Chương 29
ột lần nữa tôi lại đến Wilbraham Crescent.
Tôi dừng lại trước cổng nhà số 19. Lần này không có ai vừa chạy ra vừa la hét. Thật ngăn nắp gọn gàng và bình yên.
Tôi đi tới cửa trước và bấm chuông. Cô Millicent Pebmarsh mở cửa.
“Là Colin Lamb,” tôi nói. “Tôi vào nói chuyện với bà, được không ạ?”
“Chắc chắn là được.”
Bà đi trước tôi vào phòng khách.
“Dường như ông dành rất nhiều thời gian để xuống đây, ông Lamb ạ. Tôi đã biết ông chẳng liên quan với cảnh sát địa phương…”
“Bà biết đúng rồi đó. Tôi nghĩ thật sự bà đã biết đích xác tôi là ai từ ngày đầu tiên bà nói với tôi.”
“Tôi không chắc chắn — hoàn toàn không hiểu ông nói thế là nghĩa lý gì.”
“Tôi đã cực kỳ ngu xuẩn, bà Pebmarsh ạ. Tôi đã tới nơi này để tìm bà. Tôi đã tìm thấy bà ngày đầu tiên tôi tới đây — mà tôi lại không biết mình đã tìm thấy bà rồi!”
“Có thể án mạng đã khiến ông bị đãng trí.”
“Đúng như bà nói. Tôi còn khá ngu xuẩn nên đã nhìn một tờ giấy ngược đầu.”
“Và toàn bộ chuyện này là vấn đề gì đây?”
“Chỉ là trò chơi đã kết thúc rồi, bà Pebmarsh ạ. Tôi đã tìm thấy bộ chỉ huy nơi lập ra toàn bộ kế hoạch. Những hồ sơ và bản ghi nhớ như thế nếu cần thiết bà sẽ lưu trữ bằng hệ thống những chấm li ti của chữ nổi. Thông tin Larkin lấy được ở Portlebury đã được chuyển tới cho bà. Từ đây nó sẽ đến nơi được gửi đến nhờ Ramsay. Hắn đã từ nhà mình sang nhà bà về đêm qua lối khu vườn khi cần thiết. Một hôm hắn đã đánh rơi một đồng tiền kim loại của Tiệp Khắc trong vườn nhà bà…”
“Ông ta thật bất cẩn.”
“Chúng ta đều có lúc bất cẩn cả. Vỏ bọc của bà rất tốt. Bà bị mù, bà làm việc ở một học viện dành cho trẻ khiếm thị, bà cất giữ những sách chữ nổi trong nhà là lẽ tự nhiên thôi — bà là một phụ nữ có trí thông minh và cá tính không tầm thường. Tôi không hiểu động lực nào khiến bà nhiệt tình hăng hái…”
“Cậu thích cái cách tôi cống hiến cho công việc của mình.”
“Phải, tôi nghĩ có lẽ vậy.”
“Và vì sao cậu lại nói với tôi tất cả chuyện này? Có vẻ không bình thường.”
Tôi ngó đồng hồ đeo tay.
“Bà có hai tiếng đồng hồ, bà Pebmarsh ạ. Hai giờ nữa cảnh sát đặc biệt sẽ tới đây và đảm nhiệm việc này.”
“Tôi không hiểu cậu. Vì sao cậu lại đến đây trước người của mình và cho tôi biết một điều dường như là một lời cảnh báo…”
“Là một lời cảnh báo. Tôi đã tự mình tới đây, và sẽ ở lại đây cho tới khi người của tôi tới nơi, để canh không cho bất cứ cái gì lọt ra khỏi căn nhà này — trừ một ngoại lệ — ngoại lệ ấy chính là bà. Bà có hai tiếng đồng hồ để khởi hành nếu bà chọn việc ra đi.”
“Nhưng vì sao? Vì sao chứ?”
Tôi đáp chậm rãi: “Vì tôi nghĩ có một khả năng rất mong manh là trong một thời gian ngắn nữa thôi bà có thể trở thành mẹ vợ của mình. Không chừng tôi sai lầm.”
Một khoảnh khắc im lặng. Millicent Pebmarsh đứng lên và đi tới cửa sổ. Tôi không rời mắt khỏi bà ta. Không hề có ảo tưởng nào về Millicent Pebmarsh cả. Tôi không tin bà ta một chút xíu nào. Bà ta bị mù nhưng ngay cả một người đàn bà mù cũng có thể tóm được anh nếu anh mất cảnh giác. Tình trạng mù lòa của bà ta sẽ không làm cho bà khiếm khuyết nếu bà ta có cơ hội ấn một khẩu súng lục tự động vào xương sống của tôi.
Bà nói thật khẽ: “Tôi sẽ không cho cậu biết cậu đúng hay sai. Điều gì đã khiến cậu nghĩ rằng — có thể là như thế?”
“Đôi mắt.”
“Nhưng chúng tôi tính cách chẳng giống nhau.”
“Không.”
Bà ta nói có vẻ hơi ngang bướng.
“Tôi đã làm hết sức mình cho nó.”
“Đó là vấn đề cần phải bàn. Với bà sự nghiệp là ưu tiên.”
“Phải thế thôi.”
“Tôi không đồng ý.”
Lại một khoảnh khắc im lặng. Sau đó tôi hỏi: “Bà có biết cô ấy là ai không — ngày hôm ấy?”
“Không biết cho đến khi tôi nghe cái tên… Tôi tự mình duy trì việc nắm thông tin về nó — vẫn luôn như thế.”
“Bà chưa bao giờ bất nhân như lẽ ra hẳn bà đã muốn thế.”
“Đừng có nói vớ vẩn nữa!”
Tôi lại nhìn đồng hồ đeo tay.
“Thời gian đang tiếp tục trôi đi,” tôi nói.
Bà ta quay trở lại từ cửa sổ và băng qua phòng tới bàn giấy.
“Tôi có một bức ảnh chụp nó lúc còn bé đây…”
Tôi ở sau lưng bà ta khi bà lôi cái ngăn kéo mở ra. Không phải một khẩu súng tự động. Là một con dao nhỏ rất dễ gây chết người…
Tôi nắm chặt tay bà ta rồi lấy con dao đi.
“Tôi có thể mềm yếu, nhưng không phải một thằng ngốc,” tôi nói.
Bà ta mò một cái ghế rồi ngồi xuống. Không hề để lộ bất cứ một cảm xúc nào.
“Tôi chả lợi dụng lời đề nghị của cậu đâu. Ích lợi gì chứ? Tôi sẽ ở lại đây đợi họ đến. Vẫn luôn có những cơ hội — ngay cả ở trong tù.”
“Bà muốn nói tới việc truyền bá học thuyết của mình hả?”
“Nếu cậu thích nghĩ cái kiểu ấy thì cứ việc.”
Chúng tôi ngồi đó, thù địch nhau, nhưng cũng hiểu biết lẫn nhau. Tôi nói cho bà ta biết: “Tôi đã xin thôi việc. Tôi đang trở lại với nghề cũ — hải dương học. Có một chỗ làm ở một trường đại học ở Úc.”
“Tôi nghĩ cậu rất khôn ngoan. Cậu chẳng đạt yêu cầu trong công việc này. Giống như bố của Rosemary. Ông ta chẳng hề quán triệt lời dạy: ‘Hãy từ bỏ thói nhu nhược yếu hèn!’”
Tôi nghĩ tới lời của Hercule Poirot.
“Tôi bằng lòng vì được làm một con người.”
Chúng tôi im lặng ngồi đó, mỗi người đều tin chắc quan điểm của người kia là sai lầm.
Thư của Thanh tra Hardcastle gửi Hercule Poirot
Ông Poirot thân mến,
Hiện nay chúng tôi đã nắm được một số sự kiện mà tôi cảm thấy ông có thể quan tâm khi nghe kể về chúng.
Một ông Quentin Duguesclin ở Quebec đã rời Canada đến châu Âu cách đây chừng bốn tuần. Ông ấy không có họ hàng gần và kế hoạch trở về không xác định. Hộ chiếu của ông được chủ một nhà hàng nhỏ ở Boulogne tìm thấy và giao nộp cho cảnh sát. Đến nay vẫn chưa ai đến nhận lại.
Ông Duguesclin là một người bạn lâu năm của gia tộc Montresor ở Quebec. Đứng đầu gia tộc ấy, ông Henry Montresor đã chết cách đây mười tám tháng, để lại tài sản rất lớn cho người bà con duy nhất còn sống, gọi ông ta chú tên là Valerie, được mô tả là vợ của Josaiah Bland ở Portlebury, Anh quốc. Một công ty tư vấn pháp luật rất danh giá ở London nhận làm việc cho người thi hành bản di chúc ở Canada. Tất cả thông tin liên lạc giữa bà Bland và dòng họ của bà ở Canada đã dừng lại từ khi bà lấy chồng, điều mà dòng họ của bà không đồng ý. Ông Duguesclin từng đề cập với một người bạn ông có ý định đến thăm nhà Bland khi ông đến Anh, vì ông vẫn luôn yêu quý Valerie lắm.
Cái xác cho đến nay được nhận dạng là Henry Castleton đã được nhận dạng lại đích xác là Quentin Duguesclin.
Một số bảng hiệu đã được tìm thấy xếp đặt gọn gàng trong một góc sân hãng thầu xây dựng của Bland. Tuy đã được vội vã sơn phủ lên, những chữ Hiệu giặt Snowflake vẫn có thể thấy rõ sau khi các chuyên gia đã xử lý.
Tôi sẽ không làm phiền ông với các chi tiết nhỏ nhặt, nhưng công tố viên đã xem xét việc phát lệnh bắt giữ Josaiah Bland.
Cô Martindale và bà Bland là chị em đúng như ông đã phỏng đoán, nhưng mặc dù tôi đồng ý với cách nhìn của ông về sự tham gia của bà ta trong các tội ác này, nhưng chứng cứ đầy đủ sẽ khó đạt được. Bà ta chắc chắn là một phụ nữ rất khôn ngoan. Dù sao tôi cũng hy vọng ở bà Bland. Bà ta là hạng đàn bà ưa phản bội.
Bà Bland đầu tiên chết ở Pháp do chiến tranh và hôn nhân thứ nhì của hắn với Hilda Martindale cũng ở Pháp, tôi nghĩ có thể chứng minh rõ ràng mặc dù dĩ nhiên nhiều hồ sơ hồi ấy đã bị phá hủy.
Tôi rất vui thích được gặp ông ngày hôm ấy, và tôi phải cảm ơn ông vì những gợi ý rất bổ ích của ông. Tôi hy vọng việc sửa đổi và trang trí căn hộ của ông ở London đã hoàn thành mỹ mãn.
Kính thư,
Richard Hardcastle
Thông tin thêm từ R.H. Gửi tới H.P
Tin tốt lành! Con mụ Bland đã sụp đổ! Đã thừa nhận toàn bộ vụ việc!!! Đổ hết tội lỗi cho chị và chồng mình. Mụ “chưa bao giờ hiểu được việc họ định làm cho đến khi quá muộn!” Cứ tưởng họ chỉ “định đánh thuốc mê ông ấy để ông ấy không nhận ra mình là kẻ giả mạo!” Một câu chuyện có lẽ đúng! Nhưng tôi xin thưa khá đúng sự thật mụ ta không phải là kẻ chủ mưu giết người. Bạn hàng ở chợ Portobello đã nhận diện cô Martindale chính là quý bà “người Mỹ” đã mua hai chiếc đồng hồ nọ.
Bà McNaughton giờ đây nói mình từng trông thấy Duguesclin trong chiếc xe tải Bland đã lái vào gara nhà hắn. Bà ta có thực sự trông thấy hay không?
Colin bạn chúng ta đã cưới cô gái ấy. Nếu ông hỏi thì tôi xin thưa rằng cậu ấy điên mất rồi.
Chúc những điều tốt đẹp nhất!
Bạn của ông,
Richard Hardcastle
Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ - Agatha Christie Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ