Những Cái Hố epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 29
tanley giận dữ giáng mạnh cái xẻng xuống đất. Cậu tức giận tất cả mọi người - ông Pendanski, bà Cai, Dích Dắc, Tia X, và CỤ-CỐ-TỔ-ĂN-TRỘM- LỢN-CHẾT-TIỆT-XẤU-XA-BẨN-THỈU của mình. Nhưng hơn hết thảy, cậu giận chính mình. Stanley hiểu ra rằng lẽ ra cậu đừng bao giờ để Zero đào hố giùm. Lẽ ra cậu vẫn có thể dạy Zero học đọc học viết. Nếu như Zero đào cả ngày mà vẫn còn sức để học, thì cậu cũng phải đào cả ngày mà vẫn còn sức để dạy.
Điều mình nên làm, cậu nghĩ, là hãy đuổi theo Zero ngay.
Nhưng cậu đã không làm thế.
Không đứa nào trong nhóm giúp cậu đào hố của Zero, và cậu cũng chẳng khiến bọn chúng giúp. Lâu nay Zero đã đào hố giùm mình thì giờ mình phải đào hố cho nó. Stanley ở lại ngoài hồ, hì hụi cả những lúc nóng đổ lửa nhất, thật lâu, sau khi mọi người đã ra về. Cậu chong mắt ngóng Zero, nhưng nó không quay lại.
Có lẽ cũng dễ chạy đuổi theo Zero thôi. Sẽ không ai ngăn cản cậu. Cậu miên man nghĩ rằng đó là điều mình nên làm.
Có thể hai đứa sẽ trèo lên đỉnh Ngón Cái Lớn.
Nếu như đường đến đó đừng quá xa. Và nếu thật sự đó đúng là nơi cụ cố tổ của cậu đã tìm thấy nơi ẩn náu. Và nếu như, sau một trăm năm hoặc hơn, ở đó vẫn còn có nước.
Xem ra khó có chuyện đó. Càng khó hơn nữa khi mà toàn bộ hồ đã cạn khô.
Vả lại, cho dù hai đứa có tìm thấy chỗ ẩn náu trên đỉnh Ngón Cái Lớn đi chăng nữa, cậu nghĩ, thì rốt cuộc, chúng cũng vẫn phải quay về nơi này thôi. Rồi cả hai sẽ phải đối mặt với Cai và những ngón tay quết nọc rắn chuông của mụ.
Thay vì chạy theo Zerô, Stanley chợt nảy ra một ý hay hơn, dẫu cậu chưa nghĩ kỹ lắm. Có lẽ cậu nên đặt điều kiện với Cai, nghĩa là cậu sẽ báo cho mụ biết chỗ cậu tìm thấy ống tuýp vàng nếu mụ không cào mặt Zero.
Stanley không biết phải thực hiện kế hoạch ra sao để không bị lún sâu vào những rắc rối. Mụ ta dám cưỡng ép cậu lắm chứ, rằng nói mau, mày đã tìm thấy ống tuýp vàng ở đâu, nếu không tao cào mặt mày luôn. Ngoài ra, vụ này cũng đồng nghĩa với việc lôi Tia X vào rắc rối. Chắc chắn mụ sẽ không tha Tia X.
Tia X bảo đảm sẽ hành hạ cậu ở ngoài hồ suốt mười sáu tháng tới.
Cậu cắm phập xẻng xuống đất.
Cho đến sáng hôm sau, Zero vẫn chưa quay về. Stanley thấy một tay quản giáo ngồi canh gác bên vòi nước ngoài bức vách buồng tắm.
Ông Pendanski mang cặp mắt bầm đen và một miếng băng trên mũi - Tao luôn biết nó là đứa ngu đần - Stanley nghe thấy ông ta lầm bầm.
Ngày hôm sau, Stanley chỉ bị bắt đào một hố. Trong khi đào, cậu vẫn dõi mắt ngóng Zero, nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Một lần nữa, cậu lại nghiền ngẫm ý định đi tìm Zero, nhưng rồi cậu bắt đầu nhận thấy rằng giờ đã quá muộn.
Hy vọng duy nhất của cậu là Zero đã tự tìm thấy “NGÓN TAY CÁI CỦA CHÚA”. Chuyện này không phải là không thể xảy ra. Chính cụ cố tổ của cậu đã tìm thấy nơi đó. Vì một lẽ nào đó cụ bị thôi thúc mãnh liệt phải trèo lên đỉnh của ngọn núi. Không chừng, Zero cũng cảm thấy bị thôi thúc tương tự.
Nếu như đó đúng là ngọn núi ấy. Nếu như vẫn còn có nước ở đấy.
Stanley cố tự thuyết phục rằng đó chẳng phải là chuyện không thể xảy ra. Đã có một cơn bão cách đây vài ngày. Có lẽ Ngón Cái Lớn là một tháp nước tự nhiên, có thể hứng và trữ nước mưa.
Chuyện này không phải là không thể xảy ra.
Stanley quay về lều thì thấy Cai, ông Ngài và ông Pendanski, đang chờ cậu.
- Mày thấy Zero chưa? - Cai hỏi ngay.
- Chưa.
- Không có dấu vết nào của nó hả?
- Không.
- Mày biết nó đi đâu không?
- Không.
Ông Ngài gằn giọng:
- Mày thừa biết là dù có nói láo, cũng chẳng ích gì cho nó. Nó đừng hòng sống sót nổi ngoài đó hơn một hay hai ngày.
- Cháu không biết nó ở đâu hết.
Cả ba người trừng mẳt nhìn Stanley như đang cố phán đoán xem cậu nói thật hay nói láo. Mặt ông Pendanski sưng húp đến nỗi gần như không mở được mắt. Chúng chỉ còn là những khe nứt ti hí.
- Ông có chắc nó là đứa lang thang không nhà? - Cai hỏi ông Pendanski.
- Nó là trẻ do tiểu bang bảo trợ - ông Pendanski đoan chắc với mụ - Nó đang sống vất vưởng ngoài đường thì bị bắt.
- Liệu có ai hỏi han về nó không nhỉ? Bọn nhân viên công tác xã hội có tên nào lưu tâm đến nó không?
- Nó chẳng có họ hàng thân thích gì sất - ông Pendanski trả lời - Mà nó cũng chẳng là cái quái gì.
Cai suy nghĩ một thoáng, đoạn nói rành rọt:
- Thôi được, ta muốn ông hủy tất cả hồ sơ về nó.
Ông Pendanski gật đầu.
- Coi như nó như chưa từng bao giờ ở đây - bà Cai phán.
Đến lượt ông Ngài gật đầu.
- Ông có vào được hồ sơ của tiểu bang từ máy vi tính của chúng ta không? - mụ hỏi ông Pendanski - Ta không muốn bất cứ ai thuộc văn phòng A.G biết nó đã ở đây.
Ông Pendanski đáp:
- Tôi không nghĩ là có thể xóa toàn bộ thông tin về nó khỏi tất cả hồ sơ của tiểu bang. Quá nhiều hồ sơ kiểm chứng chéo. Nhưng tôi có cách khiến cho vụ này trở nên rối rắm, để không ai có thể lần ra hồ sơ của nó. Như tôi đã nói đấy, ai mà mất công tìm nó. Ai mà thèm để ý đến Hector Zeroni.
- Tốt - bà Cai nói.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố