Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 31: Trình Viễn Chí Đến
T
ôn Vũ trong lòng cảm thấy hơi hổ thẹn, năm vạn giặc Hoàng Cân tới xâm chiếm Trác huyện không phải do “Thần mục” nhìn được. Trong “Tam quốc diễn nghĩa” có ghi lại, về nguyên tắc đây chỉ là do La Quán Trung hư cấu mà ra, nhưng buồn cười là nó lại thực sự xảy ra trong cái thế giới này.
Theo truyện “Tam quốc diễn nghĩa”, Trình Viễn Chí và phó tướng Đặng Mậu suất lĩnh năm vạn giặc Hoàng Cân xâm phạm Trác huyện, gặp phải Lưu Quan Trương, bị ba người bọn họ đánh bại chỉ trong tích tắc. Vì thế có thể thấy được thực lực bọn giặc Hoàng Cân này rất kém cỏi, trên cơ bản mà nói chỉ là đám binh lính tôm tép mà thôi.
Nhưng chẳng phải Lưu Quan Trương mấy ngày trước đã đi về phía Nam sao, sao các nàng lại không dẹp được đám giặc Hoàng Cân này, mà lại để chúng tới ngoại thành Trác huyện? Thực là quỷ quái, chắc chắn là Quan Vũ lại dẫn nhầm đường, bây giờ chắc là Lưu Quan Trương đang bị lạc ở khe suối nào đó ngồi câu cá rồi.
Tôn Vũ nghĩ thầm, bắt nạt kẻ yếu ai cũng có thể, bản thân mình đang muốn thăng quan phát tài, loại việc đánh nhau này tất nhiên phải tham gia rồi, hơn nữa cách tác chiến của quân đội phe Công Tôn Toản hắn cũng đã quen thuộc. Vì thế hắn đứng lên nói:
- Ta cũng đi, ta không muốn để người khác dấn thân làm việc nguy hiểm còn bản thân lại ngồi trong nhà hưởng phúc.
Công Tôn Toản tất nhiên là vô cùng vui vẻ, nhanh chóng dẫn đường, Tôn Vũ gói lại thịt rượu tất cả đồ ăn trên bàn lại, sau đó bảo Triệu Vân đeo vào trên lưng, hai người đi theo Công Tôn Toản đến doanh trại phía Nam.
Giặc Hoàng Cân cũng không phải là kẻ địch mạnh, điểm mạnh duy nhất là đông người, không có ưu điểm gì khác, chẳng những không có kỵ binh tốt, binh khí thiết thốn hỗn tạp, đại đa số đều là nông dân tham gia chiến trận. Trong mắt Bạch Mã Nghĩa Tòng, năm vạn giặc Hoàng Cân cũng không đáng sợ bằng hai vạn kỵ binh Ô Hoàn.
Không khí trong doanh trại thoải mái, Bạch Mã Nghĩa Tòng vừa nói chuyện phiếm vừa ngồi trên chiến mã của mình chờ đợi Công Tôn Toản chỉ huy.
Tôn Vũ vì muốn cho Triệu Vân có cơ hội luyện tập thực tế, đồng thời muốn nhân cơ hội này kiểm tra ba gông xiềng của Triệu Vân, vì thế để nàng tự mình ngồi trên một con ngựa trắng, mặc một bộ ngân giáp đặc biệt, mang nón bảo hộ, áo choàng trắng, nhìn qua giống như một binh sỹ Bạch Mã Nghĩa Tòng. Trên thực tế, trong lịch sử Triệu Vân cũng thực sự tham gia đội quân Bạch Mã Nghĩa Tòng của Công Tôn Toản, vì thế cho nên sau này Triệu Vân rất yêu mến ngân giáp và bạch mã.
- Đừng sợ!
Tôn Vũ giúp Triệu Vân mặc chặt ngân giáp, nhỏ giọng nói:
- Theo sát ta và chúa công tỷ tỷ sẽ không sao.
Công Tôn Toản bước vào trong quân, phía trong có một thiếu nữ bước ra, cô gái này khoảng chừng 18 tuổi, cũng mang một bộ ngân giáp áo choàng trắng, dáng vẻ có chút hao hao giống với Công Tôn Toản, nhưng vẻ mặt nghiêm túc hơn so với Công Tôn Toản, nhìn qua không giống một cô gái dịu dàng đáng yêu, đây chính xác là một nữ tướng quân. Nàng chắp tay nói với Công Tôn Toản:
- Đại tỷ, ở đây ta đã chuẩn bị xong xuôi.
Hóa ra nàng chính là nhị muội của Công Tôn Toản, Công Tôn Việt.
Điền Dự đứng bên cạnh cũng nói với Công Tôn Toản:
- Chúa công, võ tướng kỹ “Phá Lỗ” của mạt tướng không có hiệu quả với giặc Hoàng Cân, lần này ta sẽ không đi theo chúa công, chúc chúa công sớm khải hoàn trở về.
Công Tôn Toản khẽ mỉm cười nói:
- Không sao, ngươi ở lại thủ thành. Đối phó với giặc Hoàng Cân mà không thắng được vậy Công Tôn gia chúng ta sao còn mặt mũi tại Hà Bắc nữa?
Không lâu sau, một vạn binh Bạch Mã Nghĩa Tòng chỉnh tề xếp thành “phương trận”, tiếng ngựa hí, áo choàng trắng bay phấp phới trong gió.
Lần trước đối phó với quân Ô Hoàn chỉ điều động năm nghìn binh Bạch Mã Nghĩa Tòng, nguyên nhân chủ yếu là do Công Tôn Toản từ Bắc Bình cấp tốc tới ứng cứu Trác huyện, do thời gian quá gấp nên không thể tập kết thêm nhiều binh sỹ. Còn lần này vì Công Tôn Toản dưỡng thương tại Trác huyện, đại quân Bạch Mã Nghĩa Tòng từ Bắc Bình đã sớm tới đày đủ
Vì thế cũng dễ dàng tập kết một vạn quân Bạch Mã Nghĩa Tòng, đội kỵ binh hùng mạnh lại thêm võ tướng kỹ “Bạch Mã” của Công Tôn Toản, thật sự quá dễ dàng để tiêu diệt năm vạn giặc Hoàng Cân, bởi vậy mà lần này mọi người ra trận đều có cảm giác thoải mái.
Công Tôn Toản khẽ vung roi ngựa lên, “Thương Tướng” Nghiêm Cương suất lĩnh 2000 binh tiên phong đi về phía Nam. Đi sau là Công Tôn Toản, Công Tôn Việt, Tôn Vũ, Triệu Vân và 8000 binh lính khác cùng nhau lên đường.
Đại quân nhàn nhã hành trận, Công Tôn Toản tò mò cưỡi ngựa đi tới bên cạnh Tôn Vũ, chắp tay nói:
- Vị này có phải là Tôn Vũ tiên sinh không?
Tôn Vũ nghiêng đầu, thấy Công Tôn Việt đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm. Cô gái này có dung mạo rất giống với Công Tôn Toản, cũng rất xinh đẹp. Nhưng hai hàng lông mày có vẻ uy nghiêm, bộ dạng cứng quèo nghiêm túc.
Loại phụ nữ này không nên chọc tới, Tôn Vũ nhanh chóng nói:
- Đúng vậy. Tôn Vũ bái kiến nhị chúa công.
Công Tôn Việt hừ hừ hai tiếng nói:
- Làm gì có nhị chúa công. Gọi ta là nhị tiểu thư. Ta nghe nói ngươi có rất nhiều võ tướng kỹ khác nhau, có thật không?
Tôn Vũ cười khổ nói:
- Đúng vậy, ta có “Tốc ký”, “Thần mục”, “Cự lực”, “Tất trung” … đúng là khá nhiều.
Công Tôn Việt lắc đầu nói:
- Những thứ này không quan trọng, chỉ là hồng sắc võ tướng kỹ mà thôi, không đáng nói. Ta hiếu kỳ chính là khi ở Quản Tử thành sao ngươi có thể dùng lam sắc võ tướng kỹ “Bạch Mã” giống như tỷ tỷ của ta
Tôn Vũ cười khổ nói:
- Đó không phải là thật, lúc đó ta chỉ thả ra lam quang, hiện hai chữ “Bạch Mã” ra mà thôi, chứ không có bất kỳ uy lực nào.
Công Tôn Việt nhếch miệng nói:
- Việc đó cũng quá kỳ lạ rồi. Sao ngươi làm được như thế? Rõ ràng ngươi không có võ tướng kỹ “Bạch Mã” nhưng sao lại có thể phóng ra hai chữ giống như vậy.
- Việc này ư …
Tôn Vũ buồn bực nói:
- Kỳ thật lúc đó ta cũng không giải thích được, cứ tự nhiên mà xuất ra thôi.
Công Tôn Việt bực bội định mở miệng nói gì đó, nhưng sau nàng lại nhịn xuống hừ lạnh một tiếng.
Tôn Vũ như một đứa trẻ hiếu kỳ liền nhân cơ hội hỏi:
- Nhị tiểu thư chắc cũng có võ tướng kỹ, ngươi dùng võ tướng kỹ gì vậy?
- Không nói cho ngươi biết.
Công Tôn Việt đột nhiên tức giận, hừ một tiếng xoay ngựa bỏ đi.
Ngất, nữ nhân thật kỳ quái, chỉ là hỏi ngươi dùng võ tướng kỹ gì thôi? Ngươi bây giờ giấu ta không nói, khi nào đánh nhau với giặc Hoàng Cân, ngươi cũng không thể không dùng tới? Tôn Vũ buồn bực nghĩ.
Quân đội hành quân một ngày, đi không ngừng nghỉ, cũng không quá nôn nóng, không lâu sau liền nhìn thấy một ngọn núi nhỏ trước mắt. Trên núi có vài cây to, cũng có vài tảng đá lộn xộn, nhìn qua vô cùng yên ắng.
Trên núi có lố nhố bóng người, cả ngọn núi nhỏ có rất nhiều người hoặc đang ngồi hoặc đang nằm, tổng cộng có khoảng mấy vạn người. Những người này đều mặc quần áo thô, tóc rối bù, trên trán quấn một dải khăn màu vàng, mấy vạn người, mấy vạn khăn vàng, khiến cho cả ngọn núi đều có màu vàng.
Nghiêm Cương dẫn đội quân tiên phong dừng ở phía trước không đi tiếp. Phía sau Công Tôn Toản thống lĩnh đại quân cũng đã đến. Thấy Công Tôn Toản đến, Nghiêm Cương thúc ngựa quay lại nói:
- Chúa công, phía trước là núi Đại Hưng, đây là nơi giặc Hoàng Cân tạm dựng làm cơ sở, chúng ta đột kích thôi.
Công Tôn Toản cười nói:
- Muốn đánh thì đánh thôi, đánh sớm tiêu diệt sớm, bảo vệ dân chúng Trác huyện an cư lạc nghiệp.
Tôn Vũ thả NM01 ra đi trinh sát, không lâu sau NM01 trở về báo tin:
- Quân địch tổng cộng có 48249 người, soái kỳ trong quân có một chữ “Trình”, xem ra đúng là đội quân của Trình Viễn Chí trong “Tam quốc diễn nghĩa.”
Tôn Vũ nhẹ gật đầu, Trình Viễn Chí là người thật đen đủi, trong “Tam quốc diễn nghĩa” bị chết rất sớm, hắn đưa quân tới đánh Trác huyện, đụng phải Lưu Quan Trương. Trình Viễn Chí lệnh cho phó tướng Đặng Mậu xuất chiến, Đặng Mậu bị Trương Phi dùng một mâu đâm chết. Sau đó Trình Viễn Chí tự mình ra trận, lại bị Quan Vũ dùng một đao chém chết, thực là nhóm nhân vật tôm tép làm đệm cho người khác, bắt nạt bọn họ thật khiến người khác thấy nhàm chán.
Tuy nhiên trong thế giới này Lưu Quan Trương không đáng tin, hiện tại không biết đã lạc đường đi đâu lại để Trình Viễn Chí tự tung tự tác nơi này.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
32++
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++
https://isach.info/story.php?story=manh_nuong_tam_quoc_dien_nghia__32