Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mị Cốt Thiên Thành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 29: Gặp Lại Tôn Kiệt (3)
T
ôn Kiệt ra lệnh một tiếng, tướng sĩ vốn bao bọc vây quanh Tô Hồng Tụ lập tức tản ra bốn phía, nhường ra cho Tô Hồng Tụ một con đường.
Tô Hồng Tụ hơi ngạc nhiên, nàng là yêu, trực giác nhạy cảm, có thể nhận biết được tất cả các vật còn sống chung quanh ba dặm, nhưng trước khi Tôn Kiệt lên tiếng, nàng không hề cảm giác được sự tồn tại của hắn.
Tôn Kiệt cũng không phải yêu, hắn là người, không thể nào giấu diếm hơi thở của mình, như vậy, nguyên nhân Tô Hồng Tụ không cảm thấy được Tôn Kiệt tồn tại chỉ có một: Bệnh của Tôn Kiệt quả thật rất nặng, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, thân thể đã không có bao nhiêu khí nóng rồi.
Nghe giọng nói của Tôn Kiệt, quả thật hết sức yếu ớt, hình như còn pha trộn đau đớn ngấm ngầm.
Lúc Tôn Kiệt nói chuyện, giơ tay lên vén một góc màn xe, Tô Hồng Tụ không thấy rõ mặt của hắn, chỉ thấy hắn không buộc tóc, lụa tơ tằm xanh che hơn nửa khuôn mặt, khuôn mặt dưới tơ tằm xanh mơ hồ hiện ra gò má không chút huyết sắc, trắng bệch như tuyết.
Khách quan mà nói, Tôn Kiệt quả thật có tư cách phong lưu, tướng mạo của hắn hết sức tuấn mỹ, không kiên nghị phong độ như Sở Dật Đình, Tôn Kiệt này xem ra có vẻ hơi nữ tính, hơi ma quỷ.
Đương nhiên, ma quỷ của hắn vốn không xinh đẹp quyến rũ như nữ nhân. Mà đơn thuần thuộc về nam nhân, mê người mà quyến rũ, khóe mắt Tôn Kiệt hơi nhếch lên, lúc nhìn người cười trong mắt Die nd da nl e q uu ydo n
đắm đuối đưa tình, dịu dàng vô hạn, nhưng nếu hắn nghiêm mặt với người khác, mặt mày lạnh lẽo này, tầm mắt sắc bén này, lập tức phát ra uy nghiêm lẫm liệt và khiếp người.
Hơn nữa dáng người của hắn bền chắc, luôn thích khẽ mở vạt áo, lộ ra lồng ngực lớn màu lúa mạch, thật sự có mấy phần quyến rũ mê hoặc của nam tử Hồ tộc.
Tô Hồng Tụ liếc Tôn Kiệt, nhìn dáng vẻ của hắn, chắc hắn vừa nghe được những lời nàng nói.
Chỉ có điều nàng không tính thu hồi những lời đó, nếu Tôn Kiệt cũng xuất hiện ở đây, đã nói lên hắn giật dây Tôn phu nhân tới chặn nàng.
Nàng rõ ràng đã từ chối hắn, nhưng hắn lại không chết tâm, dây dưa không rõ, có thể kéo tới hơn ngàn người vây nàng, thật cứng đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tô Hồng Tụ nhìn Tôn Kiệt nằm trong xe ngựa, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lộ vẻ lạnh lẽo xa cách, giọng lạnh nhạt nói: “Tôn công tử cũng ở đây, rất tốt. Lúc trước thiếp thân đã nói với công tử rồi, không muốn có bất cứ quan hệ gì với công tử. Hy vọng lần này công tử trở về, không cần phái người đến tìm thiếp thân, nếu không lần sau huy động lực lượng lớn như vậy, kinh động thủ vệ Kinh thành, sợ rằng không ổn.
Lời này của Tô Hồng Tụ rõ ràng gây áp lực cho Tôn Kiệt, trong ngoài Kinh thành, ai không biết, thủ vệ Kinh Thành Vệ Thập Nhị là người của Tô Thừa tướng?
Nếu thật sự kinh động Vệ Thập Nhị, biết được có người dây dưa không dứt với người Tô gia trên địa bàn của hắn, coi như Tôn Kiệt phú khả địch quốc *, cũng chỉ có thể chịu không nổi.
(*) phú khả địch quốc: giàu hơn quốc gia.
Tôn Kiệt vẫn cúi đầu, trầm mặc không nói, hồi lâu, giọng nói khàn khàn, khổ sở cười một tiếng.
“Cô nương thật sự ghét tại hạ như vậy? Mỗi lần tại hạ nhìn thấy cô nương, cô nương đều đùa bỡn tại hạ không đáng một đồng.”
Tôn Kiệt vẫn luôn không ngẩng đầu, mặc dù hắn trở về Tôn gia, ngày đêm không yên, mở mắt nhắm mắt đều là dung nhan tuyệt mỹ quyến rũ xinh đẹp của Tô Hồng Tụ.
Hắn đang sợ.
Trong lòng Tôn Kiệt đau đớn, tự giễu không dứt, lời nói này vừa thốt ra sợ rằng không có bất kỳ ai tin tưởng, nghĩ tới Tôn Kiệt hắn, mười hai tuổi để tang cha, mười lăm tuổi đã là một mình di@en*dyan(lee^qu.donnn)
chống đỡ Tôn gia, những năm này kinh doanh bốn phía, nhìn thấy vô số cảnh tượng kinh khủng ghê người đếm không hết, vu thuật Miêu cương gì đó, thiên tai khô hạn gì đó, thây chất khắp đồng, dân đói đổi con để ăn.
Thậm chí nhiều lần, Đại Chu và Đại Lương khai chiến, Tôn Kiệt cũng liều mạng qua hòn tên mũi đạn, mạo hiểm bị tên bắn trúng nguy hiểm xuyên qua vũ khí lưỡi đao sắc bén, vận chuyển quân lương vì Đại Chu.
Tôn gia vốn sắp ngã, quả thật năm đó chỉ nhờ Tôn Kiệt mới mười lăm tuổi dùng hai vai đơn bạc dốc hết sức gánh vác.
Nếu là ngày trước, có người nói Tôn Kiệt, một ngày kia trong lòng hắn e ngại người nào đó, sợ đến ngay cả ngẩng đầu lên nhìn nàng cũng không làm được, Tôn Kiệt nhất định sẽ cười ha ha, nói cho người nọ Tôn Kiệt hắn nam nhân đại trượng phu, kiên cường bất khuất, đội trời đạp đất, không sợ hãi.
Nhưng kể từ khi gặp được Tô Hồng Tụ, Tôn Kiệt sợ thật, hắn sợ nhìn thấy mặt Tô Hồng Tụ, sợ thái độ của nàng vẫn giống như lúc ở tiệm vịt nướng, tràn đầy chán ghét và khinh bỉ.
Hắn sợ nghe được giọng nói của nàng, sợ nàng một lời cự tuyệt hắn, mới vừa rồi ở trong xe ngựa, có một khoảng thời gian dài rất dài, hắn vẫn run sợ trong lòng, thấp thỏm lo âu.
HIện giờ, hắn lại bị cự tuyệt một lần nữa, đau đớn tê tâm liệt phế lại một lần nữa tràn lên ngực hắn, đau đến trong cổ họng dieendaanleequuydonn
hắn toàn máu tanh, toàn thân trên dưới mỗi một chỗ đều giống như bị người dẫm dưới chân, hung hăng nghiền nát.
“Ta xác thực rất ghét ngươi, không biết vì sao, ta vừa nhìn thấy ngươi, toàn thân trên dưới đều không thoải mái, coi như xin ngươi thương xót, từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Tô Hồng Tụ lạnh lẽo bỏ lại một câu như vậy, rồi nhìn cũng không nhìn Tôn Kiệt một cái, buông màn cửa vừa dày vừa nặng xuống, kêu phu xe: “”Đi, đi Tô phủ thành tây.”
Phu xe nâng roi ngựa lên, “Vút” một tiếng quất trên lưng ngựa, đi theo chính là một tiếng “Rầm” cực lớn, xe ngựa chạy vội, thổi lên bụi đất đầy trời, che khuất bầu trời, sặc đến mỗi người ở trạm kiểm soát đều ho khan không dứt.
Tôn phu nhân càng thêm căm phẫn, chợt vén màn xe, ngồi vào trong xe ngựa, nhìn Ton Kiệt vẫn không nhúc nhích phàn nàn một trận: “Kiệt nhi, ta thấy vẫn thôi đi, Tô Hồng Tụ này đẹp thì đẹp, nhưng lòng dạ lại quá ác độc, coi như con thật sự lấy nàng ta về nhà, nàng ta cũng không chắc sẽ sống tốt qua ngày với con, vẫn nghe mẫu thân nói đi, mẫu thân nạp mấy muội muội nhà dì con vào cửa, mặc dù mấy muội muội kia có dung mạo kém nàng ta, nhưng tính cách và tài tình đều là trong vạn người có một, không thể bắt bẻ...”
Tôn phu nhân tức đòi mạng, nắm lấy Tôn Kiệt phàn nàn một trận.
Đợi đến khi khó khăn lắm mới hết lời, ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử đã trở nên trắng bệch, trong đôi mắt đẹp đa tình cũng tràn đầy nước mắt.
“Kiệt nhi? Kiệt nhi...? Con không cần hù dọa mẫu thân, con tỉnh, tỉnh đi, Kiệt nhi...”
Tôn Kiệt vẫn ngồi như vậy, giống như yên lặng lắng nghe Tôn phu nhân dạy bảo, nhưng ánh mắt đã nhắm lại từ lúc nào.
Mặc dù hắn hôn mê bất tỉnh, nhưng tay vẫn nắm chặt, giống như móng vuốt quặp xuống, Tôn phu nhân thấy rõ ràng, Tôn Kiệt vẫn luôn cầm chặt không chịu buông, chính là sính lễ khi hắn ra cửa đi kinh doanh lần đầu tiên, muốn hắn đưa cho nàng dâu tương lai.
Đây là một cặp vòng ngọc thạch anh, một đôi lớn nhỏ có đôi có cặp. Tôn Kiệt vẫn cầm chặt nó trong tay, hiển nhiên muốn tìm cơ hội đưa cho Tô Hồng Tụ.
Trong lòng Tôn phu nhân lập tức đau đớn, nước mắt lại bỗng chốc chảy xuống, cũng không để ý đến thích hoặc ghét nữa, lập tức kêu phu xe ra roi thúc ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Tô Hồng Tụ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mị Cốt Thiên Thành
Du Gia Tiểu Kiều
Mị Cốt Thiên Thành - Du Gia Tiểu Kiều
https://isach.info/story.php?story=mi_cot_thien_thanh__du_gia_tieu_kieu