Chương 6
ylvie bắt đầu dọn bát đĩa và Dax rời khỏi bàn. Một lát sau, nó ra ngoài. Arnouil và Mèo Bự ngồi ngả người trên ghế. Mèo Bự cuốn một điếu thuốc.
Arnouil đưa mẩu xì gà nhỏ lên miệng, im lặng cho đến khi Mèo Bự châm điếu thuốc của hắn. "Thằng bé sống một mình nhiều quá. Nó không bao giờ cười cả".
Khói thuốc lan trên mặt Mèo Bự. Hắn không trả lời.
"Lẽ ra nó không nên ở đây và làm việc cả một vụ hè", huấn luyện viên tiếp tục. "Lẽ ra nó phải đi cùng bạn bè".
Mèo Bự nhún vai. "Bọn ngựa có khá không?"
"Hơn thế nhiều. Cứ như lũ ngựa này sinh ra để chơi polo ấy. Chúng sẽ làm cuộc cách mạng trong polo. Nhưng chắc chắn ông lãnh sự phải để cho thằng bé vui chơi nữa chứ".
"Dax không giống những đứa trẻ khác", Mèo Bự nói một cách thận trọng. "Đến một lúc nào đó, cậu ấy sẽ là một người lãnh đạo ở đất nước chúng tôi. Thậm chí cậu ấy có thể trở thành tổng thống".
"Kể cả Napoleon cũng đã từng là một đứa trẻ" huấn luyện viên trả lời. "Tôi chắc nó không để cho vận mệnh cướp mất tuổi trẻ đâu".
"Napoleon đã trở thành người lính do lựa chọn. Ông ấy không phải là một chiến binh từ năm lên sáu".
"Thế Dax đã từng à?"
Mèo Bự nhìn huấn luyện viên, lặng lẽ gật đầu. "Khi Dax chưa đầy bảy tuổi, chính tổng thống đã cầm súng cho Dax bóp cò để trừng phạt bọn đã giết mẹ và chị cậu ấy".
Huấn luyện viên lặng thinh một lúc. "Thế thì thằng bé chẳng cười bao giờ cũng không lạ".
Đêm tĩnh lặng và những cơn gió tây mát lạnh đầu tiên đã thổi về khi Dax đi đến chuồng ngựa. Đám ngựa hí lên khi nghe tiếng chân Dax, nó cho mỗi con một viên đường, vốn luôn để trong túi. Nó vỗ về và lũ ngựa lại hí lên những âm thanh nhỏ nhẹ, đơn côi.
"Bọn mình đều nhớ nhà cả" nó thầm thì. Chúng nó không thích sự bức bối của chuồng ngựa. Chúng nó nhớ bãi quây ngoài trời.
"Dax?" giọng Sylvie từ cửa chuồng.
"Tôi ở đây với bọn ngựa".
"Anh làm gì thế?" cô vừa đi vào vừa tò mò hỏi.
"Tôi thăm chúng một chút. Chúng cũng cô đơn và nhớ nhà".
Cô dịu dàng. "Anh cũng cô đơn, phải không Dax?"
Nó nhìn chằm chằm. Cô là người đầu tiên hỏi câu ấy. Nó ngập ngừng. "Thỉnh thoảng".
"Anh có cô nào ở nhà không?"
Nó thoáng nghĩ về Amparo, đã ba năm xa cách. Không biết giờ con bé như thế nào. Rồi nó lắc đầu. "Không. Không thực là như vậy. Có lần, khi tôi lên chín, một cô bé lên bảy đã quyết định lấy tôi. Nhưng nó đã lớn và bỏ qua chuyện ấy rồi".
"Em có một bạn trai", cô nói, "nhưng anh ấy đã vào hải quân sáu tháng nay, và sáu tháng nữa anh ấy mới về".
Nó nhìn cô gái. Đấy là lần đầu tiên nó nghĩ về cô như một phụ nữ. Từ trước tới nay, cô vẫn chỉ như ai đó lăng xăng quanh bàn, quanh chuồng ngựa... Trừ mớ tóc dài, cô chẳng có gì là phụ nữ, không có cái gì căng tròn có thể thấy dưới áo sơmi vải trúc bâu luôn xắn tay. Bỗng Dax thấy sự mềm mại đầy nữ tính trong cô.
"Xin lỗi", nó nói mà không hiểu vì sao, ngoại trừ vào thời điểm ấy, hình như cô cũng cô đơn như chính nó và bầy ngựa vậy.
Lũ ngựa lại hí lên. Nó đưa mấy cục đường cho cô. "Chúng muốn cô cho ăn".
Cô cầm những viên đường rồi chui quá các cây chắn song ngang. Bầy ngựa rúc mõm vào cô, đòi phần mình. Cô bật cười khi một con húc mũi lm` cô ngã ngửa vào lòng Dax đang đứng sau. Bất đắc dĩ, hai cánh tay Dax ôm choàng lấy cô.
Cô nhìn chằm chằm vào mặt Dax, bốn mắt nhìn nhau, rồi Dax buông cô ra. Có một nút căng thẳng đến quặn đau trong bụng nó. Giọng nó cộc cằn ngay cả với chính mình. "Có lẽ chúng nó đã ăn đủ rồi đấy".
"Vâng", cô như chờ đợi.
Nó cảm thấy sự căng thẳng nơi háng và thái dương thì giật đùng đùng. Nó chui qua các cây song ngang. Giọng cô gái kéo nó lại "Dax!"
Nó nhìn cô, một chân đã bước qua cây chắn.
"Em cũng cô đơn".
Nó vẫn không cử động. Cô đi đến bên nó, đặt nhẹ một tay lên chỗ cứng ngắc nơi háng nó. Với một tiếng rên cuồng dại của đau đớn, nó kéo cô gái vào lòng và toàn bộ mối căng thẳng của tuổi trẻ cùng nỗi cô đơn của nó đã nổ tung thành một ngọn lửa cao trào.
Sau đó nó nằm lặng thinh trong phòng, nghe tiếng thở nhẹ nhàng của Mèo Bự ở giường bên. Cơn đau trong nó đã biến mất. Bỗng Mèo Bự hỏi "Cậu có chơi con bé không?"
Nó quá ngạc nhiên đến mức không cố lẩn tránh câu hỏi ấy nữa. "Làm sao cậu biết?"
"Bọn tớ biết mà".
"Bố cô ấy... "
Mèo Bự cười. "Thế cậu nghĩ là ông ấy mù à?"
Dax nghĩ một lát. "Ông ấy có cáu không?"
Mèo Bự khúc khích. "Tại sao phải cáu chứ? Người tình của con bé đã đi cả năm mnay và ông ấy hiểu rằng một con ngựa cái non cần có dịch vụ vào đúng mùa chứ. Vả lại, cô ta cũng đã đủ tuổi".
"Đủ tuổi? cô ấy khoảng tuổi tôi".
"Hăm hai rồi. Chính bố cô ấy bảo mình".
Hai mươi hai, Dax nghĩ, hơn nó gần bảy tuổi. Hèn nào, cô ta tấn công trước. Chắc cô ta phải nghĩ nó là thằng nhóc xuẩn nên mới phải đợi lâu như thế. Nó lại cảm nhận sự trương cứng nơi háng khi nhớ lại cảnh hai đứa thít chặt nhau thế nào. Thình lình, nó bật dậy khỏi giường.
"Cậu đi đâu đấy?"
Chợt nó cười. Đây là một cuộc chạy trốn mới, một thứ tự do mới. Lẽ ra nó phải phát hiện ra điều này lâu rồi mới đúng. "Thế chẳng phải anh đã bảo tôi là một lần thì không bao giờ đủ cả sao?"
Những Kẻ Phiêu Lưu Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins Những Kẻ Phiêu Lưu