Chương 29
aylor cố gắng trong vô ích để tìm Jason trong đám đông ở tòa lâu đài Bredstone. Chú ý thời gian trên chiếc đồng hồ Rolex của một ông đang uống martini ngay gần đó, cô nhận ra cô đã để Scott một mình một thời gian khá lâu. Cảm thấy áy náy, cô vội vàng quay trở lại vườn.
Có lẽ cô đang tưởng tượng, nhưng khi Taylor bước ra ngoài, cô có cảm giác mọi người đều ngừng nói chuyện. Khi cô bước về phía bar mà cô thấy Scott lần cuối ở đó, cô càng cảm nhận rõ hơn là các vị khách khác đang nhìn cô chằm chằm. Cô vội kiểm tra để đảm bảo ngực cô không lộ ra khỏi áo hay bị cái gì khác. Thấy không có gì, cô nhún vai và cho rằng các vị khách khác chỉ thắc mắc là người như cô làm gì ở đây mà lang thang ở chỗ sang trọng thế này.
Khi Taylor đi đến quầy bar, cô thấy Scott đang ngồi trong góc, đang cười ầm ĩ với đám bạn của anh, anh có vẻ không nhận ra cô đã biến mất. Dùng dằng giữa việc không muốn chen vô và không muốn lang thang trong vũ hội như đứa trẻ lạc mẹ ở cửa hàng rau thêm chút nào nữa, Taylor phân vân không biết có nên đến chỗ anh.
Nhưng một sáng kiến chợt đến, cô nhận thấy cô chưa kiểm tra quầy bar thứ hai, cái nằm ở đầu kia của sàn khiêu vũ. Có lẽ cô sẽ tìm thấy Jason ở đó. Sau cùng, anh chính là lý do cô quyết định đến dự tiệc.
Cô băng ngang sàn khiêu vũ, nơi phần trình diễn cổ điển vừa kết thúc. Cô không biết DJ tên AM là ai, nhưng rõ ràng những người khác biết, vì họ vội ùa ra sàn nhảy ngay khi tên anh ta vừa được thông báo.
Cô đến quầy bar thứ hai và nhìn các gương mặt ở đó, nhưng không ai là Jason. Buồn bực, cô hít một hơi thở sâu - rồi nữa, thêm một lần nữa cô lại đứng một mình ở bữa tiệc này và không biết đi đâu hết.
Nhưng ngay lúc đó, cô vừa nhìn lên khi đám đông di chuyển và bỗng nhiên cô nhìn thấy cảnh bên hiên nhà.
Jason đang đứng đó, tay đút túi quần. Trong bộ tu-xe-đô, anh trông... ừ thì, không có lời nào tả nổi. Anh nhìn xuống Taylor và mỉm cười, và từ bên phía đối diện, cô cũng mỉm cười lại.
Và lần đầu tiên trong suốt buổi tối đó, cô cảm thấy cô không còn lạc lõng.
Trong lúc Jason băng qua đám đông, anh tin là đến lúc anh tới bên cạnh cô, anh sẽ có một cái gì tự nhiên và thông minh để nói với cô. Nhưng khi anh đến nơi và thấy cô thật gần, không có gì thông minh hay tự nhiên đến trong đầu anh. Đúng hơn thì suy nghĩ là chuyện ngoài sức của anh vào thời điểm đó.
Bởi vì cách cô nhìn tối nay. Anh sẽ không bao giờ có thể quên.
Cô mặc một chiếc đầm trắng kiểu Grecian bằng vải satin, nó ôm khít thân hình cô một cách thanh nhã. Tương phản với kiểu bới đầu cao được gần hết các quý cô ở buổi vũ hội ưa chuộng, Taylor để tóc xõa dài và gợn sóng.
Những phụ nữ khác ở buổi dạ tiệc, với áo đầm đen và trang sức kim cương, trông họ như những công chúa. Nhưng với Jason, Taylor là một nữ thần.
Anh dừng lại trước mặt cô, đứng ngây sững sờ. Cô ngọ nguậy có vẻ lo lắng khi không thấy anh chịu nói gì hết.
"Cô thật đẹp, Taylor," cuối cùng anh cũng thốt nên lời.
Đôi má cô đỏ bừng vì lời khen của anh. "Nhờ cái áo mà."
Không - nhờ chính em, suýt nữa anh đã buột miệng. Nhưng anh giữ được ý nghĩ đó lại.
"Kép của cô đâu?" anh hỏi.
Taylor chỉ về hướng đối diện của sàn khiêu vũ, nơi Scott và các bạn đang vẫn cụng bia ầm ĩ.
"Đằng kia, tụ tập với thành viên của nhóm Fellowship."
Jason mỉm cười. "Tôi nghĩ đó là tên một phim khác."
Taylor quay lại nhìn anh. "Còn... đào của anh đâu?"
"Tôi không có ai hết. Trừ khi cô tính Jeremy, nhưng tôi thì không. Hắn tương tư con gái của Bredstone nên tôi đem hắn theo thôi."
Taylor gật đầu. Có phải cô có vẻ vui khi thấy anh không đi cùng với ai? Chỉ có một cách để biết, Jason đưa tay ra.
"Nhảy với tôi đi, Taylor."
Cô hơi do dự rồi lặng lẽ nắm lấy tay anh.
Jason đưa cô ra sàn nhảy. Nhiều cặp đã bắt đầu nhảy theo bản "Fade into you" của Mazzy Star vừa được trỗi lên. Trong đám đông, anh để ý thấy có vài tay săn ảnh đang phấn khích chờ đợi ở bên lề sàn nhảy. Nhìn xung quanh, anh thấy một khu vực khá kín đáo được nhiều cành cây thấp che khuất, anh dẫn Taylor đến đó và ôm cô vào vòng tay.
Họ nhảy chầm chậm cùng nhau, với ánh sáng xuyên nhẹ qua cây lung linh như các vì sao. Không ai nói một lời nào. Jason muốn tận hưởng cảm giác tay cô trong tay anh, cảm giác ấm cúng của vòng tay anh nơi eo cô. Trong đôi giày cao gót, đỉnh đầu cô chạm đến tới cằm của anh. Anh nhận thấy anh có thể thì thầm bất cứ điều gì vào tai cô và chỉ mình cô nghe thấy.
"Tôi đang nghĩ," anh cất giọng êm ái. "Cuối cùng cô cũng có thể thoát được tôi."
Taylor ngước mặt nhìn anh. "Ý anh là gì?"
"À, việc sửa kịch bản của cô coi như đã xong, chúng ta đâu còn thỏa thuận nào phải giữ để giúp cô tránh cánh phóng viên và như tôi biết, cô đâu còn người bạn nào đến thăm..."
Cô mỉm cười. "Val vẫn nói về tối hôm đó."
"Và trừ khi cô định đập búa vào đầu cho xỉu, cô chắc chắn sẽ không lo sợ chuyện hôn mê nữa," Jason trêu cô.
Nhưng rồi vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc lại. "Nên tôi đoán không còn gì để giữ cô bên cạnh tôi nữa."
Đôi mắt xanh biếc của Taylor nhìn sâu vào mắt anh như tìm kiếm. "Còn nếu như tôi chỉ thích ở bên cạnh anh?"
Jason nín thở. "Có đúng vậy không?"
Cô chậm rãi gật đầu. "Tôi muốn nói với anh một chuyện, Jason... tôi biết tôi đã đối xử với anh như thế nào, những điều tôi đã nói trong quá khứ, nhưng..." cô ngập ngừng, đắn đo rồi nhìn thẳng vào mắt anh.
"Tôi đã rất sai về anh. Những tuần vừa qua, tôi nhận thấy rằng khi không có ánh sáng máy hình, không có cánh phóng viên, không có nhà lớn, không có xe đẹp... người đàn ông còn lại không đến nỗi tệ. Sự thật thì, tôi thích người đàn ông đó khá nhiều."
Và vậy là xong. Những từ đơn giản nhưng nó tác động đến Jason nhiều hơn những lời nào khác.
"Taylor..." anh gọi cô và kéo cô sát hơn vào người.
Nhưng cô lắc đầu. "Đừng. Đừng nói gì hết. Tôi chỉ muốn anh biết điều đó. Vậy thôi."
Cô như muốn rời anh ra nhưng Jason giữ cô thật chặt. "Đừng rời anh. Nhất là vào lúc này."
"Tôi phải làm vậy."
"Tại sao?" anh hỏi gặng. "Vì Scott?"
Taylor nhìn lên anh. "Chúng ta đều biết Scott không phải là vấn đề."
"Vậy thì cái gì là vấn đề?"
Cô cân nhắc câu hỏi này, mắt cô đầy suy tư.
"Là anh, Jason - anh là vấn đề. Tôi chỉ... tôi không thể có quan hệ với anh."
Jason bị những lời của cô làm anh sửng sốt mất mấy phút. Trước khi anh có thể nói thêm gì, Taylor bỏ đi. Anh cảm thấy nó - giây phút tay cô tuột khỏi tay anh. Rồi cô vội vã biến mất vào đám đông.
Jason đứng đó, trên sàn nhảy, nhìn cô bỏ đi. Một cảm xúc chợt ùa đến và anh biết một điều, chỉ một điều quan trọng.
Anh đã yêu Taylor.
Một lúc sau, Jeremy tìm thấy Jason ngồi một mình trên chiếc ghế dài cạnh thác nước gần cuối vườn nhà Bredstone. Buổi tiệc vẫn tiếp diễn ở khá xa. Tiếng nhạc và tiếng cười rộn rã vang vang tương phản với tâm trạng buồn bã của Jason.
Jeremy ngồi xuống cạnh Jason. Anh thở dài.
"Rồi, rồi, rồi..."
Cả hai lại chìm vào im lặng thêm một lúc.
"Tao biết, tao nghe mày rồi." Jeremy thông cảm.
Lại im lặng.
Cuối cùng, Jason lên tiếng.
"Nó không còn là trò chơi với cô ấy nữa. Nếu như có lúc nó đã là như vậy." Anh liếc Jeremy. "Cô ấy không tin tao."
Jeremy cân nhắc điều này. "Cô ấy có nên tin mày không?"
Jason đối diện sự thật đáng sợ. "Tao nghĩ tao đã không phải là một gã đàn ông tốt."
Jeremy chân thành nói, như một người bạn tốt nhất có thể làm. "Mày biết không, tao nhớ khi tụi mình chỉ là hai gã lái xe xuyên quốc gia đến Los Angeles trên chiếc Datsun vàng tồi tàn của mày, hi vọng có thể kiếm sống được ở Hollywood. Và cũng hi vọng chiếc xe có thể chịu được đến khi tới Hollywood."
Câu đó làm môi Jason thoáng một nụ cười. Anh nhớ chiếc xe đó rất rõ.
"Những năm tụi mình ở L.A.," Jeremy ngập ngừng như anh đã nghĩ rất lâu về chuyện này. "tao nhìn mày đắm chìm vào cuộc sống điên cuồng mày may mắn có được, và tao sẽ không nói dối mày - có nhiều lúc tao đã lo lắng về mày. Rất nhiều lần. Có được mọi thứ mày muốn một cách dễ dàng, điều đó đã thay đổi mày."
Jason nhìn bạn chăm chú, chờ đợi bị phán xét bởi một trong những người mà ý kiến của họ thật quan trọng đối với anh.
"Và rồi chuyện này với Taylor..." Jeremy huýt sáo chê trách. "Trời ạ, chưa bao giờ mày làm chuyện rối tung đến thế. Trò mày giả với Naomi là một trò vớ vẩn. Mày biết không, mày có khi là một thằng rất ích kỷ, hư hỏng và đáng ghét."
Jason gật đầu. Anh nhìn xuống đất.
"Trừ lúc..."
Anh nhìn lên Jeremy.
" Trừ lúc chuyện có liên quan đến những người mày thực sự quan tâm. Bởi vì với họ, mày rất rộng rãi và trung thành. Quanh họ, mày là người tốt, Jason. Và những người này là những người, cho đến cuối cùng, sẽ không bao giờ đánh mất niềm tin vào mày. Cho dù mày có là một thằng đáng ghét cỡ nào."
Jason mỉm cười nhẹ nhõm, và ngạc nhiên. Jeremy chưa bao giờ nói chuyện như vầy.
Jeremy chỉ. "Đừng có bày đặt rơm rớm nước mắt với tao."
Jason phì cười. "Sao tao dám."
"Vậy bây giờ, về chuyện với Taylor," Jeremy nói. "Đúng, mày đã phạm nhiều sai lầm. Chúng ta đều biết mày đã đối xử với phụ nữ thế nào trong quá khứ, nhưng tao đang nói về con người của mày khi có cô ấy bên cạnh. Một lần nữa, tao hỏi mày: cô ấy có nên tin mày không?"
Nghe vậy, Jason nhìn thẳng vào mắt Jeremy. Ánh mắt không đổi.
"Có."
Jeremy gật. "Vậy thì dừng ngay mấy trò chơi với cô ấy. Hãy thành thật nói hết ra. Nếu cô ấy thật sự yêu mày, cô ấy sẽ hiểu rõ con người thật của mày."
Jason nghiêm nghị gật đầu. Ý nghĩ phải nói ra hết với Taylor làm anh hơi lo lắng. Thấy vậy, Jeremy đấm vai anh vui vẻ.
"Coi mày kìa, Ngài Hollywood, mềm yếu và sợ hãi." Anh cười rạng rỡ. "Tao tự hào về mày."
Jason đẩy anh ra, bối rối. "Biến đi mày."
"Không, tao nghiêm túc đó." Jeremy bảo anh. "Như người chịu trách nhiệm đạo đức của mày, tao có thể chân thành nói là tao chưa bao giờ tự hào về mày hơn lúc này."
Jason liếc anh, nhướng lông mày lên. "Kể cả khi còn ở Đại học, khi tao thuyết phục cặp sinh đôi đó là mày là tay chơi ghi-ta của nhóm Guns N' Roses?"
Jeremy chỉ anh.
"Vụ đó gần bằng."
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại