu khẩu bằng lời nói mà họ luôn làm. "Ngày mai anh ấy phải đi tham dự Hội Nghị Ngân Hàng Quốc Tế."
"Vui quá!" Lisa nói một cách rất kịch, chiếu nụ cười tươi rói lên người Parker. "Anh có thể so sánh kỹ thuật tịch thu đối với các quả phụ cùng các chủ ngân hàng từ khắp nơi trên thế giớị"
Meredith thấy khuôn mặt của anh rắn lại, thấy mắt anh nheo lại giận dữ, và cô mơ hồ nhận thức được cảm giác bất ngờ với những lời châm chọc quá gay gắt của Lisa, nhưng ngay lúc này vấn đề của cô nặng nề hơn mọi thứ khác. "Làm ơn đi, hai người!" cô cảnh báo, nhìn hai người cô yêu và luôn nảy lửa với nhau "Đừng cãi vặt. Không phải là đêm nay. Lisa, tớ không thể ăn một miếng -"
"Cậu phải ăn để giữ sức."
"Và," Meredith tiếp tục kiên quyết, "tớ thà là ở một mình... thật đấy."
"Không có cơ hội đó đâu. Bố cậu đang băng qua đường khi tớ lên đến đây" như thể để xác nhận chuyện đó, chuông cửa bắt đầu reo.
"Ông ấy có thể ở lại ở đó suốt đêm tôi cũng không quan tâm," Meredith nói, mở cửa căn hộ của cô cho Parker.
Parker quay người lại "Vì Chúa, anh không thể rời khỏi nếu ông ấy còn ở đó. Ông ấy sẽ mong anh để cho ông ấy lên đâỵ"
"Đừng làm chuyện đó," cô nói với anh, chiến đấu để kiềm chế cảm xúc của cô.
"Vậy anh phải nói gì với ông ấy khi ông ấy yêu cầu anh giữ cửa mở cho ông ấy đây?"
"Cho phép tôi góp ý nhé, Parker," Lisa trả lời một cách ngọt ngào, đặt bàn tay cô lên cánh tay anh và kéo anh ra phía cánh cửa đang mở. "Sao anh không đối xử với ông ấy giống như một kẻ đáng thương phải nuôi nấng một tá con cần vay tiền từ ngân hàng của anh - và nói với ông ấy 'không'!"
"Lisa," anh nói giữa kẽ răng của anh, giật mạnh bàn tay cô ra khỏi cánh tay anh, "tôi có thể thực sự học cách ghét cô" Với Meredith, anh nói thêm, "Có lý lẽ chút đi em, người đàn ông dưới đó không chỉ bố em, chúng tôi cũng liên quan đến chuyện làm ăn."
Chống tay vào hông của cô, Lisa tặng cho anh một nụ cười sáng rỡ và thách thức. "Parker, đâu là cột sống của anh, tính cách của anh, can đảm của anh?"
"Hãy lo chuyện riêng chết tiệt của cô đi. Nếu cô có đầu óc, thì cô đã biết đây là chuyện riêng tư và cô hãy vào trong nhà bếp mà đợi"
Sự khiển trách có ảnh hưởng bất ngờ đối với Lisa; bình thường có thể chịu được nhiều thứ cô nói, lời tuyên bố của Parker làm cho cô đỏ mặt xấu hổ. "Đồ con hoang," cô lầm bầm, và quay gót đi về phía nhà bếp. Khi cô đi ngang qua Meredith, cô nói," tớ đến đây là để an ủi cậu, không phải làm cho cậu khó chịu, Mer. Tớ sẽ đợi trong bếp." Trong bếp, Lisa giận dữ nuốt những giọt nước mắt đang làm cho mắt cô cay xè khi cô nhất nút radio "Cứ tiếp tục huênh hoang đi, Parker," cô nói vọng ra, và mở nút âm thanh hết cỡ," tôi sẽ không nghe được một lời" Từ radio âm thanh của một giọng nữ hét khóc om sòm khi hát bản đơn ca 'Madame Butterflý.
Trong phòng khách, một tiếng chuông dài, yêu cầu khác vang lên từ dưới lầu hoà cùng tiếng than vãn buồn thảm của người ca sĩ nữ, và Parker hít một hơi thở khó khăn, giằng xé giữa sự thôi thúc đập nát cái radio và siết cổ Lisa Pontini. Anh nhìn hôn thê của anh, người đang đứng cách đó vài thước, chìm ngập trong đau khổ để nhận ra thủ đoạn làm cho điếc tai, và trái tim anh lại mềm xuống. "Meredith," anh nói nhẹ nhàng khi tiếng chuông im lặng, "đó là thật sự những gì em muốn anh làm - không chịu để cho ông ấy lên đây hả?"
Cô nhìn lướt qua anh, nuốt một cái, và gật đầu
"Vậy thì đó là điều mà anh sẽ làm."
"Cảm ơn anh," cô thì thầm. Giọng giận dữ của cha cô khi ông đi hầm hầm vào phòng làm cho cả hai đều quay lại bất ngờ. "Mẹ kiếp! Đúng là một địa ngục khi bố phải lén đi theo sau một người thuê khác để vào đây!Đây là gì thế này, một buổi tiệc à?" ông yêu cầu, cao giọng để Meredith có thể nghe trong tiếng rống opera phát ra rừ radio "Bố đã để lại hai lời nhắn với thư ký của con chiều nay, Meredith, và bốn cái nữa trong máy trả lời tự động của con đấy!"
Tức giận về sự xâm nhập của ông làm cho cô kiệt sức. "Chúng ta không có gì để nói với nhau cả."
Ông vứt mũ của ông lên ghế xô - pha rút mạnh điếu xì gà ra khỏi túi của ông. Meredith nhìn ông đốt cháy nó và nhẫn nại không chịu bình luận. "Trái lại," ông nói, nhét điếu xì gà giữa răng của ông và trừng mắt nhìn vào cô," Stanley đã từ chối chức chủ tịch. Ông ta nói là ông ta không nghĩ là ông ta có thể đảm nhiệm nó."
Quá đau đớn do cuộc thảo luận ban chiều của họ để cảm thấy bất cứ thứ gì khác đối với tin tức này, Meredith nói một cách thực tế, "Vì thế bố mới quyết định giao nó cho con ư? "
"Không, bố đã không làm chuyện đó! Bố giao cho người lựa chọn thứ hai của bố... của ban quản trị, Gordon Mitchell."
Tin tức đau đớn đó không làm cho cô đau. Cô nhún vai "Vậy thì tại sao bố lại ở đây"
"Mitchell khước từ vị trí đó."
Parker có cùng phản ứng bất ngờ mà Meredith cảm thấy "Mitchell là một kẻ đầy tham vọng. Con nghĩ là anh ta đã trông mong cơ hội này lâu lắm rồi chứ."
"Bố cũng nghĩ vậy. Tuy nhiên, anh ta cảm thấy là anh ta có thể đóng góp nhiều hơn cho cửa hàng bằng cách tiếp tục làm ở bộ phận thu mua. Lợi nhuận của Bancroft hiển nhiên là quan trọng hơn đối với anh ta so với vinh dự cá nhân," ông nói thêm với cái nhìn châm chích với Meredith như ngầm buộc tội cô tự đề cao mình. Một cách sống sượng, ông kết thúc," con là sự lựa chọn thứ ba. Đó là lý do tại sao bố ở đâỵ"
"Và con nghĩ là bố mong đợi con nắm ngay lấy cơ hội đó hả?" cô phản kích, vẫn quá đau đớn vì những gì ông đã nói lúc chiều để cô không thể cảm thấy hoan hỉ với những gì ông vừa nói với cô.
"Bố mong đợi con," ông nói, khuôn mặt của ông trở nên giận dữ, cảnh báo, "cư xử như một người điều hành mà con dường như nghĩ con là vậy, cũng có nghĩa là bỏ qua sự khác biệt cá nhân của chúng ta qua một bên trong thời gian hiện tại để cho con có thể tận dụng cơ hội mà con đang được đề xuất!"
"Còn có các cơ hội khác ở nơi khác."
"Đừng là một kẻ ngu ngốc! Con sẽ không bao giờ có cơ hội tốt hơn để chứng tỏ cho chúng tôi thấy những gì con có thể làm."
"Đó là những gì bố đang mang lại cho con - một cơ hội để chứng minh khả năng của con hả?"
"Đúng!" ông thốt ra
"Và nếu con chứng minh được khả năng của mình, rồi thì sao?"
"Ai mà biết chứ?"
"Nếu vậy thì con không có hứng thú. Kiếm người nào khác đi"
"Mẹ kiếp! Không có ai đủ tiêu chuẩn làm chuyện đó hơn con, và con biết rõ điều đó!"
Những lời nói thoát ra từ ông như một sự bùng nổ của oán giận, bực tức, và đường cùng. Đối với Meredith sự tiếp nhận miễn cưỡng của ông còn tốt hơn gấp bội những lời ca ngợi thông thường. Sự kích động mà cô đã từ chối không chịu cảm nhận ngay trước đó bắt đầu dâng lên trong cô, nhưng cô cố gắng để nghe có vẻ hờ hững. "Trong trường hợp đó, con chấp nhận."
"Tốt, chúng ta sẽ thảo luận chuyện kinh doanh vào bữa ăn tối mai. Chúng ta có năm ngày để thảo luận những dự án còn dang dở trước khi bố khởi hành chuyến đi biển của bố." Ông bắt đầu với tay lấy mũ, định đi về.
"Không phải nhanh như thế," cô nói, tâm trí của cô tập trung đột ngột."Trước nhất, nhưng không phải là quan trọng nhất, là vấn đề về chuyện tăng lương."
" Một trăm năm mươi ngàn đô la mỗi năm, có hiệu lực một tháng sau khi con dời vào văn phòng của bố."
"Một trăm bảy mươi lăm ngàn đô la mỗi năm, hiệu quả ngay lập tức," cô tranh cãi.
"Với điều kiện," ông giận dữ đồng ý," là mức lương của con sẽ trở lại như bây giờ nếu - khi - bố trở lại sau khi nghỉ phép"
"Đồng ý."
"Và," ông bổ sung thêm, "con không được - bố lặp lại, không được – có những thay đổi lớn trong chính sách mà không tham khảo ý kiến của bố trước."
"Đồng ý," cô lại nói.
"Vậy thì xong chuyện."
"Không hẳn - còn một chuyện nữa con muốn ở bố. Con dự định dành toàn tâm toàn ý cho công việc của con, nhưng con có hai vấn đề cá nhân mà con phải giải quyết"
"Chúng là gì?"
"Ly hôn và kết hôn. Con không thể có cái sau nếu không có cái trước." Khi ông tiếp tục cứng đờ và im lặng, cô bước tới phía trước. "Con tin là Matt sẽ đồng ý ly hôn nếu con có thể cung cấp cho anh ấy một nhánh ô liu - sự phê chuẩn về yêu cầu quy hoạch của anh ấy - và hơn nữa là sự bảo đảm sẽ không có sự can thiệp vào đời tư của anh ấy từ chúng ta. Thực ra, con hầu như chắc chắn là anh ấy sẽ chịu."
Bố của cô nhìn cô với nụ cười dữ tợn."Con thật sự nghĩ vậy à?"
"Vâng, nhưng bố rõ ràng là không. Tại sao vậy?"
"Tại sao à?" ông nói, nghe có vẻ thích thú. "Bố sẽ nói cho con biết tại sao. Con đã nói hắn gợi cho con nhớ đến bố, và bố sẽ không chấp nhận một sự đề nghị như vậỵ Không phải bây giờ. Không còn nữa. Bố sẽ làm cho hắn hối tiếc ngày mà hắn đã cố cản trở bố, và khi bố hoàn thành chuyện đó, bố sẽ ký kết một giao kèo dựa theo điều khoản của bố - một thoả thuận sẽ làm hắn mắc nghẹn!"
Những lời đó làm cho xương sống cô lạnh toát. "Tuy nhiên," cô kiên trì tiếp tục," trước khi con đồng ý tiếp quản, con muốn bố hứa là anh ấy sẽ có có được yêu cầu quy hoạch của anh, được chấp thuận ngay khi anh ấy nộp đơn xin lại nó."
Ông do dự, sau đó ông gật đầu "Bố sẽ làm chuyện đó."
"Và bác cũng sẽ hứa không xen vào bất cứ thứ gì khác mà anh ấy làm nếu anh ấy đồng ý một cuộc ly hôn nhanh gọn và âm thầm chứ?"
"Cậu có lời hứa của tôi. Parker," ông nói, cúi xuống để lượm mũ của ông từ ghế xô - pha, "Chúc cậu một chuyến đi tốt đẹp."
Khi ông rời khỏi, Meredith nhìn Parker. Anh toét miệng cười với cô khi cô nói khẽ, "Bố của em không thể nói là ông ấy xin lỗi hay là ông ấy sai, nhưng chịu nhượng bộ mọi thứ em đòi là cách của ông ấy đền bù. Anh có đồng ý không?"
"Có lẽ là vậy," Parker nói mà không hoàn toàn tin.
Meredith không chú ý; cô đột ngột ôm choàng anh, một cách hân hoan. "Em sẽ giải quyết mọi thứ - nhiệm kỳ chủ tịch, ly hôn, và kế hoạch đám cưới của chúng ta," cô hứa vui vẻ."Anh sẽ thấy!"
"Anh biết là em sẽ làm được," anh nói, mỉm cười và choàng tay anh qua sau lưng cô, kéo cô lại gần.
Ngồi ở cái bàn trong bếp với chân của cô kê trên ghế, Lisa quyết định opera của Puccini không chỉ là chán ngán, nó thật không thể chịu đựng nỗi, khi cô nhìn lên và thấy Meredith đứng ở ngưỡng cửa " Parker và cha của cậu đi rồi hả?" cô hỏi, tắt máy radio "Chúa ơi, đúng là một tối!" cô nói thêm khi Meredith gật đầu
"Nó thật là tuyệt vời, tuyệt diệu, một đêm tuyệt vời!" Meredith tuyên bố với nụ cười rạng rỡ.
"Có ai từng nói với cậu rằng cậu thay đổi tâm trạng một cách đáng ngại không?"Lisa thắc mắc, quan sát bạn cô một cách kinh ngạc. Cô nghe giọng nói lớn tiếng của Philip trong phòng khách một vài phút trước đâỵ
"Làm ơn xưng hô với tớ tôn trọng hơn."
"Cậu muốn được xưng hô như thế nào?"Lisa hỏi, quan sát khuôn mặt của Meredith.
"Cô chủ tịch thì sao"
"Cậu đang nói đùa à!" Lisa kêu lên một cách thích thú.
"Chỉ là chuyện cậu nên xưng hô với tớ thôi. Chúng ta hãy khui một chai sâm banh. Tớ cảm thấy muốn ăn mừng!"
"Sâm banh thì sâm banh," Lisa đồng ý sau khi ôm cô một cái "Và sau đó cậu có thể kể cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và Farrell hôm qua"
"Thật là khủng khiếp!" Meredith vui vẻ thông báo, lấy chai sâm banh từ tủ lạnh và gỡ bỏ miếng giấy bạc.
Thiên Đường Thiên Đường - Judith Mcnaught Thiên Đường