Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 29
rong lúc Lancaster vội vã chạy đi báo cho các đồng nghiệp của mình về tiến triển mới này, Decker lại lẻn quay ngược trở vào đường hầm và đi xuống cuối cầu thang.
Vậy là nếu kẻ nổ súng không quay trở lại đường hầm này và trốn thoát qua căn tin hoặc đi ra bằng cửa trước hoặc cửa sau, những nơi mà chắc chắn đã có ai đó phải nhìn thấy hắn, vậy thì hắn đã đi đâu? Cả ngôi trường đã được lục soát, bao gồm cả các tầng ở trên không được dùng tới, không hề phát hiện được một thứ gì cả. Cảnh sát không hề biết về đường hầm này, tất nhiên rồi, và do đó chưa từng ai lùng sục dưới này cả. Nhưng giờ thì gã đó đã không còn ở dưới này nữa rồi. Hắn đã đi theo cầu thang từ nhà kho của lớp học nghề xuống đây và rồi đi... đâu?
Decker dùng đèn pin rọi quanh toàn bộ khu vực ở cuối cầu thang.
Có hai bức tường trống ở hai bên cầu thang. Tại đó không có bụi và do đó dấu giày cũng chỉ dừng lại ở cuối cầu thang.
Anh nhìn lại vào vị trí đó thêm một lần nữa. Nhưng tại sao ở đây lại không có bụi trong khi tất cả những nơi khác đều có? Đã có ai dọn sạch bụi đi hay sao? Nếu đúng là vậy, thì lí do là gì? Anh có thể nghĩ ra ít nhất là một lí do.
Đó là một thứ mà ai đó đã nói với anh.
Một điều mới được nói ra rất gần đây thôi.
Beth Watson.
Chị ta đang thu dọn đồ đạc để bỏ chồng. Ôg nội chồng đã kể cho chị ta nghe về đường hầm. Nhưng chị ta cũng nói điều gì đó mà Simon đã kể cho chị ta.
Ông ấy không xây nó từ đầu. Ông ấy chỉ xây thêm thôi.
Decker tiến lại gần hơn với bức tường ở bên tay phải và dùng ngọn đèn chiếu lên bề mặt của bức tường từ mọi góc độ.
Chẳng có gì hết.
Anh làm tương tự với bức tường bên trái.
Có gì đó.
Có một đường nối mờ ở chỗ bức tường nối với cầu thang. Anh nhét ngón tay vào khe hở và kéo. Và bức tường mở ra nhờ bản lề, trơn tru và không một tiếng động, y hệt như bức tường giả ở trong căn tin. Nó mới được dùng gần đây.
Decker đang nhìn xuống một hành lang dài và tối.
Không khí trong này cũng có mùi cũ kĩ và ẩm mốc. Nhưng không quá đậm mùi, điều đó có nghĩa là bằng một cách nào đó không khí trong lành đang được đưa vào đây, từ một chỗ nào đó. Anh di chuyển xuống hành lang này, ngọn đèn của anh rọi xuống sàn nhà bằng bê tông bẩn thỉu. Có dấu giày ở đó, lại là cỡ chừng 39. Anh chụp lại chúng bằng điện thoại của mình.
Anh dừng lại khi anh nhìn thấy cánh cửa. Dựa vào bên cạnh cánh cửa này và sát lên tường là những tấm gỗ ép với đinh bị uốn cong nhô ra từ trên mặt gỗ. Giống như ở trong căn tin. Chúng đã từng được dùng để che đậy thứ ở cuối con đường này, nhưng đã có kẻ nào đó tháo mở chúng.
Kẻ nổ súng.
Anh rút súng của mình ra, chạm tay lên cánh cửa gỗ, và đẩy mở nó. Anh chiếu đèn về phía trước. Anh có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách, tiếng lạo xạo mà anh đoán là của lũ chuột và tiếng tim anh đang đập.
Decker là một người can đảm, bởi vì chẳng có ai theo nghề của anh mà lại không can đảm hơn người bình thường. Nhưng anh cũng sợ, bởi vì không ai có thể theo nghề, hoặc chí ít là tồn tại được trong nghề rất lâu, nếu không có một hiểu biết rất sơ đẳng về rủi ro tính mạng có thể bị lấy mất.
Anh tiến lên phía trước. Sau chừng ba mươi mét, sàn nhà dốc lên trên. Sau đó anh lại đi tới một dãy cầu thang, cố gắng đi nhẹ nhàng nhất có thể để không gây ra tiếng động. Lại có thêm một cánh cửa nữa ở phía trên cùng của dãy cầu thang. Cửa khóa. Anh thử dùng đồ phá khóa. Nhưng không mở được.
Anh cố gắng dùng bờ vai cùng sức nặng gần một trăm sáu mươi cân phía sau bờ vai ấy.
Thế lại mở được thật.
Anh bước qua, đi vào một khu vực tối mờ mờ và nhìn xung quanh. Căn phòng nơi anh đang đứng rộng, có cửa sổ ở tít trên cao. Có mùi của dầu mỡ bôi trơn, và khi anh nhìn xung quanh, anh nhìn thấy các bộ khung xe rải rác đây đó.
Chúng là các phương tiện cũ dùng trong Quân đội bị bỏ đi. Bởi vì bây giờ anh đang đứng trong một tòa nhà thuộc căn cứ quân sự McDonald đã đóng cửa từ lâu.
Một đường hầm nối một ngôi trường với căn cứ quân sự ư?
Nhưng càng nghĩ anh càng thấy hợp lí. Bố mẹ của nhiều đứa trẻ học ở trường Mansfield hồi đó làm việc trong căn cứ. Khi có tình huống khẩn cấp, còn nơi nào an toàn cho lũ trẻ hơn là trong căn hầm trú ẩn “chống bom” bên dưới ngôi trường hoặc ở trong căn cứ cùng với cha mẹ chúng? Hoặc có thể chỗ trú ẩn dưới lòng đất được thiết kế để bảo vệ cho cả nhân viên căn cứ lẫn các em học sinh. Bất luận sự thật là gì, có một thực tế là nó đã bị lãng quên từ lâu. Và có thể nó chưa bao giờ được dùng đến.
Nhưng anh đã chỉnh lại suy nghĩ của mình. Nó mới được dùng tới gần đây, thế nên nó không hề bị lãng quên.
Kẻ nổ súng đã đi ra bằng đường này; về điểm này thì anh dám chắc chắn. Căn cứ là một nơi rất rộng lớn để có thể lục soát hết, và nó đã bị bỏ hoang từ nhiều năm nay. Sẽ không có nhân chứng nào nhìn thấy được điều gì. Tất cả mọi thứ đều trong tình trạng đổ nát, và xung quanh căn cứ chỉ có một hàng rào mắt cáo với đủ loại dây leo, cây bụi và cây cao mọc um tùm. Rất dễ để một người có thể trốn thoát mà hoàn toàn không bị ai nhìn thấy.
Khi Decker rọi đèn xung quanh, anh nhìn thấy các vỏ lon bia và vỏ chai rượu bỏ đi, vỏ bao cao su, và đầu mẩu thuốc lá vứt bừa bãi trên sàn. Nơi này là một cơn ác mộng cho đội pháp chứng. Có lẽ có cả trăm mẩu ADN ở đây, phần lớn thuộc về đám trẻ vị thành niên buồn chán với đời tìm đến đây để trai gái, rượu chè và hút sách - ngọn đèn của anh rọi vào một cái bơm tiêm cùng với một đoạn ống cao su để chích vào mạch máu - hoặc một cái gì đó mạnh hơn.
Nhưng anh cho là chẳng có đứa nào biết về đường hầm nối khu căn cứ với ngôi trường. Kể cả nếu chúng có đi khám phá chỗ này, chúng sẽ vẫn gặp phải cánh cửa bị khóa đó. Nếu chúng đã phá khóa được, chúng sẽ gặp phải bức tường trống. Kết thúc màn thám hiểm. Và đây là nơi để tụ tập vào mùa hè. Giờ đã gần tới mùa đông, cái chỗ không có lò sưởi này đang lạnh giá. Kẻ nổ súng không cần phải lo lắng sẽ chạm mặt với lũ thiếu niên tìm tới đây để chim chuột, để rượu chè khi hắn lên kế hoạch thực hiện vụ thảm sát.
Anh đi vòng quanh và không tìm được gì, cũng chẳng gặp ai.
Anh rút điện thoại ra và gọi đến nhà Watson. George mắt máy. Decker tự hỏi không biết Beth đã bỏ đi mãi mãi hay chưa.
“Alo, ai đấy?” Giọng Watson không còn lè nhè nữa. Có lẽ ngủ xong anh ta đã tỉnh.
“Anh Watson, lại là thám tử Decker đây.”
“Anh muốn gì?” anh ta hỏi, rõ ràng là cảm thấy bực bội.
“Chỉ hỏi nhanh một câu thôi. Sau giờ học Debbie ở trường nhiều lắm phải không, hoặc cũng có thể là vào buổi sáng, trước khi giờ học bắt đầu?”
“Thế quái nào mà anh biết chuyện đó? Thế quái nào mà anh lại biết quá nhiều về gia đình tôi thế hả?”
“Chỉ là phỏng đoán thôi. Nhưng tôi là một thám tử. Đó là công việc mà tôi làm. Và vợ của anh có nhắc tới chị ấy ở nhà nhiều hơn Debbie rất nhiều. Thế nên tôi đoán là cô bé đang làm gì đó sau giờ học. Vậy chính xác là cô bé đang làm gì thế?”
“Nó tham gia vài câu lạc bộ. Bọn nó vẫn tụ tập gặp gỡ nhau. Đôi khi kéo dài đến tối muộn. Con bé sẽ không về nhà cho tới khi trời đã tối hẳn. Mà sao, chuyện này quan trọng lắm à?”
“Có thể là thế. Cám ơn anh.”
Decker tắt máy. Anh biết Debbie Watson sẽ không tham gia các buổi gặp ở câu lạc bộ đâu. Cô bé hẹn hò với “Jesus” của mình ở cái chốn riêng tư của hai đứa.
Tiếp đến anh gọi cho Lancaster và kể cho chị nghe những gì anh tìm được.
Anh bỏ điện thoại xuống, và ngồi xuống một cái thùng phi chứa dầu, và chờ đợi, hai mắt nhắm nghiền. Anh ước đoán sẽ không phải chờ lâu. Anh đã mở sẵn cánh cửa trên bức tường.
Anh nghe thấy tiếng bước chân đang chạy tới. Nếu chỉ là một, có thể anh sẽ mở mắt. Nhưng lần này là cả chục. Thế nên mắt anh vẫn nhắm nghiền. Một kẻ sát nhân sẽ chỉ đến một mình, chứ không phải với cả một đội quân.
Anh mở mắt ra và nhìn thấy đặc vụ Bogart đang đứng ở đó.
“Lại thêm một phỏng đoán có căn cứ nữa sao?” người đàn ông hỏi.
“Lại là một phỏng đoán có căn cứ khác,” Decker đáp.
Phía sau Bogart là một nhóm các đặc vụ FBI và thành viên Phòng cảnh sát Burlington. Lancaster bước lên phía trước.
“Tôi đã gọi cho Mac, anh ấy đang trên đường tới,” chị thông báo, và Decker chậm rãi gật đầu.
“Làm sao anh phát hiện ra những thứ này?” Bogart hỏi Decker.
Decker dành hai phút thuật lại cho anh ta về những suy luận của mình.
“Nếu anh cung cấp vắn tắt cho chúng tôi về cuộc gặp gỡ với Beth Watson, có lẽ chúng tôi đã giúp được anh trong việc này,” Bogart nhận xét. “Có thể chúng ta đã tìm được đến đây nhanh hơn.”
“Cũng có thể,” Decker đồng tình.
Bogart hạ lệnh lục soát toàn bộ địa điểm và khu vực xung quanh, sau đó kéo một chiếc ghế băng bằng gỗ đã cũ và ngồi xuống bên cạnh Decker, còn Lancaster thì đi qua đi lại gần đó.
“Vậy là kẻ nổ súng đã làm thân với Debbie Watson, biết được về đường hầm nối với trường học và dùng nó để bỏ trốn sao?” Bogart nói.
“Hắn dùng nó cả để đi vào và để bỏ trốn. Bằng đường hầm đó, hắn có thể đến và đi lúc nào hắn muốn. Hắn đã quyến rũ cô bé. Hắn là một kẻ trưởng thành. Cô bé là một đứa trẻ vị thành niên đang tuổi nhạy cảm, có cuộc sống ở gia đình không mấy hoàn hảo. Chắc chắn hai người họ đã có nhiều cuộc hẹn hò ở đây mà không ai hay biết. Mãi cho đến khi hắn xả khẩu súng hoa cải đó vào mặt cô bé.”
“Chúng tôi sẽ liên hệ với Quân đội và lấy tất cả những thông tin có thể liên quan đến cái căn cứ này.”
“Được thôi. Cứ cố thử đi nhé, có mà chờ đến Tết Công Gô.”
“Tôi thấy bất ngờ khi không ai biết về đường hầm,” Bogart nói. “Ngoại trừ gia đình Watson.”
“Ồ, nếu nó bắt đầu được xây dựng vào năm 1946 hoặc gần gần quãng đó, hầu hết những người xây nó đều đã không còn nữa. Tôi đoán ít có khả năng họ sẽ kể lại cho con cái mình về nó, thế nên chỉ có lãnh đạo nhà trường có lẽ có biết đến nó. Có thể người ta chưa bao giờ sử dụng đến nó. Có thể nhà trường thậm chí còn chưa từng dùng nó để diễn tập. Tôi không biết nữa. Mà kể cả nếu có dùng qua, thì những học sinh thời đó đến thời điểm này cũng đã tương đối nhiều tuổi rồi. Có thể họ đã quên, không còn nhớ đến nó nữa.”
“Nhưng anh nói Simon Watson đã xây thêm vào đường hầm à?”
“Ông ấy tới làm ở căn cứ McDonald vào cuối những năm 60, và một thời gian sau đó đoạn đường hầm nối từ căn cứ mới được bổ sung thêm. Nhưng khi căn cứ đóng cửa, tất cả mọi người đều rời đi. Rất nhiều người từng là quân nhân ở đây có thể đã được thuyên chuyển đi các nơi khác.”
Lancaster cắt ngang, “Và kể cả có người đã chuyển khỏi đây nhưng biết về đường hầm, tôi nghĩ họ cũng chẳng ngờ đến việc có một kẻ sát nhân sử dụng nó để di chuyển quanh ngôi trường. Họ sẽ cho rằng nó đã được bịt kín sau ngần ấy thời gian. Công chúng có lẽ tin rằng hắn xả súng, rồi bỏ chạy và trốn thoát.”
Bogart gật đầu. “Nhưng hắn có thể tiến vào trường dễ dàng hơn theo hướng này, ý là xuất phát từ phía căn cứ quân sự. Nhưng có vẻ như hắn đã ở trong căn tin và từ đó đi một vòng quanh trường. Tại sao?”
“Tôi không biết,” Decker nói. “Chúng ta đã nghĩ có thể làm thế cho hắn có thời gian để phá bức tường che cánh cửa đằng sau tấm biển trong căn tin. Nhưng giờ do tôi đang tin là hắn có thể ra và vào đây rất nhiều lần, hắn có thể đã làm việc đó vào bất cứ lúc nào. Và có thể hắn sẽ không đợi cho tới tận đêm trước thời điểm tấn công theo kế hoạch, phòng trường hợp có gì đó không như tính toán.” Anh ngừng lại. “Vậy nên, tóm lại, tôi không biết nữa.”
“Tôi cứ nghĩ anh đã có tất cả các câu trả lời.”
“Thế thì anh nghĩ sai rồi,”
Bogart trầm ngâm quan sát anh. “Thực sự là anh không quên bất kì điều gì, phải vậy không?” Decker không nhìn anh ta. Bogart tiến lại gần hơn và nói rất nhỏ, chỉ đủ để mình Decker nghe thấy, “Điều gì khiến anh như thế vậy hả Decker? Trong đầu anh có những gì mà lại cho phép anh làm được những điều này?”
Decker vờ như không nghe thấy lời nhận xét đó.
“Anh luôn luôn tỏ ra như thế khi có ai đó cố gắng bắt chuyện sao?” Bogart nói.
“Kĩ năng xã hội của tôi không có giỏi,” Decker nói. “Tôi đã nói trước với anh rồi.”
“Nhưng anh có thể vừa đi bộ vừa nhai kẹo cao su1 kia mà. Thế nghĩa là nếu anh có một khả năng đặc biệt nào đó với trí óc, nó không hề ảnh hưởng đến khả năng sinh hoạt trong đời sống của anh.”
1 Ám chỉ đến khả năng làm việc đa nhiệm. Thường những người có vấn đề với chức năng não sẽ gặp khó khăn trong việc làm hai hành động đơn giản cùng một lúc.
Giờ đến lượt Decker nhìn anh ta. “Tại sao anh lại nói như thế?”
Bogart nói, “Anh trai của tôi mắc một chứng bệnh tự kỉ. Xuất sắc trong lĩnh vực của anh ấy. Nhưng hoàn toàn không có khả năng tương tác với những đồng loại khác. Anh ấy không thể duy trì một cuộc giao tiếp nào dài hơn là lẩm bẩm vài ba từ. Vầ thực sự anh ấy được đánh giá là có chức năng cao1 vì anh ấy có thể đi làm được.”
1 Thuật ngữ được sử dụng trong trường hợp rối loạn tâm thần. Người có rối loạn có thể che giấu các triệu chứng của mình hoặc tham gia vào xã hội được coi là có chức năng cao.
“Lĩnh vực của anh ấy là gì?”
“Vật lý. Cụ thể là nghiên cứu về các hạt hạ nguyên tử. Anh ấy có thể trình bày cả ngày về các hạt cơ bản như quark, lepton và gauge boson. Nhưng anh ấy quên ăn và hoàn toàn không biết phải làm thế nào để đặt vé máy bay hoặc thanh toán hóa đơn tiền điện.”
Decker gật đầu. “Tôi hiểu.”
“Nhưng anh thì có vẻ làm được mấy việc đó.”
“Tùy theo mức độ cả thôi, đặc vụ Bogart ạ.”
“Anh như thế này từ khi sinh ra sao?”
“Sau này mới bị,” Decker trả lời cụt lủn. “Có thể đó là lí do tôi có thể vừa đi vừa nhai kẹo cao su,” anh nói thêm bằng một giọng cáu kỉnh trước khi quag mặt đi.
Bogart gật đầu. “Anh không muốn nói về chuyện này, phải không?”
“Anh thôi được chưa?”
Bogart xoa hai tay lên đùi. “Chúng ta cần phải tóm được tên này. Và còn một điều mà thực tình chúng ta chưa đề cập đến.”
Decker nhìn anh ta. “Việc của hắn với tôi.”
Bogart gật đầu. “Hắn đã gửi cho anh hai lời nhắn. Một được mã hóa, một thì không. Đó là một hành động liều lĩnh đối với hắn. Hắn phải quay lại căn nhà nơi hắn gây ra vụ thảm sát đối với gia đình anh để viết một trong hai lời nhắn. Có thể có người nào đó nhìn thấy hắn. Và hắn đã đến nhà Debbie. Một lần nữa, lại có rủi ro bị người khác trông thấy. Và giờ, theo đúng định nghĩa, kẻ nào dám giết người là một kẻ dám mạo hiểm. Nhưng giống như anh đã nói, vấn đề là mức độ tới đâu. Một kẻ sát nhân kiểu thế này có lẽ không muốn bị bắt. Thế nên hắn sẽ giảm thiểu tối đa rủi ro. Nhưng điều đó không thể lấn át nổi khát khao được trò chuyện với anh của hắn. Điều này rất quan trọng. Bởi nó khiến tôi tin rằng hắn cảm thấy, bằng một cách nào đó, hắn có một mối liên kết với anh, rất mạnh, rất sâu sắc.”
Decker nhìn chăm chăm vào người đàn ông kia. “Anh từng theo học tại học viện FBI ở Quantico à? BAU à?”
“Đơn vị phân tích hành vi (Behavioral Analysis Unit), đúng thế. Tôi là người lập hồ sơ theo cách gọi trên phim và các chương trình tivi. Và tôi khá giỏi trong việc đó.”
“Trong đội ngũ FBI làm gì có người lập hồ sơ?”
“Anh nói đúng. Về cơ bản, chúng tôi được nhắc đến là các chuyên gia phân tích. Và đôi khi chúng tôi đúng, và cũng có lúc chúng tôi sai. Một số người nói rằng việc lập hồ sơ tâm lí thiếu tính xác thực về mặt kiểm chứng thực tế, và có thể họ nói đúng. Nhưng tôi thực sự không quan tâm cho lắm. Tất cả những gì tôi quan tâm là bắt được kẻ xấu trước khi chúng kịp làm hại thêm một ai khác, và tôi sẽ sử dụng bất cứ công cụ nào mà tôi có thể sử dụng để làm việc đó.” Anh ta nhìn Decker sát hơn, chăm chú hơn. “Và tôi đang coi anh là một trong số những công cụ đó.”
“Thế chính xác nghĩa là sao?”
“Nghĩa là tôi muốn anh làm việc chặt chẽ hơn với chúng tôi. Cùng làm với nhau, có thể chúng ta sẽ tiến triển được nhanh hơn.”
Decker liếc nhìn ra phía Lancaster, rõ ràng chị đã nghe thấy câu trao đổi cuối cùng này.
Decker đứng dậy. “Tôi đã có một cộng sự rồi. Nhưng khám phá được gì, chúng tôi sẽ báo cho anh biết.”
Anh bước đi. Lancaster chờ một lát, thoáng nở một nụ cười gượng gạo với Bogart, và vội vã chạy theo Decker. Đặc vụ Bogart vẫn ngồi nguyên, chăm chăm nhìn theo cả hai người họ.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu