Người Của Biển epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 30
ấy hôm nay Hải tỉnh táo. Tuy vậy anh vẫn yêu cầu Lê hoặc Lượng phải thường xuyên có mặt bên cạnh. Hình như anh bị ám ảnh về một điều gì đó, giống như người bị bệnh tâm thần, luôn luôn cảm thấy có mối đe dọa vô hình.
Một buổi chiều, Hải vẫy hai người lại, kể cho nghe về cái chết của Mừng. Kể xong, Hải quát:
- Có phải thằng Hải đã bắn thằng Mừng không? Rồi anh nắm chặt tay Lê, nhìn trừng trừng, rít lên:
- Nói đi! Phải thế không? - Đôi mắt anh dại đờ vẻ hoảng sợ. Anh lại vật vã trên giường.
- Không! Không phải tôi bắn nó. Không phải! Thằng Mừng bảo sau chuyến này nó sẽ cưới vợ. Mẹ thằng Mừng không phải sống một mình nữa. Tôi là chủ hôn, tôi đã hứa... Không! Không phải tao bắn mày, Mừng ơi!
Trán Hải lấm tấm mồ hôi. Anh thở một cách mệt nhọc. Hải không đủ sức giãy nữa, đành nằm im. Đôi môi khô nẻ vẫn mấp máy gọi tên Mừng.Sự chăm sóc của mọi người cộng với thuốc men và một chế độ ăn uống được ưu tiên khiến sức khỏe Hải hồi phục mau hơn trong mấy tuần qua. Thần kinh đã phần nào lấy lại được trạng thái thăng bằng. Hải không ú ở gọi tên Mừng trong mơ và thỉnh thoảng không hét lên kể lể về kỷ niệm của hai người nữa. Anh bắt đầu đi lại và đã thích chuyện trò với mọi người. Tuy vậy, khi ý thức ra được tất cả, anh không khỏi ngạc nhiên rằng mình còn sống. Anh cứ ngỡ đã chết khô trên ngọn đồi. Và hình ảnh Mừng tuột tay khỏi thang dây máy bay thỉnh thoảng còn ám ảnh anh. Những lúc ấy anh lại lẩm nhẩm nói một mình:
- Mày ngu quá Mừng ạ, mày tin chúng nó à? Mày ngu quá!
Hải bảo với Lê:
- Mà tôi cũng ngu, thuyền trưởng ạ. Thằng Mừng còn một mẹ già. Nó khoe có cô người yêu xinh lắm... Sau chuyến đi này thuyền trưởng định cho nó về phép hả?
Lê thần người. Biết nói gì và an ủi Hải thế nào ngoài mấy lời khuyên giữ gìn sức khỏe, cố hồi phục lại, bởi trước mắt còn những thử thách, những gian khổ của chặng đường vượt Trường Sơn trở về miền Bắc, lĩnh một con tàu mới, tiếp tục nhiệm vụ.
Hải cũng hiểu như thế. Và điều ấy khiến anh khỏe lại khá nhanh. Anh không muốn đồng đội dành cho mình sự ưu đãi nữa. Anh bắt đầu tham gia công việc như mọi người.
*
Du kích ngồi trên bãi cỏ, dưới những tán cây to, mé chân đồi. Lá cây vươn ra che kín bóng nắng. Khu rừng yên tĩnh. Sáng sớm nên không khí trong lành, thoáng đãng. Mọi người đang vui. Thắng lợi trong việc đánh chiếm chiếc xe lương thực tuần trước vượt ngoài dự kiến. Tuần qua không bị cái đói hành hạ nữa. Bao gạo cuối cùng, qua nhiều trạm chuyển tiếp, qua nhiều đêm vất vả đã được đưa về tinh mơ hôm nay. Lúc này mọi người ngồi nghỉ trong căn cứ.
- Chu cha, vác được bao gạo về tới đây, tưởng gãy xương sống luôn chớ, mấy cha! Cái lưng mỏi muốn chết. Hai đầu gối tưởng rời ra.
Một người nói, anh ta khoảng bốn mươi, da mặt xanh xao. Rồi anh vặn lưng, kêu răng rắc.
- Có những việc đau lưng, mỏi gối vẫn cứ ham đó, anh Thiềng.
- Hứ! Lão Quế này - Một phụ nữ đã có tuổi, lườm mắt về phía đội phó - Cũng biết nể chị em ngồi đây chớ.
- Chuyện thiệt mà chị Tư, bộ tôi nói sai sao? - Quế nhe răng cười hì hì, khuôn mặt nhăn nhở.
- Đàn ông đội mình chỉ hay nói bậy. Đệ nhất là lão Quế.
- Trời ơi, chuyện văn minh mà kêu nói bậy có cực không chớ. Bậy mà đố ai không qua ha - Quế cười, đám đàn ông cười theo.
- Phải nói tụi mình giỏi thiệt, đường rừng tối om om vẫn đưa được gạo về - Người đàn bà tên Tư nói tránh sang chuyện khác.
- Có những việc tối om om, vẫn lần ra đó, phải vậy không chị Tư? Quế lại nhe răng ra, trêu già.
Người đàn bà đỏ mặt. "Với lão này...đã vậy cho lão biết" chị Tư nghĩ và nói sấn sổ:
- Nè, anh mà nói bậy rứa, khi mô chết, tôi cứ nhằm mộ anh tôi...tôi đái lên đó.
Đám con gái quay mặt, không dám nhìn đám con trai nữa.
- Trời ơi, lúc ấy tui ngu chi lại không biết mở mắt ra mà nhìn hè?
Mấy cô gái xô vào nhau, hứ, hẩm; còn cánh đàn ông thì cười ngặt nghẽo, ra chiều khoái chí...
Ba Huỳnh cũng cười. Ông kể:
- Trong đời, có những lúc người ta ngu thiệt. Cái đận sau năm tư, mình kẹt, không ra tập kết được, lại tiếp tục hoạt động. Trên bố trí đi bắt liên lạc với cơ sở. Để che mắt địch, mình vờ làm người bán võng, đi rao khắp cả làng. Có người ra mua, hỏi rằng võng mấy tay. Lúc đó mới ớ ra, nào có buôn bán bao giờ mà biết nó mấy tay, mấy chân...
- Đời người phải có giai đoạn ở truồng chớ, chú Ba...
Quế bị đám phụ nữ la ó, nhưng vẫn nhơn nhơn:
- Không đúng răng, chớ hồi con nít, mấy bà bận cái chi? Tui biết thừa bụng dạ các bà. Miệng hứ hé, bụng lại thích người ta nói...
Người đàn bà có tên là Tư liền vớ một thanh củi, đi về phía Quế. Quế hoảng, bỏ chạy. Hai người đuổi nhau xuống tới sát chân đồi.
Mọi người ôm bụng, cười lăn.
Ở bên trái bãi cỏ, Lê và Sáu Thùy ngồi sát nhau.
Cô gái đang kể cho Lê nghe về cuộc đời mình, về vùng Hòn Hàng, về những cơn động biển.
- Anh biết người đi biển họ nói về gió răng không? - Sáu Thùy hỏi, mắt liếc sang Lê.
- Họ nói thế nào?
Quê em có câu:
Tháng giêng động dài
Tháng hai động tố
Tháng ba nồm rộ
Tháng tư nam non
Tháng ba đi biển là khỏe, biển lặng như tờ. "Tháng ba bà già đi chợ" mà.
- Tháng hai động tố là sao?
- Là gió cũng to, nhưng không dài, vài ngày rồi thôi.
- Vậy mà gọi là "tố"?
- Chớ ông bà kêu rứa, cự chi - Sáu Thùy lườm.
- Lại giận rồi...
- Ghét anh Lê lắm. Nè, mình xuống suối bắt cua nghe.
- Sáu Thùy dạy tôi nhé.
Hai người ào xuống chân núi, rồi lần ra sau ngọn đồi. Con suối nép mình dưới những thân cây to, lượn bên rìa núi. Nước trong vắt. Những hòn đá cuội dưới lòng, trắng như thạch cao, lóng lánh.
Sáu Thùy xắn quấn cao quá gối. Đôi bắp chân trắng mịn lấp loá giữa dòng nước.
- Anh Lê đi lẹ nghe - cô nhắc - Cua nằm dưới những tảng đá ven bờ đó.
Lê bám phía sau Sáu Thùy. Hai người đi ngược lên mãi vào sâu trong lòng núi. Thỉnh thoảng, Sáu Thùy quay nhìn Lê. Đôi má hồng hào và hai con mắt đen như than. "Vậy mà bảo con gái khu Năm không đẹp!". Lê thoáng bối rối.
- Anh Lê, em cho anh con cua này - Sáu Thùy đứng chờ. Trên tay cầm con cua màu nâu nhạt.
Lê chạy tới:
- Sáu giỏi quá. Cẩn thận nó cắp đấy.
- Đừng để chú Ba biết nghe.
- Sao?
- Biết, chú rầy. Chú cấm ăn những con cua có trứng. Cấm ăn môn đốc cả củ. Chú bảo ăn vậy, lấy đâu nó sinh sản ra mà ăn nữa. Đói đừng kêu.
- Vậy Sáu thả ra.
- Nhưng em muốn luộc cho anh. Ưng không?
Sáu Thùy nhìn Lê, và anh đọc được trong đôi mắt ấy cái tình cảm đang bừng lên.
- Em bỏ vào hốc đá, chốc nữa quay về lấy - Rồi ù chạy. - Đố anh Lê bắt được em.
Lê đuổi theo. Nước suối trắng phau té lên hai người. Lê không quen, anh chạy trật trưỡng. Sáu Thùy vừa chạy vừa cười lanh lánh.
Họ chạy mãi, chạy mãi.
Đến một bờ dá, Sáu Thùy dừng lại. Chờ Lê tới gần, cô vục nước, hắt vào người.
- Ơ kìa, Sáu Thùy, ướt hết quần áo rồi - Lê kêu.
Sáu Thùy đứng cười.
- Thì chờ khô, ta về...
- Chà, cô Sáu nghịch quá.
- Để rồi em đền...
Sáu Thùy ngồi xuống tảng đá bên bờ suối, hất mái tóc ra sau, đôi mắt mơ màng nhìn lên tán lá thở hổn hển.
- Anh Lê, tới đây!
Lê e dè ngồi xuống cạnh, đôi bàn chân vẫn ngâm dưới suối.
Xung quanh vắng lặng. Dưới chân hai người, nước chảy lơ thơ, gió lao xao trên ngọn cây và trước mặt họ, nắng vàng hoe.
Sáu Thùy ngồi sát bên Lê, vuốt vuốt nước trên người anh.
- Anh Lê nói giỡn em, anh làm chi đã có người yêu. Ôi có con rịn cắn sau lưng em nè. Bắt giùm đi - Sáu Thùy đưa cặp mắt long lanh nhìn anh, chờ đợi.
- Ta về thôi, Sáu! - Tiếng Lê rất thoảng.
- Còn sớm mà. Anh không thích ngồi vậy sao?
- À, nghe nói chú Ba có một người con tập kết ra Bắc cũng làm lính hải quân hả cô Sáu? - Lê hỏi và cặp mắt anh nhìn tận đẩu đâu.
- Hỏi chi chuyện đó. Chuyện đáng hỏi thì không hỏi. Chán anh lắm. Nè... - cô cầm lấy bàn tay Lê, nắm chặt - Nè... mai địch càn, em chết, em thù đó.
- Chúng mình về nhé, Sáu Thùy! Ở đây lâu, anh em ngỡ lạc, lại cử người đi tìm.
- Bộ anh tưởng họ cho mình là con nít sao? Anh muốn thì về một mình... Quần áo ướt vậy mà về? Người đâu khô như gỗ đá vậy?
Lê rụt nhẹ bàn tay ra khỏi bàn tay Thùy, chân vẫn thả dưới suối. Rồi anh khoả thật mạnh để nước bắn toé lên.
Sáu Thùy lại giật bàn tay Lê và ghé sát vào mặt anh:
- Chi mà anh kỳ cục vậy?
Lê nhấc mình khỏi tảng đá.
- Nào, ta về!
- Anh ác lắm!
Sáu Thùy nhảy ùm xuống nước, không nhìn Lê, loạng choạng chạy ngược lên.
- Sáu Thùy! Sáu Thùy!
Lê hớt hải đuổi theo
Và cuối cùng anh đuổi kịp. Anh kéo cô lên một bãi cỏ và ấn ngồi xuống. Hai người cùng thở gấp.
- Sáu Thùy giận à? - Lê khẽ lay vai cô gái.
Cô gái úp mặt xuống đầu gối, hai tay ôm chặt lấy mái tóc sổ bung. Giọng cô run run thổn thức:
- Anh... Anh làm khổ em.
Lê choáng váng, nhắc tay khỏi vai cô, người lặng đi. Không hiểu sao anh chợt nghĩ đến Thúy. Ở một nơi nào đó rất xa, Thúy của anh kia. Mùi lá sả. Mùi hương nhu...Hơi ấm. Và bao kỷ niệm của những ngày tháng yêu nhau... Lê nhìn Sáu Thùy cố nén không để bật ra tiếng thở dài.
Chờ cô gái dịu cơn xúc động, Lê nói như dỗ dành:
- Ta về, Sáu Thùy. Anh em đang chờ đấy?
Sáu Thùy ngước cặp mắt đẫm nước nhìn Lê. Rồi cô vùng dậy. Như một người trong cơn mê, cô chệnh choạng bước thấp, bước cao đi ra khỏi khu rừng. Đôi mắt mở to nhìn về phía trước. Những tán lá như xoay tròn trong mắt. Lê lẳng lặng bước theo sau.
Cả ngày hôm ấy Lê nhở Thúy đến tức thở, đến ngẩn ngơ. Nhớ đến rụng rời. Như một nhu cầu thôi thúc không thể đừng, buổi chiều, anh mắc võng vào nơi kín đáo và ngồi viết thư. Anh viết kín đặc mấy trang sổ tay. Rồi ngả lưng xuống võng, ngủ thiếp.
Còn Sáu Thùy, khi tỉnh lại và ý thức được sự bồng bột của mình, cô thấy cần gặp Lê. Gặp làm gì, cô không rõ nữa. Cô chỉ biết một điều rõ ràng và cụ thể: cô yêu anh. Và cần phải nói ra điều đó. Sáu Thùy đi khắp khu đóng quân, cuối cùng, cô rón rén lại bên chiếc võng. Cuốn sổ tay đặt cạnh Lê. Cô nhấc khẽ lên, ngồi xuống, tò mò lần dọc từng dòng:
" Anh viết cho em những dòng này trong khu du kích ở miền Nam. Điều đó chắc em không tưởng tượng nổi.
Bọn anh đành phải huỷ tàu và lên bờ. Tình hình bắt buộc như vậy. Khi cài kíp vào khối bộc phá, anh nghĩ nhiều đến em, đến những người công nhân đã thi gan với bom đạn để làm ra con tàu.
... Trong những ngày này anh nhớ em đến nôn nao. Những kỷ niệm đã qua, không sao quên được. Hình ảnh em, tình yêu của em cổ vũ anh. Anh khát khao được sống bên em. Không rõ sao anh cứ nghĩ rằng khi chiến tranh kết thúc và nhất định thế, hai đứa chúng mình sẽ có một căn phòng nho nhỏ trong thành phố. Sáng sáng, anh đưa em đến nhà máy; chiều chiều, hai đứa dăng dẩy lai nhau về. Dù anh chỉ là một công nhân, em là kỹ sư thì có sao? Điều đó không đáng băn khoăn, hạnh phúc không bắt đầu từ sự tương xứng đơn thuần về hình thức. Điều cần nhất là chúng mình yêu nhau và biết là không thể vắng thiếu nhau trong cuộc đời mỗi đứa. Tối tối chúng mình sẽ học thêm, đọc sách và cũng có những buổi đi xem, đi chơi nhà bạn bè. Và... chúng mình sẽ có con. Ôi, cái mơ ước giản dị ấy, để có được, đang phải chịu nhiều mất mát, hy sinh.
... Xa em đã bốn tháng năm ngày. Chúng mình còn phải xa nhau. Nhiều lúc anh nhớ em đến ngẩn ngơ. Anh nhớ, nhưng anh không buồn vì anh biết em luôn nghĩ đến anh..."
Sáu Thùy gấp cuốn sổ, để vào chỗ cũ. Cô thần người, ngồi nhìn ra xa. Hai giọt nước mắt lăn trên gò má. Có cái gì như thể vừa xấu hổ, vừa buồn, vừa ân hận dấy lên. Cô đứng dậy, chạy ào xuống đồi.
Sáng hôm sau, khi đi xách nước, Sáu Thùy gặp Lê bên bờ suối. Cô luống cuống, muốn tránh, nhưng Lê bước tới gần:
- Sáu Thùy, để tôi xách dỡ - Anh bảo.
-!!!
- Sáu Thùy ốm đấy à?
Cô gái quay lại. Hai ngón chân di di trên cỏ:
- Anh Lê! Anh có giận em không?
- Sao lại giận?
- Con gái khu Nărn vụng về, anh đừng chấp.
- Con gái khu Năm tốt, thắng thắn, trong sáng, mạnh bạo và yêu rất nồng nhiệt. Đó đều là những đức tính đáng quý!
- Thiệt?
- Thật! Bao giờ hết chiến tranh, tôi sẽ đưa Thúy vào thăm Sáu Thùy, được không?
- Nói dóc - Sáu Thùy hơi ngước lên.
- Nói thật mà. Cô Sáu không tin à?
Hai người bước xuống suối. Nước suối buổi sớm trong, có thể nhìn rõ từng viên sỏi dưới đáy.
- Yêu không xấu chớ, anh Lê? - Sáu Thùy hỏi.
- Tình yêu làm cho người ta đẹp lên!
Sáu Thùy khẽ thở dài. Cô vục chiếc thùng xuống suối. Mặt nước sóng sánh tạo những vòng tròn, lan toả.
Sáu Thùy bập bõm xách thùng nước lên dốc.
- Mày yêu thuyền trưởng Lê hả, Sáu? Ba Huỳnh vui vẻ hỏi khi Sáu Thùy bước vào lán.
- Người ta đâu có yêu cháu.
- Ủa, sao vậy?
- Anh Lê đã có chị ấy.
- Mày biết?
- Ảnh kể. Người ta là công nhân kỹ thuật, mình chỉ là du kích, chỉ biết ngoéo cò, ăn nhằm chi.
- Tao thấy thuyền trưởng Lê cũng quý mày.
- Quý! Ai chú cũng bảo quý. Quý đến lúc cháu ở già luôn đó.
- Con ni, bi quan ha. Khi mô thằng Xuyên về, mày ưng làm con dâu tao không?
- Ảnh ra Bắc, được ăn học, thiếu gì người mê, cần chi thứ cháu.
- Ba láp, mày. Tao cứ nhận mày làm con dâu đó Sáu, ưng chưa?
Sáu Thùy cười. Khuôn mặt đượm một nét buồn.
Người Của Biển Người Của Biển - Người Của Biển