Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sườn Phi Tội
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 30
L
át sau, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân.
“Ngọc Khanh, mở cửa, là cha.” Giọng Tiêu Như Tự.
Tô Ngọc Thanh hít thật sâu, đứng dậy mở cửa ra, để người cha xa lạ bước vào.
Tiêu Như Tự vẫy lui thị nữ ngoài cửa, bước vào liền nhìn chằm chằm khuôn mặt con gái, có chút dò xét. Tô Ngọc Thanh cũng lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng không khỏi có chút kích động. Tuy nàng không quen người “phụ thân” này, nhưng trực giác mách bảo nàng rằng hắn cũng không phải người hiền lành hòa ái gì, vì cặp mắt kia ẩn chứa quá nhiều thứ. Nàng bỗng cảm thấy sợ, hay là hắn đến trách mắng nàng vì chuyện lúc nãy?
“Cha, mời cha ngồi.” Nàng quyết định đi từng bước tính từng bước.
Tiêu Như Tự ngồi cạnh bàn, ý bảo nữ tử trước mắt cũng ngồi xuống. Tô Ngọc Thanh bất an ngồi xuống, chờ hắn nói chuyện.
“Khanh nhi, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, huống chi hắn là Vương gia quyền cao thế trọng, con cũng nên rộng luợng một chút…”
Thì ra là chuyện này. Tô Ngọc Thanh chợt cảm thấy thật khó chịu. Không thể tưởng tưởng trên đời lại có loại cha sẵn sàng đem trượng phu của con gái mình tặng cho người khác, còn trơ trẽn khuyên con nên “rộng lượng” như vậy!
Nàng lạnh lùng nhìn đôi mắt tràn ngập mưu toan của lão nhân trước mặt, thản nhiên đáp “Ngọc Khanh chưa bao giờ để ý trong lòng.”
Tiêu Như Tự lẳng lặng nghe, vừa lòng gật đầu, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh nói “Cháu ngoại của ta khỏe không? Lần này vì sao không đưa nó đến?”
Tô Ngọc Thanh không kịp chuẩn bị, có chút kinh hoảng, nhưng rồi cũng trấn định được, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén kia, trả lời “Vân La nhiễm phong hàn, giờ đang được chúng tỳ nữ chăm sóc ở Vương phủ, mong phụ thân thứ lỗi.”
Tiêu Như Tự thu hồi ánh mắt trên người nữ tử, đứng dậy, sau đó khoanh tay đưa lưng về phía Tô Ngọc Thanh, chỉ nghe hắn nói “Khanh nhi, con nói cho ta biết, có phải con đã yêu Hoàng Phủ Luật rồi nên không nỡ xuống tay với hắn?”
Mắt Tô Ngọc Thanh chợt ánh lên nét buồn. Nàng yêu Hoàng Phủ Luật sao? Nàng thương hắn sao? Nàng chỉ biết là nàng để ý đến việc bàn tay hắn vừa mới chạm vào mình, rồi lại âu yếm nữ nhân khác... Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt mơ hồ của sư huynh, vì thế nàng kiên định nói “Con không yêu Hoàng Phủ Luật, chưa bao giờ yêu hắn!” Cũng không dám yêu hắn…
Lão nhân rốt cục quay người lại, lạnh lùng nhìn Tô Ngọc Thanh “Tốt nhất là như vậy. Khanh nhi! Vốn tưởng rằng con có thể chế trụ hắn, ai ngờ con lại làm cho ta thất vọng…” Giọng nói của hắn đột nhiên trở nên sắc bén “Nếu hắn không cho ta lợi dụng, ta phải trừ bỏ hắn. Mạnh Tố Nguyệt yêu nhầm Hoàng Phủ Luật, kết cục như thế nào, con cũng thấy rồi đó!”
Kết cục???
“Không phải là nàng nhảy xuống sông tự sát sao?” Ngọc Thanh nhìn sâu vào đôi mắt nham hiểm của “phụ thân”, đột nhiên cảm thấy cái chết của Mạnh Tố Nguyệt không hề đơn giản.
“Khanh nhi, con không nhớ gì sao?” Đôi mắt già nua của Tiêu Như Tự ánh lên một tia hoài nghi.
“Con…” Tô Ngọc Thanh đang không biết trả lời như thế nào thì bất chợt Tiêu Như Tự ngẩng đầu nhìn lên mái nhà quát “Ai?” sau đó liền nhanh chóng mở cửa đuổi theo.
Tô Ngọc Thanh mệt mỏi ngồi xuống, thở phào một hơi. Nếu Tiêu Như Tự hỏi thêm một hai câu nữa, nàng chắc chắn sẽ bị lộ. Nếu hắn biết nàng không phải con gái hắn, hắn sẽ tha cho nàng sao?
– Phòng nghỉ –
Trong sa trướng phấn hồng, một nữ tử lõa thể nằm trên giường, bên cạnh là một nam nhân quần áo đầy đủ ngồi ở mép giường, đưa lưng vê phía nữ tử, khóe miệng hơi hơi cong lên.
“Vào đi, Trình Tuấn.” Nam tử nói nhỏ.
Một hắc y nam tử như ma quỷ lập tức xuất hiện. Hoàng Phủ Luật đứng dậy, khoanh tay đứng trước giường.
Hắc y nam tử cảnh giác nhìn nữ tử trên giường, không mở miệng.
Nam tử kia thản nhiên liếc mắt lên giường “Không cần đề phòng, nàng ngất rồi.”
Hắc y nam tử lúc này mới dám mở miệng đem chuyện vừa nghe được báo cho chủ tử, không thiếu một từ.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Luật càng lúc càng khó coi, đôi mắt vốn dĩ thâm thúy lại càng thăm thẳm không đáy, chờ hắc y nam tử báo cáo xong, bạc môi khẽ mở “Quả nhiên là do chúng giở trò!” Sau đó, hắn đè nén tức giận, hỏi lại “Đã tra ra được kẻ đó đang ở đâu chưa?”
Hắc y nam tử cúi đầu “Thuộc hạ còn chưa điều tra được. Nhưng mà hôm nay lại xảy ra thêm một vụ án mạng, là Vân Mộc Phi – con cả Vân Kỵ Úy.”
Hoàng Phủ Luật nhíu mày. Mấy tháng nay các tri châu đều xảy ra những vụ án mạng giống hệt nhau. Người chết đều là kẻ trung thành với giới cầm quyền, không thấy độc cũng không có vết thương, cứ như vậy mà chết bất ngờ. Manh mối duy nhất bọn họ có chỉ là một sợi tóc dài. Đó là sợi tóc đen của nữ tử, dài đến thắt lưng, giống như cố ý lại giống như vô tình, quấn chặt quanh cổ người chết. Trừ sợi tóc này ra thì không tìm thấy bất cứ dấu vết gì hung thủ để lại.
Vân Kỵ Úy là Ngũ phẩm võ tướng trấn giữ biên cương. Tổ tiên của ông từng thề sống chết nguyện trung thành với triều đình, cũng không có ân oán gì với giang hồ. Theo quan sát của Hoàng Phủ Luật, trừ “nhạc phụ đại nhân” của hắn ra thì không thấy bất cứ thế lực nào có động tĩnh gì cả. Hung thủ thần bí này chẳng lẽ chính là tay chân của Tiêu Như Tự? Hắn nhất định sẽ quăng lưới bắt hết bọn chúng lại!
“Trình Tuấn, tiếp tục điều tra! Nếu bổn vương đoán không sai, mục tiêu kế tiếp sẽ là Lục Thiểu Khanh.” Cùng là ngũ phẩm, hắn không tin hung thủ sẽ bỏ qua.
“Tuân mệnh, Vương gia.” Trình Tuấn lưu loát đứng dậy, ngay sau đó liền biến mất trước mặt nam tử, vô thanh vô tức giống như lúc xuất hiện.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Hoàng Phủ Luật cười lạnh, bỏ trường bào trên người xuống, tao nhã lên giường, sau đó đem nữ tử đã hôn mê ôm vào lòng, chờ người ngoài cửa đến.
Quả nhiên…
“Vương gia, vừa có thích khách đến gần phòng nghỉ. Vì an nguy của Vương gia…” Ngoài cửa truyền đến giọng nói sốt ruột của Tiêu Như Tự.
Trên giường, nam tử vuốt ve eo nhỏ của nữ tử, cắt lời “Cứ vào, bổn vương không ngại.”
“Vậy lão phu đắc tội.” Lúc này Tiêu Như Tự như kiến bò trên chảo nóng, thà rằng đắc tội chứ nhất quyết không bỏ qua.
Vì thế hắn nhẹ nhàng đẩy cửa, dẫn hai hộ vệ bước vào, nhìn thấy cặp nam nữ ôm nhau, vội vàng dừng lại. Lúc này nam tử không mặc gì trên giường buông nữ tử ra, ngồi dậy. Hắn đi ra ngoài trướng, tùy ý phủ thêm áo ngoài, ung dung nói “Bổn vương cũng thật phải cám ơn nhạc phụ đại nhân ban ân, thật sự là khiến cho bổn vương mất hồn…”
Tiêu Như Tự sửng sốt, lập tức cười nói “Chỉ cần Vương gia thích, lão phu sẽ chọn cho Vương gia thêm vài nữ nhân còn non mềm hơn.”
Nam tử lại thích thú mỉm cười “Vậy bổn vương lại phải đa tạ nhạc phụ đại nhân yêu quý rồi.” Sau đó hắn lạnh lùng nhìn hai thị vệ đi vào “Phải lục soát thật kĩ đó, một khắc đêm xuân của bổn vương đáng giá ngàn vàng.”
Mọi người đều toát mồ hôi hột. Tiêu Như Tự vội nháy mắt với hai thị vệ. Hai thị vệ tìm kiếm qua loa một chút, sau đó ghé vào tai Tiêu Như Tự nói nhỏ vài câu rồi lui ra.
“Lão phu đã quấy rấy rồi, mong vương gia thứ lỗi.” Tiêu Như Tự cười nịnh nọt, liếc qua bên trong trướng, sau đó đi ra ngoài.
Nam nhân lạnh lùng nhìn cánh cửa đóng lại, bạc môi khẽ nhếch. Xung quanh dần trở nên yên tĩnh, hắn lẳng lặng mặc trường bào, đi giày, trầm ổn đi ra ngoài cửa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sườn Phi Tội
Ảm Hương
Sườn Phi Tội - Ảm Hương
https://isach.info/story.php?story=suon_phi_toi__am_huong