Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Hùng Trở Lại
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 30
M
yron đang cố đoán xem phải làm gì tiếp theo thì điện thoại của anh reo vang. Số của người gọi báo CUỘC GỌI NGOÀI VÙNG. Anh nhấc máy. Esperanza nói, “Anh đang ở chỗ quái nào vậy?”
“Này, tuần trăng mật thế nào rồi?”
“Như cứt. Anh có muốn biết tại sao không?”
“Tom không chịu làm tình à?”
“Phải, đàn ông các anh thật khó quyến rũ. Không, vấn đề của tôi là bạn làm ăn của tôi không nhận cuộc gọi từ khách hàng của chúng ta. Bạn làm ăn của tôi cũng không có mặt ở văn phòng để lấp chỗ trống trong lúc tôi đi vắng.”
“Tôi xin lỗi.”
“Ồi, thôi được rồi, xí xóa chuyện này.”
“Tôi sẽ bảo Cindy Lớn chuyển tất cả các cuộc gọi trực tiếp vào máy di động của tôi. Tôi sẽ có mặt ở công ty sớm hết mức có thể.”
“Có chuyện gì vậy?” Esperanza hỏi.
Myron không muốn làm hỏng tuần trăng mật của cô thêm nữa, nên anh trả lời, “Không có gì.”
“Anh nói dối.”
“Tôi đã bảo cô rồi. Không có gì.”
“Tốt thôi. Tôi sẽ hỏi Win.”
“Đợi đã, thôi được.”
Anh tóm tắt cho cô những chuyện vừa xảy ra.
“Thế,” Esperanza nói, “anh cảm thấy phải chịu trách nhiệm vì đã làm một việc tốt à?”
“Tôi là người cuối cùng nhìn thấy nó. Tôi đã cho nó xuống xe và để nó đi.”
“Để nó đi? Cái cứt gì vậy? Con bé mười tám tuổi rồi, Myron. Như thế đủ biến nó thành người lớn rồi. Nó đi nhờ xe anh. Anh ga-lăng nhưng ngu ngốc, tôi xin thêm vào - khi cho nó đi nhờ. Vậy thôi.”
“Không phải vậy.”
“Xem kìa, nếu anh cho, giả dụ, Win đi nhờ xe về nhà, liệu anh có đảm bảo là anh ta sẽ vào nhà an toàn không?”
“Loại suy tốt đấy.”
Esperanza cười khúc khích. “Ừ, được rồi. Tôi sắp về đây.”
“Không, cô không phải về đâu.”
“Anh nói đúng, tôi chưa về. Nhưng anh không thể tự mình lo cả hai việc được. Nên tôi sẽ bảo Cindy Lớn chuyển các cuộc gọi xuống đây. Tôi sẽ lo. Còn anh đi mà chơi cái trò siêu anh hùng.”
“Nhưng cô đang trong tuần trăng mật. Còn Tom thì sao?”
“Anh ấy là đàn ông mà, Myron.”
“Nghĩa là?”
“Một người đàn ông chỉ cần có tí chút là đủ vui rồi.”
“Đó quả là sự rập khuôn tàn nhẫn.”
“Vâng, tôi biết tôi ghê gớm. Tôi có thể vừa nói chuyện điện thoại vừa, chết tiệt, cho Hector bú, Tom sẽ không chớp mắt. Cộng với việc điều đó sẽ cho anh ấy thêm thời gian để chơi golf. Golf và tình dục, Myron. Như thế là khá đủ cho tuần trăng mật trong mơ của Tom rồi.”
“Tôi sẽ đền bù cho cô.”
Một phút im lặng.
“Esperanza?”
“Tôi biết anh vẫn làm những việc kiểu này lâu nay.” cô nói “Và tôi nhớ đã bắt anh hứa sẽ không lặp lại nữa. Nhưng có lẽ... có lẽ đó là một việc tốt.”
“Làm sao cô đoán ra?”
“Chết tiệt, giá mà tôi biết. Lạy Chúa, tôi còn có những việc quan trọng hơn để lo lắng. Như mấy nếp nhăn trên bụng lúc tôi mặc bikini chẳng hạn. Tôi không thể tin được là giờ tôi lại có nếp nhăn bụng. Tại thằng bé, anh biết đấy.”
Họ gác máy một phút sau đó. Myron lái xe đi lòng vòng, cảm thấy lộ liễu trong chiếc xe của mình. Nếu cảnh sát định theo dõi anh hoặc nếu Rochester định cho một cái đuôi khác bám theo, chiếc xe này sẽ trở nên bất tiện. Anh nghĩ về điều đó và gọi cho Claire. Cô trả lời ngay sau tiếng chuông đầu tiên.
“Anh đã phát hiện ra điều gì chưa?”
“Chưa, nhưng em có phiền không nếu anh đổi xe với em?”
“Tất nhiên là không. Dù sao em cũng đang định gọi cho anh. Nhà Rochester vừa rời khỏi đây.”
“Và?”
“Bọn em nói chuyện một lúc. Cố gắng tìm ra mối liên hệ giữa Aimee và Katie. Nhưng có vấn đề gì khác xuất hiện. Vấn đề em cần anh xử lý.”
“Anh còn cách nhà em hai phút.”
“Em sẽ gặp anh ở sân trước.”
Ngay khi Myron vừa bước ra khỏi xe, Claire quẳng cho anh chùm chìa khóa xe của cô. “Em nghĩ Katie Rochester đã bỏ trốn.”
“Điều gì khiến em nói như vậy?”
“Anh đã gặp ông bố chưa?”
“Rồi.”
“Đủ nói lên tất cả, phải không?”
“Có lẽ.”
“Nhưng hơn cả thế, anh đã gặp bà mẹ chưa?”
“Chưa.”
“Bà ta tên là Joan. Bà ta có cái mặt nhăn nhó thế này này - cứ như bà ta đang chờ bị ông chồng tát ấy.”
“Em đã tìm ra mối liên hệ giữa hai con bé chưa?”
“Cả hai đứa đều thích la cà trên phố mua sắm.”
“Vậy thôi?”
Claire nhún vai. Cô trông thật tàn tạ. Làn da cô giờ đây thậm chí còn bị kéo căng ra hơn nữa. Trông cô như vừa sụt mất gần năm cân sau một ngày ấy. Thân hình cô lảo đảo mỗi khi cô bước đi, dường như một cơn gió mạnh cũng có thể xô cô ngã xuống đất. “Chúng ăn trưa cùng một lúc. Chúng học một môn chung trong bốn năm vừa qua - thể dục với thầy Valentine. Vậy thôi.”
Myron lắc đầu. “Em nói thấy có vấn đề gì khác à?”
“Bà mẹ. Joan Rochester.”
“Bà ta thế nào?”
“Anh có thể bỏ sót điều đó vì như em đã nói, bà ta cứ rúm ró lại và lúc nào trông cũng sợ sệt.”
“Bỏ sót cái gì?”
“Bà ta sợ ông ta. Ông chồng ấy.”
“Thì sao? Anh đã gặp lão. Anh thấy sợ lão ấy.”
“Đúng, thôi được, nhưng đây là vấn đề. Bà ta sợ ông ấy, chắc chắn rồi, nhưng bà ta không sợ cho con gái bà ta. Em không có bằng chứng nào cả, nhưng đó là rung động của em. Xem nào, anh có nhớ lúc mẹ em bị ung thư không?”
Năm thứ hai trung học. Người đàn bà tội nghiệp qua đời sáu tháng sau đó. “Tất nhiên.”
“Em đã gặp gỡ các cô gái khác cũng phải trải qua điều tương tự. Một nhóm hỗ trợ các gia đình có người bị ung thư. Bọn em đã từng có một chuyến đi dã ngoại, trong dịp đó anh cũng có thể đưa các bạn bè khác đi cùng. Nhưng rất kỳ lạ - anh biết chính xác ai thực sự đã trải qua nỗi đau và ai chỉ là một người bạn. Anh gặp những người chịu cùng cảnh ngộ và anh biết. Đó là rung động.”
“Và Joan Rochester không có rung động?”
“Bà ta có rung động, nhưng không phải loại rung động kiểu “con gái tôi đang mất tích”. Em cố gặp riêng bà ta. Em nhờ bà ta giúp em pha cà phê. Nhưng cũng chẳng đi tới đâu. Em bảo anh rồi, bà ta biết điều gì đó. Người đàn bà đó cũng sợ hãi, nhưng không giống như em.”
Myron nghĩ về điều đó. Có một triệu cách giải thích, đặc biệt là cách hiển nhiên nhất - mọi người có phản ứng khác nhau đối với sự căng thẳng - nhưng anh muốn tin vào trực giác của Claire trong chuyện này. Câu hỏi là, nó có ý nghĩa gì? Và anh có thể làm gì với nó?
“Để anh nghĩ kỹ đã,” cuối cùng anh nói.
“Anh đã nói chuyện với ông Davis chưa?”
“Chưa.”
“Thế còn Randy?”
“Anh đang định. Đó là lý do tại sao anh cần xe của em. Sáng nay cảnh sát đã tống anh ra khỏi khuôn viên trường trung học.”
“Tại sao?”
Anh không muốn nhắc tới bố của Randy nên anh nói, “Anh vẫn chưa chắc chắn. Xem kìa, để anh đi nào, được chứ?”
Claire gật đầu, nhắm mắt lại.
“Nó sẽ ổn thôi,” Myron nói, bước về phía cô.
“Xin anh,” Claire giơ một tay lên để ngăn anh lại. “Đừng lãng phí thời gian dành những thứ vô vị đó cho em, được chứ?”
Anh gật đầu, chui vào chiếc SUV của cô. Anh thấy phân vân về điểm đến tiếp theo. Có lẽ anh sẽ quay trở lại trường. Nói chuyện với ông hiệu trưởng. Có lẽ ông hiệu trưởng có thể gọi Randy hoặc Harry Davis lên phòng ông. Nhưng sau đó thì sao?
Điện thoại di động reo vang. Thêm một lần nữa bộ phận báo số người gọi không đem lại cho anh chút thông tin gì. Công nghệ xác định số người gọi xem ra khá vô dụng. Dù sao những người bạn muốn tránh chỉ cần chọn dịch vụ ẩn số là xong.
“Alô?”
“Này, anh chàng bảnh trai, tôi vừa nhận được tin nhắn của anh.”
Là Gail Berruti, người quen của anh ở công ty điện thoại. Anh đã quên hết những cuộc gọi kỳ quặc gọi anh là “Thằng khốn”. Bây giờ nó có vẻ không còn quan trọng nữa, chỉ là một trò đùa trẻ con, trừ phi có lẽ, chỉ có lẽ thôi, có một mối liên hệ. Claire đã nói Myron hay đem đến đau thương mất mát. Có lẽ ai đó trước kia anh có dính dáng đến đã xuất hiện để tìm kiếm anh. Có lẽ bằng cách nào đó Aimee đã bị kéo vào vụ này.
Đó là khoảnh khắc dài nhất.
“Tôi bặt tin anh lâu lắm rồi,” Berruti nói.
“Phải, tôi bận quá.”
“Hoặc không bận, tôi đoán thế. Anh sao rồi?”
“Tôi khá ổn. Cô có thể truy ra số điện thoại chứ?”
“Đó không phải là một cuộc truy tìm, Myron. Anh đã nói vậy trong tin nhắn điện thoại. “Truy ra số điện thoại.” Đó không phải một cuộc truy tìm. Tôi chỉ cần tra cứu nó thôi.”
“Gì cũng được.”
“Không phải gì cũng được. Anh biết rõ hơn mà. Giống như trên tivi ấy. Anh đã bao giờ xem một cuộc truy tìm điện thoại trên tivi chưa? Họ luôn nói phải bắt kẻ đó giữ máy để họ truy ra cuộc gọi. Thật vớ vẩn, anh biết đấy. Anh truy ra nó ngay. Điều đó là ngay tức thì. Nó không tốn chút thời giờ nào cả. Sao họ lại làm thế nhỉ?”
“Thế thì hồi hộp hơn,” Myron nói.
“Điều đó thật ngu xuẩn. Họ làm những trò lạc hậu lố bịch trên tivi. Tối hôm nọ tôi xem một phim về cớm, và người ta chỉ mất có năm phút để làm cái xét nghiệm ADN. Chồng tôi làm cho phòng thí nghiệm hình sự ở John Jay. May mắn lắm mới có được kết quả xác nhận ADN sau một tháng. Trong khi đó ba cái trò điện thoại - những thứ có thể làm xong chỉ trong vài phút với sự trợ giúp của một cái máy vi tính - thì họ làm mãi mới xong. Và kẻ xấu thì luôn gác máy ngay trước khi họ xác định được địa điểm. Anh đã bao giờ chứng kiến việc truy tìm chưa? Chưa bao giờ. Nó làm tôi phát cáu, anh biết không?”
Myron cố gắng đưa Berruti quay trở lại vấn đề “Vậy cô đã tra ra số điện thoại?”
“Tôi có số ở đây rồi. Hơi tò mò chút: Sao anh lại cần nó?”
“Cô quan tâm từ bao giờ thế?”
“Nói hay đấy. Thôi được, giờ ta hãy nói đến nó. Trước hết, dù đó là ai thì hắn cũng muốn che đậy danh tính. Cuộc gọi đến từ một máy điện thoại tự động.”
“Ở đâu?”
“Gần số 1-10 Đại lộ Livingston ở Livingston, New Jersey.”
Trung tâm thành phố, Myron nghĩ. Gần cửa hàng Starbucks trong vùng và tiệm giặt là của anh. Myron suy nghĩ về điều đó. Ngõ cụt chăng? Có lẽ. Nhưng anh lại có một ý nghĩ.
“Tôi cần nhờ cô giúp thêm hai việc, Gail” Myron nói.
“Giúp nghĩa là không có trả công.”
“Ngữ nghĩa thôi,” Myron nói “Cô biết là tôi sẽ không để cô thiệt mà.”
“Đúng, tôi biết. Vậy anh cần gì?”
Harry Davis đang giảng một bài về Hoà bình riêng(1) của John Knowles. Ông cố gắng tập trung, nhưng từ ngữ cứ tuôn ra như thể ông đang đọc theo một người nhắc vở bằng thứ ngôn ngữ ông không thật hiểu. Các sinh viên ghi chép. Ông tự hỏi không biết chúng có để ý rằng ông không thực sự ở đó, rằng ông đang miễn cưỡng làm việc không. Đáng buồn là ở chỗ, ông nghi là chúng không.
Tại sao Myron Bolitar muốn nói chuyện với ông?
Cá nhân ông không quen Myron, nhưng bạn không thể dạo quanh những hành lang của ngôi trường này quá hai thập kỷ mà không biết anh ta là ai. Ở đây anh chàng này là một huyền thoại. Anh ta nắm giữ mọi kỷ lục về bóng rổ mà ngôi trường từng có.
Vậy tại sao anh ta muốn nói chuyện với ông?
Randy Wolf đã biết anh ta là ai. Bố cậu ta cảnh báo là không được nói chuyện với Myron. Tại sao?
“Thầy D? Này, thầy D?”
Tiếng nói đánh tan màn sương mù trong đầu ông.
“Ờ, Sam.”
“Em có thể, ờ, vào nhà vệ sinh được không ạ?”
“Đi đi.”
Harry Davis dừng lại sau đó. Ông đặt viên phấn xuống và nhìn lướt qua những khuôn mặt phía trước ông. Không, chúng không hề cười đùa. Đa số chúng đang nhìn xuống quyển vở. Vladimir Khomenko, một sinh viên của chương trình trao đổi, gục đầu xuống bàn, có lẽ đang ngủ. Những sinh viên khác nhìn ra ngoài cửa sổ. Một số đứa tụt xuống rất thấp trên ghế, xương sống dường như được làm từ thạch dẻo Jell-O, Davis thấy ngạc nhiên vì chúng không bị trượt xuống sàn nhà.
Nhưng ông quan tâm đến chúng. Một số đứa được quan tâm hơn những đứa khác. Nhưng ông quan tâm đến tất cả. Chúng là cuộc sống của ông. Và lần đầu tiên, sau ngần ấy năm, Harry Davis bắt đầu cảm thấy mọi thứ đang tuột mất.
Chú thích
1. Nguyên văn: A separate Peace.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Hùng Trở Lại
Harlan Coben
Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben
https://isach.info/story.php?story=nguoi_hung_tro_lai__harlan_coben