Chương 30
ình đã bấm giờ, - Ivy nói bình tĩnh - Năm phút rồi mà không thấy chị ấy liếc mắt nhìn chúng ta đến một cái gọi là có.
Cô ngồi với 4 bạn gái của mình trong nhà Da Bolognese, một nhà hàng náo nhiệt bên cạnh nhà hàng Roasti. Họ ngồi một bàn, Fauve và Eric ngồi một bàn khác Fauve nhìn thấy họ nhưng không thể nghe thấy họ nói gì.
- Không có kính, mình chẳng nhìn thấy gì hết. - Angel rên rẩm - Arkansas này, cậu làm phúc nói cho mình hay xem thử anh chàng vệ sĩ của Fauve trông có hấp dẫn như mình đoán?
- Bao giờ cậu cũng nhè mình mà hỏi những việc như thế này. - Arkansas làu bàu - Làm mình phát cáu lên được. Đi mà hỏi Bambi Một và Bambi Hai ấy.
- Với cậu thì dễ hơn. Bao giờ mình cũng phân biệt cậu khác với những ả khác bởi cậu lớn nhất bọn. - Angel giảng giải. - Mình thấy Fauve thật quá đáng. Cô ả có quyền gì ngồi ăn cùng một người thuộc giống đực, với lý do đáng ngờ rằng đó là bạn cũ người Pháp chứ không phải là một gã La Mã gớm ghiếc nào đó? Mình, mình cho rằng cô ta đã lạm dụng quyền hạn của mình.
- Nếu cậu không mắc bệnh mù dở thì cậu sẽ thấy thật sự đó là một người bạn cũ. - Bambi Hai nói. - Chàng ta nhìn nàng mới lạ làm sao chứ! Thấy rõ không phải chỉ là mối quan hệ bình thường, nếu cậu muốn biết ý kiến của mình. - Ẳ khẽ thở dài đầy thèm muốn.
- làm ơn làm phúc thôi đi nào - Angel nói, vẻ khó chịu.
- Đừng cãi nhau nữa, các bạn yêu dấy. - Ivy nói to - Chị chàng quên mất cánh ta rồi. Đừng để quá đà, đừng có quay đầu lại, đừng có làm ra vẻ ngốc nghếch thế đi! Ai có cuốn sách hướng dẫn đi đường?
- Tôi có đây. - Bambi Một đáp, cần cổ duyên dáng nghiêng về phía trước.
- Thế thì mở sách ra đọc cho bọn này biết có gì trong đó.
- Nhưng mà tôi đang ăn. - Bambi Một phản đối - Tôi vừa quyết định đổi tên. Bà mẹ khổ sở của tôi tưởng đặt cho tôi cái tên ấy là độc đáo, thế mà tôi lại biết có năm ả là ít cũng tên là Bambi trong cái nghề này, bốn Dawn, bảy Kelly, một tá Kim và 17 Lisa. Cho nên từ giở trở đi, các bạn cứ gọi tôi là..Harold.
- Harold, kho vàng của tôi ơi, vậy thì hãy mở cuốn chỉ dẫn ra. Cậu sẽ ăn sau. Tất cả chúng ta sẽ lần lượt cùng đọc. - Ivy nói - Đến cả Angel cũng phải dương mục kỉnh lên khi nào đến lượt mình, phải thế không, Angel?
- "Da Bolognese", - Harold bắt đầu đọc bằng một giọng như rên - "là nơi gặp gỡ ưa thích của các nữ nghệ sĩ trẻ, các hoạ sĩ và nhà điêu khắc phái nữ". Ấy thế mà cho đến giờ này tôi chỉ mới gặp có lão quản lí và gã hầu bàn, chả có nữ nghệ sĩ nào cả... Không phải là tôi không quan tâm đâu, với lại...
- Xin miễn bình luận cho tôi nhờ và cứ đọc tiếp đi, Harold. - Ivy nói như ra lệnh. - Fauve vừa ném một cái nhìn về phía cánh ta đấy.
- Bọn họ rình rập mình đấy, - Fauve nói và nhổm dậy.
- Đâu có... Họ đang mê mệt vì cuốn chỉ dẫn như bất cứ khách du lịch nào biết tự trọng. Họ có vẻ nghiêm túc và đáng yêu lắm. - Eric nói.
Sau những giây phút đầu tiên bị kích động, cả hai đều chỉ nói lắp bắp hoài. Eric thì như bị tê liệt vì quá ngỡ ngàng một cách vô lối, Fauve đã trở thành một người đàn bà, một phụ nữ tuyệt hảo, đầy khôn ngoan và kinh nghiệm, đã kiếm sống được rồi. Đã xảy ra chuyện gì với Fauve của anh? Trông nàng như một... bà chủ với cái áo ngoài bằng hàng casơmia đen, cái váy flanen, giầy gót thấpvà sơ mi bằng hàng lụa trắng. Chỉ có riêng khăn quàng xứ Êcốt màu xám gỉ còn gợi lại lối ăn mặc độc đáo của nàng ngày xưa. Vẻ đẹp rực rỡ của nàng đã được nâng lên bằng những bộ đồ đẹp đẽ này. Đầu nàng giống như một bông hoa kỳ lạ đặt trên một cành cây hoàn chỉnh. Trông nàng già dặn hơn những cô khác. Không lấy làm lạ nếu nàng đã không trả lời bức thư cuối cùng của anh.
- Anh làm gì ở Rome? - Fauve bình tĩnh hỏi.
- Anh làm việc ở nhà một kiến trúc sư tại Avignon. Đến Rome để dự một loạt những cuộc họp về nhà ở. Mấy hôm nữa mới bắt đầu nhưg anh đến sớm một chút. Đã là một nhà kiến trúc thì phải thăm thú Rome ít nhất một năm một lần, cho dù lý luận thẩm mỹ của anh ta ra sao. Em có đồng ý như thế không?
- Có chứ, tất nhiên rồi. Có bao nhiêu là... đổ nát.
- Không chỉ có thế. Có nhiều công trình xây dựng trong nhiều thời kỳ khác nhau vẫn còn trong tình trạng rất tốt. - anh nói một cách nghiêm chỉnh.
Anh chàng đã quên những công trình đổ nát của hai đứa rồi, Fauve nghĩ, khổ sở. Cũng không lấy làm lạ rằng anh không trả lời lá thư cuối cùng của mình. Nhưng nàng chờ đợi gì? Nàng đã viết cho chàng trai trẻ 20 tuổi, nhiệt tình và hăm hở, đi mê những câu cầu đổ nát và mê nàng Fauve Lunel, và nay nàng tìm thấy ở gã một chàng trai đã trưởng thành, một kẻ mày râu. Nàng âu yếm nhìn mớ tóc hoe hoe của anh. Ngày xưa, nàng vẫn cố làm cho mái tóc ấy xẹp hẳn xuống. Anh vẫn có cái môi dưới vêu ra và có vết xẻ ở giữa, anh ăn nói dè dặt, gây ra một khoảng cách nào đó giữa hai người.
- Được gặp lại nhau ở đây mới là sự tình cờ lạ lùng làm sao chứ! - Fauve nói.
- Loại chuyện này thường vẫn xảy ra ở Rome.
- Thật đúng với câu nói nổi tiếng: mọi con đường đều dẫn đến thành Rome. - Fauve nói giễu, nghĩ rằng câu chuyện của họ thật ngớ ngẩn. Anh chàng muốn gì vậy khi nói "cái loại chuyện này"? Cuộc gặp gỡ này vẻ như không có ý nghĩa đặc biệt gì với anh cả.
- Fauve... - Eric vừa định bắt đầu thì bị một tiếng nói cắt ngang. Ivy nghiêng đầu về phía họ.
- Fauve, xin lỗi vì đã làm phiền anh chị, nhưng vì chúng tôi chỉ có buổi trưa nay để đi thăm thú thành phố cho nên chúng tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là nên thuê một xe ca có mui bằng thuỷ tinh. - Ivy đã cắp trong tay cuốn Fileding.
- Các chị nói đúng. - Eric nói rất nhanh - Chiều nay các chị sẽ mệt đấy.
- Không đâu, bị kích động mạnh quá nên không sao ngủ được. Được rồi, bao giờ chị nói chuyện xong, Fauve ạ, chúng ta sẽ cùng đi. Chúng tôi chẳng ai đói cả.
- Này... - Fauve ngập ngừng.
Nàng không thể bỏ rơi Eric như thế này được, dù anh không còn là Eric của ngày xưa. Ôi cái bọn phá đám này! Tại sao không cứ lặng lẽ mà ăn cho xong đi? Có xảy ra đám cháy nào đâu mà cuống lên thế?
- nếu chị không muốn dùng xe ca, thì ta có thể đi dạo xem các cửa hàng. Chị quyết định thế nào? Bọn này đã xem cuốn chỉ dẫn trong khi đợi chị đấy?
- Không thể bỏ qua điện Vatican được - Eric nói.
Ivy và anh bỗng trao đổi với nhau một cách đầy cảm thông.
- Ý kiến tuyệt diệu! Fauve, chị đồng ý ta cùng đi thăm Vatican chứ?
- Thế này nhé...
- Thôi, Fauve, quyết định đi. Chúng ta đã mất nhiều phút giây quý giá. Đang thèm đi dạo chết người đây này.
- Lạy chúa, Ivy, vậy thì cứ đi đi. Tôi sẽ gặp lại các bạn ở khách sạn. Mình đã thuộc lòng Vatican rồi.
Ivy sung sướng rút lui.
- Ta đi thôi, các bạn yêu quý. - Ivy nói với cả bọn - Nhanh lên kẻo không chị chàng lại thay đổi ý kiến. Không được lộn xộn, đồng ý không nào. Sửa sang lại cho tề chỉnh, đàng hoàng. Aikansas, đừng có mà hít hà nữa. Còn Harold, đừng có mà nhìn chằm chằm vào anh chàng nọ...
- Ta đị dạo chút chăng? - Eric hỏi khi ra khỏi nhà hàng.
- Anh muốn đi đâu? - Fauve hỏi.
- Không cần chỗ nào nhất định. Tình cờ thôi...
- Quảng trường La Piazza del Popolo là nơi em mê nhất. Em thấy có lỗi đã phải bỏ đoàn nhưng quả thật em sẽ rất ngán nếu phải đi thăm lại Vatican. Em như bị tra tấn, và khi tới nhà thờ Sixtine thì rũ ra vì quá mệt. Mệt đến nối chả còn biết mình đã nhìn thấy cái gì nữa.
- Thế là em còn nhớ lâu đài các Giáo hoàng ở Avignon? - Eric hỏi. - Anh biết trước là em sẽ không đi chơi Vatican. Thế em nghĩ là anh cứ mặc em đi chơi bất cứ đâu à?
- Em... em cũng chẳng biết là anh định làm gì.
- Anh có nhiều điều cần hỏi em. Thứ nhất, em đã trở lại Félice lần nào chưa?
- Chưa.
- Thế em vẫn không muốn cho anh biết vì sao à?
- Không, - nàng nói đột ngột. - Bố mẹ anh thế nào?
- Rất tốt. Các cụ khoẻ lắm. Bố anh đã về hưu rồi. Ông đang sống ở Villeneuve. Không cần cho em hay rằng ông rất vui khi thấy anh đến đóng đô ở Avignon.
- Tại sao anh không trả lời bức thư cuối cùng của em? - Nàng nhìn sâu vào mắt anh, chợt hỏi.
- Anh đã trả lời. Chính em đã không viết thư cho anh nữa.
- Không thể như thế được.
- Anh tin mình là kẻ cuối cùng đã viết cho em.
- Em thì lại tin ngược lại.
- Không thể nào cả hai đứa đều nói đúng. - Eric nói.
- Em nghĩ... em nghĩ là anh đã có một cuộc sống khác hẳn, đến nỗi những gì em kể trong thư chẳng thể làm anh thích thú.
- Còn anh thì lại nghĩ rằng thư anh nhạt nhẽo bao nhiêu so với đời sống của em. Anh không thể chỉ nói với em về mỹ thuật và về quân đội. Anh tôn sùng những bức thư của em, vẫn giữ nguyên tất cả. Nó vẫn ở nhà anh, đặt trên bàn làm việc của anh.
- Em cứ ngỡ là anh đã mê một cô gái khác và không dám kể cho em nghe. - Fauve nói, giọng thắt lại vì xúc động.
- Còn anh thì lại cứ hình dung thấy tất cả những thằng con trai ở New York đều bám lấy em như đỉa đói.
- Chúng vẫn thế. Sự thực là chúng vẫn thế. Ít ra thì có một nửa số đó làm như vậy.
- Anh nghĩ là em đã tằng tịu với ai đó, em đã yêu ai đó.
- Chưa từng.
- Tý chút cũng chưa?
- Thế nghĩa là sao? Chỉ có yêu và không yêu. Yêu tí chút là điều vô nghĩa lý. Còn anh... trong sáu năm....
- ôi, anh đã dùng cái mẹo cổ truyền để chống lại trái tim tan nát. Làm việc đến mụ mẫm, rượu, đàn bà. Nhưng tất cả đều chẳng ăn thua gì.
- Trái tim nào tan nát?
- Tim anh. Anh không thể nào quên được em và em thì không quay trở lại. Điều ấy gọi là làm tan nát một trái tim.
- ôi, tình yêu của em... - Fauve ép chặt vào người anh, nhè nhẹ đung đưa. Chung quanh, thiên hạ hình thành một vòng tròn huyền diệu. - Khách sạn của anh có xa đây khôg?
- Năm phút đồng hồ nếu...
- Nhưng phố xá dông đúc thế này!
-... ta đi bộ. Ba phút đồng hồ nếu ta chạy.
Một cái giường lớn với một cái gối trũng ở giữa. Nàng có cảm giác mình đang nằm trong một cái tổ chim ấm áp. Họ ôm nhau chặt đến nỗi nàng k còn biết thân xác mình dài đến đâu và thân xác anh bắt đầu từ chỗ nào nữa. Bao nhiêu điều dồn dập ập đến trong vòng có mấy tiếng đồng hồ, đến nỗi nàng đâm ra thảng thốt như say rượu. Nhiều chi tiết lộn nhào trong đầu. Nỗi xúc động khi bỗng nhiên thấy mình trần truồng đang ôm ghì lấy tấm thân trần truồng, cứng cáp... môi anh trên ngực nàng. Bầu vú nàng lọt trong miệng anh, bị nhai, bị nuốt. Núm vú trở nên căng nhức, dù lưỡi anh rất dịu dàng, cũng như bàn tay vô cùng êm ái vẫn khiến da thịt nàng nổi gai lên và toàn thân nàng quằn quại. Ngực nàng, đùi nàng, hông nàng, mắt môi nàng, ở chỗ sâu nhất, kín nhất của nàng đều đòi hỏi được nổ tung, được thoả mãn...
Mi mắt của Eric động đậy trên môi của Fauve.
- Anh không ngủ được. Chỉ nhắm mắt một lúc thôi.
- Không bao giờ, không bao giờ trong đời em lại có thể làm được một điều theo ý muốn như thế này.
- Ở Rome này ư? - Anh thì thầm như không nghe thấy.
- ở trên cái giường này. Thế giới, với em, là cái giường này. Em không muốn rời khỏi nó.
- Khỏi cần phải rời nó, em yêu. Anh trông nom em. Anh mang đến cho em những điều kỳ diệu, cho ăn, cho uống và thỉnh thoảng anh lại thay khăn trải giường, nhưng sẽ thay càng chậm càng tốt vì anh yêu cái mùi của tình yêu đôi lứa chúng ta. Anh sẽ không cho em đi đâu cả. Đáng ra anh đã cưỡng bức em phải lấy anh từ năm em 16 tuổi.
- Anh quả là một kẻ mộng mơ - nàng thở dài.
- Không hề, tại sao vậy? Lẽ ra anh đã có thể biến ước mơ thành sự thật. - Eric tuột ra khỏi nàng và chống khuỷu tay lên để nhìn nàng. - Em không thể hình dung nổi đã bao lần anh quay đi quay lại trong đầu cái cảnh chúng ta tiễn biệt nhau. Thay vì đưa em ra ga, anh đã phóng xe đưa em đến thẳng nhà bố mẹ anh. Đáng lẽ anh phải chăm nom em và làm nguôi ngoai nỗi buồn ghê gớm của em. Sau đó, chúng ta có thể lấy nhau. Em nên nghĩ lại những năm tháng phí hoài ấy. Nhưng hồi đó anh còn quá trẻ để có thể làm được việc gì. Như một thằng con nít, như một thằng ngốc, anh đã để em ra đi. Không bao giờ anh có thể tự tha thứ cho mình việc ấy.
- Nhưng Eric ơi, lúc đó chúng ta mới chỉ là những nhóc con. - Fauve ngồi bật dậy và bật cười. - Nhóc con thì lấy vợ lấy chồng làm sao? Anh đã không nghĩ một cách nghiêm túc rằng chúng ta có thể đã lấy nhau chứ?
Anh nhìn nàng, không trả lời.
- Không khi nào em lại đi lấy chồng vào cái tuổi ấy. Em chưa biết gì cả, chưa có tí kinh nghiệm gì. Không thể tự mình kiếm sống, tự mình điều khiển một công việc gì. Em không ưng loại đàn bà - con nít. Anh...anh không nói đùa đấy chứ? - Nàng nói, mơ hồ lo sợ.
Lặng lẽ, anh vê lại hai gò má của nàng giống như hai quả táo nhỏ khi nàng cười. Cuối cùng anh nói:
- Tất nhiên anh đã nói vui, Bọn lính tráng thường có những giấc mơ ngớ ngẩn lúc nửa đêm. Và đây là giấc mơ khủng khiếp nhất. Chúng mình cả hai đều quá thông minh để có thể nhảy vào cái vụ này.
- Đôi khi em những mong mình không cần đến sự thông minh, - nàng thở dài. - Thực tế đến mức ấy thì thật là khủng khiếp. Anh có đọc những cuốn sách của tất cả bọn ngu ngốc nọ cứ cho rằng phải sống mỗi ngày như ngày cuối cùng của đời mình? Em cho đó là một bọn quỷ sứ chỉ khuyến khích sự bất hạnh mà thôi. Nhưng dù sao thì về phần mình, em biết sẽ phải làm gì nếu là ngày cuối cùng mình được sống.
- Cái gì kia?
- Để em chỉ cho anh rõ. - Nàng vừa nói vừa lăn vào chỗ trũng nhất của tấm đệm. Bằng hai cánh tay mảnh dẻ nàng ôm chặt lấy đôi vai rộng của anh và đặt môi mình lên ngực anh. - Em sẽ chỉ cho anh rõ mà không ngần ngại gì hết cả.
Bên ngoài, ngày tắt dần, mà cả Fauve lẫn Eric đều không biết tới. Cho mãi đến khi thấy ánh đèn sáng lên ở căn phòng phía trước, Fauve mới vội vàng vùng dậy. Lạy chúa, mấy giờ rồi không biết nữa?
Eric cầm xem đồng hồ đặt trên bàn ngủ:
- Sáu giờ kém mười phút.
Nàng nhảy bổ ra khỏi giường và chạy vội vào phòng tắm. Bật đèn và nhìn vào gương. Mặt mũi đỏ bừng và đầu tóc bù xù.
- Chỉ cần nhìn thoáng, bọn chúng cũng sẽ biết em đi đâu và làm những trò gì, - nàng rên rẩm. - Em phải tắm một cái, phải trang điểm, phải chải lại đầu...Làm gì thì chắc bọn chúng cũng đoán ra. Eric, đến mấy giờ thì Vatican đóng cửa. Anh biết không?
- Đợi một phút, em yêu, không việc gì phải cuống lên thế. Hãy nghỉ...
- Em không có thì giờ để nghĩ với ngợi gì cả, Đơn giản là phải về khách sạn càng nhanh càng tốt, hy vọng sẽ thấy bọn họ ở đấy. Nhưng nếu họ không có ở đấy thì em phải làm gì?
Trần truồng, nàng ngọ nguậy bồn chồn trong buồng tắm. Nàng mở vòi sen, cuống quýt tìm lược trong túi xách rồi lấy nước vã vào mặt...
- Em yêu, đừng có bực bội làm gì. Em bị lạnh, đã nổi da gà rồi đấy.
Anh lấy khăn trải giường chùm vào người nàng, và mặc nàng phản đối, dẫy dụa lung tung, anh nhấc bổng nàng lên và ném vào giường.
- Giờ thì em hãy yên tâm, để anh phôn cho họ. Các bạn nằm cả ở khách sạn Lớn phải không?
Anh nhấc máy và nói bằng tiếng Ý với cô giữ điện thoại.
- Eric. Để em nghĩ đã.
Nàng cố giằng lấy ống nói khỏi tay anh nhưng anh đã dùng cánh tay còn lại để ghìm chặt nàng vào giường.
- Xinhora Columebo đâu? - anh nói.
- Đừng gọi cho Ivy! Cô nàng láu cá nhất trong bọn, gọi...gọi Bambi Hai ấy...
Eric như k nghe thấy lời dặn ấy.
- Alô, miss Columbo đấy pải không ạ? Eric Avigdor đang nói đấy. Thế nào, các bạn thấy Vatican ra sao? Đẹp lắm phải không? Fauve ấy à? Cô nàng đang ngồi nghỉ trên ghế dài. Cô ấy nhờ tôi gọi cho các bạn, xem thử mọi chuyện có tốt đẹp cả không và các bạn có đi đến nơi về đến chốn không. Không, cô ấy vẫn khoẻ, phải cái đang rất mệt. Chúng tôi vừa từ San Callisto về. Lạy chúa, đã rơi vào đấy thì không sao thoát nổi với người hướng dẫn du lịch. Xuýt nữa thì lạc nhau đấy. Cho nên tôi cũng chưa biết chắc đến lúc nào thì mới quay về được. Có thể là hơi khuya đấy. Nhưng Fauve rất lo là đã để mặc các bạn. À, tốt thôi. Các bạn sẽ dùng bữa tối ở khách sạn và đi nằm sớm à? Nghĩ thế là chí phải, đó là việc làm thông minh nhất hạng. Mệt lắm à? Vậy thì treo lên một tấm biển "Yêu cầu không làm phiền" ở cửa ra vào và hãy ngủ cho đẫy giấc. Tôi sẽ nói lại với Fauve là khỏi cần lo lắng gì cả.
- Bảo họ đừng quên nhờ người sớm mai đánh thức họ dậy. - Fauve gà vào một câu.
- Các bạn đừng quên nhờ người đánh thức dậy sớm ngày mai. Không, chớ có tin vào đồng hồ báo thức của ngành du lịch, đồng hồ của họ không bao giờ chạy cả. Cảm ơn là đã hiểu ý tôi. Hẹn gặp lại, miss Columbo.
- Đi San Callisto! Cam đoan là cô ả không thèm tin đâu.
- Nhưng anh lại có cảm giác là anh nói một cách rất thuyết phục.
- Ôi, về cái khoản ấy thì anh xứng đáng lắm. Em không ngờ rằng anh nói dối giỏi thế, nhưng ai lại nẩy ra được cái ý đi thăm những Hầm mộ vào một buổi trưa rực rỡ thế này?
- Thì em không thấy người ta vẫn giam mình trong Vatican đấy thôi.
Sáng hôm sau, Fauve đang ngồi đọc tờ Daily American ở hành lang khách sạn Lớn thì nhìn thấy những cô người mẫu của mình từ thang máy bước ra. Họ thật đúng giờ - nàng nhẹ mình nhận ra điều ấy - và tươi mát như những bông hồng. Nàng đưa họ đến nhà hàng Valentino, cả trưa nay họ phải thử quần áo ở đấy.
Dù cho tháng Ba, ở Rome trời thường mát và có mưa, thời tiết thật là rực rỡ. Trong các hàng cà phê đã thấy đông người và mùi thức ăn trộn lẫn mùi cây cối đang trổ hoa.
Nàng mua mấy bó hoa diê đỏ sẫm, có mùi thơm kỳ lạ. Lòng nàng tràn đầy tình yêu và sự dịu dàng. Có cảm giác như mình là một quả bóng hồng được thả bay lên trời xanh. Tại sao lại mua những bó hoa này? Nàng tự hỏi mình trong một giây đồng hồ rồi mới sực nhớ ra rằng từ chỗ này nàng sẽ phải đi thăm ba cô người mẫu của nhà Lunel đã được phái tới Rome từ ba tuần nay. Nàng thấy họ đều rất khoẻ mạnh, tặng mỗi nàng một bó hoa và một cái hôn vội vàng trước khi vọt đi tìm gặp Eric.
Chiều nay, sẽ quay lại nhà hàng Valentino để đón Ivy và cả bọn, nhưng từ phút này đến lúc đó, thời gian của nàng là thuộc vào Eric. Một thời gian nằm ngoài thời gian, nằm ngoài cuộc đời thực tại, một thời gian phải sống từng phút một, khỏi cần nghĩ đến tương lai, khỏi tự đặt ra những câu hỏi cho chính mình. Giờ đây đang là sáng thứ tư mà mãi tới chiêù thứ năm mới phải đi Florence.
Họ đi ăn sáng ở một quán ăn nhỏ gần quảng trường Forum. Eric đắm đuối nhìn Fauve. Với cái pôngsô bằng bông màu xanh da trời và cái túi đeo trên vai, nàng giống như một nữ sinh - anh nghĩ bụng, tràn ngập yêu thương. Ăn xong, họ đến Forum và mua hai tấm vé. Chỉ cần bấy nhiêu thôi để du lịch vào thời gian - chỉ cần một tấm vé giản dị.
- Lần trước đến Rome, sau khi đi xem Vatican em đến ngay quảng trường Forum và hứa là sẽ có dịp quay lại. Anh không đến nỗi ngán ngẩm chứ? Em chỉ e là ở đây không có gì thú vị cho một nhà kiến trúc.
- Những cây cột gẫy, mấy cái vòm hình cánh cung và những bức tượng không đầu, - Eric nhìn quanh và nói. - Một đống gạch ngói đổ nát, chồng chất lên nhau từ thế kỷ này sang thế kỷ kia và phủ đầy các thứ dây leo, dù sao thì cảnh này cũng thực hấp dẫn với các nhà khảo cổ học - anh bật cười. - Cái gì đã hấp dẫn, lôi kéo em đến đây?
- Đây là nơi duy nhất của Rome cho ta thấy nó thật sự là một thành phố cũ. Những nơi khác, các công trình đều đã được bảo tồn và tu tạo tới mức khiến người xem mất cả khái niệm thời quá khứ.
Dưới hàng cây trắc bá, Fauve và Eric leo lên tới mỏm cao nhất của đỉnh đồi Palentin. Họ laại leo thêm mấy bậc nữa để đến một khu vườn nhỏ, vết tích khiêm tốn còn sót lại của cái gọi là khu vườn treo rực rỡ Farnese của thời xa xưa.
- Thật là mê hồn! - Fauve reo lên. - Anh có ngửi thấy mùi thơm gì không? Mùi gì thế Eric?
- Mùi cây cỏ, có thể là mùi thế kỷ - anh đáp, ngắm nhìn quảng trường Forum trải dưới chân mình.
- Em cảm thấy như được sống nhiều hơn ở bất cứ nơi nào khác tại thành Rome này - Fauve nói, vẻ nghĩ ngợi - Cả đến hình ma bóng quỷ ở đây cũng trở nên thân thiết.
Họ ngồi xuống ghế đá và lặng lẽ giây lâu, thấm nhuần vào một dĩ vãng đã mất rồi nhưng vẫn còn sống động
Cuối cùng Eric phá vỡ sự im lặng.
- Kể anh nghe những bức tranh của em đi. Chả thấy em nói câu nào về chuỵên này cả.
- Em không vẽ nữa, kể từ mùa hè em quen anh.
- Tại sao? - Anh ngạc nhiên hỏi. - Em mê nó lắm mà?
- Eric yêu dấu, đừng hỏi em tại sao. Chính em cũng chẳng thể nào giải thích được. Nói với em về anh thì hơn. Những cuộc hội thảo này. Đúng ra nó là cái gì vậy?
- Rất bổ ích, Fauve, chuyên ngành của anh là tôn tạo những di tích cổ nhưng việc anh thích nhất là xây dựng những ngôi nhà. Không bao giờ anh sao chép lại những công trình cổ - sẽ dễ thôi, nhưng chẳng thú vị gì. Ngược lại, vẽ mẫu một ngôi nhà ăn nhập với cảnh quan, một ngôi nhà hiện đại phù hợp với môi trường xung quanh, đó là giấc mơ của mọi nhà kiến trúc. Anh những muốn giới thiệu nó cho em xem. Em sẽ đến thăm những ngôi nhà đó chứ? Giản dị lắm, chỉ cần em chậm lại chuyến về New York. Sau khi đến Paris...
Fauve giơ tay lên:
- Không có dự kiến nào hết! Giờ đây, điều duy nhất em quan tâm là tối nay em phải thu xếp chương trình gì cho các cô gái của em. Em không muốn nhìn xa hơn nữa vào tương lai. Em không thể mặc họ muốn làm gì thì làm, cũng không thể không có anh bên cạnh, dù chỉ là một phút.
- Hay là anh kéo một số kiến trúc sư đến đây? Chúng ta có thể cùng đi ăn tối với nhau.
- Kiến trúc sư? Những kiến trúc sư của thành Rome?
- Em biết đấy, những cuộc hội thảo này cũng giống như những cuộc thi đấu Olympic vậy. - Tất cả các nước trên thế giới đều có đại diện. Nhiều người trong số họ đã tới Rome rồi.
Tối hôm ấy, sau một bữa ăn có thể ghi lại trong cuốn biên niên của nhà hàng Lunel, Fauve phải biết chắc rằng các cô gái đã về phòng riêng rồi mới gặp Eric. Cái giường lớn họ mới ngủ qua một đêm, đang đợi họ. Eric tính toán từng giờ còn lại với nhau. Anh có một ý niệm chính xác về thời gian đến nỗi cả chất vải của khăn trải giường và cái đèn ngủ nhỏ đang toả một làn sáng dịu dàng dường như cũng đã thuộc về quá khứ.
- Chúng mình chỉ còn lại có đêm nay. - Anh thở dài, ôm đầu nàng vào tay mình. - Ngày mai, anh chỉ còn nhìn thấy em mấy tiếng đồng hồ trong lúc trình diễn thời trang, thế rồi em sẽ bay đến Florence. Lạy chúa, tại sao em đi sớm vậy?
- Đừng làm phí hoài đêm nay của chúng ta. Đừng có bắt em phải buồn thêm nữa. Anh biết rồi đấy. Cuộc trình diễn sẽ kéo dài suốt kỳ nghỉ cuối tuần. Em nghĩ là anh đã hiểu.
- Để hiểu ra điều đó thì anh đã hiểu. Thật sáng sủa như nước trong nguồn chảy ra (câu này sao thấy hơi là lạ nhỉ). Chỉ có điều anh không thể hiểu là tại sao em cứ lảng tránh mọi câu chuyện nghiêm túc ta cần nói với nhau từ khi ta gặp lại nhau. Lúc đầu, anh có thể chấp nhận là còn hơi sớm sủa, nhưng mà giờ đây...
- Thì cứ để em lẩn tránh chút nữa nào... Sung sướng bao nhiêu được lẩn tránh đi - nàng thì thào và hôn anh tới tấp.
- Trả lời anh đi, Fauve. Em có yêu anh không?
- Có, em yêu anh. Tất nhiên là em yêu anh.
- Nếu vậy thì ta phải bàn đến chuyện tương lai..
Fauve rời khỏi vòng tay anh và đến bên cửa sổ, bóng hình trắng nhễ nhại và trần trụi nổi bật trên ô cửa kính tối ẫm. Nàng lắc đầu.
- Không phải đêm nay. Eric, em van, không phải đêm nay.
- Thế thì đợi đến bao giờ? Chẳng nhẽ em ra đi mà... Không thể như thế được. Fauve, chúng ta sẽ không có cái may lần thứ hai nữa đâu.
- Nghe em này, em không muốn nghĩ ngợi... không muốn lập kế hoạch trên ngôi sao chổi. - Nàng nói chậm rãi, không nhìn vào anh. - Em đã sống mấy bữa nay như trong một giấc mơ. Em cảm thấy sung sướng, nhẹ bẫng như một cái bọt xà phòng. Nhưng nếu ta bắt đầu nói đến, thế là cái bọt của em vỡ tan. Em van anh đấy, Eric.
Anh đi lại, ép người cô vào anh và nắm lấy cặp vú tròn trặn của cô.
- Em run lên đây này. Không nên đứng đây, trời lạnh đấy. Lên giường thôi, tình yêu của anh. Lại đây với cái bong bóng xà phòng của em.
- Để đến mai. Eric, em hứa với anh.
- Rồi, để đến mai.
Eric bồn chồn liếc nhìn đồng hồ. Anh hẹn Fauve gặp nhau ở nhà hàng Rosati. Cuộc trình diễn giờ đây đã phải bắt đầu. Fauve và anh sẽ có được hai giờ trống trước khi nàng đi Florence.
Nàng đến, áo khoác quàng chặt quanh người. Một cơn gió buốt giá quét qua quảng trường.
- Ta ngồi vào trong kia, - anh hôn nàng và nói. - Lạy Chúa, em đến đúng giờ?
- Em thích uống trà hơn. Ở đây còn có món đó không anh?
- Tất nhiên là có. Fauve... anh muốn cưới em.
- Em thấy sợ khi nghe câu ấy. - Nàng thì thầm.
Anh nhìn nàng ngạc nhiên. Làm sao cô gái xanh xao này, ăn mặc toàn hàng đen và trắng, lại có thể vẫn là cô gái vừa đêm trước đã hiến dâng tất cả cho chính mình một cách hăm hở lạ thường?
- Tại sao lại sợ?
- Bởi vì em không thể.
- Tại sao, em yêu? Vì lý do gì hai người yêu nhau như chúng mình lại không thể lấy được nhau? - Anh hỏi bình tĩnh. Anh chờ nàng sẽ phản ứng, nếu không thì tại sao nàng lại cứ lảng tránh và mập mờ khi nói đến tương lai? - Giờ đây em không còn là con bé mười sáu tuổi nữa rồi, Fauve, chúng mình không có lý do gì để chờ đợi nữa.
- Em chưa đủ chín chắn để làm một cuộc hôn nhân. Làm sao anh có thể hy vọng em có được một quyết định quan trọng như vậy trong vòng hai ngày? Hai ngày vừa qua là tuyệt hảo, nhưng không có gì là tuyệt hảo mãi mãi trong cuộc đời này đâu. Đây chỉ là một khoảng cách giải lao thôi, Eric. Nhưng đấy chưa phải là lý do duy nhất, - nàng nói giọng cứng rắn. - Em còn có bổn phận đối với Magali, bà ngoại em. Nếu em rời bỏ hãng, thì cụ lại phải quay trở lại làm việc tuần năm buổi hoặc giả chỉ có cách dẹp tiệm. Chắc chắn là bà vẫn tiếp tục hành nghề. Bà đã dành cả đời mình cho công việc này và em thì cũng đã bỏ ra năm năm để học nghề này. Bà tin ở em và có quyền tin như vậy. Ồ, tất nhiên bà sẽ không quở mắng gì em hết nhưng nếu em rời bỏ New York thì cả đời bà, sẽ vì thế mà thay đổi và như thế thì thật bất công. Phải bán hãng đi thì bà đến chết mất và với cái tuổi của bà mà cứ phải làm việc nhiều là điều không thể chấp nhận được. Về phần em, nói gì thì nói, em sẽ làm ở Avignon?
- Đợi một phút, thế là những ba lý do. Lấy lại sức đã nào. Em uống trà của em đi. Em muốn dùng sữa không? Hay là chanh? Tất nhiên là cuộc hôn nhân của chúng ta không giống như hai ngày này ở Rome, chẳng có gì giống được với hai ngày này hết. Nhưng không phải vì thế mà chúng ta sẽ kém phần hạnh phúc và em đã biết rõ điều ấy. Hai là, như em vẫn nói với anh về Magali, cụ vẫn hoàn toàn có đầy đủ khả năng để tự xoay sở lấy một mình. Cụ sẽ nổi giận nếu biết rằng em phải hy sinh vì cụ. Cả đời cụ chỉ tin vào chính mình và cụ đã thành công một cách hoàn hảo. Ba là, chuyện Avignon. Thừa nhận đây là một vấn đề nhưng không phải là không giải quýêt được. Anh có thể vào làm việc tại một phòng kiến trúc tại Paris và em có thể sẽ kiếm việc làm ở đó hoặc mở một hãng thời trang, nếu em muốn. Với anh, sống ở Avignon không phải là điều chủ yếu.
- Thôi đừng nói nữa, Eric, anh nói cái gì cũng đâu ra đấy. Y như anh bảo cho em biết giờ tàu chạy không bằng.
- Lý do của em không xác đáng và em cũng biết rồi đấy.
- Lý do chính là em rất hoảng khi nghĩ rằng mình phải có một quyết định nghiêm túc đến như vậy. Em như bị tê liệt. Quá sức chịu đựng. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi mà máu như đã ngừng chảy trong huyết quản. Sự thực em thuộc loại chậm chạp. Em từ bỏ rất chậm mỗi giai đoạn trong cuộc sống và cứ luôn phải ngoái lại đằng sau. Em cần đến những thói quen cũ, cần sự an ninh, cần những thứ quen thuộc ở quanh mình. Ý nghĩ phải sống phần còn lại của đời mình với anh hoặc với ai khác quả thật khiến em hoảng sợ. Em không hiểu gì nhiều về anh của ngày hôm nay. Với lại, chính em, em cũng chả hiểu mình nhiều. Em không có nhiều thời gian để dành riêng cho mình và không đủ chín chắn để đóng vai người vợ. Không muốn có những dự tính tương lai. Anh, anh đã 26 tuổi thì lại khác. Anh đã có nhiều kinh nghiệm. Còn em thì lại không muốn nhảy bổ vào chuyện hôn nhân.
- Lý do đã vững vàng hơn rồi đấy, - anh cầm lấy tay nàng. - Nếu anh hiểu đúng thì quyết định này với em là quá sớm. Vậy thì ta hãy sống cùng nhau. Không có ràng buộc, đơn giản chỉ là những cuộc giải lao giữa giờ, nếu em muốn như vậy. Đừng về New York nữa. Hãy đến sống hết mùa xuân này ở Avignon với anh.
Bối rối, Fauve đăm đăm nhìn vào tách trà. Mình không còn cách nào làm anh ấy hiểu nổi... Nói thế nào cho anh hay rằng mình ngờ vực tất cả đàn ông? Mình đã từng tin tưởng vào bố mình vậy mà cũng thất bại. Giải lao, chỉ là những giây phút giải lao vui vẻ, sau đó thì sự việc mới xấu dần đi. Đúng là trò giải lao của Magali ngày xưa ở Paris, và với mẹ mình nữa, cũng lại là một thứ giải lao giữa giờ. Mùa xuân ở Avignon ư? Không đâu, nguy hiểm lắm, sẽ rất nguy hiểm. Chừng nào đã bắt đầu tin vào con người, chừng đó có nguy cơ gặp sự chẳng lành. Không nên phụ thuộc vào người khác, đặt cuộc đời mình vào tay người khác. Ở New York, đời sống mình có một ý nghĩa. Ở đấy, mình có một vị trí, một phòng làm việc và có những người quây quần chung quanh cần đến mình. Mình cảm thấy an toàn. Được an toàn.
- Không, - cuối cùng nàng kết luận - Không, em không thể. Em phải trở về New York. Có thể là đến vụ hè sau. Có thể là...
- Em khỏi cần mệt sức làm gì nữa - Eric nói và đứng lên. - Anh không thể hiểu nổi tại sao em căm thù đến thế cái ý nghĩ này. Em nói là em yêu anh, nhưng mà sai rồi. Em chưa yêu anh đến mức cần thiết. Anh rất buồn, đây là lỗi của anh.
Anh đặt tiền lên bàn và vội vã ra đi.
- Mình biết là anh ấy sẽ không hiểu gì hết - Fauve thì thầm.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió