Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Tù Hoàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 30: Ỷ Mã Khả Ngàn Ngôn
S
au một lúc, Hoàn Viễn làm ra hai bài thơ. Sở Ngọc qua xem, thực tình không hiểu lắm nên không biết thế nào, sai người đưa cho Bùi Thuật. Khi Bùi Thuật đọc lên, mọi người đều khen ngợi. Lúc này Sở Ngọc mới dám tin mình đã thoát nạn.
Khúc nhạc thứ hai vang lên, bầu rượu lại xuôi theo dòng nước, Sở Ngọc trong lòng niệm chú thêm một lần. Nhưng khi tiếng đàn vừa dứt, bầu rượu vẫn dừng trước mặt nàng.
Không hơn không kém một phân.
Sở Ngọc hạ mắt liếc người thanh niên áo xanh một cái, suýt nữa thì bật thốt lên hỏi hắn phải chăng là cố ý. Người thanh niên kia từ đầu đến giờ vẫn chỉ chăm chú nhìn cây đàn cổ, dung nhan tuấn mỹ nhưng khuôn mặt kín bưng như bao phủ một tầng sương lạnh, khiến không ai có thể đoán được tâm tư của hắn.
Yên lặng liếc nhìn người thanh niên áo xanh một lần nữa, Sở Ngọc nâng chén hướng Bùi Thuật cười cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Mà giấy bút, lại một lần nữa được mang đến trước mặt Hoàn Viễn.
Sở Ngọc cười cười vỗ vai Hoàn Viễn: “Cố gắng!” Hiện tại, nàng chỉ có thể hi vọng lời Dung Chỉ không nói quá, Hoàn Viễn quả thật có tài văn chương hơn người.
Cùng lúc đó, trong lòng nàng thầm nghi ngờ: hai lần khi tiếng đàn dừng, bầu rượu đều ở trước mặt nàng, chẳng lẽ là sự trùng hợp? Nếu không phải, người thanh niên áo xanh làm như vậy để làm gì?
Trên đỉnh núi, có suối chảy róc rách, nghe đàn, uống rượu, ngâm thơ, vốn là thú chơi cực kỳ tao nhã. Nhưng với Việt Tiệp Phi lại là đày đọa cùng cực. Nghe tiếng đàn u u, lại còn nghe tiếng ngâm thơ, hắn lén lấy từ trong ngực áo ra hai miếng vải, cuộn lại rồi nhét vào hai lỗ tai.
Hai bài thơ như được sản xuất dây chuyền lại ra lò, Sở Ngọc đem giao cho Bùi Thuật. Lần này, ánh mắt Bùi Thuật nhìn Hoàn Viễn có vẻ như nhìn thấy quái vật.
Tiếng đàn vang lên lần thứ ba, bầu rượu lại một lần nữa phiêu lưu. Bây giờ Sở Ngọc không niệm chú nữa, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm vào thanh niên áo xanh, khóe môi nhếch lên cười yếu ớt.
Nàng muốn xem, lần này có “trùng hợp” nữa không.
---------------------
Dung Chỉ từ từ đi ra khỏi Đông Thượng các, vẻ mặt như cười như không. Lúc này vừa hay Mặc Hương cũng ra khỏi Tây Thượng các, nhìn thấy Dung Chỉ tươi cười thì hơi do dự, nhưng vẫn tiến đến.
Dung Chỉ khẽ gật đầu với hắn, thản nhiên nói: “Đánh một ván cờ với ta!” Dung Chỉ ngoài đọc sách thì thích chơi cờ, thỉnh thoảng lại đánh cờ với một vài nam sủng khác. Điều này trong phủ ai cũng biết.
Hai người đi vào Mộc Tuyết viên, giữa rừng trúc xanh, trên bệ đá bày một bàn cờ lớn, quân cờ đen trắng đan xen tung hoành ngang dọc.
Bàn cờ này đã tàn cuộc.
Mặc Hương không phải lần đầu tiên chơi cờ với Dung Chỉ, rất tự giác ngồi một bên, nhặt quân trắng trong hộp, đi một nước, miệng khẽ hỏi: “Công tử đến Đông Thượng các?”
Dung Chỉ lập tức tối sầm mắt, cười nhạt nói: “Đi xem xét một việc. Ngươi đừng lo lắng, ta tự có chừng mực”.
Nghe hắn nói vậy, Mặc Hương cũng mỉm cười nói: “Là ta nhiều chuyện. Công tử luôn mưu tính kỹ càng rồi mới hành động, sẽ không có gì nguy hiểm”. Đi một nước nữa, hắn dường như nghĩ đến điều gì, bèn ngẩng đầu: “Công tử, ta nghe nói hôm nay công chúa mang Hoàn Viễn ra ngoài”.
Dung Chỉ nói: “Đúng vậy, chính ta khuyên công chúa làm như thế”.
“Tại sao vậy?” Mặc Hương không khỏi nhíu mày “Ta thật không hiểu, vì sao công chúa lại coi trọng Hoàn Viễn như thế. Hắn chẳng qua cũng chỉ là một thư sinh có chút tài văn thôi, có thể làm được việc lớn gì chứ?”
Dung Chỉ cầm một quân đen lên, nghe hắn hỏi vậy liền ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Ngươi có biết Hoàn Viễn là người thế nào không?”
Mặc Hương thành thật nói điều mà mình biết: “Ta nghe nói, Hoàn Viễn là con cháu của kẻ phản tặc”.
“Phản tặc?” Dung Chỉ nghiêng đầu nghĩ ngợi, cười nói: “Cũng đúng, với vương triều của họ Lưu, Hoàn gia quả thật là phản tặc. Nhưng mà nói vậy thì, Nam triều Cao Tổ Lưu Dụ cũng là phản tặc. Trong thời buổi hỗn loạn này, kẻ trung thành chỉ giống như giấy làm bằng tre trúc, càng dễ đốt mà thôi. Cơ Phát diệt Thương lập nên nhà Chu, Lưu Bang phản Tần lập nên nhà Hán, Tư Mã soán Ngụy lập nên nhà Tấn. Muốn tạo lập sự nghiệp đế vương thì phải lật đổ triều đại trước, có ai không phải là phản tặc?”
“Thắng làm vua, thua làm giặc. Nếu trước kia kẻ bại là Lưu Dụ, thì hôm nay đến phiên họ Hoàn thống nhất thiên hạ, người nhà họ Lưu sẽ bị đuổi tận giết tuyệt”. Ngữ điệu hắn tuy thong dong ôn hòa, nhưng nói về hoàng đế khai quốc lại không hề có vẻ tôn trọng, thậm chí thờ ơ như không gọi thẳng tên của hoàng đế khai quốc Nam triều.
Mặc Hương đối với điều này không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ lẳng lặng nghe Dung Chỉ nói tiếp.
Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, đi một nước cờ: “Ta hôm nay sở dĩ nhiều lời, là vì không muốn ngươi chỉ dùng ánh mắt hạn hẹp nhìn sự việc. Không nên chỉ biết đến một nhà, một dòng họ. Phải lấy con mắt bao trùm thiên hạ để xem xét, thì mới thấy rõ ràng được”.
“Năm đó, trong số các dòng họ thế gia vọng tộc quyền lực nhất Đông Tấn, chỉ có họ Hoàn và họ Tạ là tay trắng làm nên sự nghiệp. Trong khi họ Tạ quật khởi nhờ vào bao nhiêu người tài liên tục nỗ lực, thì họ Hoàn chỉ nhờ vào duy nhất một người, đó là tổ tiên của Hoàn Viễn – Hoàn Ôn. Với sức lực của một người, chỉ trong hơn mười năm, chấn hưng dòng họ trở thành thế gia quyền lực bậc nhất, Hoàn Ôn đúng là một tuyệt thế hào kiệt. Chỉ vì Hoàn Ôn mắc bệnh chết quá sớm, không thể tiếp tục phát triển sự nghiệp, mà con là Hoàn Huyền thì chí hướng và tài năng chỉ như hai bao cỏ, cuối cùng trở thành viên gạch lót đường cho Lưu Dụ lập nghiệp”.
“Giai thoại của họ Hoàn vốn nên kết thúc rồi, nhưng khi ta gặp Hoàn Viễn thì hiểu rằng, hi vọng của họ Hoàn vẫn còn gửi gắm trên người hắn”. Dung Chỉ trầm mặc một lát, rồi tiếp tục nói “Ta nghe được, sở dĩ công chúa biết đến sự tồn tại của Hoàn Viễn, là bởi vì người của họ Hoàn cố ý cung cấp tin tức. Phụ vương của công chúa chuẩn bị sát hại toàn bộ dòng họ Hoàn, đuổi tận giết tuyệt, cắt đứt huyết mạch cuối cùng. Bọn họ bất đắc dĩ phải tìm cách để công chúa nhìn thấy Hoàn Viễn, cho hắn vào phủ công chúa mới có thể bảo toàn tính mạng”. Nhờ thế, Hoàn Viễn mới sống sót, ngoại trừ hắn, tất cả mọi người trong họ Hoàn đều bị giết sạch.
Đối với chuyện này, Mặc Hương lần đầu tiên nghe thấy. Hắn không khỏi sửng sốt kinh ngạc: “Vậy Hoàn Viễn có biết hay không?”
Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười: “Hắn đương nhiên không biết, mà ta hiện tại cũng không định cho hắn biết”.
“Tại sao lại làm vậy?”
“Ngươi không nhận ra tài năng của Hoàn Viễn, bởi vì hắn bị hoàn cảnh hạn chế. Hắn từ nhỏ bị giam lỏng, chịu nhiều tủi nhục. Những đạo lý đối nhân xử thế, ứng phó ở đời, hắn hầu như không biết. Sống trong cảnh bị giam lỏng, hắn chỉ tự học theo sách vở là chính. Thế nhưng ngươi xem, kế hoạch tạo phản lần trước của hắn, một thư sinh không hề có kinh nghiệm lại có thể nghĩ ra sao?”
Nếu nói, trên thế giới này tồn tại thiên tài, thì đó chính là Hoàn Viễn. Hoàn toàn không có kinh nghiệm, chưa từng va chạm với cuộc đời, thế mà có thể lập một kế hoạch kín kẽ, từng bước tinh vi xảo diệu như vậy! Dung Chỉ thấy được nhược điểm, sơ hở của kế hoạch, chẳng qua bởi vì hắn may mắn có tầm nhìn rộng hơn mà thôi.
Có lẽ bậc tiền bối của họ Hoàn – Hoàn Ôn là một chính khách tài năng bẩm sinh, kết tụ tinh hoa di truyền đến đời này, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy vẫn có thể phát sáng chói lọi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Tù Hoàng
Thiên Y Hữu Phong
Phượng Tù Hoàng - Thiên Y Hữu Phong
https://isach.info/story.php?story=phuong_tu_hoang__thien_y_huu_phong