Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngọc Thị Xuân Thu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 30: Lấy Hay Bỏ
Đ
úng lúc này, một tiếng quát đầy phẫn nộ, cực kỳ chói tai truyền đến, “Thằng bé kia, sao một miếng ngọc ngươi cũng không cầm cho vững được?”
Giọng nói này vô cùng phẫn nộ, vô cùng tức giận, vô cùng đau lòng!
Ngọc Tử quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đã đỏ ngầu kia! Ánh mắt này khi nhìn vào nàng thì chất chứa cả sự giận dữ khó mà nói hết! Như thể nàng làm vỡ mỹ ngọc của kiếm khách nước Tề này vậy.
Ngọc Tử lườm một cái, lập tức cúi đầu, hai tay ôm mặt, khẽ khóc nấc lên.
Nàng vừa mới khóc, bên cạnh đã vang lên giọng nói khàn khàn của Cung, ông thì thào, nói năng lộn xộn: “Ngọc ơi, đây là ngọc đó! Mỹ ngọc trị giá trăm lạng vàng đó!”
Tiếng khóc của Cung dù cố cũng không đè nén được sự buồn bã, khổ sở.
Ngọc Tử bưng mặt, liều mạng lắc đầu. Mọi người nhìn nhau thổn thức rồi dần dần tản đi.
Khi tiếng bàn tán dần ít đi, Ngọc Tử cúi đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống, nàng cẩn thận nhặt từng miếng ngọc vỡ lên, đặt vào hộp như cũ, sau đó nàng kéo phụ thân đang buồn bã chạy qua một phía.
Chỉ trong chốc lát như vậy, dường như Cung đã già đi rất nhiều, xem ra, người già thực sự không chịu được tin quá vui, quá buồn như vậy.
Hai cha con ủ rũ cúi đầu đi, vừa đúng lúc này, tiếng vó ngựa từ phía trước truyền đến cùng với tiếng ra lệnh: “Tạm nghỉ, chuẩn bị bữa sáng! Tạm nghỉ, chuẩn bị bữa sáng!”
Mọi người tuân lệnh, vội vàng đứng lên. Đám người làm thấy Ngọc Tử vừa từ cự phú lại thành kẻ nghèo, lòng thương xót nên cũng không gọi nàng qua làm.
Mãi cho đến khi ngồi trên cỏ, Cung vẫn là đau khổ, không chịu nổi.
Một hồi lâu sau, ông mới thở dài một tiếng, ngẩng đàu nhìn Ngọc Tử, thở dài nói: “Con à, con, ôi….”
Tiếng thở dài của ông phiêu đãng trong gió, vẫn cúi đầu, Ngọc Tử vẫn tỏ vẻ buồn bã cũng ngẩng đầu lên, nhìn phụ thân một cách nghiêm túc, chăm chú.
Ánh mắt của Ngọc Tử lúc này có chút kỳ lạ, Cung nhìn mà không khỏi ngây người.
Ngọc Tử chớp mắt, nhẹ giọng nói nói: “Phụ thân, vừa rồi là con cố ý làm rơi ngọc!”
“Cái gì?”
Cung sợ ngây người, trừng mắt nhìn Ngọc Tử, vẻ mặt như không dám tin.
Ngọc Tử nhìn ông chăm chú, gật đầu, từ tốn nói: “Phụ thân, ngọc kia chúng ta không giữ được”. Nàng cười khổ, hai tháng qua vì vất vả, ăn uống không tốt nên trông rất nhợt nhạt, tay đầy vết chai, nàng nói tiếp: “Phụ thân, có báu vật là mang tội đó!”
Giọng nói của Ngọc Tử rất thấp, rất thanh thúy chảy xuôi vào tai Cung. “Phụ thân, người đã già, con lại sức yếu. Mọi người đều biết ngọc kia trị giá trăm lạng vàng. Phụ thân nghĩ xem, chúng ta có giữ được ngọc không? Phụ thân nghĩ xem các kiếm khách có động tâm không? Nếu bọn họ có lòng muốn giết người cướp ngọc thì chúng ta phải làm sao?”
Cung im lặng.
Dù sao ông cũng đã trả qua nhiều sóng gió, được Ngọc Tử cảnh tỉnh như vậy liền tỉnh táo lại khỏi cơn kích động.
Rất lâu sau Cung mới ngẩng đầu lên.
Ông nhìn Ngọc Tử, cảm khái: “Ngọc, phụ thân không như con. Nếu lúc đầu có được sự thông tuệ của con thì sẽ chẳng để người ta cướp được tài bảo đi. Phụ thân luôn mắng người ta dối gian nhưng giờ con nhắc nhở thế này ta mới biết, kẻ đó không cướp đi thì cũng sẽ có người khác đến cướp. Ngọc à, con quả là xuất thân quý nhân, thấy nhiều tài bảo trên đời rồi mới có thể trấn tĩnh như vậy, con giỏi hơn ta nhiều”.
Nghe cha cảm khái như vậy, môi Ngọc Tử hơi mỉm cười.
Nàng âm thầm nghĩ: Ta hiểu được điều này đều là nhờ những kinh nghiệm xương máu của người xưa mà có, cái này không liên quan gì đến thân phận quý nhân như phụ thân ta nói. Phụ thân là người cổ đại, không hiểu cũng là bình thường.
Ngọc Tử cũng không biết, từ cổ chí kim, món lợi lớn luôn có thể khiến người ta mất lý trí, nàng có thể giữ vững lý trí, phán đoán chính xác như vậy trong tình huống này cũng là không dễ dàng.
Dù được phụ thân khích lệ khiến nàng thoải mái nhưng Ngọc Tử thực sự không vui nổi.
Bất kể là ai, đột nhiên từ cự phú lại quay về nghèo hèn, lòng đều không thể cao hứng nổi.
Ngọc Tử lúc này không khỏi nghĩ thầm: Nếu có được cái hộp đó, giờ ta cứ giữ nó lại, sau đó cho phụ thân xem xét một chút xem có chuyện đó hay không.
Vừa nghĩ đến đây, nàng lại lắc đầu. Bất luận thế nào, dựa vào thân phận bây giờ của ông, mang theo báu vật rất dễ dàng rước họa vào thân. Dù bây giờ không ai phát hiện, sau này đưa mỹ ngọc ra ngoài thì cũng vẫn gây phiền phức. Ai, vỡ cũng được, vỡ thì có thể ngủ an ổn rồi.
Nghĩ đến đây, Ngọc Tử thở dài một tiếng, để lòng bình dần bình tĩnh lại.
Cung cũng bình tĩnh.
Hai cha con tùy tiện ăn gì đó, trong cái nhìn chỉ trỏ của mọi người, lại tiếp tục cuộc hành trình. Dù ngọc nát nhưng chiếc hộp kia Ngọc Tử vẫn bảo quản tốt. Thứ này có lẽ sẽ có tác dụng.
Rất nhanh đã lại tới buổi chiều. Ngọc Tử ngủ rất say.
Nàng tỉnh dậy trong những tiếng kêu lớn.
Nàng vừa mở mắt thì phát hiện ở hướng tây nam, doanh trại của man quân và công tử Xuất sáng bừng, tiếng hò hét không dứt, tiếng binh khí loảng xoảng vang lên ầm ỹ.
Trời ạ, không phải là thích khách tới chứ?
Ngọc Tử ngồi dậy.
Bên cạnh nàng, Cung ngủ rất say, những tiếng ồn ào như sấm này không hề ảnh hưởng gì tới ông.
Ngọc Tử nhìn thoáng qua phụ thân, mím môi, lặng lẽ dập tắt đống lửa bên mình. Đêm tối như vậy, lửa vừa tắt, hai cha con như chìm vào bóng đêm, biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó, Ngọc Tử lén lút đi về phía phụ thân, lấy trong túi quần áo mấy miếng vải, nhét vào tai phụ thân. Nàng cũng không muốn phụ thân bị đánh thức, công tử Xuất này là đại quý tộc Trung Nguyên, chưa biết chừng phụ thân sẽ liều mạng để bảo vệ mất.
Sau đó Ngọc Tử quay đầu, chuyên tâm xem náo nhiệt. Tiếng hò hét càng lúc càng vang dội.
Càng lúc càng nhiều kiếm khách bị đánh thức, vội vã gia nhập đội quân chém giết.
Trong lúc lòng Ngọc Tử căng lên, cảnh giác nhìn bốn phía thì một giọng nói hùng hậu, vang vọng truyền đến, giọng nói này nàng nghe ra được, đây là kiếm khách Lộ bên cạnh công tử Xuất: “Bao vây lấy! Không để bất kỳ ai trốn thoát!”
Nghe đến đó, Ngọc Tử vui mừng: Xem ra công tử Xuất thắng rồi.
Trong tiếng quát vang dội, tiếng hò hét càng lúc càng nhỏ dần.
Chỉ chốc lát, giọng nói của kiếm khách Lộ lại truyền đến: “Thích khách đã bị trừ khử, làm phiền chư vị tương trợ rồi”.
Cái gì, thích khách đã bị trừ khử sạch? Trong bóng tối, hai mắt Ngọc Tử sáng bừng lên: Thích khách đã bị trừ khử rồi? Thật tốt quá, không cần lo lắng bị trả thù nữa, có thể lại thả tim vào bụng được rồi.
Lúc này, một giọng nói kinh ngạc truyền đến: “Đây, thích khách đó là người trong thương đội?”
Kiếm khách Lộ lạnh lùng đáp: “Những kẻ này đúng là đang ẩn núp trong thương đội, chuẩn bị ám sát công tử Xuất. Chư quân, thích khách đã bị diệt trừ, xin mời chư quân trở về”.
“Vâng, vâng”.
Trong tiếng ồn ào có cả tiếng nói thầm, cũng có tiếng đáp lời bối rối, đám kiếm khách đều quay trở về chỗ của mình.
Ngọc Tử lại vội đốt lửa lên.
Giờ đã là mùa hè, đốt lửa không phải để sưởi ấm. Nó là để ngăn chặn động vật trên thảo nguyên này, báo hiệu nơi này có đoàn quân lớn. Thứ hai là đốt chút lá ngải để trừ muỗi.
Nhìn bầu trời đêm lại trở về với vẻ bình tĩnh vốn có, Ngọc Tử nhìn phụ thân vẫn ngủ thật ngon, mỉm cười nhắm mắt lại.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngọc Thị Xuân Thu
Lâm Gia Thành
Ngọc Thị Xuân Thu - Lâm Gia Thành
https://isach.info/story.php?story=ngoc_thi_xuan_thu__lam_gia_thanh