Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lạc Mất Và Hy Vọng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 29
T
hứ Hai
Ngày 29 tháng 10 năm 2012
11:35 đêm.
Khi tôi quay sang để lần tìm Holder thì không thấy cậu nằm cạnh nữa. Tôi ngồi dậy trên giường. Ngoài trời tối đen, tôi phải với sang bật đèn lên, mặc quần áo vào rồi ra ngoài tìm cậu.
Bước qua sân trong, tôi không thấy cậu ngồi trong căn lều nào. Vừa lúc chuẩn bị quay về, tôi thấy cậu đang nằm dài trên sàn bê tông cạnh bể bơi, hai tay đan vào nhau sau gáy, nhìn lên trời sao. Lúc này trông cậu vô cùng thư thái, tôi quay vào một căn lều để không làm phiền cậu.
Tôi thu mình lại trên chỗ ngồi, hai tay rút vào trong áo len, tựa đầu ra sau, nhìn Holder. Trăng đang tròn vành vạnh, mọi đường nét của cậu được soi rọi trong thứ ánh sáng bàng bạc dịu dàng, khiến cậu như đang đắm mình trong cõi thần tiên. Cậu nhìn như hút hồn lên bầu trời, ánh mắt hoàn toàn thanh thản. Tôi thật mừng vì cậu đã có thể tìm lại yên bình trong tâm can để vượt qua ngày hôm nay. Tôi biết cậu cảm thấy thế nào, vì giờ đây nỗi đau của chúng tôi đã được chia sẻ. Bất cứ điều gì cậu trải qua, tôi đều cảm thấy. Bất cứ điều gì tôi trải qua, cậu đều cảm thấy. Đó là chuyện xảy ra khi hai con người hòa làm một: họ không chỉ chia sẻ tình yêu. Họ còn chia sẻ tất cả đớn đau, nỗi khổ tâm, buồn bã và thương tiếc.
Bất chấp cuộc đời vẫn còn nhiều tai ương, một cảm giác ấm áp của niềm an ủi đang bao phủ lấy tôi sau buổi tối ở bên cậu. Dù có chuyện gì, tôi vẫn biết Holder sẽ chăm nom tôi từng giây phút, thậm chí mang tôi vượt qua mọi điều. Cậu đã chứng tỏ cho tôi thấy tôi sẽ không bao giờ hoàn toàn vô vọng nữa, chừng nào tôi còn có cậu trong đời.
“Lại đây nằm với mình nào,” cậu ấy nói, vẫn không rời mắt khỏi bầu trời. Tôi mỉm cười, đứng dậy bước đến. Khi tôi đến nơi, cậu ấy cởi áo ngoài, khoác lên cho tôi trong lúc tôi buông mình xuống khối bê tông lạnh ngắt và cuộn mình bên ngực cậu. Cậu ấy vuốt ve tóc tôi khi hai đứa cùng nhìn lên bầu trời, lặng lẽ ngắm những vì sao.
Các mảnh ký ức bắt đầu lóe lên trong tâm trí, tôi nhắm mắt lại, lần này thực sự muốn nhớ về chúng. Có vẻ là những ký ức vui vẻ và tôi sẽ đón nhận chúng nhiều hết mức có thể. Tôi ôm Holder thật chặt, cho phép mình thoải mái chìm vào năm tháng xưa kia.
Thứ Hai
Ngày 14 tháng 6 năm 1999
7:00 tối.
“Sao cô không có ti vi?” Tôi hỏi cô ấy. Tính đến hôm nay tôi đã ở với cô ấy khá nhiều ngày rồi. Cô ấy thật sự rất tốt. Tôi rất thích ở đây, nhưng tôi cũng nhớ cái ti vi lắm. Dù tôi còn nhớ Dean và Lesslie hơn.
“Cô không mua ti vi vì khi con người trở nên lệ thuộc vào đồ công nghệ, họ sẽ lười biếng,” Karen nói. Tôi không hiểu ý cô lắm, nhưng vẫn giả vờ hiểu. Tôi thực sự thích ngôi nhà này, tôi không muốn nói điều gì khiến cô cảm thấy phải trả tôi về cho bố. Tôi chưa sẵn sàng quay lại đó.
“Hope, cháu có nhớ mấy ngày trước cô đã bảo cô có một chuyện thực sự quan trọng muốn nói với cháu không?”
Tôi không nhớ lắm, nhưng vẫn gật đầu giả vờ là có. Cô kê ghế lại gần ghế tôi bên bàn. “Cô muốn cháu thật chú ý vào cô, được chứ? Chuyện này rất quan trọng.”
Tôi gật đầu, hy vọng cô không nói là sắp đưa tôi về nhà. Tôi chưa sẵn sàng về nhà. Nhớ Dean và Lesslie thật đấy, nhưng tôi thật sự không muốn trở về nhà với bố.
“Cháu có biết nhận con nuôi có nghĩa là gì không?” Cô ấy hỏi.
Tôi lắc đầu vì chưa bao giờ nghe thấy từ đó.
“Nhận con nuôi là khi một người quá yêu một đứa trẻ, đến nỗi họ muốn đứa trẻ ấy làm con trai hay con gái mình. Khi ấy họ sẽ nhận nuôi đứa trẻ và trở thành bố hoặc mẹ nó.” Cô nắm lấy tay tôi, siết chặt. “Cô yêu cháu nhiều lắm, thế nên cô nhận nuôi cháu để cháu có thể trở thành con gái cô.”
Tôi mỉm cười với cô, nhưng không thực sự hiểu hết điều cô nói. “Cô có tới sống cùng bố con cháu không?”
Cô ấy lắc đầu. “Không, cưng. Bố cháu cũng yêu cháu rất, rất nhiều, nhưng ông ấy không thể trông nom cháu nữa. Ông ấy nhờ cô chăm sóc cháu, để đảm bảo là cháu được hạnh phúc. Thế nên bây giờ, thay vì sống với bố, cháu sẽ sống với cô và cô sẽ trở thành mẹ cháu.”
Dường như tôi muốn khóc, nhưng không biết vì sao. Tôi rất thích cô Karen, nhưng tôi cũng yêu bố. Tôi thích ngôi nhà này, thích những món ăn cô ấy nấu, nhưng tôi cũng thích căn phòng xưa kia. Tôi muốn ở đây, muốn lắm lắm, nhưng tôi không thể mỉm cười vì bụng đang đau quặn. Nó bắt đầu đau khi cô ấy nói bố không thể trông nom cho tôi nữa. Có phải tôi đã làm bố giận không? Dù băn khoăn nhưng tôi không hỏi. Tôi sợ cô ấy sẽ nghĩ rằng tôi vẫn muốn sống cùng bố và sẽ đưa tôi về với bố. Tôi yêu bố, nhưng cũng quá sợ phải quay về sống cùng ông.
“Con có hào hứng khi mẹ nhận nuôi con không? Con có muốn sống với mẹ không?”
Tôi rất muốn sống với cô, nhưng tôi cũng thấy buồn. Mất nhiều giờ lái xe cô ấy và tôi mới về đến đây. Điều đó có nghĩa tôi đang ở cách Dean và Lesslie rất xa.
“Thế còn các bạn con? Con sẽ được gặp lại các bạn chứ ạ?”
Karen nghiêng đầu về một bên và mỉm cười, vén tóc tôi ra sau tai, “Cưng, rồi con sẽ có rất nhiều bạn mới.”
Tôi mỉm cười với cô ấy, nhưng bụng thì đau thắt. Tôi không muốn có bạn mới. Tôi muốn Dean và Lesslie. Tôi nhớ họ. Tôi cảm thấy mắt mình nhức nhối và cố không khóc. Tôi không muốn cô ấy nghĩ tôi không hạnh phúc khi được cô ấy nhận nuôi.
Karen cúi xuống ôm lấy tôi. “Bé cưng, đừng lo lắng. Một ngày nào đó con sẽ gặp lại các bạn. Nhưng lúc này chúng ta không thể quay lại, vì thế hãy cứ làm quen với các bạn mới, được chứ?”
Tôi gật đầu. Cô ấy hôn lên đỉnh đầu tôi trong lúc tôi nhìn xuống chiếc vòng tay. Tôi chạm những ngón tay vào trái tim trên đó và mong rằng Lesslie biết tôi ở đâu. Hy vọng họ biết tôi vẫn ổn, vì tôi không muốn họ lo lắng về mình.
“Còn một chuyện nữa,” cô ấy nói. “Con sẽ thích đấy.”
Karen tựa vào ghế, lôi ra một mảnh giấy cùng cây bút chì đặt trước mặt. “Phần hay nhất của việc được nhận nuôi là con có thể tự chọn tên cho mình. Con có biết điều đó không?”
Tôi lắc đầu. Tôi không biết người ta có thể tự chọn tên.
“Trước khi chọn cho con một cái tên, chúng ta cần biết những tên nào không được dùng. Chúng ta không được dùng tên trước đây của con, cả biệt danh cũng vậy. Con có biệt danh nào không? Tên mà bố hay gọi con ấy?”
Tôi gật đầu, nhưng không nói ra.
“Ông ấy gọi con là gì?”
Tôi nhìn xuống tay và hắng giọng. “Công chúa,” tôi khẽ nói. “Nhưng con không thích biệt danh đó.”
Nghe tôi nói thế, Karen có vẻ buồn. “Vậy thì chúng ta sẽ không bao giờ gọi con là Công chúa nữa, nhé?”
Tôi gật đầu. Thật vui vì cô ấy cũng không thích cái tên đó.
“Kể cho mẹ nghe vài thứ khiến con thấy hạnh phúc đi. Những thứ đẹp đẽ và những thứ con yêu ấy. Có thể chúng ta sẽ chọn được cho con một cái tên từ đó.”
Tôi không cần cô ấy phải viết chúng ra, vì chỉ có duy nhất một thứ khiến tôi cảm thấy như thế. “Con yêu bầu trời,” tôi nói, nghĩ về điều Dean đã nói và làm tôi nhớ mãi.
“Bầu trời. Sky.” Karen mỉm cười. “Mẹ yêu cái tên này đấy. Mẹ nghĩ nó thật hoàn hảo. Giờ thì cùng nghĩ thêm tên đệm nữa nhé, ai cũng cần có đầy đủ cả họ lẫn tên cùng tên đệm mà. Con còn thích gì nữa nào?”
Tôi nhắm mắt lại, cố nghĩ về một thứ khác nhưng không thể. Tôi chỉ yêu duy nhất bầu trời, bởi nó thật đẹp và khi nghĩ về nó tôi thấy rất hạnh phúc. Tôi mở mắt ra nhìn lại cô ấy. “Thế mẹ thích gì, hả mẹ Karen?”
Cô ấy mỉm cười, tì cằm lên tay, hai khuỷu tay chống xuống bàn. “Mẹ thích nhiều thứ lắm. Mẹ thích bánh pizza nhất. Hay chúng ta gọi con là Sky Pizza nhé?”
Tôi cười khúc khích và lắc đầu. “Tên nghe ngớ ngẩn quá.”
“Được rồi để mẹ nghĩ,” cô ấy nói. “Gấu Teddy thì sao? Chúng ta có thể gọi con là Sky Gấu Teddy không nhỉ?”
Tôi cười ầm lên và lại lắc đầu.
Cằm cô rời khỏi tay, cô nhoài về phía tôi. “Con có muốn biết thứ mà mẹ thật sự yêu thích không?”
“Có ạ,” tôi nói.
“Mẹ yêu thảo mộc. Đó là những loài cây chữa được bệnh, mẹ rất thích trồng chúng để tìm ra cách giúp mọi người khỏe hơn. Ngày nào đó mẹ muốn mở một cửa hàng kinh doanh thảo mộc của riêng mình. Biết đâu chúng ta có thể chọn cho con một cái tên từ đó nhỉ? Có hàng trăm loài, và vài loài mang những cái tên thực sự đẹp đẽ.” Cô đứng dậy đi về phía phòng khách, lấy một cuốn sách mang lại bàn bếp. Mở nó ra, cô chỉ vào một trang. “Cỏ xạ hương thì sao?” Cô nháy mắt.
Tôi cười to, lại lắc đầu.
“Thế còn… cúc susi?”
Tôi vẫn lắc đầu. “Con thậm chí còn chả nói được từ ấy.”
Karen nhăn mũi. “Hay đây. Mẹ đoán con nên đọc được tên của mình, phải không?” Cô nhìn xuống trang giấy, đọc lên vài cái tên nữa, nhưng tôi không thích chúng. Lật thêm một trang khác, cô nói, “Thế còn Linden - cây đoan? Đó là một loài cây gỗ chứ không hẳn là thảo mộc, nhưng lá của nó có hình như trái tim. Con có thích trái tim không?”
Tôi gật đầu. “Linden,” tôi nói. “Con thích tên này.”
Karen mỉm cười, gập cuốn sách lại rồi cúi xuống gần tôi. “Vậy thì, Linden Sky Davis nhé. Và con biết đấy, giờ con đã có một cái tên đẹp nhất trần gian rồi. Đừng nghĩ về những cái tên cũ nữa nhé? Hứa với mẹ là từ giờ trở đi chúng ta chỉ nghĩ đến cái tên mới đẹp đẽ và cuộc đời mới tươi sáng của con, được không?”
“Con hứa,” tôi nói. Và tôi hứa thật lòng. Tôi không muốn nhớ về những cái tên cũ, căn phòng cũ hay mọi chuyện bố đã làm với tôi khi tôi là Công chúa của ông. Tôi yêu cái tên mới này. Tôi yêu căn phòng mới ở đây, nơi tôi không phải lo lắng việc nắm cửa có xoay hay không.
Tôi rướn lên ôm Karen. Cô ôm lại tôi. Điều đó làm tôi mỉm cười, vì cảm giác ấy đúng như tôi hình dung mỗi lần thầm ước mẹ còn sống để ôm mình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lạc Mất Và Hy Vọng
Colleen Hoover
Lạc Mất Và Hy Vọng - Colleen Hoover
https://isach.info/story.php?story=lac_mat_va_hy_vong__colleen_hoover