Chương 29
ường dây nóng kêu không ngừng trong gần ba giờ. Khi nhận các cuộc gọi của mình, Tracy nghe thấy các thành viên khác của tổ chuyên án đang vừa cố gắng ngắt lời những người gọi vừa nhanh chóng xác định xem họ có cung cấp bất cứ thông tin gì giá trị không. Phần lớn người gọi đến đều muốn biết làm cách nào để có phần thưởng. Một người gọi còn khẳng định kẻ sát nhân là một người đàn ông thường xuyên đến quán rượu địa phương và trông hắn ta cực kì khả nghi. Các cô gái bán dâm gọi tới, thuyết phục rằng kẻ sát nhân là một trong số khách làng chơi của họ. Những bà vợ cũ gọi tới ám chỉ các ông chồng cũ. Tổ chuyên án còn nhận được các cuộc gọi từ những kẻ quấy rối, những người hàng xóm và những người chắc chắn kẻ sát nhân là một đồng nghiệp của mình. Dường như tất cả mọi người đều sẵn sàng phản bội ai đó để có cơ hội thắng được tấm vé số của kẻ sát nhân hàng loạt. Nó là cơn ác mộng tồi tệ nhất của tổ chuyên án. Với mỗi cuộc gọi, họ phải hoàn thành một báo cáo và phải theo dõi tất cả. Nó sẽ khiến họ chạy lòng vòng trong nhiều tuần.
Khi màn đêm buông xuống và các cuộc gọi thưa dần, Faz nhận cuộc gọi trên điện thoại di động, sau đó đứng dậy. “Tôi quay lại ngay,” ông nói. Vài phút sau, ông quay lại với vợ, Vera và con trai họ, Antonio, trông cao to gần như Faz. Antonio cầm theo hộp các tông màu nâu, và bất cứ thứ gì bên trong nó cũng nhanh chóng lấp đầy căn phòng bằng mùi thơm của tỏi, gia vị Ý và pho mát tan chảy. Vera dỡ hai nồi thịt hâm lớn, đĩa giấy, dao dĩa, sa lát và một chai rượu vang đỏ lên một trong những bàn làm việc.
“Nếu tôi không thể về nhà để thường thức món mì ống cuộn, vậy thì mì ống cuộn sẽ được thưởng thức ở đây.” Faz nói. Tracy chưa bao giờ thấy ông trông hạnh phúc đến thế. “Cô ấy là tuyệt nhất, đúng không?” Ông ôm lấy vợ, nhưng Vera đẩy ra.
“Đồ ăn nguội mất.” Cô nói.
Del không lãng phí thời gian để kết thúc cuộc gọi của mình. “Mang nó về nhà hoặc đưa đĩa đây, Faz, trước khi tôi giẫm đạp lên anh.” Có Del trên tàu Titanic và đồ ăn chất trên thuyền cứu hộ thì phụ nữ và trẻ em sẽ chết đuối.
Họ thay phiên trả lời điện thoại trong khi những người khác ăn. Khi đồ ăn hết dần và những cú điện thoại chỉ còn nhỏ giọt, Faz đứng dậy, Vera và Antonio đứng cạnh ông. “Chúng tôi là người Ý, truyền thống là chúc sức khỏe đầu bếp và tỏ lòng kính trọng với người quan trọng nhất trong phòng khi chúng tôi ăn.” Ông nhìn Vera. “Và đây chính là đầu bếp giỏi nhất ở Seattle.”
“Amen.” Del lên tiếng.
Vera gạt chồng ra, trông xấu hổ nhưng hài lòng bởi sự chú ý. Tất cả mọi người làm theo Faz và nâng ly. “Salute!”
“Tôi cũng muốn nói là tôi không thích chỗ này lắm.” Faz nói. “Nó khiến tôi căng thẳng, nhưng chúng ta đều biết chúng ta có việc phải làm.” Ông nhìn Tracy. “Giờ đây là phòng của chúng ta, Giáo sự ạ. Không ai được gọi nó là phòng Bundy nữa. Đây là phòng Cao Bồi.” Ông lại nâng ly lên. “Ly này dành cho cô, Giáo sư. Bất kể thế nào. Chúng ta vẫn đồng lòng.”
Lần này, những người khác đều đứng dậy, nâng ly rượu vang của mình lên và nói. “Salute!”
Tracy mỉm cười và nâng ly nước lọc lên.
Cũng giống như quyết định chuyển vụ Nicole Hansen cho đơn vị phụ trách hồ sơ tồn đọng của Nolasco, bất kể ông ta mong muốn đạt được điều gì bằng cách làm rò rỉ thông tin cuộc điều tra hay thuyết phục ai đó ở cấp cao hơn rằng đường dầy nóng là một ý hay – và Tracy không nghi ngờ gì ông ta đúng đằng sau những quyết định đó – nó đã phản tác dụng. Những người đàn ông và những người phụ nữ trong phòng đều là điều tra viên có kinh nghiệm. Tracy không cần phải nói một lời nào với họ. Họ biết mình đang phải chống lại điều gì. Những quy tắc ngầm đã bị phá vỡ. Và tất cả cảnh sát đều biết rằng khi các quy tắc bị phá vỡ, bạn sẽ làm những gì phải làm để bảo vệ sau lưng mình, và sau lưng các đồng nghiệp.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng