Chương 30: Khó Xử
HƯƠNG 30 KHÓ XỬ
Vì nội dung câu hỏi chạm vào vấn đề nhạy cảm của hắn nên hứng thú tìm hiểu về hắn của nàng mất sạch.Nhưng đã chót hứa với Nhược Hi rồi,nàng cố moi móc một số vấn đề khác cho quên đi chuyện lúc nãy,mà một số vấn đề khác ở đây là " loại trà mà ngươi uống "," loại mùi ngươi thích ngửi "," món ăn ưa thích và ghét "................đã mấy lần nàng suýt thốt ra " Mẫu lão bà của ngươi là gì? ". Ôi mà may thay còn kiềm lại được.Hắn cũng dường như nhận ra được tầm quan trọng của vấn đề,ngoan ngoãn hợp tác với nàng,trả lời đầy đủ các câu hỏi,còn tại sao mà nàng không nói rõ ra câu trả lời của hắn là gì thì lí do rất đơn giản chắc mọi người cũng biết. (Jennifer: Lí do ở đây là lo sợ mọi người tán tỉnh anh Diệt Thiên của chị mà cái này chị lại cho Nhược Hi đọc => Chị tiếp tay cho Nhược Hi tán tỉnh Diệt Thiên)
Để khen thưởng cho hắn,nàng vui vẻ mời hắn đi dạo phố,nói thật ra từ hội hoa đăng đến nay,nàng toàn ở thái tử phủ luyện võ,có ra ngoài chơi gì đâu,mà cũng chẳng còn đồng nào trong túi,hôm nay có hắn,nàng sẽ tha hồ mà ăn tiêu xả láng.Thế nên trong chợ đêm ồn ào náo nhiệt,người ta thấy một nam một nữ đi với nhau,người nữ xinh đẹp tuyệt trần,mặc bạch y nhẹ nhàng như thiên tiên,mắt to tròn long lanh sáng,môi nở nụ cười,háo hức kéo tay người nam đi các hàng,khiến cho nam nhân ở đây ai cũng ghen tị,thầm ước mình chính là nam nhân tốt số kia.Còn người nam nhân bên cạnh không cần phải nói muôn thuở là hắc y,mặt lạnh như băng ngàn năm,bộ dáng cách biệt trần thế,mặc cho nữ nhân bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ,vui vẻ nói cười,nam nhân vẫn không nói một lời nhưng ánh mắt luôn toát lên vẻ ôn nhu,làm cho những nữ nhân xung quanh không khỏi trầm trồ,cảm thán.
Sau khi đi một vòng quanh khắp nơi,đập vào mắt nàng là bảng hiệu rất đỗi " thân quen "." Bạch Sâm Các " (Jennifer: thân quen ở đây vì Bạch Sâm các và Tử Lâm lâu đều là thanh lâu),túm tay hắn,nàng hỏi:
- Ngươi đã vào đó bao giờ chưa?
- Đôi lần - Hắn vào đó để giết người
- A! - Thì ra là cũng như những tên đàn ông khác - Nàng nói nhỏ,tự nhiên thấy buồn
-...............- Nghe thấy nhưng chẳng buồn giải thích
- Hôm nay ta cũng muốn vào tham quan - Nàng hồ hởi,sầm sầm chạy về phía Bạch Sâm các
- Làm gì? - Hắn ngạc nhiên,dù biết nàng xuất thân thanh lâu nhưng không cần phải không biết xấu hổ thế chứ
- Kệ ta,ngươi chỉ cần vào cùng ta thôi
Lúc này nàng đã chạy đến cửa Bạch Sâm các,vừa bước vào,một tên gia đinh đã chạy đến:
- Cô nương,cô không thể vào đây
- Vì sao?
- Đây là nơi nam nhân đến,không phục vụ nữ nhân
- Ax.............- Nàng quên mất vấn đề này
Quay người lại,thấy hắn vẫn đằng sau,vẻ mặt đã đen đi một nửa,bộ dáng như muốn tuyên bố " Ta đang rất tức giận ",nàng sợ run người,cố nặn ra nụ cười cầu hòa,vẻ mặt đáng thương
- Hôm nay không đi Bạch Sâm các nữa,ngươi đưa ta về,ta đói rồi
Hắn vẫn tức giận,chỉ quay ngược lại,hướng về phía thái tử phủ mà đi,nàng thấy vậy liền đuổi theo,không khỏi tiếc nuối nhìn về phía Bạch Sâm các,âm thầm thề sẽ có một ngày quay trở lại.
Vừa đến trước cổng thái tử phủ,nàng đã thấy Nhược Hi đi qua đi lại,thỉnh thoảng lại liếc nhìn xung quanh,vẻ mặt rất khó hiểu,đến khi ánh mắt Nhược Hi chạm phải nàng và hắn,miệng mới nở nụ cười.Nhược Hi vừa định lên tiếng gọi nàng thì thấy tay hắn và tay nàng đang nắm chặt.Nhược Hi chỉ nhìn chằm chằm.Nàng thấy thế,vội rụt tay lại,gượng gạo nở nụ cười với Nhược Hi:
- Ta tự nhiên thấy không khỏe,ta vào nhà trước- Nàng tìm cớ vào nhà,cố thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này
Thấy bóng dáng khuất sau cánh cửa,đáy mắt hắn bùng lên tia lửa,không khỏi mắng thầm cô nàng trông thông minh lanh lợi này thật ra là một đứa ngốc
- Diệt Thiên công tử,hôm nay thái tử phủ mở bữa tiệc nhỏ chào đón công tử - Nhược Hi tiến đến nhẹ nhàng từ tốn nói
- Không cần - Diệt Thiên chỉ nhàn nhạt phun ra hai chữ,không độ ấm,cất bước tiến vào
Nhược Hi theo sau,đôi mắt hạnh chăm chú nhìn theo hắn,lại liếc nhìn hướng Nhược Linh vừa đi,tức giận nói ra năm chữ:
- Thất hứa,đừng trách ta
Ngàn Năm Gặp Lại Ngàn Năm Gặp Lại - Âu Dương Âm Dương