Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khó nhịn ông xã cuồng dã
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 31
T
ình cảm mãnh liệt, không nên đến đã đến.
Mà anh, lại càng không nên xuất hiện trong gian nhà trọ nho nhỏ này.
Tất cả đều bị anh làm xáo trộn, mọi quyết tâm hầu như tại nháy mắt chạm vào anh, liền tan thành mảy khói.
Bàn tay to của anh tiếp tục diên cuồng đoạt lấy, môi lưỡi bắt dấu chuẩn bị chiến tranh.
Tôi chỉ cảm thấy tim mình đập gia tốc, dương khí băt đấu không đủ dùng nữa.
Tình dục làu ngày khỏng có đang quấy phá trong cơ thể, tế bào cả người đểu đang vì anh mà run run, ở sâu tận đấy lòng tại khất vọng cùng anh kết hợp thật sâu.
Tiếng rên ri, không thể khống chí từ miệng dật ra.
Anh nóng quá. Mà tôi, cũng bị anh lây lan mà cả người bắt đấu nóng lên.
Bỗng dưng, anh ngẩng mạnh đầu, ngừng mọi khiêu khích, một tay giơ sang đã nâng đấu vai tôi đang trong mơ mơ màng màng lên. Bước về phía phòng ngủ, sau khi tìm được giường, mới cùng tôi ngả lên đó. Một lần nữa, anh lại nặng nề đè lên trên người tôi.
Nhiệt độ cơ thể cực nóng, tinh thần và thể xác rắn chăc, làm tim tôi đập bang bang, khuôn mặt cũng bắt đầu đỏ lên, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Khi thở thành tiếng, chi vì mỗi cánh hoa đỏ hồng kia bị anh hung hăng phủ lên.
Nụ hôn này, mãnh liệt gần như đoạt lấy. Anh ôm chặt tôi, giống như một mãnh thú đang cắn nuốt con mối vậy, đói khát hôn tôi, nuốt vào toàn bộ thở dốc.
Vật nam tính rắn chắc, chen vào giữa hai chân tôi, cách lớp vài mỏng, anh cố ý vô tình cọ xát. Vật cực đại kia cùng nơi mềm mại là vừa khớp như thế, giống như lúc Ngưu Lang Chức Nữ được gằp gỡ nhau trên cầu Hỉ Thước vậy, chúng nó cũng nhớ nhung lẫn nhau, chặt chẽ kề sát vào nhau.
Ngay sau đó, bàn tay to bắt đầu dò xét vào nơi mềm mại giữa hai chân kia, nhiệt độ nóng như lửa xẹt qua da thịt, châm lên một ngọn lửa, tôi nhịn không được mà run run.
"Không" Gian nan lên tiếng, tôi giữ
bàn tay to đang muốn đi xuống phía dưới của anh lại.
Đêm nay, thật sự là không thích hợp.
Trong con ngươi đen bị tình cảm mãnh liệt nhuộm đẫm tản ra tia sáng ngang ngược. Một lòng của anh chi nghĩ đến con mối, hiển nhiên đã không nghe thấy lời nào rồi, đã không hiểu kháng nghị cùng cự tuyệt là gì nữa.
Anh khăng khăng tiếp tục, mãi đến khi cởi chiếc quần lót mỏng manh ra, nhìn thấy vết máu lờ mờ, mới sững sờ tại chỗ.
Thân thể cứng ngắc chống ở phía trên tôi, bàn tay to cũng ngừng động tác. Ngọn lửa trong con ngươi đen vẫn đang bùng cháy, trên mặt lại giống như bị hất gáo nước lạnh, cứng đờ.
Đã nói rồi, thật sự không thích hợp mà.
Ngượng ngùng nhìn anh, tôi khó khăn kéo lại quấn lót của mình. Lại không muốn sống mà vô tình chạm tới vật nam tính đã cương đến không thể to hơn kia.
Tiếp đó, anh tựa như tan ra, thở dốc thật mạnh, xoay người nằm xuống một bên giường.
Nhắm chặt mắt lại, điều chỉnh hô hấp của mình.
Tôi lại thật cẩn thận nhìn anh, sợ sẽ lại gây ra ngọn lửa gi đó nữa. Mặc áo choàng tắm vào, thắt dây lưng, tôi không còn trần trụi nữa. Ngoan ngoãn nằm ở trên giường, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng.,
Tim đập vì lửa nóng vừa rối vẫn chưa bình ổn lại, bang bang rung động, làm rối loạn suy nghĩ của người ta.
Im lặng, bắt đấu lan tràn.
Trong phòng yên tĩnh ngoại trừ tiếng hít thở của cả hai, thì không còn gì khác.
Không khí kỳ dị bắt đầu quanh quẩn xung quanh tôi.
Sau đó khi vừa buồn ngủ, anh lại đột nhiên ngồi dậy. Tinh cảm mãnh liệt còn càng không thể cứu vãn hơn, nếu không phải hôm nay là ngày đặc biệt, hiện giờ nhất định đã xảy ra quan hệ rồi.
Tôi biết mình sẽ không thể cự tuyệt, mà anh tựa hồ cũng không tính buông tha tôi.
"Ách"
Một lúc lâu sau, tôi thử phát ra chút âm thanh.
Nhưng mấy lần há mồm, cũng không biết phải nói gì. Giả vở không có chuyện gì mà hỏi thăm một câu, thì lại quá mức làm ra làm ra vẻ. Ôm chặt lấy anh, nói em rất nhớ anh, lại quá mức giả tạo.
Đã bỏ ra đi, đã ly hôn, bây giờ lại nói như vậy thì là ý gì!
"Em"
Xoay người nhìn vể phía anh, tôi định mở miệng. Nhưng vào lúc đối diện với đôi mắt anh, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Cặp con ngươi đen kia, quả mức tình cảm dịu dàng, quả mức ấm áp.
Tình ý, lại nhiều đến gần như muốn thoát ra khỏi hốc mắt.
"Đừng nhìn em như vậy" Tránh né ánh
Mắt của anh, tôi suy yếu nói.
Em không xứng, thật sự không xứng.
"Lại đây." Anh nhìn tôi thật sâu, lúc lâu sau lại nói ra một câu như vậy.
Không dám nhìn anh, tôi cúi đầu.
"A..."Giật mình hô thành tiếng.
Anh một tay kéo tôi qua, khóa chặt trong lòng mình.
"Nặc" Tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt anh.
"Suỵt."
Anh đưa một ngón tay che môi của tôi lại, tiếp theo nhẹ nhàng đặt nụ hôn của mình lên. Từ trán đến cằm, hầu như hôn khắp mặt tôi. Bàn tay to dày rộng cũng giống như lúc đầu, cọ xát hai má cùng da thịt tôi, từng tấc từng tấc, tỉ mỉ, giống như tôi ở trong lòng anh là một vật báu hiếm có trên thế gian vậy.
Rúc vào bờ ngực quen thuộc kia, nghe tim anh đập, cảm nhận được anh nhẹ nhàng chạm đến. Lòng tôi, cuối cùng cũng không thể bình tĩnh. Cật lực khắc chế tình cảm lại tan rã lần nữa. Nước mắt như dòng suối, ào ào chảy ra bên ngoài, tôi nức nở, cả người bắt đầu run run.
"Anh phải làm sao với em bây giờ?" Trên đỉnh đầu, anh thở dài thật sâu, sủng nịch nói. Bàn tay to, vẫn không ngừng vuốt ve sau lưng tôi, càng ôm chặt hơn.
"Xin xin lỗi" Tôi nghẹn ngào nói,
ngay cả một câu xin lỗi cũng không thể lưu loát.
Không biết bắt đầu từ khi nào, anh đà trở thành người gần gũi nhất của tôi. Giống như tất cả mọi người đểu trở thành người ngoài, chi có chúng tôi mới là một thế giới, sống nhờ vào nhau, chờ đợi lẫn nhau.
Toàn bộ giả vờ, toàn bộ mặt nạ, chỉ khi ở trước mặt lẫn nhau mới có thể dỡ xuống hết. Dùng thái độ nguyên thủy, chân thật nhất để yêu đối phương, chiều đối phương.
Tôi, chính là đối đãi với anh như thế vẫn luôn như thế, chưa bao giờ từng thay đổi.
Cho dù, tôi rời khỏi. Cho dù, tôi đã ký tờ đơn ly hôn kia. Cũng không thể thay đổi được trái tim yêu anh của tôi.
Hai năm xa nhau này, tôi sâu sắc ý thức được mình yêu anh đến nhường nào.
Yêu đến nông nổi gần như thảm thương.
Yêu đến ngay cả bề ngoài cũng có thể không cần quan tâm.
Giờ phút này, toàn bộ lý trí đã không còn tồn tại nữa. cái còn chỉ là tình cảm chân thật nhất ở sâu thẳm dưới đáy lòng.
Tôi nhớ anh,tôi nhớ vòng ôm quen thuộc kia.
Tôi mơ hồ rồi. Tạm thời, xin cho tôi nghi ngơi chốc lát thôi.
Ôm nhau thật chặt, chúng tôi nhớ nhung độ ấm của nhau, hơi thở của nhau. Thật không biết rằng nhớ nhung một người, cũng có thể làm người ta đau lòng đến thế. Thật không biết rằng ôm ấp một người, cùng có thế hạnh phúc đến vậy.
Không cần lời nào, không cần động tác gì.
Chúng tôi giờ phút này, chi muốn cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Rất lâu, chúng tôi cứ ôm nhau như vậy.
Mãi đến khi cánh tay bắt đầu run run, ý thức bắt đầu mơ hồ, vẫn kề sát vào nhau, không chịu buông tay.
E sợ đây lại là một giấc mộng ngọt ngào, khi tỉnh giấc sẽ hụt hẫng, khi tỉnh giấc sẽ lại biến thành thế giới chỉ có một người.
Chúng tôi, đều vô cùng sợ hãi
Bóng đêm, sau đó dần dần đậm hơn.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thờ vững vàng của chúng tôi.
Mọi thứ, đều bình thản như vậy.
Bao gồm cả hai chúng tôi đang ôm chặt nhau ngủ.
Ánh mặt trời, xuyên thấu qua khe hở của bức rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng. Tia sáng chói mắt khiến tôi tỉnh giấc.
Mơ mơ màng màng nhúc nhích, duỗi người.
Theo bản năng muốn tìm kiếm vòng ôm quen thuộc kia, lại phát hiện bên cạnh đã lạnh.
Bỗng chốc, tôi mở hai mắt.
Cấp tốc ngồi bật dậy bước xuống giường, tìm kiếm bóng dáng anh. Phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh, tất cả đều khỏng có.
Không còn sức lực trượt xuống sô pha, tôi bắt đầu ngẩn ra.
Rỏ ràng không phải nằm mơ, rò ràng cảm nhận được sự tồn tại rõ rệt của anh.
Nhưng vì sao vẫn không thấy bóng dáng anh như trước.
Bi thương, lại lần nữa dâng lên. Tâm trạng cũng rơi xuống đáy cốc.
Chậm chạp đi về phòng ngủ, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, vươn tay đi cảm nhận hơi thở của anh, cảm nhận sự tồn tại của anh, rời khỏi rồi.
Vì sao?! Vì sao đến đây rồi lại còn đi!
Mũi bắt đầu cay cay, vành mắt cũng tràn đầy nước mắt.
Tim, lại bắt đầu đau rối.
Lẳng lặng ngồi, tôi cần hối phục lại cảm xúc của mình một chút.
Lau nước mắt đã tràn mi, tôi thở hắt ra thật dài.
Không nghĩ, thật sự không muốn nghĩ đến gì nữa.
Tắm rửa một cái, bắt đầu một ngày mới vậy!
Xoay người đứng lên, vừa bước được một bước, đã bị người đàn ỏng đứng ở cửa làm hoảng sợ.
"Sao lại khóc vậy?" Tiếng nói trầm thấp vang lên.
Anh nhấp môi, vẻ mặt lo lắng nhìn tôi, trong tay còn cầm sữa đậu nành nóng hổi.
"Không phải anh..." Đi rồi sao.
"Đồ ngốc." Anh thấp giọng cười, trong mắt tràn ngập yêu thương. Đi nhanh tới, lau nước mắt trên hai má tôi, một tay kéo tôi vào trong lòng.
"Anh đi mua bữa sáng cho em thôi, anh nhớ em thích nhất là uống sữa đậu nành nóng." Anh quơ quơ gói to trong tay.
"Cám ơn anh". Rúc vào trong lòng anh, tôi tháp giọng nói, không dám nhìn anh. vừa rồi bộ dạng mất mát khủng hoảng kia, nhất định đã bị anh nhìn rất rõ ràng.
"Đến đây đi." Anh cúi đầu hôn lên má tôi, sau đó kéo tôi đi ra phòng khách.
Đem sữa đậu nành vừa mua đổ vào ly, lại lấy từ túi giấy ra hai cái sandwich đặt vào đĩa.
"Bữa sáng dây! Em vừa ý không?" Anh bưng kiệt tác của mình lên, chờ lời khen ngợi của tôi.
Đón nhận đôi mắt cực nóng mang ý cười của anh, tôi không biết làm sao cho phải.
Ngây ngẩn gật đấu, nở ra một nụ cười.
"Phải ăn hết toàn bộ đấy." Anh cười ra lệnh, vươn bàn tay to xoa xoa tóc tôi.
"ừm." Tôi ngoan ngoãn gật đầu, uống ngụm sữa đậu nành.
Kỳ quái
Thật sự là kỳ quái!
Nhất cử nhất động của anh đều như là tôi căn bản chưa từng rời đi vậy, mà cũng giống như giữa chúng tôi không hề có vấn đề gì ấy. Thân mật gọi tôi, vô cùng thân thiết âu yếm tôi.
"Đừng chỉ nhìn anh vậy chứ." Anh buồn cười nói xong, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, chân thon dài gác lên bàn, cấm lấy điểu khiển, bắt đầu chuyển kênh TV.
Nhai sandwich anh mua mà không biết mùi vị, tôi không hề chớp mắt nhìn anh.
Nhưng người ta, lại như không chút nào phát hiện, an nhàn xem tivi, còn luôn vì một vở hài kịch nào đó mà phát ra tiếng cười lanh lảnh.
Hít sâu một hơi, buông thức ăn trong tay.
Tôi xoay người, lấy điểu khiển trong tay anh, tắt tivi.
Sau đó chình lại khuôn mặt tuấn tú kia, nhìn thẳng vào anh.
"Đủ rồi"
"Gì vậy?" Anh cười đến xán lạn, vẻ mật thản nhiên. Giống như tôi đang làm việc gì gây ngạc nhiên vậy.
"Vì sao anh phải như thế?"
"Như thế gì? Giả vờ như không hề xảy ra chuyện gì sao?" Anh hỏi lại tôi, vẻ mặt cũng chuyển thành nghiêm túc.
Lẳng lặng nhìn anh, tôi không nói gì.
"Chẳng lẽ phải ôm em rơi nước mắt gào khóc, nói mình có bao nhiêu nhớ em. Oán trách em vì sao bỏ đi lâu như vậy, hơn nữa còn không có chút tin tức gì thì mới được coi là bình thưởng sao?" Anh thản nhiên lên tiếng, giọng nói không hể nhấp nhô.
"Anh
"Thế nào? Em muốn anh phải phản ứng ra sao?" Anh hỏi lại, con ngươi đen sâu thâm sít sao nhìn tôi chằm chằm, khiến người ta không khỏi bắt đầu khẩn trương.
"Bỏ đi" Chuyển tầm mắt, tôi ngồi
Thẳng người.
Không biết mình đang tức giận chuyện gì, chỉ là cảm thấy không thoải mái. Rõ ràng là một đôi vợ chồng đã ly hôn hai năm không gặp, bây giờ lại ở chung một phòng, chia sẻ bữa sáng tình yêu.
Im lặng bắt đầu lan tràn, anh không nói gì, tôi cũng im lặng xem tivi.
Một lúc lâu sau, anh thu tầm mắt vẫn nhìn thẳng phía trước lại, đôi mắt màu đen, khóa chặt tôi:
"Về nhà đi"
Ba chữ, từ trong miệng anh nhẹ nhàng nhả ra. Vẻ mặt chân thành tha thiết cùng thâm tình trong mắt làm cho tim tôi phút chốc tan chảy.
"Em"
"Không cần cự tuyệt. Chúng ta vốn nên ở cùng một chỗ, không phải sao?" Anh dịu dàng nói xong, bàn tay to dày, vuốt ve hai má của tôi.
‘Nhưng mà...."
"Không có nhiều nhưng mà như vậy. Đừng nói với anh rằng em không yêu anh, cũng đừng nói những câu như em không muốn ở cùng với anh. Anh hiểu rõ em, anh hiểu rõ em hơn bất kỳ ai."
Anh ngắt lời tôi, cự tuyệt nghe lý do của tôi, như là nhìn thấu lòng tôi vậy. Tôi không thể nói dối gì với anh.
"Anh xác định đó là ý muốn của anh chứ"
Tôi gian nan xác định. Tôi nhất định phải xác định rõ rằng anh đã biết mọi hậu quả sẽ gặp phải nếu lựa chọn tôi.
"Anh trước nay đểu rất tỉnh táo, cũng biết bản thân mình đang làm gì. Em, vẫn luôn là lựa chọn của anh. Trước kia là vậy, hiện tại là vậy, sau này cũng mãi mải sẽ không thay đổi "
Ánh mắt kiên định, chân thật đáng tin nói lên tiếng lòng của anh, tôi ngơ ngác nhìn anh.
"Anh không muốn có con nữa sao"
Có một số việc, cho dù không muốn đề cập, cũng vẫn chặn ở giữa đường, không thể không chạm vào.
"CÓ em, anh đã thỏa mãn rồi." Anh cười, cầm hai tay tôi, áp lên mặt của anh, nhẹ nhàng cọ xát.
Tôi không thể nói gì, vành mắt phiếm hồng nhìn anh.
"Lại chuẩn bị khóc rồi. Em thật sự là càng ngày càng yếu đuối đấy." Anh sủng nịnh nhìn tôi, véo véo hai má tôi.
"Thực sự xin lỗi....em không thể." Nhẹ đổi."
Ngoại trừ, càng yêu anh hơn.
"Tâm Âm"
"Em cần thời gian."
Tôi cần dũng khỉ, tôi cần có năng lực để mình gánh vác được thống khổ.
Thời gian hai năm, vết thương vừa mới liền lại, bây giờ tôi vẫn chưa tiếp nhận được nhiều lắm.
"Anh nên làm thế nào đây? Làm thế nào mới có thể khiến em cảm thấy thoải mái bây giờ"
Anh thở dài, chậm rãi lên tiếng.
Hôn nhẹ lên má tôi, ôm chặt lấy tôi.
"Em bảo anh làm sao có thế chịu được. Biết rõ em đã trở về, biết rõ em còn yêu anh, lại không thế lúc nào cũng hôn em, ôm em, thậm chí yêu em.n
"Em xin lỗi" Đau lòng nhìn anh, tôi giữ
mặt anh, hôn nhẹ lên môi anh.
Chờ thêm một chút, không thể được sao anh?
Chầm chậm thôi, em không muốn mọi thứ tới quá nhanh."
Thở dài thật sâu, anh bất đắc dĩ nhìn tôi, sủng nịch xoa xoa tóc tôi.
"Để anh ôm em nào." Cố tình xụ mặt, anh trầm thấp nói.
Một tay ôm lấy tôi lên đùi mình, hai bàn tay to còn không an phận trượt xuống bên hông.
Tôi chua chát nở nụ cười.
Biết được anh chiều mình như thế, yêu mình như thế.
Thật sự cảm thấy mỹ mãn rồi.
"Nếu em kiên quyết ở lại đây cũng được."
"Dạ"
"Nhưng anh sẽ thường xuyên đến thăm em, thỉnh thoảng không muốn về, em cũng không được đuổi anh đấy." Anh xấu xa nói xong, cằm còn đặt trên đỉnh đầu của tôi.
Tôi khẽ cười thành tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Môi đỏ mọng ở giây thứ hai đã lại bị anh phủ kín, chi có thế bắt buộc nhận lấy nụ hôn cực nóng của anh.
"Anh vào bằng cách nào vậy?" Một lúc
lâu sau, tôi thở dốc hỏi.
Lúc này mới nghỉ đến người đàn ông này từ tối qua liền bắt đầu xuất quỷ nhập thần như vậy.
"Lấy ngày sinh của mình làm mật mã cửa phòng, còn hỏi người khác vào bằng cách nào. 0624 sao anh có thể quên mất ngày đặc biệt này được." Anh trêu chọc nói xong, còn không quên gõ lên đầu tôi.
"Ngày mai liền đổi cái khác." Dựa trong lòng anh, tôi gật đầu.
"Ngày sinh của anh nhé." Anh cười đế nghị. "ừm." Tôi đáp ứng, nhìn vào đôi mắt anh,
mím cười ngọt ngào.
Thật sự rất thỏa mãn.
Giống như bây giờ được vây chặt trong bờ ngực ấm áp rắn chắc của anh, cảm nhận nhịp tim của anh, nghe hơi thở chỉ thuộc về anh, thật sự giống như nằm mơ, tốt đẹp đến có chút không giống sự thật.
"Vì sao cứ phải là hôm nay chứ!" Đỉnh đầu truyền đến tiếng than thở trầm thấp, anh cử động thân thể, vật dục vọng dấn dấn to ra.
Anh thở thật dài, điếu chinh hô hấp của mình
"Để em xuống đi." Đẩy bàn tay to của anh đang quấn chặt bên hông tôi ra, không định để anh vì cấm dục mà chết.
"Đừng nhúc nhích!" Anh ngăn tôi lại, sức lực hơi mạnh.
"Anh...không sao chứ?" Lo lắng nhìn anh, chỉ cảm thấy giải đất nữ tính bên dưới làm của anh càng thêm căng cứng.
"ừ." Anh nhắm mắt lại, nặng nề hít thở.
Thật ra nếu anh muốn làm, em cũng..."
"Anh quen rồi... chữ "nhịn" với anh mà nói đã không xa lạ nữa." Anh khó khăn nói xong, toàn thân căng thẳng.
Để giám bớt thống khố của anh, tôi ngoan ngoãn ngồi im, ngay cả hít thở cũng thật cẩn thận.
"Anh vẫn luôn, chưa từng làm sao?"
Cúi đẩu, tôi ngượng ngùng mở miệng.
Anh sửng sốt một chút, nâng đầu tôi lên, nhìn thẳng.
"Hai năm lẻ hai mươi ba ngày."
Tiếng nói khàn khàn, tạo ra gợi cảm chi thuộc về đàn ông. Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong mắt, lúc nhìn tôi như là nhìn con mồi, tràn ngập dã tính cùng nhiệt tình.
Bỗng nhiên cảm thấy cổ họng rất khó, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, khuôn mặt lại không tự giác ửng đỏ.
Tôi biết mình cũng khát vọng anh sâu sắc.
Giờ phút này, tôi thực sự có chút hận thời gian hành kinh của mình chết đi được. Vì sao cứ vào lúc này chứ!!!
"E vẫn là đi xuống vậy."
Nhanh chóng gỡ bàn tay to của anh ra, tôi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh.
Vụng trộm liếc nhìn anh một cái, phát hiện anh đang nhắm mắt lại cố găng hít thở.
Xem ra sự cọ xát khi đào tẩu kia, đối với anh lại là một cú đánh mãnh liệt hơn.
Người đàn ông
nhàng đẩy anh ra, tôi không dám nhìn tháng anh nữa.
"Em nói cái gi?" Âm thanh nói chuyện trở nên trầm thấp, anh khó có thể tin nhìn tôi, xoay mặt tôi lại, buộc tôi nhìn thẳng anh.
"Em không thể."
Rũ mắt, tôi yếu ớt lắc đầu.
"Tại sao!" Anh không xem là dịu dàng nâng cằm tôi lên, hơi thở nặng nề phả thẳng lên mặt tôi.
"Em thất bại không gượng dậy nổi rồi. Anh hiểu không?"
Nhìn thẳng vào mắt anh, tôi thống khổ nói.
Tôi thật sự đã thất bại không gượng dậy nổi rồi, thật sự.
Một khi hy vọng lại nhen nhóm, ham muốn cùng sẽ dâng lên theo. Nếu hạnh phúc tới tay, chúng tôi sẽ bắt đầu hy vọng càng xa vời hơn thế nữa.
"Anh không hiểu! Người yêu nhau vốn nên ở cùng nhau, cần gì phải khiến cho mọi người đều thống khổ không thể tả như vậy chứ!" Anh nhíu chặt mày, vẻ mặt thống khố nhìn tôi.
"Anh có biết em cần bao lâu, mới làm cho nỗi đau mất con dần dần dịu lại không? Vết thương ấy, đến tận bây giờ vẫn còn mơ hồ đau. Trở lại bên cạnh anh, trở lại ngôi nhà kia, em thật sự vẫn chưa chuẩn bị tốt. Vết thương vừa mới lên vảy, sẽ khỏng chịu nổi bị thương lần nữa đâu."
Thời gian hai năm có lẽ có thế thay đổi rất nhiều thứ, nhưng nỗi đau trong lòng cũng không phải có thể dễ dàng quên đi. Tôi không có dũng khí, tôi sợ lại rơi vào tai nạn
"Anh chỉ muốn yêu em, chiều em thật nhiều Căn bản không hề phức tạp như vậy. Cuộc sống đơn giản, chỉ có hai người chúng ta là được rồi." Lôi Nặc khi xoa mặt tôi, thương tiếc nhìn tôi, dịu dàng thâm tình lên tiếng.
Không.giữa anh và em từ trước đến
giờ vẫn là phức tạp. Rất nhiều quá khứ, rất nhiều chuyện cũ, anh không thể quên được, em cũng không thể quên được, cho dù thống khổ đã trở nên mờ nhạt hơn, nhưng chúng ta cũng không thể cam đoan sau khi ở cùng nhau một lần nữa, sẽ không nhìn cảnh mà nhớ lại chuyện cũ. Đến lúc đó, mọi thứ sẽ trở nên càng thêm khiến người ta tan nát còi lòng. Em không chịu được nỗi đau như vậy, thật sự không chịu được."
Cuộc sống đơn giản, là một loại yêu cầu xa xi. Từ trước đến giờ, vẫn đều như vậy.
"Hai năm, anh đả có thể buông xuống mọi chuyện trước kia, quyết định bắt đầu một lần nữa. Còn em, vẫn chưa chuẩn bị tốt sao?"
"Em cho rằng mình đã chuẩn bị tốt. Trong những ngày không có anh, em cảm thấy
mình đã khỏi hẳn, cùng có thể có một khởi đầu mới. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy anh, em biết rằng em vẫn là em của trước kia, em vẫn là một người gặp phải tình yêu sẽ lạc mất chính mình. Em không thay đổi, một chút cũng không thay đáng thương.
Tôi gần như muốn ôm anh, mặc anh muốn làm gì thì làm
Thời gian kế tiếp, là hạnh phúc, ngọt ngào.
Giống như những tình nhân trong tình yêu cuồng nhiệt, chúng tôi cẩn thận lắng nghe lẫn nhau, luôn luôn hôn nhẹ, ôm nhau.
Tán gẫu trời Nam biển Bắc, thậm chí có lúc còn nhàm chán đấu võ mồm, nhưng loại
cảm giác ấy thật sự tốt đến làm ngườị ta, không cách nào hình dung.
Cảm giác cực kỳ thỏa mãn tràn ngập trong lòng tôi, hạnh phúc hình như thật sự chỉ đơn giản như thế.
Thời gian cả ngày, chúng tôi tận tình hưởng thụ.
Trái tim treo trên cao, cuối cùng cũng hạ được xuống. Anh thật sự không hề thay đổi, trái tim yêu tôi kia, vẫn trước sau như một. Thời gian cũng không vô tình cướp đi tình yêu của chúng tôi, mà là nhóm lên một ngọn lửa mới.
May mắn, tôi biết mình rất may mắn, cũng biết mình cần phải cám ơn trời đất. Phải đón nhận anh, cùng nhau chung sống một lần nữa.
Nhưng trái tim này, cho đến bây giờ thật sự vẫn chỉ có thể tiếp nhận trước mắt. Nếu nhiều hơn, e rằng tôi sẽ sợ hãi.
Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của em, xin cho em thêm một chút thời gian nữa.
Màn đêm buông xuống, tôi định đuổi anh về. Nhưng dưới sự ngang ngạnh kì kèo của anh, tôi vẫn là chậm rãi đi vào giấc ngủ trong vòng ôm ấm áp kia. Tất cả, đều thuận theo tự nhiên đi.
Từ từ sẽ đến, tự nhiên sẽ đến.
Tương lai, sẽ tốt lên.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khó nhịn ông xã cuồng dã
Mạn Nông
Khó nhịn ông xã cuồng dã - Mạn Nông
https://isach.info/story.php?story=kho_nhin_ong_xa_cuong_da__man_nong